Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 92

Editor: Gà

Hai ngày sau, tất cả nữ quyến trong các phủ đều đến phủ Hữu tướng chúc mừng, trong lòng Vân Lãnh Ca phiền não không thôi, nhưng lão thái thái rất vui lòng kết giao, chỉ mong tất cả phủ phu nhân tiểu thư trong Kinh thành đến để thấy Tướng phủ tiền đồ vô lượng, vì vậy Vân Lãnh Ca từ chối nói trong người không khỏe, những việc gặp mặt nhàm chán như vậy đều giao cho lão thái thái.

Thật ra, những phu nhân tiểu thư kia cố ý muốn gần gũi hơn với Vân Lãnh Ca, nhưng người tiếp đãi các nàng vẫn luôn là lão thái thái của phủ Hữu tướng, khiến trong lòng các nàng khá thất vọng!

Có Hoàng đế tứ hôn, tất cả nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ [1] đều thuận lý thành chương, Mộ Dung Diệp tự mình đến cửa thỏa thuận ngày thành thân với Vân Bá Nghị, định vào hai mươi mốt tháng một năm sau sẽ thành thân!

[1] Khi thành hôn có sáu lễ: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh.

1- Lễ nạp thái: là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.

2- Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này.

3- Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái.

4- Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu.

5- Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái.

6- Thân nghinh: là lễ đón dâu về nhà trai.

Việc dòng chính nữ của phủ Hữu tướng được Hoàng đế tứ hôn cho Chiến thần Đông Dương Mộ Dung thế tử, được truyền khắp cả Kinh thành, mọi người đều cảm khái không thôi, Vân nhị tiểu thư đã từng si mê Âu Dương Thế tử vậy mà trở thành người may mắn ngàn dặm mới thấy một, được Thánh thượng ban hôn, gả cho Mộ Dung thế tử làm chính phi, đây là vinh sủng lớn bao nhiêu chứ.

Trái với sự vui mừng trong việc hai phủ đệ kết thân, thì tình cảnh của phủ Tướng quân bên kia rất bi thảm, kể từ sau khi Hạ Yên Nhi bị thị vệ của Mộ Dung Diệp xách về phủ Tướng quân, liền không bước chân ra khỏi cửa, cả ngày tự giam mình trong phòng, ngay cả gặp Tướng quân phu nhân một lần cũng không muốn!

Điều này khiến Tướng quân phu nhân sốt ruột không thể không đến thư phòng của Tướng quân, xin Tướng quân suy nghĩ một chút biện pháp làm tròn nguyện ước của nữ nhi, từ xưa mẫu nữ liên tâm, tâm tư của nữ nhi thân sinh của mình, từ mấy năm trước Tướng quân phu nhân đã biết, thật sự không đành lòng nhìn sự chờ đợi của nữ nhi trong những năm này hóa thành bọt nước.

Hạ tướng quân nhìn dáng vẻ phu nhân khóc lóc kể lể, khóe miệng cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Tuy năm đó ta có chút giao tình với Mộ Dung thế tử, nhưng trong Hoàng cung xảy ra sự kiện kia khiến trong lòng Thế tử có khúc mắc, rất bất mãn với ta, bây giờ Thế tử còn nhớ đến tình cũ không ra tay với Yên Nhi, đã vô cùng khoan dung rồi, nhưng tình cảm đã đứt, muốn hàn gắn là việc nói dễ hơn làm, không nói Mộ Dung thế tử đã lựa chọn tiểu thư Tướng phủ, nếu Thế tử vẫn độc thân, e rằng Yên Nhi cũng không có nửa phần có thể gả vào vương phủ.”

“Tướng quân, Mộ Dung thế tử từ trước đến nay luôn lạnh lùng, trong Kinh thành trừ phủ Tướng quân của chúng ta có vài phần giao tình với hắn ra, nhưng trong phủ rất ít người nhìn thấy Thế tử, Thế tử sẽ không tuyệt tình với chúng ta vậy đâu, có lẽ còn có thể vãn hồi mà.” Hạ tướng quân tận tình khuyên bảo không những không khuyên giải thành công, ngược lại khiến Tướng quân phu nhân nhớ về quá khứ Mộ Dung Diệp thường xuyên qua lại trong phủ, không khỏi sinh ra một chút may mắn, muốn giúp nữ nhi mưu cầu đường sống!

“Nàng vẫn chưa hiểu sao? Ta đã đứng về phía Hoàng thượng, nhưng quan hệ của Mộ Dung thế tử và Hoàng thượng như nước với lửa, rất khó có cơ hội hòa hoãn, hai phe đối địch như vậy, nàng muốn ta mọi việc đều suôn sẻ, đầu cơ trục lợi sao?” Hạ tướng quân thấy lời nói của mình không hề lọt vào tai phu nhân, có chút nổi giận, phẫn nộ nói, thấy trong ánh mắt bà ta còn mang theo hi vọng, càng khiến Hạ tướng quân giận dữ, nhấn mạnh, lạnh lùng nói: “Hoàng đế là thiên tử, thiên tử nắm giữ đại quyền sinh sát của cả quốc gia, muốn giết ai chỉ cần một ý niệm thôi, nàng cho rằng Hoàng đế là đứa trẻ ba tuổi sao? Để ngươi lắc trái lắc phải sau đó ngồi ngư ông đắc lợi sao? Nếu lập trường của ta có nửa điểm không kiên định, vậy phủ tướng quân của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục tịch thu gia sản chém hết cả nhà, ngươi còn dám mưu toan đoạt ích lợi từ trong tay Hoàng thượng ư? Đúng là ý nghĩ của đàn bà, ngu không ai bằng!”

Hạ tướng quân nói xong, trong khoảnh khắc huyết sắc trên mặt Tướng quân phu nhân biến mất, kể cả sự hi vọng trong mắt cũng không còn, thân thể mềm nhũn, ngồi sững trên đất, mặc cho nước mắt trên mặt chảy xuống phá hủy gương mặt trang điểm tinh xảo, không nói một câu.

“Phụ thân, sao người phải nổi giận với mẫu thân như vậy?” Lúc này, Hạ Ngữ Nhi từ bên ngoài đi đến, đau lòng liếc mắt nhìn Tướng quân phu nhân ngã ngồi trên đất, mất hứng nói.

“Nếu con cũng đến khuyên ta giúp nhị muội con một tay, vậy không cần lên tiếng nữa, ta đã nói rất rõ ràng.” Hạ tướng quân đã không còn kiên nhẫn tiếp tục vì nữ tử đều không nhìn rõ được tình huống trên triều đình, hôn nhân đại sự của nữ nhi vốn do phụ mẫu làm chủ, nếu có thể lựa chọn đối tượng khiến bọn họ hài lòng là tốt nhất, nhưng bọn họ không có quyền nói không muốn, không thể vì một nữ nhi không quan trọng mà phá hủy cả phủ Tướng quân.

“Con thấy nhị muội không ăn uống gì cả, cả người gầy đi rất nhiều, trong lòng không dễ chịu.” Hạ Ngữ Nhi bị phụ thân lạnh lùng thoáng nhìn thì kinh hồn bạt vía, lời muốn nói ra miệng phải cứng rắn nuốt trở vào, khí thế chất vấn yếu đi vài phần, nhưng nghĩ đến nhị muội khép chặt cửa phòng không ăn không uống, không đành lòng, mềm giọng, chỉ mong phụ thân có thể nhớ đến mình và nhị muội là nữ nhi ông ta sủng ái nhất mà suy nghĩ biện pháp.

“Mặc dù Mộ Dung thế tử là nhân trung long Pphượng, nhưng ở Đông Dương thanh niên tài tuấn rất nhiều như cá diếc qua sông, đương nhiên cha sẽ chọn một vị nam nhi tốt cho Yên Nhi.” Hạ tướng quân chắp tay đưa lưng về phía hai người Hạ Ngữ Nhi, giọng nói trầm trầm nghe không ra cảm xúc. Thật ra Mộ Dung Diệp là người tài nhất Đông Dương, nếu ông ta không đứng về phía Hoàng thượng, phủ Tướng quân và Mộ Dung Vương phủ kết thân sẽ rất môn đăng hộ đối, tất nhiên ông ta sẽ vui vẻ thúc đẩy, nhưng nếu đã lựa chọn trận doanh, đầu tiên đã lâm trận bỏ chạy thì không phải tính cách của mình, tiếp đó tuyệt đối Hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng khoan nhượng cho thần tử phản bội như ông ta, cho nên chân tình của Yên Nhi chỉ có thể nước chảy về biển đông rồi.

Tướng quân phu nhân nhìn bóng lưng Hạ tướng quân, mở miệng, muốn nói gì đó, đột nhiên bị Hạ Ngữ Nhi bên cạnh kéo tay áo, thấy nữ nhi lắc đầu với mình một cái, chỉ đành im lặng, hai người trầm mặc ra khỏi thư phòng.

“Mẫu thân, nương trở về nghỉ ngơi thật tốt trước đi, thuận tiện khai thông cho nhị muội, tuy Mộ Dung thế tử tốt nhưng rốt cuộc đạo bất đồng bất tương vi mưu [2] với phủ đệ chúng ta, không thể vì Thế tử mà tống táng cả phủ Tướng quân được.” Hạ Ngữ Nhi nghe được lời phụ thân mới vừa nói trong thư phòng, đồng thời kinh ngạc, có chút sáng tỏ, chẳng lẽ cung yến lần trước phụ thân không cho mình tham gia, thì ra phụ thân đã sớm đứng trên chiếc thuyền của Hoàng thượng, còn quan hệ giữa Hoàng thượng và vài vương phủ lớn, cho dù bản thân hiểu biết rất ít, nhưng biết giữa bọn họ không hài hòa, nếu thật sự phụ thân đồng ý gả nhị muội cho Mộ Dung thế tử, vậy sợ rằng hiện giờ trong Kinh thành sẽ không còn phủ Tướng quân nữa rồi!

[2]:  Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.

So sánh với sự tồn vong của phủ Tướng quân, thì hạnh phúc của nhị muội thật không đáng kể!

“Nhưng Yên Nhi là thịt trên người nương, sao nương có thể nhìn nó không vui được chứ?” Tướng quân phu nhân nắm tay Hạ Ngữ Nhi, lo lắng nói.

“Phụ thân nói cũng đúng, Kinh thành không phải chỉ có Mộ Dung thế tử là nam nhân tốt, chúng ta từ từ giúp nhị muội tìm, chắc chắn sẽ gặp được đối tượng khiến muội ấy để tâm.” Hạ Ngữ Nhi nhỏ giọng khuyên bảo.

“Đời này muội chỉ nhận định Mộ Dung thế tử, những nam tử khác trong mắt muội đều là phù vân.” Lúc này, Hạ Yên Nhi không biết từ đâu đi ra, vẻ mặt băng giá nhìn chằm chằm Hạ Yên Nhi, khóe miệng nở nụ cười châm biếm tiêu sái bước đến!

Trong Kinh thành kỳ thật có rất nhiều nam tử quyền quý, nhưng phần lớn đều thích trêu hoa ghẹo liễu, toàn đồ vô dụng thích ăn chơi đàn điếm, chính là những kẻ bất tài, làm sao có thể so sánh với người đã chinh đông chinh tây nhiều năm, Chiến thần lập được không ít chiến công hiển hách được chứ? Ở trước mặt Mộ Dung thế tử, những nam tử quần áo lụa trong Kinh thành kia còn không xứng xách giày cho hắn!

“Yên Nhi, việc đã đến nước này, chẳng lẽ con muốn hi sinh toàn bộ tính mạng của người trong phủ Tướng quân mới bằng lòng bỏ qua sao?” Tướng quân phu nhân nhìn sắc mặt nữ nhi hơi tái nhợt, có chút đau lòng, nhưng lời Tướng quân và Ngữ nhi nói không phải không có lý, bà ta không thể ích kỷ dùng nhân mạng trong phủ để đổi một Mộ Dung Diệp không hề có tình cảm với Yên Nhi.

“Hoàng thượng và Mộ Dung Vương phủ sẽ có ngày bắt tay giảng hòa.” Giọng điệu Hạ Yên Nhi kiên định, nhưng ánh mắt lóe lên, rất rõ ràng ngay cả nàng ta cũng không tin những lời này.

“Nhị muội, sao muội cứ phải lừa mình dối người như vậy, với sự thông minh của muội sao không hiểu lợi hại trong đó chứ? Đừng vọng tưởng chuyện không thể nữa.” Trong mắt Hạ Ngữ Nhi xẹt qua một tia thương tiếc, có thể nói vì Mộ Dung Diệp nhị muội đã hoàn toàn phong bế phạm vi giao thiệp của mình, không dám bộc lộ chút tài năng nào, sợ ngộ nhỡ Mộ Dung Diệp còn chưa trở về thành đã có người đến cửa cầu thân, nên trong Kinh thành ai cũng biết danh tiếng tài nữ của mình, nhưng không ai biết được Nhị muội tài hoa trí tuệ hơn nhiều so với nàng ta, nhiều năm như vậy, nhị muội nhọc lòng vì Mộ Dung Diệp, hôm nay mộng đẹp tan tành, không chịu nổi cũng hợp tình hợp lý.

“Nếu muội không thể gả cho Thế tử, nữ nhân khác đừng hòng mơ tưởng, nhất là Vân Lãnh Ca, nàng dựa vào cái gì?” Sắc mặt Hạ Yên Nhi căng thẳng khẽ trở nên hòa hoãn, nếu là cô nương tài giỏi hơn mình mọi phương diện, chỉ cần có thể xứng với Mộ Dung thế tử nàng ta sẽ chấp nhận, nhưng tại sao Vân Lãnh Ca lướt qua mình gả vào vương phủ? Chỉ cần nghĩ sau này phải xưng nàng là Thế tử phi, đã cảm thấy không chịu nổi.

“Vậy con muốn thế nào?” Thấy tâm tư khăng khăng cố chấp của Hạ Yên Nhi có chút dao động, Tướng quân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nghe được trong giọng nói của nàng ta có địch ý với Vân Lãnh Ca, không hiểu hỏi.

“Con muốn khiến Vân Lãnh Ca thân bại danh liệt!” Trong mắt Hạ Yên Nhi không hề che giấu lệ khí, hận ý ngập trời liên tục tản ra từ trên người nàng ta, lập tức không khí ngưng trệ rất nhiều, nhớ đến vài ngày trước trong lương đình hai người chàng chàng thiếp thiếp, lập tức hai ngọn lửa trong mắt hừng hực thiêu đốt, cắn răng nghiến lợi nói.

“Nhưng nàng đã là thê tử chưa cưới của Mộ Dung thế tử rồi, nếu muốn xuống tay, chẳng khác gì khiêu khích Mộ Dung Vương phủ.” Hạ Ngữ Nhi do dự một chút, cau mày nói, thật ra trong lòng nàng ta cũng hận muốn Vân Lãnh Ca chết không có chỗ chôn, nhưng địa vị của Mộ Dung Diệp còn đó, xuống tay với Vân Lãnh Ca, ngộ nhỡ bị Thế tử phát hiện, e là đại sự không ổn.

“Yên tâm, muội đã có sách lược vẹn toàn, tuyệt đối khiến Vân Lãnh Ca sống không bằng chết.” Khóe miệng Hạ Yên Nhi cong lên quỷ dị, lộ ra nụ cười vô cùng quái dị.

Vân Tướng phủ, tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca chơi đùa chiếc trâm cài mà Hạ Yên Nhi đưa đến, thỉnh thoảng cúi đầu ngửi, hoặc lật qua lật lại để quan sát, nhưng kiểm tra một hồi, lại không thể phát hiện có chỗ nào không đúng, chắc chắn có âm mưu, lúc ấy ánh mắt Hạ Yên Nhi khác thường, vì Mộ Dung Diệp mà không tiếc gây ra những hành động tổn hại danh dự của nàng, chứng minh tuyệt đối Hạ Yên Nhi không cam lòng, nhất định trâm cài này đã bị động tay vào, nhưng tại sao không tìm ra được chứ?

“Tiểu thư, ngài đang nhìn gì vậy?” Ngâm Thư nhìn tiểu thư cau mày loay hoay với chiếc trâm cài đã nửa canh giờ rồi, không khỏi tò mò hỏi.

“Muốn xem rốt cuộc cây trâm này có vấn đề ở đâu, nhưng không tìm được.” Vân Lãnh Ca giơ tay lên khẽ vuốt cổ có chút đau, chán nản đặt trâm cài trên bàn, vẻ mặt vô cùng ảo não.

“Tiểu thư, để nô tỳ xem thử.” Ngâm Thư cũng cảm thấy nhất định trâm này có điều bất thường, nếu không tiểu thư sẽ không nghiêm túc như vậy.

Vân Lãnh Ca uể oải đưa cây trâm cho nàng ấy.

Ngâm Thư nhận lấy trâm, đưa lên mũi, cẩn thận ngửi hương trên đó, hình như chóp mũi ngửi được một mùi hương cực nhạt rất kỳ lạ, nhưng khi nàng ấy muốn cẩn thận ngửi mùi hương này thì lại không tìm được một dấu vết gì, khiến nàng ấy nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác của mình.

“Hay là tiểu thư tìm một cái hộp, bỏ vào kho đi.” Ngâm Thư suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy phong tỏa đồ của Hạ Yên Nhi gì đó sẽ tương đối ổn thỏa hơn.

“Cũng được, trước cứ để đó, chờ ngày nào đó có người nào gây chuyện với ta...ta sẽ tặng nó cho họ.” Vân Lãnh Ca tiếp nhận cây trâm từ trong tay Ngâm Thư, khẽ cười nói, cuối cùng quan sát trâm cài trong tay một lần, mới dời ánh mắt đi, đột nhiên phát hiện đóa hoa trên trâm cài có gì đó quái dị.

Ngón tay Vân Lãnh Ca phẩy nhẹ đóa hoa điêu khắc trông hết sức sống động, đột nhiên ngón tay dùng sức, tháo đóa hoa xuống, nhất thời trâm cài lộ ra một lỗ hổng rất nhỏ, bột phấn theo khẽ hở rơi xuống.

“Tiểu thư, cái này?” Ngâm Cầm giương mắt nhìn trâm cài, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng giúp Vân Lãnh Ca cầm lấy trâm cài, để nó ra xa một chút, lấy khăn tay lau ngón tay bị nhiễm phải bột của nàng.

Trong mắt Vân Lãnh Ca dâng lên lạnh lẽo, Hạ Yên Nhi tính toán khá lắm, tiểu thư đại viện nhà cao cửa rộng có thói quen đeo các loại trang sức danh quý, lâu dài mưa dầm thấm đất, dẫu thế nào cũng có chút hiểu biết đối với trang sức, Hạ Yên Nhi tặng trâm cài, mười phần lượng hàm kim, rất nặng tay, khiến người ta không hề hoài nghi đây là vàng ròng chế tạo, sẽ không có chỗ rỗng, mối nối khắc hoa khảm ngọc rất mượt mà, vừa rồi nếu không phải tình cờ bản thân nhìn thấy nụ hoa kia quá dài, gắn trực tiếp vào mối nối, chỉ sợ sẽ không phát hiện ra điều khác thường.

Hay cho một Hạ Yên Nhi, tặng một lễ vật đơn giản cũng chứa thâm ý khác, nguy cơ bốn phía.

“Tiểu thư, đây là bột phấn của hoa Mạn Lệ.” Ngâm Thư dùng khăn tay bốc lên một ít bột, không cần để gần, vẫn có thể ngửi được mùi hương hoa gay mũi.

“Có tác dụng gì?” Khóe miệng Vân Lãnh Ca chứa nụ cười châm chọc, âm thanh lạnh nhạt nói.

“Nghe nói qua một canh giờ dược này sẽ tích tụ lại trong cơ thể, thời gian càng lâu sẽ càng hiệu quả, trên người dần dần sẽ tản ra mùi hương hoa Mạn Lệ, mà loại mùi hương này sẽ hấp dẫn các loại động vật, nhẹ thì chỉ là rắn, nặng có thể sẽ là cọp, sư tử.” Ngâm Thư nhanh chóng lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong tay áo, nhanh tay đổ bột vào trong bình.

“Loại vật này rất trân quý phải không?” Vân Lãnh Ca không rõ hỏi, hấp dẫn động vật, vậy cũng giống như thuốc dụ động vật ở kiếp trước, đều có tác dụng hấp dẫn, mê hoặc dã thú.

“Đúng vậy, chỉ có đại phu y thuật cao siêu mới biết loại hoa này, nếu hoa Mạn Lệ dùng với ý tốt, có thể pha loãng bột, có hiệu quả trừ sâu, nhưng nếu trực tiếp hái phấn hoa xuống từ trong cánh hoa, vậy sẽ khiến côn trùng, động vật xung quanh ngửi được mùi hương phát cuồng, do đó sẽ tấn công người phát ra loại mùi hương này.” Ngâm Thư phân phó Vận Nhi bên ngoài bưng một chậu nước vào, vừa giải thích, vừa tỉ mỉ rửa tay cho Vân Lãnh Ca, để tránh mùi hoa nồng nặc còn sót lại.

Vân Lãnh Ca nửa khép hai mắt trầm tư, thích đẹp là bản tính trời sinh của nữ tử, vật trang sức có thể gia tăng sức quyến rũ của bản thân, người bình thường sẽ không cự tuyệt, hiển nhiên Hạ Yên Nhi nghĩ mình có đề phòng với nàng ta, cho nên bỏ phấn hoa Mạn Lệ vào, hoàn toàn không cần đeo trên người, chỉ cần một canh giờ bản thân sẽ trúng chiêu, nàng ta thật mưu tính sâu xa, từng phương diện đều đã nghĩ đến.

Hạ Yên Nhi chắc hẳn rất có lòng tin vào trâm cài cho nên đoán chừng mình sẽ tỉ mỉ thưởng thức? Hay trong mắt nàng ta, mình là một nữ tử ham hư vinh nhìn thấy đồ tốt lập tức không tự chủ được? Vân Lãnh Ca trào phúng, cho dù hôm nay không phát giác ra được, trâm cài này cũng sẽ bị mình để vào xó, Hạ Yên Nhi hoàn toàn không đạt được mục đích xấu xa kia!

“Ngâm Thư, có biện pháp nào có thể tạm thời che đậy phấn hoa Mạn Lệ không?” Thần sắc Vân Lãnh Ca biến đổi, ánh mắt khó lường, trầm giọng hỏi.

“Có, tiểu thư, trước kia nô tỳ làm cho ngài loại huân hương kia có bỏ thêm bột phấn hoa Mạn Lệ, nhưng phân lượng cực ít, nô tỳ dùng một vị dược thảo khác dễ dàng che giấu hương hoa của nó, nhưng nếu muốn trực tiếp che đi mùi hương của bột hoa Mạn Lệ này, thì nhiều nhất chỉ có thể che giấu nửa canh giờ.” Gần đây vì bản cổ tịch kia y thuật của Ngâm Thư tiến triển rất nhiều, trả lời rất lưu loát.

“Trước tiên ngươi chuẩn bị dược thảo cần thiết, chờ ta phân phó thì ngươi bắt đầu chế luyện.” Vân Lãnh Ca nhận lấy chiếc khăn trong tay Vận Nhi đang mơ hồ, lau tay, nói.

“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đã hiểu.” Ngâm Thư mơ hồ biết tiểu thư chuẩn bị làm gì, trong lòng tức giận sôi trào, Hạ tiểu thư đó quá ác độc rồi, phải bỏ ra cái giá rất lớn mới có được hoa Mạn Lệ này, cư nhiên nàng ta dùng để hại tiểu thư, Ngâm Thư không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ tiểu thư không phát giác ra được, mùi hương bị ngấm vào trong cơ thể, hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào.

Hôm sau, Vân ma ma đi đến Liên Lãnh Uyển, trong tay cầm hồng thiếp mạ vàng, cười nói: “Nhị tiểu thư, ngày mai phủ Tướng quân chuẩn bị một buổi thưởng hoa, đều mời đích xuất tiểu thư [3] danh môn quý tộc trong kinh thành, có ý đưa thiếp mời ngài.”

[3]: Tiểu thư con vợ cả

“Được, phiền ma ma nói với tổ mẫu, ngày mai ta sẽ đến đúng giờ.” Vân Lãnh Ca hòa nhã nói, quả nhiên không ngoại dự liệu của nàng, thật sự Hạ Yên Nhi không chờ được muốn giết mình rồi, cũng tốt, ngày mai nhất định phải khiến cho nàng ta hiểu được cái gì gọi là mất nhiều hơn được!
Bình Luận (0)
Comment