Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 96

Editor: Gà

[1] Nga Hoàng và Nữ Anh: hai con gái của vua Nghiêu đều gả cho ông Thuấn, và truyền ngôi cho ông này, lập nên nhà Ngu.

"Bẩm báo cho tổ mẫu chưa?" Vân Lãnh Ca nhìn chằm chằm nha đầu hoang mang sợ hãi, hỏi.

"Thu Diệp tỷ tỷ đã đến Phúc Thọ đường báo với lão phu nhân rồi, Nhị tiểu thư, ngài mau đến xem một chút đi, chúng nô tỳ cũng không dám vào." Khuôn mặt nha đầu nhỏ nhắn lúc hồng lúc trắng, biến đổi rất đặc sắc, ngập ngừng nói.

"Bây giờ Hạ công tử và Đại tỷ, Tam muội đang ở đâu?" Ánh mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy sắc mặt Hạ Ngữ Nhi xanh mét trong nháy mắt, chỗ sâu nơi đáy mắt lộ ra ý cười lạnh, thân tỷ muội hầu hạ một chồng, kết quả thật không tệ, khiến bản thân cảm thấy buồn cười nhất chính là, Vân Hạ Ca cùng đường, không cần bản thân chủ động trừng trị nàng ta, nàng ta cũng đã hâm mộ hôn sự bản thân nàng giới thiệu cho Vân Xuân Ca rồi, dám quyến rũ tỷ phu của chính mình, quả nhiên tự tạo nghiệt, không thể sống!

Vân Xuân Ca có tâm kế nhưng lạnh nhạt, đoán chừng không có tâm tư đi tranh thủ tình cảm, nhưng hẳn Vân Hạ Ca bị cấm túc ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời bị hành hạ đến điên rồi, thấy Đại tỷ nàng ta ưng thuận hôn sự ‘tốt’ như vậy, liền được ăn cả ngã về không hiến thân muốn gạo sống nấu thành cơm chín, nếu ám vệ của Mộ Dung Diệp không thấy được ý tưởng này của Vân Hạ Ca, dù thế nào đi nữa Vân Lãnh Ca cũng không nghĩ ra được, Vân Hạ Ca vô sỉ như vậy, đánh chủ ý lên Hạ Hạo Nhiên, vì vậy, nàng ở sau lưng khéo léo đẩy một cái.

Phủ Hạ tướng quân có hai nữ tử thích ồn ào như vậy, chắc chắn chưa từng có náo nhiệt, còn Hạ Hạo Nhiên ưa thích lưu luyến chốn thanh lâu kỹ viện, lấy tâm tính hai tỷ muội các nàng, chỉ cần bạo phát, đều sẽ không có kết quả tốt, sẽ luôn gà chó không yên, long trời lở đất.

"Ở phòng nào?" Tướng phủ có hai phòng đãi khách, chỗ nào cũng khá xa, dùng để chiêu đãi khách nam trong tình huống say rượu, thay y phục.

"Bẩm tiểu thư, ở Đông Uyển." Nha đầu trả lời.

"Ta lập tức đến đó, ngươi chuyển cáo cho Tứ di nương, để bà cũng qua bên đó." Mi tâm Vân Lãnh Ca nhíu lại, suy nghĩ một chút phân phó nói, dù sao hiện tại Tứ di nương đã theo lão phu nhân học chủ sự, tình huống như thế hẳn nên thông báo cho bà ta một tiếng.

Nha đầu hành lễ xoay người rời đi thật nhanh, bước chân có chút lảo đảo, hiển nhiên đã bị kinh sợ.

"Hạ đại tiểu thư, chúng ta đi xem đã xảy ra chuyện gì." Vân Lãnh Ca nghiêng nói với Hạ Ngữ Nhi đang không thể tin nổi, thấy đối phương gật đầu theo bản năng, lập tức nhấc chân bước về hướng phòng khách phía đông.

Vân Lãnh Ca vừa tiêu sái bước đi vừa nghĩ, trước đây không lâu Hạ Ngữ Nhi vênh váo đắc ý, tư thái không ai bì nổi, trong nháy mắt, một chút xíu gió nhỏ sóng yếu đã bị hoảng sợ, nàng ta chỉ là cái gối thêu hoa xinh đẹp, con cọp giấy phô trương thanh thế, nếu hôm nay là Hạ Yên Nhi, có lẽ bên Hạ Hạo Nhiên sẽ không dễ dàng thành công như vậy.

Tuổi lão phu nhân đã cao, bước chân chậm một chút, chờ Vân Lãnh Ca dẫn nha hoàn đến Đông Uyển thì lão phu nhân cũng vừa đến viện.

Bây giờ là ban ngày, cửa sổ của các gian phòng ở Đông Uyển đều khép chặt, khiến người ta cảm thấy kỳ hoặc, chỉ có hai nha đầu đang đứng ở cửa sương phòng, nhưng hai người một là ngây người không còn chút máu đứng ở cửa, còn lại một người thì mặt đã đỏ đến mang tai cúi đầu nhìn mình chằm chằm bàn chân, khiến lão phu nhân càng cảm thấy kỳ hoặc, không khỏi chú ý vào cửa sương phòng đang đóng chặt, lão phu nhân một lòng lo lắng chuyện gì đang xảy ra, không nhận thấy được người đến sau lưng đã dừng bước, khẽ cúi đầu, tựa như đang do dự có nên vào hay không.

"Ừ...... Ừ...... A......" Tiếng than kiều mị mất hồn khẽ truyền ra từ gian phòng đóng chặt, đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó lập tức hiểu được, nhanh chóng cúi đầu, sắc mặt đều đỏ lên, trừ vài ma ma bên ngoài, những nha hoàn khác đều là cô nương chưa gả, loại chuyện như vậy, chưa từng trải qua, nghe tiếng than dâm mỹ như thế, tự nhiên sẽ xấu hổ......

Vân Lãnh Ca cười lạnh, lặng lẽ liếc nhìn Hạ Ngữ Nhi, chỉ thấy đôi mắt nàng ta hoảng sợ, vẻ mặt tức giận, hôm nay Tướng phủ trừ Hạ Hạo Nhiên đều không có những nam tử khác đến bái phỏng, hơn nữa trong viện luôn không có nam sai vặt, cho nên giờ khắc này người ở trong phòng điên long đảo phượng dĩ nhiên là Hạ Hạo Nhiên và người đã bái phỏng hắn ta.

Một, hai, ba, Vân Lãnh Ca hứng thú đánh nhịp trong lòng, dù bận vẫn ung dung chờ Hạ Yên Nhi nổi đóa, quả nhiên không ngoài dự đoán, một lát sau, toàn thân Hạ Yên Nhi tức giận phát run, đáy mắt có hai ngọn lửa thiêu đốt, đùng đùng đi đến trước cửa, hung hăng đá văng cửa phòng ra, vọt vào thật nhanh.

"Mau vào xem một chút." Lão phu nhân phản ứng kịp: sao Hạ Ngữ Nhi lỗ mãng như thế, trước mặt nhiều người như vậy đã xông vào trong, để mặt mũi Tướng gia ở đâu chứ......

Trong phòng trên giường lớn, hai mắt Hạ Hạo Nhiên đỏ ngầu ôm Vân Hạ Ca vận động kịch liệt, nét mặt Vân Hạ Ca tươi như hoa vô cùng nghênh hợp, lụa mỏng tung bay, hương ảnh di động, nam tử thở gấp và nữ tử kiều mỵ than nhẹ bên tai không dứt, cả căn phòng tràn đầy mùi vị tình dục nồng nặc và khí tức xa hoa lãng phí, trên giường vị trí phía trong cùng Vân Xuân Ca không một mảnh vải vẫn nằm ngủ mê mang!

Trên chiếc giường trắng tinh, bỗng chốc ấn điểm một vết hồng mai!

‘Ầm’ cửa phòng mở toan, Hạ Ngữ Nhi một thân tức giận vào cửa nhìn lướt qua hai người vẫn còn đắm chìm trong kích tình, may mắn màn che cực kỳ chặt chẽ, không nhìn thấy hình ảnh khó coi, Hạ Ngữ Nhi nắm chặt quả đấm, hô to một tiếng: "Đại ca, huynh làm chuyện tốt rồi!"

Hạ Hạo Nhiên bị tiếng vang thật lớn đánh thức, nhất thời dừng động tác lại, cách tấm màn che mỏng, định thần nhìn lại, bản thân hắn ta vẫn đang ôm Tam Tiểu Thư Tướng phủ trong ngực, bên phải hắn cách đó không xa Vân Xuân Ca nằm ngủ mê man.

"Ta...ta không biết đã xảy ra chuyện gì." Hạ Hạo Nhiên ngây người, hai tay vội vàng buông vòng eo Vân Hạ Ca ra, lẩm bẩm nói.

"Hạ công tử, ngươi cưỡng bức ta và Đại tỷ, tại sao lúc này không thừa nhận chứ? Thanh bạch của tỷ muội chúng ta bị hủy, còn mặt mũi nào sống trên đời, không bằng đập đầu chết trước cửa phủ Tướng quân." Vân Hạ Ca vì hấp dẫn Hạ Hạo Nhiên, đã tốn tâm tư, dùng hương phấn tốt nhất phủ kín làn da, một đôi mắt câu hồn đoạt phách, dáng vẻ sắp khóc càng thêm cảm động, nhỏ giọng nức nở, hai vai gầy gò khẽ rung, khiến Hạ Hạo Nhiên luôn tự xưng thoải mái phong lưu nổi lên suy nghĩ thương hương tiếc ngọc.

Cũng chỉ là thứ nữ, giống hết Đại tỷ nàng ta, vui đùa một chút cưới về làm tiểu thiếp thì cũng thôi, nhớ lại lúc nãy hắn ta hết sức hưởng thụ, dâm quang trong mắt Hạ Hạo Nhiên vừa biến mất thoáng chốc lại xông ra, nhìn thân thể trần trụi của Vân Hạ Ca, không khỏi liếm môi.

"Các ngươi mau mặc y phục tử tế vào, có chuyện gì thì nói sau." Lão phu nhân nhìn căn phòng hỗn loạn không chịu nổi, nghe hơi thở trong gian phòng tràn ngập khác thường, không khỏi buồn nôn, hết sức khắc chế để không bị luống cuống trước mặt mọi người, phất phất tay, dẫn một đám nha đầu rời khỏi nội thất.

Không bao lâu, lão phu nhân sai tất cả nha hoàn xem náo nhiệt ra, ra lệnh bọn họ ém miệng không được truyền ra ngoài, lập tức vào Đông Uyển đợi ba người Hạ Hạo Nhiên ra ngoài giải thích.

Vân Hạ Ca lay tỉnh Vân Xuân Ca hôn mê, Vân Xuân Ca trợn to hai mắt, sau một tiếng kêu to kinh thiên động địa, vừa giận vừa sợ nhìn hai người đang từ từ mặc y phục, cúi đầu thấy thân thể mình, hốt hoảng kéo chăn che cảnh xuân lộ ra ngoài, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên trí nhớ ngừng ở chỗ một nha đầu đã đánh ngã mình, sau đó nàng ta bất tỉnh, nàng ta nhìn nha đầu kia có chút quen mặt, suy tư hồi lâu, mới nhớ là nha đầu quét sân trong viện của Vân Hạ Ca.

"Vân Hạ Ca, là ngươi trù tính có đúng không." Chân tướng rõ rành rành, Vân Xuân Ca run rẩy giơ ngón tay lên chỉ Vân Hạ Ca đang có tâm tình không tệ, giận không kềm được  chất vấn, âm thanh cực lớn đến nổi màn che trên giường cũng hơi run lên vài cái.

"Các ngươi đều đã là người của Bản công tử, Bản công tử sẽ phụ trách, hai tỷ muội các ngươi cùng vào phủ hầu hạ ta." Bây giờ Hạ Hạo Nhiên đã hoàn toàn trấn định lại rồi, mặc dù chuyện này không hợp pháp, nhưng việc đã đến nước này, hắn cứ nạp Vân Hạ Ca làm tiểu thiếp là được.

"Hạo lang, người ta đã là người của chàng, về sau chàng hãy đối với thiếp thật tốt nha." Vân Hạ Ca vịn eo nhỏ có chút đau xót, chuyển đến bên cạnh Hạ Hạo Nhiên, tựa vào ngực hắn ta, mềm mại nói, cũng biết nghe lời sửa lại xưng hô, không có nửa phần không tự nhiên, cực kỳ thuận miệng.

"Chỉ cần nàng phục vụ Bản công tử tốt nhất, đương nhiên Bản công tử có thể đối tốt với nàng." Hạ Hạo Nhiên nhéo gương mặt của Vân Hạ Ca, hắn ta thích những nữ tử biết nghe lời nhất, hơn nữa mặc dù tuổi Vân Hạ Ca nhỏ hơn Đại tỷ nàng ta, nhưng thân thể đã phát dục linh lung hấp dẫn, so với Vân Xuân Ca giống như cây đậu kia càng đầy đặn mê người hơn nhiều, đồ chơi xinh đẹp chủ động đưa đến cửa, không lý nào hắn ta phải chối từ.

"Các ngươi thật vô liêm sỉ, tự mình tằng tịu với nhau không nói, còn dám lôi kéo ta vào, lương tâm của các ngươi đã cho chó ăn hết rồi sao?" Cả người Vân Xuân Ca tức giận run lẩy bẩy, trong cơn giận dữ mắng to: "Nhất là ngươi, Vân Hạ Ca, ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi lại dám xuống tay với ta nặng như vậy!"

"Vốn tỷ chính là thiếp của Hạo lang, sớm muộn gì cũng sẽ gả vào phủ Tướng quân, muội muội giúp tỷ một lần, cho tỷ và Hạo lang viên phòng trước, không có gì quá đáng cả." Vân Hạ Ca khinh thường nói, ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trước ngực Hạ Hạo Nhiên, giọng nói mị hoặc: "Hạo lang, thiếp nói đúng không?"

"Hạ Ca nói rất đúng." Hạ Hạo Nhiên hí mắt cười một tiếng, ôm eo Vân Hạ Ca ra cửa: "Chúng ta ra ngoài trước đi, Bản công tử sẽ nói rõ với lão phu nhân, hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, kim lòng không đậu, hi vọng bà ấy có thể thúc đẩy chuyện vui này."

Vân Hạ Ca thản nhiên cười, mấy ngày nay mỗi ngày nàng ta bị nhốt trong sân không ra người không ra quỷ này, không thể bước ra khỏi Liên Hạ Uyển một bước, trong phủ bọn hạ nhân thấy lợi quên nghĩa bắt đầu lười đối đãi với nàng ta, hoàn toàn không giống trước kia toàn cung kính và nịnh nọt, mỗi ngày thức ăn đưa đến đều là thức ăn của bọn nô tỳ hạ đẳng nhất ăn, cuộc sống như thế nàng ta chịu đủ rồi, nên nàng ta mới dứt khoát như vậy, mặc dù hiện tại nàng ta leo lên người Hạ Hạo Nhiên làm thiếp, nhưng Hạ Hạo Nhiên là con trai trưởng duy nhất của phủ Tướng quân, tiền đồ không giới hạn, chờ sau khi gả cho hắn, liên hiệp với Đại tỷ đả kích những nữ nhân khác còn không dễ dàng ư, nếu nàng ta có thể mang thai trước chính thất sau đó sinh hạ trưởng tử, người của phủ Tướng quân ai dám xem nhẹ nàng ta?

Vân Xuân Ca nhìn Vân Hạ Ca õng ẹo làm dáng lượn lờ rời đi, vừa hận nàng ta không biết thẹn, chìm trong trụy lạc, lại oán bản thân hôm nay không tập trung, mất phòng bị, nhất thời để nàng ta thực hiện được gian kế, lại phát hiện trừ việc gả cho Hạ Hạo Nhiên làm tiểu thiếp, thật sự một chút đường lui cũng không có, nghĩ đến cuộc đời vô duyên với Lãnh thế tử, trong lòng Vân Xuân Ca bi ai, nước mắt lớn như trân châu chảy xuống, thấm vào y phục bằng gấm, trong giây lát không hề để lại dấu vết.

Vân Hạ Ca run rẩy quỳ trên mặt đất, nước mắt đầy mặt, nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của lão phu nhân, không dám lên tiếng, câm như hến.

"Lão phu nhân, ta và Tam tiểu thư ái mộ lẫn nhau, nhất thời ý loạn tình mê mới có thể...., xin lão phu nhân thành toàn." Hạ Hạo Nhiên tự giữ thân phận, cũng không quỳ xuống, chỉ đứng bên cạnh Vân Hạ Ca, chắp tay, thành khẩn nói.

"Nhưng nó là muội muội của Xuân Ca mà, thân tỷ muội gả cho cùng một người, một khi truyền đi danh tiếng của Tướng phủ có thể bị phá hủy." Lão phu nhân chỉ cảm thấy gia môn bất hạnh, sao sinh ra như vậy hai thứ mặt hàng không biết xấu hổ vậy chứ, chưa gả qua mà đã có quan hệ bất chính, hơn nữa là thân tỷ muội cùng hầu hạ một nam tử, hôm nay nhiều người nhìn thấy như vậy, sơ ý lan truyền ra ngoài một chút, Tướng phủ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

"Tổ mẫu, Nga Hoàng Nữ Anh cũng là một câu chuyện mọi người ca tụng đúng không?" Vân Lãnh Ca ghé vào tai lão phu nhân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Đôi mắt Vân Hạ Ca phóng hỏa nhìn Vân Lãnh Ca đã lâu không gặp, thấy dung mạo nàng càng ngày càng rực rỡ loá mắt, cả người tựa như một đóa thủy tiên chậm rãi nở rộ, chói mắt không thể nhìn thẳng, nghĩ đến trước đó vài ngày bản thân chịu khổ sở đều do nàng một tay tạo thành, hận không thể đánh nàng vào mười tám tầng địa không bao giờ được siêu sinh.

Lão phu nhân vốn cũng không thích Vân Xuân Ca, hôm nay gây ra chuyện như vậy, tự nhiên bà sẽ không giữ nàng ta lại nữa, nghe Vân Lãnh Ca rỉ tai, mặc dù không nguyện, nhưng hai tỷ muội các nàng đã thất thân cho Hạ Hạo Nhiên, trừ phi cả đời thanh đăng thờ Phật đến cuối đời, nếu không chỉ có thể gả cho Hạ Hạo Nhiên, không còn cách nào.

"Chờ Xuân Ca qua cửa, ngươi hãy cưới Hạ Ca đi." Lão phu nhân chỉ cảm thấy tâm thần mệt mỏi, không còn hơi sức phất tay, xem như đã đồng ý.

Hạ Ngữ Nhi thờ ơ nhìn Hạ Hạo Nhiên đang mất mặt xấu hổ, cau mày trong mắt tản ra khí lạnh, trước kia mặc dù Đại ca không làm việc đàng hoàng, thường trêu hoa ghẹo liễu, nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn, trước mặt thiếp thất chưa qua cửa, tằng tịu với muội muội của người ta, quả thật tổn hại luân thường, đạo đức!

Sự việc đã định, lão phu nhân tiễn bước người Hạ gia, cấm túc Vân Xuân Ca lần nữa, mang Vân Hạ Ca đến Phúc Thọ đường chất vấn, có nhiều ma ma trông chừng như thế, làm sao Vân Hạ Ca có thể trốn thoát ra khỏi viện thông đồng gian dâm với Hạ Hạo Nhiên, lão phu nhân càng không hiểu.

Vân Lãnh Ca lấy cớ mệt mỏi trở lại Liên Lãnh Uyển, dù lão phu nhân có hỏi thế nào, cũng không cải biến được sự thực Vân Hạ Ca đã thất thân.

"Tiểu thư, chiêu thức hôm nay của ngài thật lợi hại, nhất tiễn song điêu, đồng thời trừ đi hai con người cặn bã này, hơn nữa còn không cần ngài tự thân động thủ." Sau khi Vận Nhi biết được kết quả, gương mặt bội phục vội đã chạy đến.

"Ta là người tốt bụng, giúp người tạo ra niềm vui là phẩm đức cao thượng, hơn nữa, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi." Vân Lãnh Ca không chút khách khí đoạt công lao của Mộ Dung Diệp, cười yếu ớt nói.

Vân Hạ Ca nhận được tin tức Hạ Hạo Nhiên đến Tướng phủ, hơn nữa bị một nha hoàn không cẩn thận đụng vào làm bẩn y phục ở Đông Uyển nên đến phòng khách sửa sang lại, vì vậy nàng ta thật vất vả dùng một kim trâm có tiếng mua chuộc một nha hoàn quét sân, phân phó nha hoàn đó đánh lạc hướng ma ma trông chừng, thừa dịp bất ngờ chạy ra ngoài, đi đến phòng khách phát hiện Hạ Hạo Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền tiếp tục ra lệnh cho nha hoàn đó dùng sức đánh ngã Vân Xuân Ca, ở sau lưng đánh ngất Vân Xuân Ca, hai người hợp lực chuyển Vân Xuân Ca vào phòng khách, ba người một giường, cùng điên long đảo phượng, còn cố ý để nha đầu âm thầm dẫn người đến phát giác, cứ như vậy, trước mắt bao người nàng ta trở thành người của Hạ Hạo Nhiên, ai cũng không thể phủ nhận.

Vân Hạ Ca tự cho là kế hoạch không chê vào đâu được, thật ra thì trăm ngàn chỗ hở, nếu không phải mình giúp một tay, bằng vào nha đầu quét sân đó muốn dời sự chú ý của những ma ma kia là điều si tâm vọng tưởng, đương nhiên y phục Hạ Hạo Nhiên bị bẩn cũng do nàng tìm người gây ra, ám vệ của Mộ Dung Diệp núp ở phòng khách làm hắn ta mê muội, chờ Vân Hạ Ca tự chui đầu vào lưới.

Về phần Vân Hạ Ca nàng ta lấy được tin này, còn tự mình đưa qua, nếu không làm sao nàng ta sẽ ngoan ngoãn chủ động mắc câu, cái này gọi là Khương Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu, nếu Vân Hạ Ca không có ý định xấu xa này, nàng cũng không thúc đẩy được.

Trong mắt Vân Lãnh Ca nâng lên một chút ý cười, hồi môn Nhị di nương nuốt riêng lão phu nhân đã giúp nàng cầm về rồi, một món cũng không sót theo danh sách hồi môn của mẫu thân năm đó, hồi môn tân hôn của nàng đã ở trong tay, hôn nhân đại sự của hai tỷ muội Vân Xuân Ca cũng đều kết thúc, rốt cuộc thù của mẫu thân nàng đã được báo, mặc dù Nhị di nương còn sống, nhưng tuyệt đối cuộc sống của bà ta sắp nước sôi lửa bỏng, sống không bằng chết, rốt cuộc hoàn mỹ rồi, cảm khái thở dài, Vân Lãnh Ca vui thích cầm sách lên tĩnh tâm lật xem.

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua nửa năm, đã là ngày cập kê của Vân Xuân Ca, lão phu nhân tùy ý mời vài phu nhân có quan hệ tốt với bà đến bày tiệc, xem như xong, nửa năm trước lão phu nhân và phủ Tướng quân thương nghị hôn kỳ sẽ tổ chức sau ngày cập kê, trưởng thành cập kê, ngày Vân Xuân Ca xuất giá đã sắp đến.

Mùng mười tháng mười hai, là ngày Vân Xuân Ca gả đi, sáng sớm, Tướng phủ đã bận rộn không ngừng, lão phu nhân và Vân Lãnh Ca tặng tượng trưng cho nàng ta chút lễ vật trang điểm, mặc dù Vân Bá Nghị vô cùng không thích Vân Xuân Ca, nhưng vì mặt mũi của Tướng phủ, cũng chuẩn bị cho nàng ta 48 thùng hồi môn.

Vân Xuân Ca một thân xiêm áo mềm mại hai mắt đẫm lệ bái biệt lão phu nhân và Vân Bá Nghị, dưới sự thúc giục không kiên nhẫn của lão phu nhân, để nha hoàn ma ma dìu nàng lên kiệu hoa.

Ban đầu, nếu Vân Xuân Ca không tư thông với Hạ Hạo Nhiên, lão phu nhân đối với hôn sự này rất hài lòng, nhưng tôn nữ của mình làm ra chuyện xấu như vậy, người làm tổ mẫu như bà cảm thấy rất mất mặt, làm sao có thể vui vẻ được đây.

Còn một tháng nữa, chính là ngày cập kê của Vân Lãnh Ca.
Bình Luận (0)
Comment