Đích Nữ Truyện Ký

Chương 167

Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người trên đại điện, Nhiếp Mang không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn vẫn luôn lạnh tĩnh tự giữ như vậy, chỉ nhìn dáng vẻ trấn định tất nhiên của hắn liền làm cho người khác tự đáy lòng cảm thấy hắn là nam tử cực kỳ xuất sắc, nhất là một đôi mắt đen láy lộ ra kiên định cùng thần sắc quang minh thấu hiểu, càng khiến cho ngươi không tự giác đem tầm mắt tụ lại ở trên người hắn.

Hôm nay tâm tình Hoàng Thượng rất tốt cho nên hỏi: "Ngươi nói đi."

Nhiếp Mang cung kính hành lễ rồi sau đó thập phần thành khẩn nói: "Hoàng Thượng, mạt tướng có một yêu cầu quá đáng. Tứ đệ của mạt tướng ái mộ đích thứ thiên kim phủ đại học sĩ, nay tứ đệ tuy xa tại biên cương nhưng vẫn gửi một phong thư thỉnh mạt tướng khẩn cầu ân điển này cho đệ ấy. Nếu trận chiến lần này tứ đệ có thể thắng lợi, lập được công lao, mong Hoàng Thượng ban hôn hứa gả nhị tiểu thư phủ đại học sĩ làm thê tử đệ ấy." Nói xong, hắn bùm một tiếng quỳ xuống, nặng nề mà dập đầu.

Người Nhiếp gia đích xác rất trọng tình cảm. Vì tâm nguyện của đệ đệ, cho dù tâm cao khí ngạo như Nhiếp Mang cũng vẫn sẽ lựa chọn khom lưng uốn gối cầu xin giúp hắn.

Hạ Liên Phòng nheo mắt lại, cảm tình của huynh đệ nhà bọn họ tốt, đó là chuyện của bọn họ, nhưng bọn họ không nên đem chủ ý đánh tới trên người Hồi nhi!

Nghe vậy, đáy mắt Hoàng Thượng có thần sắc nào đó chợt lóe lên. Hắn vừa không đáp ứng, cũng không phủ quyết, mà cười híp mắt nhìn về phía Hạ Liên Phòng: "Bình Nguyên, nhị tiểu thư này là muội muội của muội, không biết muội đối với chuyện này thấy thế nào?"

Hạ Liên Phòng mỉm cười, ôn nhu lại nói rõ ràng: "Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, phụ thân còn ở đây, đâu đến phiên thần muội quyết định hôn sự của muội muội chứ ạ?"

Quả cầu này lại đá cho Hạ Lịch.

Hạ Lịch cũng cười nói: "Đa tạ Nhiếp tướng quân nâng đỡ, chỉ là tiểu nữ năm nay vừa mới mười bốn, còn cần một năm nữa mới cập kê, nay đã nói chuyện hôn sự, không khỏi cũng quá sớm chút. Huống chi tứ công tử quý phủ cùng tiểu nữ chẳng qua chỉ là bình thủy tương phùng, đâu thể nói tới ái mộ chứ?"

Lời này nói thật sự uyển chuyển, vừa cho thấy Nhiếp tứ ái mộ Hạ Mạt Hồi là tự mình đa tình, vừa biểu lộ thái độ của bản thân—— nghe vào, tựa hồ sự tình còn có đường cứu vãn, nhưng người có chút thông minh đều nghe ra được, Hạ Lịch là không có khả năng để cho mình nữ nhi gả vào phủ Tín Dương hầu. Thứ nhất, phủ Tín Dương hầu cùng Hạ gia không thích hợp liên hôn; thứ hai, bọn họ còn phải kiêng kị thái độ của Hoàng Thượng. Hạ Mạt Hồi gả cho một vị hoàng tử làm chính phi, nói không chừng càng khiến ông yên tâm hơn so với gả vào phủ Tín Dương hầu. Bởi vì dù cho Hạ gia cùng Phủ Tĩnh quốc công do vậy đứng ở bên phía một vị hoàng tử nào đó thì có thể nói giang sơn này vẫn là của Kỳ thị hoàng tộc bọn hắn, nhưng nếu ngược lại... Hoàng Đế làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh chứ?

Người thông minh đều sẽ không lựa chọn liên hôn với thế gia tương xứng, Nhiếp Mang thoạt nhìn như là người ngu xuẩn như vậy sao?

Phủ Tín Dương hầu có tính toán gì, Hạ Liên Phòng không xen vào, nàng cũng không nghĩ quản. Nhưng nếu như chủ ý của bọn họ nguy cập đến thân nhân của nàng vậy thì nàng sẽ không lại khoanh tay đứng nhìn. Nàng không dấu vết thưởng thức chiếc vòng tơ vàng trên tay, mắt phượng xinh đẹp thỉnh thoàng như có như không đảo qua nhóm người nào đó, thần sắc an hòa bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng nàng đến cùng đang suy nghĩ cái gì.

Nhiếp Mang nghe xong hình như có vẻ không cam tâm, đang muốn lại mở miệng liền nghe được một đạo tiếng nói thanh lãnh từ cửa đại điện truyền đến: "Việc này ngàn vạn không thể!"

Mọi người nghe tiếng nhìn qua.

Không ngờ là Thanh vương!

Hạ Liên Phòng kích động không thôi, nàng suýt nữa muốn từ trên chỗ ngồi đứng dậy!

Hắn một thân phong trần mệt mỏi, trên người vẫn mặc bộ áo giáp Hắc Kim kia, râu đã mọc ra rất dài nhưng lại vẫn không che nổi dung mạo tuấn mỹ như thiên nhân của hắn. Giờ phút này hắn đang chuyên chú mà nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, đem lời vừa nãy lại lặp lại một lần: "Hoàng huynh, việc này ngàn vạn không thể!"

Hoàng Thượng hiếu kỳ nói: "Vì sao?"

"Bởi vì..." Thanh vương liếc mắt nhìn Hạ Liên Phòng một cái, trong lòng không khỏi cảm thán nói: nàng thật đẹp! "Thần đệ muốn cưới Bình Nguyên công chúa làm Thanh vương phi."

Lời vừa nói ra, toàn thể đều ồ lên! Mọi người đều cho rằng Thanh vương ngăn cản Nhiếp Mang cầu thân là có đại sự trọng yếu gì, ai biết... Lại chỉ là vì chính hắn? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nên biết Thanh vương đã gần tuổi trung niên, mà Bình Nguyên công chúa thì là thiếu nữ vừa mới cập kê nha! Lời nói khó nghe, Thanh vương cũng có thể làm phụ thân của Bình Nguyên công chúa người ta!

"Thần đệ cùng Bình Nguyên công chúa lưỡng tình tương duyệt, kính xin hoàng huynh tứ hôn cho hai người chúng ta." Nói xong, Thanh vương thật sâu bái xuống. Hạ Liên Phòng cũng nhấc váy đi xuống bậc thang, cùng Thanh vương sóng vai quỳ lạy: "Cầu mong Hoàng Thượng tứ hôn cho thần muội cùng vương gia."

Một đôi nam nữ dung sắc kinh diễm lại chênh lệch tuổi lớn như vậy song song quỳ cùng nhau, một người chiến bào Hắc Kim, một người lễ phục tiên diễm, lại một chút cũng không làm người ta cảm thấy quỷ dị, ngược lại có cảm giác xứng đôi vừa lứa quần anh tụ hội. Giờ khắc này, tựa hồ bất cứ vấn đề gì ở giữa bọn họ đều không phải là vấn đề, bọn họ chỉ cần có nhau là đủ rồi.

Vẫn là Thái Hậu dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc này. Bà cười nói: "Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, Duy Phương vừa mới cập kê liền muốn đem nàng hứa cho Thanh vương, ai gia ngược lại là cảm thấy rất không tồi. Hoàng Thượng, ngài liền cho bọn họ toại nguyện đi!"

Kỳ thật Hoàng Thượng sớm đã biết quan hệ của Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương, đối với vị Hạ Liên Phòng sớm đã là em dâu điều động nội bộ, hắn ôm thái độ minh bạch nhwg giả bộ hồ đồ, ở trước mặt người khác vẫn phải duy trì tôn nghiêm của quân vương: "Nếu mẫu hậu đã nói như vậy, trẫm liền ban ân, biết thời biết thế, tứ hôn cho Bình Nguyên công chúa cùng Thanh vương!"

Thanh vương nhất thời lộ ra tươi cười —— trước nay hắn luôn luôn không cười, nhưng trong lòng mừng như điên làm cho hắn không rảnh bận tâm, nếu không phải trên đại điện quá nhiều người hắn thậm chí muốn đem Hạ Liên Phòng gắt gao ôm vào trong ngực!

Quá trình tứ hôn này phi thường nhanh chóng, nhanh đến mức Hạ Lịch cùng lão thái quân đều không phản ứng kịp!

Biên cương vẫn đang đánh nhau, Thanh vương lại giữa bộn bề vẫn ngày đêm kiêm trình một người độc hành cưỡi ngựa chạy về, thời gian của hắn không nhiều, nhiều lắm chỉ có thể ở một hai canh giờ liền phải rời đi. Cho nên Thái Hậu rất tri kỷ nói không thoải mái, muốn Hạ Liên Phòng đỡ bà về Thọ Ninh cung nghỉ ngơi, còn Hoàng Đế thì gọi Thanh vương đến ngự thư phòng nói chuyện —— đương nhiên, kỳ thật chỉ là vì để cho hai người hữu tình có chút thời gian tố tố nỗi lòng mà thôi. Hạ Liên Phòng lần đầu nhìn đến Hoàng Đế vẫn luôn nghiêm túc thâm trầm lộ ra nụ cười trêu chọc: "Hai người các ngươi ở ngự thư phòng hảo hảo trò chuyện, trẫm có chút việc cần làm, đợi lát nữa sẽ trở về."

Nói xong, đi rồi.

Khi chỉ còn lại hai người bọn họ không hẹn mà cùng đưa tay ra, chặt chẽ ôm lấy đối phương. Hạ Liên Phòng đem mặt chôn vào lồng ngực Thanh vương, áo giáp của hắn băng lãnh cứng rắn, nhưng lồng ngực hắn lại là ôn nhu. Mặt Hạ Liên Phòng dán trên khôi giáp, cách miếng hộ tâm, nàng tựa hồ còn có thể nghe được tiếng trái tim Thanh vương đập kịch liệt."... Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về, ta tin tưởng ngươi." Cho nên nàng vẫn đợi hắn. Một khắc trước khi Thanh vương xuất hiện, cho dù Nhiếp Mang đưa ra yêu cầu như vậy Hạ Liên Phòng cũng chưa từng cảm thấy lo âu hoặc là sốt ruột, tựa hồ... như vận mệnh, nàng rõ ràng biết, người yêu của nàng sẽ giống như Thiên Thần xuất hiện ở trước mặt nàng, vì nàng giải quyết hết thảy chuyện phiền lòng.

Nha, kỳ thật nàng cũng không phải là một nữ tử thích ỷ lại người khác, mọi chuyện đều muốn người khác giải quyết thay nha!

Thanh vương cười nhẹ, cách áo giáp, tiếng cười của hắn trầm thấp truyền ra từ lồng ngực: "Ta nhất định sẽ trở về, vì nàng."

Hắn hiện tại rất vui sướng, vui sướng đến mức không biết nên nói cái gì cho phải. Giờ phút này Thanh vương cảm thấy, dù phải lập tức lên chiến trường hắn cũng cả người tràn ngập ý chí chiến đấu, sức chiến đấu mười phần. "A Phòng, nàng có nhớ ta không?"

Hạ Liên Phòng nói: "Không có."

"Ta không tin." Thanh vương cười, "Nàng khẳng định có nhớ ta, tựa như mỗi ngày ta đều nhớ nàng." Tư vị tình yêu, không chỉ Hạ Liên Phòng xa lạ, Thanh vương cũng không mấy quen thuộc. Hắn hoàn toàn không biết nên đi yêu thích cùng theo đuổi một nữ tử thế nào, nhưng hắn yêu Hạ Liên Phòng, cho nên rất nhiều chuyện căn bản không cần thiết đi học tập, cứ để tự nhiên sẽ biết. Hắn cũng không giỏi nói mấy câu tình cảm ngọt ngào, nhưng có khi ngôn ngữ mộc mạc nhất ngược lại càng làm cho lòng người rung động. "Khi ta hành quân sẽ nhớ nàng, lúc hạ trại cũng sẽ nhớ nàng, ăn cơm, ngủ, đi đường cũng sẽ nhớ nàng, ngay cả cưỡi ngựa trên đường về ta cũng luôn nhớ nàng. A Phòng, nàng lại cao hơn rồi." Vốn đã là mĩ nhân nhi mĩ mạo vô song, hơn một năm qua dần dần nẩy nở, ngây thơ rút đi một chút, ngược lại càng thêm tiên khí. Có đôi khi Thanh vương đều cảm thấy Hạ Liên Phòng cũng không phải người trong trần thế, nàng một chút cũng không giống như là nữ tử thế tục phàm trần này. Hắn thậm chí có loại ảo giác, nếu không chặt chẽ nắm chặt nàng, nàng sẽ từ bên người hắn biến mất.

Hạ Liên Phòng đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng đập xuống ngực Thanh vương, nói: "Nói vớ vẩn gì vậy, đúng là không biết ngượng ngùng ."

"Giữa phu thê chúng ta tất nhiên không cần khách khí." Thanh vương nói rất đương nhiên.

Hạ Liên Phòng càng thẹn thùng: "Không nên nói bậy, Hoàng Thượng chỉ là tứ hôn cho chúng ta, còn chưa ấn định thời gian đính hôn đâu."

"Chờ ta trở lại, sẽ không ly khai nàng nữa." Thanh vương tình khó kìm nén, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng, thanh âm khàn khàn. "Chúng ta sẽ lập tức thành thân."

"Vâng." Nàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Nhưng Thanh vương không có quá nhiều thời gian, hắn là chủ soái biên cương, không có hắn, quân đội liền không có người chèo chống cho nên hắn lập tức phải đi, đi rất vội vàng, thậm chí còn không kịp đến Thọ Ninh cung gặp Thái Hậu hoặc Hoàng Thượng một mặt.

Hạ Liên Phòng rất luyến tiếc hắn đi nha!

Nhưng nàng tất phải để cho hắn đi. Cũng giống như nàng có chuyện cần làm, Thanh vương cũng có sứ mệnh thuộc về hắn. Đó chính là bảo vệ quốc gia, hắn là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa trời quang trăng sáng chân chính, Hạ Liên Phòng vì mình có một người yêu như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo.

Lúc tiễn hắn đi, Hạ Liên Phòng phi thường im lặng. Nàng chỉ là nhìn Thanh vương trên lưng ngựa, nhìn trong mắt của hắn thấy sự luyến tiếc cùng tình ý, sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Chàng cứ việc an tâm đi đi, ta sẽ ở đây chờ chàng trở về."

Thanh vương gìm cương ngựa, chưa được vài bước lại nhịn không được nhảy xuống, đem áo choàng giơ lên, bao lấy cả hai, tuy rằng sẽ không có ai đi qua nhưng Thiên Tuyền canh giữ ở một bên, phòng ngừa bị nàng nhìn thấy. Sau đó, hắn hung hăng hôn lên môi Hạ Liên Phòng. Phấn môi mềm mại, có chút lạnh lẽo nhưng vô cùng ngọt ngào. Thanh vương tựa hồ muốn đem hương vị của nàng chặt chẽ nhớ kỹ, hôn nàng rất lâu mới lưu luyến không rời buông nàng ra, thấp giọng nói: "Chờ ta."

Hạ Liên Phòng nghiêm túc gật gật đầu, cánh môi nàng sưng lên, một đôi mắt phượng hoàn toàn không bình tĩnh sắc bén giống thường ngày, giờ phút này tràn ngập hơi nước, mơ hồ, kiều mỵ động lòng người nói không lên lời. Thanh vương nhìn một chút, suýt nữa lại không khống chế được bản thân, hắn hít sâu một hơi, không dám nhìn Hạ Liên Phòng nữa —— nếu không hắn là sợ bản thân mình sẽ không thể cất bước rời đi. Người yêu là ràng buộc lớn nhất trên đời này, nếu có thể, Thanh vương một giây cũng không muốn rời khỏi bên cạnh nàng.

Hắn tới, rồi lại đi.

Trước sau không đến ba canh giờ, nhưng Hạ Liên Phòng lại cảm thấy như chỉ qua ba giây. May mà nàng có đầy đủ lý trí đầy đủ kiên định, bằng không nói không chừng nàng sẽ mở miệng muốn hắn lưu lại.

Bình Luận (0)
Comment