Đích Nữ Vương Phi

Chương 107

Trong lòng Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, ép buộc mình tỉnh táo lại, nặn ra một nụ cười nói: “Ta vì tìm ngươi mà bỏ ra không ít công sức!”

Hạ Hầu Cảnh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Vân Tuyết Phi.

Hạ Hầu Cảnh người thì ấm áp nhưng gương mặt lại lạnh như băng khiến tim nàng nhảy dựng một cái, Vân Tuyết Phi hừ Hạ Hầu Cảnh: “Ta thật xa xôi tới tìm ngươi, ngươi thì cho ta vẻ mặt như vậy?” diễn,^đàn*lê%quý,,đôn

Hạ Hầu Cảnh nhìn Vân Tuyết Phi, ánh mắt dán chặt vào mặt của nàng, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, mím môi một cái nói: “Ta không có lạnh nhạt với ngươi, chẳng qua muốn biết sao ngươi biết ta ở đây, chỗ này chỉ có ta và Phỉ nhi biết, ngay cả Tư Nam Tuyệt cũng không biết, ngươi nói hắn đang trên đường, đó chẳng phải là còn chưa tìm tới nơi này, vậy ngươi thế nào tìm được?”

Ánh mắt nóng rực khiến trán Vân Tuyết Phi đổ mồ hôi lạnh, nàng che giấu sự chột dạ, cụp mí nhỏ giọng nói: “Ngươi một người lớn sống sờ sờ như vậy, chỉ cần dùng tâm tìm, sao không tìm được? Huống chi. . . . . .”

“Huống chi cái gì?” Tròng mắt Hạ Hầu Cảnh sắc bén lẫn đe dọa bắn thẳng tới nữ nhân cúi đầu không biết đang nghĩ gì, ở nơi Vân Tuyết Phi không nhìn thấy, ánh sáng trong mắt hắn như bị vỡ vụn, vô cùng rực rỡ. diễn&%$đàn&lê,quý..đôn

Đột nhiên có dự cảm xấu, lông mi dài của Vân Tuyết Phi rung động nhè nhẹ, che giấu sự do dự trong mắt, ngước mắt chống lại con ngươi sắc bén nói: “Ẩn vệ Nam Tuyệt chưa đến mức tìm một người cũng không tìm được!”

Tròng mắt Hạ Hầu Cảnh lóe sáng, cau mày hoài nghi nói: “Vậy Nam Tuyệt đâu? Không phải ngươi nói hắn vẫn còn ở trên đường?” diễn@@đàn%lê*quý&đôn

“Ngươi rốt cuộc muốn đi theo ta hay không?” Vân Tuyết Phi không nhịn được trừng mắt tên nam nhân nhất quyết không bỏ qua kia, nói nhiều sai nhiều, nếu cứ nói tiếp, sớm muộn cũng lòi đuôi! Nàng nghĩ nếu nàng nói mình tự tìm được hắn, hắn có thể sẽ hoài nghi, đến lúc đó mình nói qua loa thì xong rồi, không ngờ hắn còn khó dây dưa hơn cả nữ nhân!

“Ngươi không cho ta câu trả lời rõ ràng, ta sẽ không đi!” Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh lấp lánh, có chút tính trẻ con nói.

Vân Tuyết Phi tức thì nổi giận, thiên tân vạn khổ tới đây cứu hắn, kết quả hắn còn cùng làm bộ làm tịch nói điều kiện với mình, nhìn ánh mắt phách lối cố chấp kia, nàng thật muốn phất tay mặc kệ

Nhưng mà, thật sự có thể mặc kệ sao? Nàng bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết, có phải ngươi sẽ theo ta trở về?”

Hạ Hầu Cảnh nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu.

“Được rồi, đã nói trước, ngươi cũng đừng trách ta!” Vân Tuyết Phi nâng cao giọng nói, ho khan hai tiếng, sau đó chăm chú nhìn vào gương mặt tràn đầy tràn đầy khao khát của hắn.

“Chắc chắn không trách ngươi, nói mau đi!” Hạ Hầu Cảnh khẩn trương kích động thúc giục, ngắm người trước mặt, lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi.

“Thật ra thì vừa rồi là ta lừa ngươi, chỉ có ẩn vệ của Nam Tuyệt theo ta tới, nhưng ngươi là ta tìm được!” Vân Tuyết Phi lại nhìn Hạ Hầu Cảnh hồi lâu, hít một hơi thật sâu, thốt ra những lời này.

“Nói tiếp!” Hạ Hầu Cảnh cảm giác đột nhiên máu huyết toàn thân sôi trào, không nháy mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, càng xem càng cảm thấy điệu bộ kia giống như trùng khít lên hình ảnh nữ tử đã khắc sâu vào xương tủy của mình.

Vân Tuyết Phi chợt run lên vì lạnh, bị ánh mắt như thiêu người nhìn chăm chú khiến tim nàng đập chậm nửa nhịp, sao nàng không biết hắn đang mong đợi cái gì? Nàng chuyển mắt, đi tới trước cửa sổ ngắm ánh nắng vàng rực rỡ trên đường phố, thật ra thì không có Tiết Phỉ, hắn sẽ sống tốt hơn!

“Ta có thể tìm được ngươi là bởi vì ngày ấy lúc ngươi trói ta, ta đã hạ trên người ngươi một loại hương vô sắc vô vị, Tầm Điệt hương, đây là thuốc dùng để theo dõi người, chỉ cần người đó còn sống, theo huyết dịch lưu động, nó sẽ hòa nhập vào trong cơ thể, mặc kệ ngươi trốn đến chân trời góc biển, chỉ cần ta muốn, là có thể tìm được ngươi!” Vân Tuyết Phi một hơi nói trôi chảy lý do mình đã nghĩ kỹ, cũng không quản nam nhân trước mặt có tin hay không, nàng tiếp tiếp tục nói: “Bây giờ ngươi có thể đi theo ta rồi !”

Vốn là tràn đầy mong đợi, giờ phút này một chút ánh sáng cũng từ từ bị dập tắt, nóng rực biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo, giọng điệu Hạ Hầu Cảnh hơi trầm xuống: “Vân Tuyết Phi, ta không phải đứa trẻ ba tuổi, ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời vớ vẫn này sao?”

“Mặc kệ ngươi tin hay không, đây là sự thật!” Vân Tuyết Phi không tránh né ánh mắt hoài nghi của Hạ Hầu Cảnh, nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên trì nói: “Ta không cần thiết phải lừa ngươi, trên thế giới này cũng có thuốc làm cho người ta chết đi sống lại, một loại Tầm Điệt hương nho nhỏ như vậy sao không có chứ?”

“Ta mặc kệ có hay không, ta chỉ biết ngươi đang gạt ta!” Cả người Hạ Hầu Cảnh lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng, giọng nói đầy giận dữ.

“Ta lừa ngươi cái gì?” Vân Tuyết Phi có chút tức giận, giọng nói hơi nặng, mắt hung hăng trừng nam nhân đang gây sự này: “Là ngươi kiên quyết muốn hỏi ta, ta nói thật, ngươi lại không tin, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?”

“Ha ha ~ Vân Tuyết Phi, nếu ngươi thật sự quen thuộc với mê hương, lúc trước cũng sẽ không bị ta dễ dàng bỏ thuốc như vậy, trói đến Hổ Đầu bang!” Trong mắt Hạ Hầu Cảnh có một ít sự đùa cợt, ý vị sâu xa nhìn nàng một cái nói: “Ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?”

Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới liền tức. Uổng công nàng tin tưởng hắn như vậy, kết quả hắn có chuyện cũng không thương lượng với mình trước, mà hạ thuốc mê trói nàng lại!

Nghĩ tới đây, Vân Tuyết Phi trút hết bực tức trong lòng, trên mặt tức giận càng sâu, nàng lớn tiếng nói: “Vì ta tin ngươi sẽ không tổn thương ta, mới theo ngươi rời vương phủ, tin ngươi có nỗi khổ tâm, biết rõ bên trong có thuốc mê vẫn ngoan ngoãn nuốt vào, vì để cho ngươi không phát giác được sự khác thường, còn làm bộ như ăn rất ngon. . . . . . Đó hết thảy đều là bởi vì ta coi ngươi như bằng hữu, nhưng ngươi thì sao? Ngoài mặt thì hòa nhã, trên thực tế hoàn toàn không có coi ta ra gì, đầu tiên là trói lại ta, hiện tại lại ở đây hùng hổ dọa người, ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Vân Tuyết Phi dùng hết sức quát xong thì uất ức đỏ mắt, âm thanh nồng nặc giọng mũi nói: “Ngươi có đi hay không, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi ở đây nữa, ta đi trước, sau này ta cũng sẽ không quan tâm đến ngươi!”

Không hề lưu luyến xoay người, nhấc chân đi tới cửa lớn, nhịp bước chậm chạp, giống như đang đợi cái gì.

Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh chợt lóe, nhận thấy được mình vì chuyện của Tiết Phỉ mà thần trí mê muội, buộc nàng thừa nhận cách nghĩ không thiết thực của mình, thế nhưng trên đời tại sao có thể xảy ra kỳ tích như thế?

Sải bước tiến lên, vội vàng đưa tay kéo lấy cánh tay Vân Tuyết Phi, vẻ mặt thành thật nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, là ta sai rồi!” Nhìn Vân Tuyết Phi không chút cử động, hắn mím môi một cái tiếp tục mở miệng nói: “Ta tin ngươi, còn có cám ơn ngươi đã quan tâm ta như vậy!”

Vân Tuyết Phi nghẹn ngào, mềm mại nói: “Ta có thể tiếp nhận lời xin lỗi và cám ơn của ngươi, nhưng ta không cho phép ngươi còn như vậy!”

Hạ Hầu Cảnh đáp một tiếng: “Được, ta đồng ý với ngươi!” Tuy cảm xúc trong mắt giấu rất kỹ, nhưng vẫn tràn ra một ít chua chát.

Thấy chuyện đã chuyển biến tốt, Vân Tuyết Phi lấy khăn tay ra, lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó mỉm cười với Hạ Hầu Cảnh: “Vậy lần này tha thứ cho ngươi! Bây giờ chúng ta phải xuất phát trở về vương phủ, không thể đợi nữa, Tiêu thái hậu phái người sớm muộn sẽ tìm được nơi này, không thể liên lụy tới dân chúng ở đây!”

Hạ Hầu Cảnh gật đầu, cẩn thận nhìn Vân Tuyết Phi một cái, nghiêm mặt nói: “Bây giờ chưa thể lập tức đi được, ngươi và ta đến nhà Đóa Nhi từ giã đã!”

Vân Tuyết Phi nháy mắt một cái, lát sau bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay chỉ Hạ Hầu Cảnh, nháy mắt ra hiệu nói: “Ồ, thì ra là ngươi thích tiểu mỹ nhân ngây thơ đó!”

Đón nhận tầm mắt Vân Tuyết Phi, Hạ Hầu Cảnh im lặng, sao nữ nhân này lại vui mừng như vậy nhỉ? Hắn buông cánh tay nàng ra, khẽ thở dài một cái, vô lực nói: “Ngươi hiểu lầm, ta đến là để cáo biệt phụ mẫu của nàng ấy, những ngày qua đã làm phiền bọn họ chăm sóc ta!”

Hoá ra là như vậy, Vân Tuyết Phi nhìn về Hạ Hầu Cảnh mỉm cười gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Bình Luận (0)
Comment