Đích Nữ Vương Phi

Chương 136.2

Cả người Bạch Tuyết Nhu cứng đờ, ngay sau đó mau chóng khôi phục lại bình tĩnh, nàng ta gật đầu, cầm chặt tay Vân Tuyết Phi, hâm mộ nói: “Đệ đệ này của ta từ trước tới nay chưa từng vừa mắt bất kì nữ tử nào, nay hắn để ý một người, ta cuối cùng cũng yên tâm, Tuyết Phi, ngươi và Nam Tuyệt nhất định phải hạnh phúc.”

Sự thật là vậy? Vân Tuyết Phi nghĩ không thông, nàng nhớ rõ Tư Nam Tuyệt đã từng nói hắn cùng Bạch Nhu Nhi đã qua lại với nhau một tháng, bây giờ nàng vẫn luôn để ý kĩ nữ nhân này, thế nhưng nàng ta đột nhiên biến thành tỷ tỷ của phu quân mình. Chuyện này quả thực quá hoang đường.

“Nhất định.” Vân Tuyết Phi liếc nhìn Tư Nam Tuyệt ở phía sau, sắc mặt tốt lên đôi chút, nhẹ nhàng cười: “Bạch tỷ tỷ là một nữ tử am hiểu lòng người, Thuần Vương quả thật có phúc khí!”

Khen nàng ta thì có thể, cho dù không mấy thoải mái nhưng cũng không sao, nhưng tâm tình không mấy vui vẻ của nàng cũng sẽ không để nữ nhân trước mắt này biết.

“Tuyết Nhu, Hạ Hầu Thuần không ở bên cạnh ngươi sao?” Con ngươi Tư Nam Tuyệt đảo một vòng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mày liền nhăn lại, ẩn ẩn tức giận.

“Không có!” Bạch Nhu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, con ngươi vốn tràn đầy ý cười đột nhiên biến thành sự tĩnh mịch hoang vắng, giọng nói tràn ngập phiền muộn: “Thái Hậu có lệnh nói hắn đi bồi Nhã trắc phi.”

Nàng ta đứng ở nơi đó, ánh nắng chiếu xuống, phủ lên người Bạch Tuyết Nhu, ôn hòa như vậy, nhẹ nhàng giống như muốn theo gió mà bay đi.

“Ngươi vừa đến kinh thành, lần đầu tiên tới hoàng cung, đáng lẽ lúc này hắn phải ở bên cạnh ngươi mới đúng!” Giọng nói Tư Nam Tuyệt ôn nhuận, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường, nhưng Vân Tuyết Phi biết, hắn đang bất mãn, thậm chí có chút tức giận.

“Hắn cũng là bất đắc dĩ!” Sắc mặt Bạch Tuyết Nhu hòa hoãn một chút, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nở nụ cười với Tư Nam Tuyệt: “Dù sao Nhã trắc phi cũng đang mang thai, hắn có nghĩ vụ phải quan tâm chăm sóc nàng, huống chi,...”

“Ta cũng biết hắn là vì muốn tốt cho ta, Thái Hậu không thích ta, sau lưng Nhã trắc phi lại có Tiết gia, nếu hắn không làm bộ một chút, cuộc sống sau này của ta sẽ rất khổ sở!” Bạch Tuyết Nhu hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia thất vọng, miễn cưỡng nâng khóe miệng.

Vân Tuyết Phi sửng sốt một chút, không nghĩ tới nữ nhân trước mắt lại thiện giải nhân ý như vậy. Người nàng ta thích là Hạ Hầu Thuần, giữa nàng ta và Nam Tuyệt thực sự chỉ là quan hệ bằng hữu đơn thuần, chẳng lẽ là nàng hiểu lầm? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng hơi chột dạ, một loại cảm giác xấu hổ dâng lên.

“Đây là con đường ngươi tự chọn, ngươi nhất định phải kiên trì đi tiếp!” Tư Nam Tuyệt trầm mặc một lát, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Cả người Bạch Tuyết Nhu run lên, sau đó khóe miệng hơi cong lên, gật gật đầu: “Ta biết, từ lúc ta lựa chọn ở bên cạnh hắn, ta chưa bao giờ hối hận. Hắn đối với ta rất tốt, lúc nào cũng sủng ái ta!”

Hạ Hầu Thuần, xét về tướng mạo, không sánh kịp phong thái như tiên của Tư Nam Tuyệt, vẻ ngoài tuấn mỹ tuyệt luân của Hạ Hầu Cảnh, dung mạo anh tuấn góc cạnh của Hạ Hầu Huyền. Trong kí ức của nàng, hắn vĩnh viễn ảm đạm, tầm thường. Tiêu Nhụy Vũ có hai nhi tử, Hạ Hầu Huyền vĩnh viễn đều thông tuệ, ưu tú, khiến cho ca ca của hắn càng trở nên mờ nhạt, tầm thường.

Nàng vốn dĩ cho rằng sau khi mình chết, Mộ Dung Thanh Y sẽ chiếm ngôi vị hoàng hậu vốn thuộc về nàng, cùng Hạ Hầu Huyền ân ái đến bạc đầu. Nàng chỉ có thể biến thành một đống bạch cốt, hóa thành oán linh, hãm thân nơi địa ngục. Không ngờ, trên đời này đã không còn Mộ Dung Thanh Y, Hạ Hầu Huyền hối hận cầu xin tha thứ. Ông trời rốt cuộc cũng mở mắt!

Chỉ là, nàng đột nhiên phát hiện thế giới này đã thay đổi rất nhiều, vốn là kẻ chỉ có thể đứng phía sau Tiết Phỉ, Tiết Nhã bây giờ không chỉ là trắc phi của Hạ Hầu Thuần, mà còn là Tiết gia đích nữ. Còn người vẫn luôn mang theo vẻ bề ngoài hiền lành ôn nhuận, Hạ Hầu Thuần thế nhưng lại không phải kẻ đơn giản. Vậy trên đời này, rốt cuộc còn thứ gì có thể tin tưởng, thứ gì mới là vĩnh viễn bất biến?

Nàng vô ý thức đưa ánh mắt về phía Tư Nam Tuyệt, sau khi trùng sinh, hắn là nam nhân đầu tiên nàng nhìn thấy, là phu quân của nàng. Có lẽ ông trời thương tiếc nàng, ban cho nàng một thân phận mới và trượng phu mới. Đây có lẽ cũng là điềm báo, chỉ cần nàng tiếp tục đi về phía trước, nàng có thể đạt được hạnh phúc. Nhưng mà bây giờ, nàng lại mê mang, tất cả xung quanh Tư Nam Tuyệt đều có quan hệ với hoàng cung, so với cuộc sống bình thản mà nàng muốn chênh lệch quá xa.

“Tình cảm yêu cầu hai bên đều phải hy sinh và bao dung lẫn nhau, chứ không phải là một bên vĩnh viễn nhường nhịn đối phương!” Vân Tuyết Phi trầm mặc một lát, đột nhiên nói ra một câu như vậy. Hai mắt nàng nhìn chăm chú vào nữ nhân khiến nàng không thể thích nổi, cũng không thể ghét nổi trước mắt. Kiếp trước nàng cho rằng chỉ cần nàng trả giá và nhân nhượng, thời gian dài, người kia nhất định sẽ hiểu được. Nhưng mà, mãi cho đến chết nàng mới hiểu được, tất cả trả giá của nàng, nàng bỏ ra tình cảm cho Hạ Hầu Huyền càng nhiều, thì sẽ thua càng thảm!

Trong lòng Bạch Tuyết Nhu run lên, con ngươi vốn ôn nhu như nước, đột nhiên giống như bị ném vào một viên đá, nổi lên tầng tầng gợn sóng. Nàng ta nỗ lực duy trì vẻ ngoài bình tĩnh trấn định, nhàn nhạt cười: “Tuyết Phi, lời này ngươi nói rất đúng, tình cảm xác thực phải là cả hai bên cùng trả giá và bao dung lẫn nhau. Cho dù bây giờ hắn đang ở bên Nhã trắc phi, nhưng mà ta biết trong lòng hắn chỉ có ta, thế là đủ rồi!”
Bình Luận (0)
Comment