Đích Nữ Vương Phi

Chương 142

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt buồn bã, nắm tay nàng thật chặt, trầm mặc một lát, khẽ động đôi môi khô khốc: “Mẫu phi, ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, A Cảnh không có việc gì!”

“Nam Tuyệt, ngươi biết A Cảnh ở đâu sao?” Ánh mắt Mộc Thanh Lan gắt gao khóa chặt trên người hắn, giọng điệu nhuốm vẻ phiền muộn nhàn nhạt: “Ta đã rất lâu không nhìn thấy nó, ngươi dẫn nó đến gặp ta được không? Cứ nói thân thể ta không khỏe!”

Mẫu phi như vậy rất ít khi Tư Nam Tuyệt nhìn thấy, cho tới nay, nàng ở trước mặt hắn đều là cường thế có chủ kiến, thậm chí chỉ một nụ cười thuần túy cũng keo kiệt không muốn cho hắn. Có khi hắn thật hy vọng mẫu phi có thể dịu dàng với hắn hơn một chút, dựa vào hắn nhiều hơn một chút. Nhưng mà khi thấy nàng thật sự như vậy, trong lòng hắn càng thêm chua xót.

Hai hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy mootj chút, trong mắt hắn hiện lên một tia mất mát, ý cười ở khóe môi vẫn không thay đổi, giọng điệu ôn hòa nói: “A Cảnh từ trước tới nay thích tự do tự tại, bây giờ không biết hắn lại đang tiêu dao ở phương nào, chờ nhi tử tìm được hắn rồi, nhất định sẽ dẫn hắn đến trước mặt mẫu phi!”

Đối với những thứ liên quan đến Hạ Hầu Cảnh, Mộc Thanh Lan đều cực kì mẫn cảm. Giờ phút này nàng rốt cuộc bắt được một số tin tức mấu chốt. Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh đi, sắc bén nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt: “Ngươi cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu?”

Tình cảnh trong mộng kia chân thực như vậy, bất an trong lồng ngực nàng còn chưa tiêu tán, lập tức nóng rát đau đớn, phải biết rằng trước kia Hạ Hầu Cảnh cũng từng rời khỏi nàng khá lâu, nhưng chưa có lần nào khiến nàng bận tâm lo lắng như lần này.

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt hơi lóe lên, chậm rãi quay đầu đi,giọng nói ôn nhuận như nước, trước sau như một trầm ổn nội liễm: “A Cảnh sẽ không có chuyện gì, ẩn vệ đã có tin tức, ngày mai nhi tử sẽ cùng Phi Nhi đi tìm hắn, nhất định sẽ mang hắn an toàn trở về!”

“Nam Tuyệt, tại sao ngươi không dám nhìn thẳng vào mắt ta nói chuyện?” Mặt mày Mộc Thanh Lan ẩn chứa lo âu nồng đậm, mấy ngày nay nàng mất ăn mất ngủ khiến cho khí sắc trên mặt không tốt lắm, cả người có chút bệnh trạng tái nhợt.

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên một cái gì đó, hắn quay mặt về phía Mộc Thanh Lan, cười không chút để ý nói: “Nhi tử chỉ cảm thấy cái bình hoa đối diện tương đối đẹp mắt, nhất thời nhìn lóa mắt. Mẫu phi yên tâm, A Cảnh là người có phúc khí, thẩm thẩm ở trên trời sẽ phù hộ hắn, nhất định sẽ không có việc gì!”

“Nam Tuyệt, ta có cảm giác rất mãnh liệt, A Cảnh thật sự đã xảy ra chuyện. Hôm nay ngươi lập tức mang ảnh vệ đi tìm hắn đi, chậm một ngày thì thêm một ngày nguy hiểm, hắn là đứa nhỏ mà muội muội duy nhất của ta lưu lại, nhất định không thể có việc!” Giọng nói của nàng mang theo vẻ mỏi mệt, còn có một chút oán trách.

Tư Nam Tuyệt gục đầu xuống, lông mi thật dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt hắn, khuôn mặt ẩn ẩn có chút mất mát: “Vậy mẫu phi nghỉ ngơi thật tốt, nhi tử lui xuống chuẩn bị trước, đêm nay sẽ đi ngay!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn buông lỏng tay ra, đứng dậy, nhìn mẫu thân nằm trên giường một lần nữa, sau đó nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.

Mộc Thanh Lan không nói lời nào, nhìn đỉnh màn phát ngốc, mấy ngày nay nàng luôn nằm mơ, mơ thấy những ngày còn trẻ nàng và Thanh Dao vui vẻ bên nhau, lúc đó bọn họ đều tùy ý như vậy, tốt đẹp như vậy, dường như tiếng cười như chuông bạc kia còn phảng phất bên tai.

Nàng hơi hơi nhắm mắt, khuôn mặt của Thanh Dao và A Cảnh liên tục hiện lên trong óc không thể xóa đi được, nghe tiếng bước chân nặng nề, trong lòng nàng cũng có cảm giác nặng nề, cuối cùng nhịn không được, có lẽ là áp lực gánh trên vai mấy năm nay, đột nhiên nàng lẩm bẩm ra tiếng: “Nam Tuyệt, có phải ngươi rất hận mẫu phi?”

Bước chân Tư Nam Tuyệt đột ngột dừng lại, sắc mặt hiện lên một tia giật mình, rồi sau đó biến mất vô hình, hồi lâu mới nói: “Mẫu phi, ngài đã từng để ý cảm thụ của ta sao?”

Mộc Thanh Lan quay đầu, trong ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn bóng dáng vĩ ngạn của nhi tử, giống hệt nam nhân kia, cho nàng cảm giác, hắn chưa bao giờ rời khỏi nàng!

Chính là như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng nàng ngày càng nặng, hạnh phúc của nàng là trộm được, nàng không xứng có được tình yêu của hắn!

“Ngươi vì cái gì lại lớn lên giống hắn như vậy? Thậm chí ngay cả thần thái cũng không hề khác biệt?” Trong mắt Mộc Thanh Lam hơi ướt át, giọng nói chua xót, mang theo vẻ khàn khàn áp lực: “Nam Tuyệt, mẫu thân cũng muốn đối xử tốt với con, nhưng mà ta không làm được! Mỗi lần nhìn thấy con, ta lại nhớ đến muội muội Thanh Dao của ta, nghĩ đến Tiểu Cảnh đáng thương!”

Rõ ràng vừa rồi thời tiết còn ấm áp, đột nhiên gió nổi lên, không lâu sau liền đổ mưa, vừa gió vừa mưa, không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Trong đầu Tư Nam Tuyệt vô cùng tỉnh táo, gió lạnh cuốn sợi tóc của hắn lên, bàn tay đang nắm chặt đột nhiên thả xuống, hắn quay đầu liếc người trên giường một cái, sau đó bước về phía cửa sổ, đóng cửa lại.

Trong phòng dẫn ấp áp trở lại, bên ngoài vẫn là tiếng mưa rơi tí tách như cũ, cành cây lay động hỗn loạn, gió lạnh không ngừng gào thét.

“Nam Tuyệt, ngươi biết không? Vốn dĩ người chết phải là ta!” Mộc Thanh Lan giống như lâm vào hồi ức chua xót, nước mắt trong suốt không tự chủ được lăn xuống trên gò má, nhưng mà nàng vẫn không hề có cảm giác, đôi mắt mê mang đau xót: “Ta và Thanh Dao là đích nữ Mộc gia, từ nhỏ đã theo nhất đẳng ma ma học tập lễ nghi, thân là nữ nhi mộc gia, chúng ta luôn ôm tâm lí vì vinh quang huy hoàng của Mộc gia mà hy sinh. Tuy rằng ta hiếu thắng hơn Thanh Dao, nhưng mà ta biết rõ trên người ta gánh vác trọng trách!”

“Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc* lúc đó trong kinh thành vẫn lưu truyền những lời này, phụ thân rất kỳ vọng vào ta và Thanh Dao, cho rằng mỹ mạo như vậy là trời cao ban ân cho Mộc gia, hắn bảo hộ chúng ta, lại tính toán giá trị của chúng ta!” Trong giọng nói của Mộc Thanh Lan mang theo một chút run rẩy, trong mắt chứa đầy tang thương, giống như đang chìm vào hồi ức: “Trước khi gặp được Tư Nam Tiêu, ta vẫn luôn đi trên con đường mà vận mệnh đã an bài cho ta, ta và Thanh Dao là chỗ dựa duy nhất của nhau!”

Tư Nam Tiêu, phụ thân hắn. Ánh mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên, cánh môi mím lại, không nói một lời nào, tiếp tục lắng nghe những chuyện đã qua không muốn người biết đến.

“Đợi đến khi cập kê, những người đến cầu hôn nối liền không dứt, đạp nát cả cửa chính Mộc Phủ, nhưng mà phụ thân vẫn không có quyết định gì. Ta và Thanh Dao cho rằng phụ thân vẫn còn nhớ chút tình cảm cha con, vì vậy tiếp tục hưởng thụ chút thời gian vui vẻ ít ỏi của chúng ta!” Trong lòng Mộc Thanh Lan đau đớn, ký ức kia vẫn luôn chôn ở nơi sâu nhất, như một khối u ác tính, chỉ có tiếng cười thuần túy của muội muội hình như vẫn còn quanh quẩn bên tai.

“Năm ấy trong tiết nữ nhi, ta và Thanh Dao lẻn ra Mộc Phủ, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài. Chúng ta đều nghĩ cuộc đời này đã sớm bị quyết định, vậy thì trước khi bước vào lồng giam, chúng ta phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt, ghi lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Nhưng mà cả hai không hề nghĩ tới, vận mệnh chỉ dẫn, từ đó trở đi, chúng ta đã bước lên hai con đường hoàn toàn khác nhau!”

“Ngày đó sau khi an toàn hồi phủ, rốt cuộc chúng ta vẫn bị phụ thân phát hiện. Hắn rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ, chỉ là cấm túc chúng ta một tháng. Chính là không nghĩ tới, ba ngày sau, Hộ Quốc Vương Gia Tư Nam Tiêu đến nhà làm khách, cầm trong tay một tờ giấy, nói rõ muốn thú nữ tử đã viết tờ giấy này!”

“Hoàng Thượng và Hộ Quốc Vương Gia, là hai nam tử tôn quý nhất Đại Hạ Quốc, tuy rằng so về thân phận Vương Gia không thể so sánh với Hoàng Thượng, nhưng xét về thực quyền, hắn lại là nam nhân duy nhất sánh ngang với Hoàng Thượng, việc hôn nhân này phụ thân tự nhiên là vui vẻ đáp ứng. Lúc ấy Thanh Dao nhiễm phong hàn, phụ thân gọi ta qua hỏi chuyện. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấyTư Nam Tiêu, cũng chú định ma chướng cả đời của ta. Nam tử tuấn mỹ như vậy, so với đám ca ca đệ đệ của ta, thậm chí là tất cả nam nhân ta từng thấy, hắn là đẹp nhất! Khoảnh khắc đó trái tim ta nhảy liên hồi, giống như xuân về hoa nở! Nhưng mà khi thấy dòng chữ trên tờ giấy kia “nguyện cùng người đầu bạc không rời”, trong lòng ta có dự cảm không tốt!”

“Nghe giọng nói ôn nhuận như nước kia tỉ mỉ kể chuyện, ta mới biết hắn là bị lão vương phi bức hôn, vì thế ở tiết nữ nhi lập lôi đài tỉ thí. Lúc ấy Thanh Dao lôi kéo ta tham gia, nhưng mà ta lại lấy lí do nhàm chán bỏ qua. Nhưng mà lúc này, hai chữ “Thanh Dao” ta lại nói không lên lời. Ta luôn luôn cao ngạo, lại ái mộ nam tử thánh khiết giống như tuyết liên trước mắt, nếu có thể gả cho hắn, sống hết một đời như vậy cũng là thực hạnh phúc!”

“Mà phụ thân cũng cực kì hài lòng với hắn, từ khi còn nhỏ ta đã nghe qua hộ quốc nhất tộc, đương nhiên biết nam tử trước mắt thân phận hiển hách, gả cho hắn, ta có thể một đời vô ưu, không cần thời thời khắc khắc lo lắng, phụ thân sẽ vì vinh quang gia tộc mà để ta liên hôn với một kẻ không quen biết. Mà đương nhiên ta cũng biết, một câu trả lời này cũng cực kì quan trọng đối với tương lai của Thanh Dao, nhưng mà, ta vẫn làm trái lương tâm của mình, chiếm đoạt hạnh phúc vốn nên thuộc về Thanh Dao!”

“Sau đó, ta và phụ thân ngươi kết giao ở chung, cảm tình như nước chảy thành sông, từ từ thâm hậu, chưa thành thân đã ăn vụng trái cấm. Thanh Dao cũng biết chuyện của ta và Vương Gia, nàng chúc phúc cho ta, cũng ẩn ẩn có chút hâm mộ. Ta đứng giữa tự trách và hạnh phúc, cuối cùng có một ngày, thánh chỉ ban xuống. Mộc gia là thế gia trăm năm, đích trưởng nữ nhất định phải vào cung tuyển tú. Vốn dĩ ta là đích trưởng nữ, trách nhiệm này đáng nhẽ phải do ta gánh vác. Nhưng mà, ta có Tư Nam Tiêu, ta yêu hắn, ta có tương lai tốt đẹp đang chờ phía trước. Phụ thân tự nhiên cũng biết, tuy rằng hắn muốn nịnh bợ hoàng đế, nhưng mà hắn cũng không muốn từ bỏ Vương Gia, lại càng không dám đắc tội hắn. Vì thế đêm đó, ta và phụ thân diễn một vở kịch, quả nhiên Thanh Dao mềm lòng, giống như những gì phụ thân đoán, nàng trực tiếp quỳ xuống cầu tình cho ta, thậm chí nguyện ý thay ta vào cung tuyển tú!”

“Sau nữa, ta và Nam Tiêu thành thân, Thanh Dao cũng vào cung, dựa vào mỹ mạo, trong ngày tuyển tú trổ hết tài năng, một bước ngồi lên bảo tọa quý phi, Mộc Phủ cũng đạt tới cảnh huy hoàng trước nay chưa từng có. Sau khi thành thân, Nam Tiêu đối với ta rất tốt, chỉ có một nữ nhân duy nhất là ta, cực kì sủng ái. Lão Vương Phi cũng rất hài lòng về ta, chưa bao giờ nặng lời với ta. Hạnh phúc như vậy, làm ta dần quên đi rằng, nó vốn thuộc về người khác! Sau khi ta sinh ngươi ra, nghe nói Thanh Dao cũng mang thai, phụ thân nói với ta, Hoàng Thượng cũng cực kì sủng ái nàng, ta cũng vì nàng mà cao hứng. May mắn ông trời đối xử với ta không tệ, từ nay ta rốt cuộc có thể buông xuống!”

“Lại lần nữa nhìn thấy Thanh Dao, phảng phất đã trải qua một đời, nàng vẫn trước sau như một thích cười, chỉ là trong mắt có thêm mấy phần u buồn, ta nhìn ra được, nàng là thật lòng thích Hoàng Thượng! Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, nghĩ Hoàng Thượng là nam nhân đứng đầu thiên hạ, tuy rằng hậu cung nhiều nữ nhân, nhưng hắn nhất định có thể bảo vệ Thanh Dao thật tốt. Ta và nàng cùng nhau ngủ cả đêm, trắng đêm tâm sự mới biết được, thì ra nàng cũng từng thích Nam Tiêu, cũng may sau này cũng đã buông xuống. Mà Hoàng Thượng, cũng đối với nàng rất tốt!”

“Trong lòng ta giật mình, nhưng cũng lấy làm may mắn, ngày hôm sau trong ánh mắt lưu luyến của nàng, trở về nơi ta thuộc về, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của ta! Sau này, cứ ngày lễ ngày tết ta lại đến thăm nàng, Hoàng Thượng càng ngày càng đối xử tốt với nàng, nhưng ta lại không chú ý tới, ưu sầu trên mặt nàng cũng càng ngày càng nhiều! Thẳng đến khi Hoàng Thượng đi tuần, nàng bị lưu lại nơi thâm cung, bị Tiêu Nhụy Vũ lấy tội dâm loạn hậu cung xử tử, ta còn chưa thể tin được hết thảy đều là sự thật!”

“Nam Tuyệt, ngươi biết không? Người chết đáng lẽ phải là ta mới đúng! Tiêu Nhụy Vũ hiển nhiên đáng giận, nhưng người thực sự đoạt đi hạnh phúc của nàng phải là ta!”Mộc Thanh Lan nói tới chỗ đau, nước mắt đã như mưa, mấy năm nay cao quý như nàng, lại vô pháp quên đi đau đớn lúc nhìn thấy thi thể lạnh băng của Mộc Thanh Dao!

“Đây là lí do mẫu phi muốn tách ra khỏi Phụ Vương?” Tư Nam Tuyệt lẳng lặng nghe xong hết thảy khúc mắc, chậm rãi xoay người, con ngươi thanh tuyền hiện lên một tia thương tiếc: “Bởi vì ta rất giống Phụ Vương, cho nên ngài nhìn thấy ta cũng như nhìn thấy nàng, ngươi không dám đối tốt với ta, không dám quan tâm ta, thậm chí chưa từng cho ta sắc mặt nhu hòa...Chính là bởi vì cảm giác tội lỗi trong lòng ngài!”

“Nam Tuyệt, thật xin lỗi, trước sau ta đều không thể bước qua ngăn cách trong lòng. Hạ Hầu Cảnh là nhi tử duy nhất của Thanh Dao, ta không bảo vệ tốt Thanh Dao, ta thiếu nợ nàng hết thảy, tất cả đều sẽ trả cho A Cảnh! Cho nên. mẫu phi cầu ngươi, cho dù phải trả giá hết thảy, cũng phải mang A Cảnh an toàn trở về!” Mộc Thanh Lan nắm chặt tay, mím môi, thấp giọng nói.

“Mẫu phi, ngài đau, ngài hối hận, ta đều có thể lí giải, nhưng mà...như vậy là không công bằng đối với ta!” Tư Nam Tuyệt lắc đầu, sắc mặt đen tối nói.

“A Cảnh, ta nhất định sẽ mang hắn hoàn chỉnh, vô khuyết trở về!”

Để lại những lời này, hắn không còn chút gì lưu luyến, trực tiếp vén rèm châu lên, đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment