Đích Nữ Vương Phi

Chương 150

Hôm đó, mới sáng sớm Hạ Hầu Cảnh đã dậy ngồi cạnh cửa sổ, trời đã vào thu, sau một đêm gió lớn, lá vàng rải đầy mặt đất, nhìn có vẻ vô cùng tiêu điều xơ xác.

Quyển sách trong tay rất dễ đọc, nhưng hắn đọc không vào nổi một chữ, đã hơn nửa tháng mà còn chưa đọc hết một nửa, hắn cười khổ lắc đầu, tâm tư không đặt ở đây, quả nhiên là làm gì cũng không xong! Thôi được rồi, hắn gập sách lại để sang một bên, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Cửa sổ này vừa vặn nhìn ra cửa lớn, Tư Nam Tuyệt sẽ nhanh chóng tìm đến, không biết nàng có thể vì lo lắng cho hắn mà cũng đi theo đến đây hay không, mặc dù biết rõ nàng đang bị giam trong cung, không thể nào xuất hiện ở đây, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn mang chút hy vọng nhỏ nhoi.

Ánh mặt trời buổi sáng nhuộm sắc vàng ấm áp lên vạn vật, thế nhưng làn gió mang theo hơi ẩm nhẹ thổi qua vẫn khiến người ta cảm giác lạnh buốt tận xương, thân thể của hắn vừa mới bình phục, không chịu nổi cơn gió lạnh đột ngột ập tới như vậy, chẳng mấy chốc đã nổi da gà khắp người, trong cổ hơi ngứa, rốt cuộc Hạ Hầu Cảnh nhịn không được nữa bắt đầu ho khan.

“A Cảnh, ngươi nhìn xem ta mang gì tới cho ngươi này!”

“Cạch” một tiếng, cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Bạch Nhiễm mặc một bộ y phục màu đỏ chạy ào vào, trên trán còn dính một lớp mồ hôi mỏng, chói mắt hệt như một giọt sương ban mai, trên gò má hơi ửng đỏ, nhìn như hoa đào tháng ba, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hạ Hầu Cảnh chưa từng nhìn thấy Bạch Nhiễm như vậy, không thể phủ nhận rằng, nửa tháng nay, hắn sống cùng nàng ở nơi này rất yên bình, thậm chí có nhiều lần hắn mở miệng muốn rời khỏi, nhưng mỗi lần đối diện với nụ cười hồn nhiên của nàng, hắn lại bắt đầu do dự.

“A Cảnh, ngươi lại không nghe lời rồi, sáng sớm không khí ẩm thấp, sức khỏe ngươi vừa hồi phục, không thể ra gió được!” Bạch Nhiễm vốn đang tươi cười rạng rỡ, lúc nhìn ra cánh cửa sổ mở rộng thì khuôn mặt dần trở nên lạnh nhạt, thoáng nhìn qua Hạ Hầu Cảnh với vẻ không vui, sau đó lập tức đi đến trước giường, đóng chặt cửa sổ lại.

“Ta không sao, thân thể cũng đã hồi phục rất tốt rồi!” Hạ Hầu Cảnh nhìn thoáng qua ô cửa sổ đóng chặt rồi thở dài.

“Tốt cái gì mà tốt? Nhìn mặt ngươi đỏ như vậy là biết chắc ngươi vừa mới ho khan rồi!” Bạch Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn cái người vừa định lừa gạt nàng một cái, sau đó đặt túi quần áo ở trên lưng xuống bàn, mở ra, bên trong là một chiếc áo gấm vô cùng đẹp đẽ.

“Nhìn xem, cái này có đẹp không?” Bạch Nhiễm rất vui vẻ, cầm chiếc áo lên tay, ướm thử lên người nam nhân trước mặt, sau đó tự thì thầm, giọng nói khó giấu vẻ hưng phấn: “Quả nhiên là ánh mắt ta rất tốt, chiếc áo này rất hợp với ngươi!”

Hạ Hầu Cảnh rũ mắt, không biết là nghĩ đến cái gì, cổ họng có chút chua xót, mấy ngày nay hắn đã nhìn thấy một Bạch Nhiễm rất khác, thanh thuần lương thiện, khiến hắn không nỡ lòng làm tổn thương, hắn biết nàng có tình cảm với hắn, nhưng hắn không thể đáp lại nàng, mấy ngày nay, lúc nào nàng cũng tươi cười rạng rỡ, nhưng trong lòng hắn lại càng lúc càng trống rỗng, hắn nhớ đến một nữ hài khác, một người đã tồn tại trong lòng hắn hơn mười năm, hắn vẫn không thể nào buông bỏ được nữ tử kia!

“A Cảnh, ngươi đi thử bộ y phục này đi, nhìn xem có vừa người không, nếu có vấn đề gì thì để ta đi sửa!” Bạch Nhiễm nhét y phục vào trong lòng Hạ Hầu Cảnh, đưa tay đẩy đẩy hắn, thúc giục: “Đây là lần đầu tiên ta may y phục cho người khác, không biết là có được không, ngươi thử đi rồi ta xem thế nào!”

“Bộ y phục này là tự tay ngươi may?” Cả người Hạ Hầu Cảnh ngẩn ra, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, nữ tử trước mắt này chỉ biết vung kiếm múa đao, mấy thứ như thêu thùa may vá hoàn toàn không dính dáng gì đến nàng.

Bạch Nhiễm cúi đầu, ánh mặt lộ ra chút khó xử, hai tay giấu ra sau lưng, ấp úng một lúc rồi khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên ta làm, ngươi đừng chê cười, nếu, nếu như không vừa ta có thể sửa lại, chỉ cần ngươi thích là được!”

Vừa rồi hắn vô tình nhìn thấy trên tay nàng đầy vết thương, trong lòng phút chốc hiểu ra, trong lòng đột nhiên nặng trĩu, ánh mắt hơi buồn bã, mấp máy miệng, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ, hắn không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này được, nếu hắn đã không thể yêu nàng thì nên nhanh chóng giải quyết chuyện này, không để cho nàng có hy vọng!

“Tại sao ngươi không tự may cho mình một bộ?” Hạ Hầu Cảnh nhìn nữ tử ăn mặc phong phanh trước mặt, mày nhăn lại.

Bạch Nhiễm nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu lên, khóe mắt có vẻ kinh ngạc, hắn đang quan tâm nàng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, nàng vất vả mệt nhọc nhiều ngày như vậy cũng chỉ vì một ngày này, vì một câu này của hắn!

“A Cảnh, ngươi yên tâm, ta không lạnh, ta có y phục mà!” Bạch Nhiễm vội vàng đáp lại, trong mắt xẹt qua chút chột dạ, nhưng cảm giác hạnh phúc còn nhiều hơn.

“Tiểu Nhiễm, ngươi đưa cái áo này về đi, ta không cần!” Hạ Hầu Cảnh cầm y phục lên trả lại cho Bạch Nhiễm, trong mắt là vẻ chân thành: “Bộ đồ trên người ta vẫn còn mặc tốt, hơn nữa chúng ta cũng không còn ở lại nơi này lâu nữa, đợi về rồi ta mua thêm y phục cũng không muộn!”

Hắn biết, đến nơi này ẩn náu, ngân lượng mà nàng mang theo cũng đã tiêu hết, đã nhiều ngày như vậy rồi, chắc chắn đã tốn rất nhiều tiền thuốc men cho hắn, bộ y phục đẹp đẽ này là do nàng cầm cố cái vòng ngọc mà nàng yêu thích nhất.

Mấy ngày nay, nàng đã cho hắn cuộc sống tốt nhất, thậm chí về mặt ăn uống cũng là chiếu theo khẩu vị của hắn, nhưng hắn không cần những thứ này, mặc dù hắn là hoàng tử nhưng cũng đã nếm qua mùi khổ sở, cuộc sống như thế này ngược lại lại khiến hắn muốn trốn tránh, những tình cảm sâu nặng này, hắn không gánh được.

Bạch Nhiễm sửng sốt, khóe miệng vốn tươi cười bỗng nhiên sững lại, vẻ kích động trong mắt nhanh chóng biến mất, khuôn mặt mất mát, lời nói kiên định của hắn hôm đó lại hiện ra trong đầu nàng, rốt cuộc vẫn phải rời đi sao? Tại sao hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy, nàng mới cảm nhận được một chút ngọt ngào, nhưng câu nói này của hắn đã khiến nàng hiểu rõ, tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng rồi thì sẽ phải quay trở lại với hiện thực, nháy mắt cảm giác chua xót lan tràn, bộ y phục trong tay giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng!

“Không thể không đi sao? Mấy ngày nay cuộc sống của chúng ta rất tốt, tại sao lại cứ phải rời khỏi đây?” Khóe mắt Bạch Nhiễm bỗng nhiên đỏ lên, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa khẩn cầu: “A Cảnh, chúng ta cứ mặc kệ những chuyện thị phi kia đi, cứ ở lại đây, có được không? Chỉ có ngươi và ta, giống như lúc trước vậy!”

“Tiểu Nhiễm, đã hơn nửa tháng, những gì mà ta có thể cho ngươi chỉ có từng đó, nơi này không thuộc về ta, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ phải về thôi!” Hạ Hầu Cảnh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy khổ sở kia, giọng nói kiên định, nói ra những suy nghĩ đã giấu trong lòng suốt một thời gian dài: “Ngươi đối với ta rất tốt, ta biết, nhưng ta chỉ xem ngươi như muội muội, ta hy vọng ngươi có thể tìm thấy một người ngươi thực sự thích mà hắn cũng thích ngươi, đến ngày đó, ta sẽ chúc phúc cho ngươi từ tận đáy lòng!”

“Ta chính là thực sự thích ngươi, tại sao ngươi lại không thể thích ta?” Ánh mắt Bạc Nhiễm nhìn chằm chằm vào nam nhân mà nàng vẫn luôn yêu này, nàng muốn nhìn thấy trên mặt hắn có chút lưu luyến không nỡ rời đi, nhưng mà nhìn một lúc lâu vẫn chỉ có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng như trước.

“Ngươi vẫn không buông bỏ được nàng ấy, có đúng không?” Bạch Nhiễm nhìn chăm chú nam tử trước mắt, nàng đã từng biết đến tình yêu của Hạ Hầu Cảnh dành cho Tiết Phi, hắn vì nữ nhân kia mà ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần, hắn không muốn ở đây với nàng, nếu đổi lại là Tiết Phi, hắn chắc chắn sẽ vô cùng sẵn lòng, suy cho cùng thì vẫn là vì hắn không thích nàng!

Trong lúc hắn hôn mê, nàng tìm thấy tờ giấy kia ở trong ngực hắn, thì ra hắn vì nàng mà gặp nạn, nàng càng không nhịn được sự chua xót trong lòng, dốc hết sức chăm sóc cho hắn, lại không đổi được dù chỉ một cái liếc mắt của hắn.

Hạ Hầu Cảnh yên lặng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm, không gật đầu cũng không lắc đầu, thấp giọng nói: “Chắc chắn sẽ có một ngày ngươi gặp được chân mệnh thiên tử của mình, đừng nghĩ ngợi nhiều, đi chuẩn bị một chút, sáng ngày mai sẽ khởi hành trở về!”

Hạ Hầu Cảnh đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, không nhìn đến ánh mắt thê lương của nàng mà xoay người đi thẳng.

Nhưng chân vừa mới bước được ba bước, một giọng nữ quen thuộc thoáng chốc truyền đến: “A Cảnh, A Cảnh, ngươi đang ở đâu?”

Hạ Hầu Cảnh giật mình, ánh mắt đờ đẫn, trong lòng rung động, giống như đang ở trong giấc mộng, mãi cho đến khi giọng nói kia càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, sự chờ mong trong lòng hắn rốt cuộc cũng thành sự thật, rốt cuộc nàng cũng tự mình tìm đến hắn rồi!

Trong lòng không đè nén được sự vui mừng, hắn vội vàng xoay người, hai tay ra sức kéo mở cánh cửa lớn, một luồng khí tươi mát lập tức xông vào mũi, chờ đến lúc thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, cảnh vật xung quanh hiện ra trước mắt một cách rõ ràng, một nữ hài đứng giữa khu vườn, hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Thấy nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt hắn, cục đá trong lòng hắn rốt cuộc cũng buông xuống, hắn không nhịn được nữa mà nhanh chóng cất bước chạy về phía nàng, ôm nàng vào trong ngực, ngửi thứ hương thơm quen thuộc, trong lòng hắn vô cùng yên ổn, sự trống rỗng suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng được lấp đầy rồi.

“Xin Cảnh vương gia tự trọng, buông vương phi ra!” Bạch Phong đứng phía sau, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.

Vân Tuyết Phi nhìn thấy Hạ Hầu Cảnh vẫn bình an thì rất vui mừng, không chú ý đến chuyện khác, lúc này nghe được lời nhắc nhở của Bạch Phong thì mới nghĩ đến chuyện Tư Nam Tuyệt đã mất tích trong lòng vừa chột dạ vừa bài xích, vội vàng rời khỏi vòng tay Hạ Hầu Cảnh, ho khan hai tiếng, không để ý đến ánh mắt mất mát của Hạ Hầu Cảnh, quan tâm hỏi: “A Cảnh, vết thương của ngươi thế nào rồi? Trên người có chỗ nào không ổn không?”

“A Cảnh hắn rất tốt, cảm ơn vương phi đã quan tâm!” Bạch Nhiễm đứng ở cửa nhìn một lúc, sâu đó chậm rãi bước ra ngoài, đi đến trước mặt Hạ Hầu Cảnh.
Bình Luận (0)
Comment