Đích Nữ Vương Phi

Chương 152

Vân Tuyết Phi sửng sốt, ngẩng đầu về phía thanh âm phát ra, thoáng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Nhiễm.

“Thân thể ta đã hoàn toàn tốt, hôm nay là có thể khởi hành!” Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh hơi hơi buồn bã, không để ý đến Bạch Nhiễm, vẫn cứ chấp nhất.

“Ngươi lúc trước bị thương nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa chết, lúc này mới bao lâu, làm sao lại tốt nhanh như vậy?” Bạch Nhiễm lập tức phản bác, biểu tình kích động, mang theo hơi hơi khẩn cầu: “A Cảnh, ta biết ngươi không muốn Nam Tuyệt ca ca bởi vì ngươi mà xảy ra chuyện, nhưng mà ngươi cũng phải quan tâm đến thân thể của mình, đại phu nói qua ngươi không cần quá mức mệt nhọc……”

“Thân thể ta như thế nào, ta rõ ràng hơn ngươi!” Hạ Hầu Cảnh nhìn nàng một cái, lạnh giọng đánh gãy lời nói của nàng, ánh mắt kiên định.

“Hả? Phải không?” Trong lòng Bạch Nhiễm giờ phút này thật sự cực kỳ hận, người nam nhân trước mắt thật sự không biết tốt xấu, nàng quan tâm hắn như vậy, một lòng toàn đặt ở trên người hắn, hắn lại không một chút cảm kích, lời nói vẫn lạnh nhạt tổn thương nàng.

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng chua xót, nhưng làm sao bây giờ? Cho dù hắn đối nàng như vậy, nàng vẫn yêu hắn, cho nên nàng không thể để hắn phá hư thân thể, mệnh hắn là nàng cứu trở về, không có sự cho phép của nàng, hắn phải khỏe!

Nghĩ đến đây, hốc mắt nàng đỏ lên, thẳng tắp nhìn chăm chú Hạ Hầu Cảnh, sau đó vài bước đi đến trước mặt hắn, lúc hắn không kịp phản ứng, vươn tay nắm quần áo trước ngực hắn.

Hạ Hầu Cảnh đoán được nàng muốn làm cái gì, biến sắc, hơi thở hơi hơi trầm xuống, lập tức kéo tay nàng ra, hung hăng đẩy nàng ra, ánh mắt mang theo kinh giận, quát lớn nói: “Ngươi điên rồi, trước nơi đông người làm việc thất nghi như thế!”

Bạch Nhiễm không có chuẩn bị, bị phẫn nộ đẩy, làm cả người nàng mất cân bằng, lảo đảo vài bước, ngã về sau.

Thời điểm mấu chốt, Vân Tuyết Phi vội vàng đứng lên chạy tới chỗ nàng, duỗi tay túm chặt cánh tay nàng, dùng ra toàn lực kéo nàng lại, mặt khác một bàn tay nâng phía sau lưng Bạch Nhiễm, để nàng đứng vững vàng!

“Bạch Nhiễm, ngươi không sao chứ?” Vân Tuyết Phi quan tâm hỏi, đồng thời oán trách nhìn Hạ Hầu Cảnh liếc mắt một cái, bất mãn nói: “A Cảnh, nàng là quan tâm ngươi, ngươi……”

Vân Tuyết Phi một câu còn chưa nói xong, thân thể bị chợt đẩy ra, nàng hoang mang chống lại ánh mắt phẫn hận của Bạch Nhiễm, trong lòng mặc dù có vài phần khó chịu, nhưng mà nhiều ít cũng có thể lý giải ủy khuất trong lòng cô nương, vì thế nàng cũng không truy cứu, lẳng lặng đi trở về vị trí vừa rồi.

“Vân Tuyết Phi, đừng cho là ta sẽ cảm kích ngươi, đây hết thảy đều là ngươi tạo thành, nếu không phải ngươi, ta và A Cảnh là có thể sống hạnh phúc ở chỗ này, ngươi vì cái gì muốn tới nơi này?” Thanh âm Bạch Nhiễm lạnh lùng, phảng phất ngưng một tầng sương, mang theo chỉ trích và phẫn nộ.

“Bạch Nhiễm, câm mồm, không cho phép ngươi nói chuyện với Phi Nhi như vậy!” Hạ Hầu Cảnh gầm lên thật mạnh, sắc mặt vốn âm trầm càng thêm đen, giống đáy nồi.

“Vì cái gì không thể nói như vậy? Ta vốn dĩ nói là sự thật, nếu không phải nàng, A Cảnh ngươi căn bản sẽ không bị thương, nếu không phải nàng, người A Cảnh ngươi yêu chính là ta, chúng ta là có thể sống hạnh phúc ở chỗ này!” Bạch Nhiễm càng nói càng kích động, thanh âm mang theo nghẹn ngào, vành mắt hồng hồng, nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng quay cuồng chảy xuống, nàng vẫn quật cường trừng mắt Vân Tuyết Phi: “Ngươi chính là tai tinh của ta và A Cảnh, vì cái gì không biến mất? Ngươi……”

“Đủ rồi, ngươi thật quá đáng, Bạch Nhiễm!” Hạ Hầu Cảnh bước nhanh đi đến trước mặt Bạch Nhiễm, duỗi tay túm chặt cổ tay nàng, trong mắt có nồng đậm giận diễm, hắn cảnh cáo nói: “Nếu như ngươi thích nơi này, lưu lại, không ai ngăn cản ngươi!”

Bạch Nhiễm mở to hai mắt, không thể tin tưởng nhìn nam tử thanh hàn, trên tay từng trận cảm giác đau đớn đánh úp lại, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt theo gò má chảy xuống, mang theo nghẹn ngào và ủy khuất: “Ngươi biết rõ ta thích ngươi, vì cái gì phải đối với ta như vậy?”

Ủy khuất lên án như vậy, Hạ Hầu Cảnh xem ở trong mắt, trong lòng lửa giận tức khắc dập tắt, có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Nhiễm, ta nói rồi, ta chỉ xem ngươi là muội muội, ta và ngươi không có khả năng!”

Tiếng nói vừa dứt, nhìn thấy biểu tình đau đớn của nàng, ý thức được hắn dùng sức quá độ, chung quy vẫn buông tay nàng ra, ánh mắt âm trầm trở lại vị trí cũ ngồi xuống.

“Ngươi và ta không có khả năng, chẳng lẽ cùng nàng khả năng sao?” Lúc này trong lòng Bạch Nhiễm đau đớn không chịu nổi, duỗi tay bất bình chỉ hướng Vân Tuyết Phi, thanh âm mang theo điên cuồng ghen ghét: “Nàng là biểu tẩu của ngươi, là nữ nhân biểu ca của ngươi, vĩnh viễn không thể cùng ngươi ở bên nhau, vì cái gì ngươi nhìn không rõ?”

“Trên thế giới này chỉ có ta là yêu ngươi nhất, còn hơn ta yêu chính mình, ngươi rốt cuộc có biết hay không? Vì cái gì ngươi không chịu vì ta lưu lại?” Giọng nói Bạch Nhiễm the thé chất vấn, thanh âm mang theo thống khổ, như hài tử nóng lòng khát vọng được yêu.

Vân Tuyết Phi nhìn đến nơi này, trong lòng nhiều ít có chút chấn động, từ nữ nhân này làm bị thương Ngũ Trà, nàng đối nàng ta không có gì hảo cảm, có thể nói là chán ghét, nhưng giờ phút này thấy nàng rơi lệ đầy mặt khẩn cầu yêu Hạ Hầu Cảnh, trong lòng nàng cũng có cảm giác chát chát, chỉ là……

“Bạch Nhiễm, ngươi nếu thật sự suy nghĩ cho A Cảnh, không nên ích kỷ muốn hắn lưu lại như vậy!” Vân Tuyết Phi nghiêm túc mở miệng, nhàn nhạt nhìn Bạch Nhiễm, thanh âm trầm tĩnh, không cao không thấp.

“Ích kỷ? Ta theo đuổi hạnh phúc của mình cũng kêu ích kỷ? Vậy ngươi tính cái gì? Có Tư Nam Tuyệt, còn muốn nhò ngó A Cảnh của ta, ngươi là nữ nhân lả lơi ong bướm!” Bạch Nhiễm đột nhiên quay đầu, trừng mắt Vân Tuyết Phi, vẻ mặt trầm giận.

Bạch Phong nhẫn nại tính tình, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn nửa ngày, giờ phút này rốt cuộc nhịn không được, lập tức rút kiếm trực tiếp để ở trên cổ Bạch Nhiễm, thanh âm lạnh lẽo, mang theo dày đặc hàn ý: “Bạch thị thiếp, trên cổnhà ta Vương phi há là người ngươi có thể tùy ý nhục mạ?”

Trên cổ đột nhiên truyền đến lạnh băng, làm Bạch Nhiễm suy nghĩ lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lóe, nhưng mà rất nhanh, nàng nhẹ nhàng cong khóe miệng, nhìn Vân Tuyết Phi trào phúng nói: “Ngươi thật là làm tốt lắm, quyến rũ A Cảnh không nói, còn quyến rũ một thị vệ vì ngươi xuất đầu như vậy!”

Cho dù tính tình tốt cũng kinh không chịu nổi vũ nhục như vậy, mày Vân Tuyết Phi nhíu nhíu, sắc mặt một chút lạnh xuống dưới, dòng khí chung quanh nháy mắt rơi chậm lại vài độ, vài người chung quanh đều có thể cảm giác được trên người nàng tản mát ra trầm giận và hàn ý.

Nàng lại lần nữa cất bước, trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Nhiễm, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, trong mắt khí thế không thua Bạch Nhiễm, còn có một tia khinh thường: “Thái độ hiện tại của ngươi chính là càn quấy, làm người cực độ chán ghét, đừng nói A Cảnh không yêu ngươi, đổi làm là Bạch Phong, hắn cũng chỉ sẽ ghét bỏ ngươi!”

“Ngươi lần này cứu A Cảnh, ta thực cảm kích, ngươi thích A Cảnh, ta biết, nhưng mà lại không tiếp thu nổi phương thức của ngươi!” Vân Tuyết Phi lắc đầu, sắc mặt đen tối nói: “Thân phận A Cảnh là hoàng tử, ngươi nhận thức hắn lâu như vậy, lúc trước tiên hoàng vốn muốn hắn đăng cơ làm đế, cái này ngươi hẳn là biết, Tiêu Thái Hậu vẫn luôn xem hắn là cái đinh trong mắt, Đại Hạ Quốc còn sót lại ba vị hoàng tử, mặt khác hai vị là một mẹ đẻ ra, A Cảnh và bọn họ không thân, mấy năm nay trong tối hắn trải qua quá nhiều lần ám sát độc sát, may mắn sống tới ngày nay là không dễ dàng!”

Nàng đã từng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ngây ngốc tin Tiêu Nhị Vũ, tự cho là vì tốt cho Hạ Hầu Cảnh, làm hắn từ bỏ đế vị, từ bỏ dựa vào, nhiều năm như vậy vẫn luôn sống trong bất an nguy hiểm, cái giá này quá lớn, nàng muốn thời gian chảy ngược, đền bù sai lầm nàng phạm phải!

Nàng có thể sống lại một lần, lại không trở lại quá khứ, cho nên lúc này đây nàng tuyệt đối sẽ không để sự tình tương đồng lại lần nữa tái diễn, nàng phải bảo vệ tốt Hạ Hầu Cảnh!

Bạch Nhiễm nhè nhẹ nắm chặt tay, môi nhếch, gắt gao nhìn Vân Tuyết Phi, giờ phút này lại là một câu nói không nên lời.

“Lần này A Cảnh bị thương, Tiêu Thái Hậu và Nhị hoàng tử thoát không được quan hệ, nếu hắn thật cùng ngươi ẩn cư tại đây, tin tưởng không được mấy ngày yên bình, an toàn của hắn sẽ tiếp tục chịu uy hiếp! Ngươi thích hắn có thể sau khi trở về đường đường chính chính theo đuổi, nhưng mà mang bất mãn tức giận phát tiết trên người khác, ngươi áp đặt ý nguyện ích kỷ lên A Cảnh, đó chính là ngươi sai rồi!”

“Cảm tình vốn là lưỡng tình tương duyệt, ngươi có quyền theo đuổi, hắn cũng có quyền lựa chọn, tựa như ngươi nói, ta đã là thê tử của Tư Nam Tuyệt, chưa bao giờ là vấn đề giữa ngươi và hắn, ngươi không có tư cách tới chỉ trích ta, càng không có tư cách yêu cầu hắn nhất định phải thích ngươi!” Hơi thở quanh thân Vân Tuyết Phi bình lại, nhưng đôi con ngươi lại tựa nhiễm một tầng sương tuyết, thanh âm từng câu từng chữ nói: “Vũ nhục chúng ta đồng thời, càng vũ nhục chính ngươi!”

Sắc mặt Bạch Nhiễm thoáng chốc biến đổi, môi lúc đóng lúc mở, lại là một câu cũng nói không nên lời.

Vân Tuyết Phi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Cảnh cẩn thận nhìn thoáng qua, trên sắc mặt nhiều một chút nhu hòa, chân thành nói: “A Cảnh, chúng ta hôm nay ở thêm một buổi tối, ngày mai lên đường đi!”

“Vương phi, chúng ta nói muốn đi tìm Vương gia!” Bạch Phong lập tức phản đối, toàn bộ buổi tối hắn không ngủ, tơ máu như dây đằng bò đầy hai mắt, nhưng giờ phút này ánh mắt hắn tranh đến lão đại, trong mắt tràn đầy nồng đậm sầu lo, đồng thời mơ hồ có chút thất vọng ở bên trong.

“Thân thể ta đã sớm tốt, hiện tại cần lo lắng chính là Nam Tuyệt, hắn hiện tại có nguy hiểm, chúng ta phải nhanh tìm được hắn!” Hạ Hầu Cảnh cũng sốt ruột, hắn tuy rằng thích Phi Nhi, nhưng mà Tư Nam Tuyệt rốt cuộc là biểu ca của hắn, vẫn luôn rất chiếu cố hắn, xem hắn như thân nhân huynh đệ, hắn không thể để hắn có việc!

Vân Tuyết Phi sao không biết suy nghĩ lo âu của bọn họ, Tư Nam Tuyệt là phu quân của nàng, nàng càng lo lắng hơn bọn hắn, nhưng hiện tại trở về khẳng định tìm không thấy người, không có manh mối mù quáng đi tìm, chi bằng chờ một buổi tối, có lẽ buổi tối hắn có thể tìm tới!

“Chúng ta ở đây từ từ đi, Nam Tuyệt nói không chừng đã tới trên đường, nếu chúng ta hiện tại đi rồi, hắn tìm không thấy nên làm cái gì bây giờ?” Cánh môi Vân Tuyết Phi căng lên, trong mắt một mảnh màu ủ dột.

“Ta không đồng ý chờ!” Bạch Phong đè nén tức giận, nặng nề nhìn Vân Tuyết Phi, đáy mắt một mảnh màu đen.

“Ngươi vì Cảnh Vương gia có thể lại chờ một buổi tối, ta chờ không được!” Bạch Phong bỗng chốc thu hồi kiếm, cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi ra.

Thanh âm leng keng vang lên, đảo mắt người đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại từng trận gió lạnh.

Vân Tuyết Phi ngơ ngác nhìn bóng dáng Bạch Phong rời đi, mím môi, chung quy một câu cũng không nói, lẳng lặng trầm mặc đứng ở nơi đó.
Bình Luận (0)
Comment