Ngũ Trà kinh hãi, nắm lấy chén sứ trên bàn mạnh mẽ ném qua.
Phịch một tiếng, cái chén đúng lúc chạm vào chùy thủ, vỡ ra.
A... Tống Thi Linh hét lên một tiếng, ánh mắt và trên mặt cảm thấy đau nhói, ngay sau đó một dóng nước ấm áp từ trên mặt chậm rãi chảy xuống, ánh
mắt dần mơ hồ.
Vân Tuyết Phi nhân lúc này di chuyển về phía bên cạnh, nhấc chân hung hăng đạp Tống Thi Linh ra ngoài.
Theo một trận kêu rên, Tống Thi Linh rơi trên mặt đất, bọng một trận đau
nhói, mùi máu nồng nặc xông lên, phù một tiếng phun ra ngoài.
"Linh Như, ngươi không sao chứ!" Một giọng nói nam nhân tục tằng đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó là một thanh ảnh nhanh chóng xông vào, đợi đến lúc nhìn thấy vẻ
mặt đầy máu của người trước mặt, trong lòng co rút nhanh, hắn vội vàng
tiến lên nâng nàng dậy ôm lấy thân thể co rút dâu đớn của Tống Thi Linh
vào lòng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc và hơi thở nam nhân
khiến người khác chán ghét, Tổng Thi Linh thống khổ nghĩ đến tối qua
người đàn ông này tối qua phá nát y phục của mình thế nào, đùa bỡn mình
thế nào, cướp lấy trong sạch của mình, nàng cảm thấy buồn nôn, cảm thấy
thân thể của mình vô cùng bẩn thỉu, nàng nổi điên đẩy nam nhân trước mặt ra: "Biến, ngươi biến cho ta, ta không muốn gặp ngươi!"
Nghe thấy loại bài xích như thế, Phong Cực vô cùng đau lòng, buổi sáng vui vẻ thoáng chốc tan thành mây khói.
Sáng hôm nay khi hắn tỉnh lại, thấy trên giường chỉ còn một mình hắn, không
khí tràn ngập mùi hương quen thuộc như có như không, hắn là nam nhân
bình thường, cho dù thích Linh Nhi, nhưng vẫn sẽ tìm nữ nhân khác giải
quyết vấn đề sinh lý, tất nhiên sẽ biết đây là mùi hương của nữ nhân sau khi hoan ái, nghĩ đến tối qua lòng hắn một trận nhộn nhạo, nhưng vẫn lo lắng mình đang nằm mơ, cho đến khi hắn nhặt được một vòng tay quen
thuộc ở trên giường, hắn mới khẳng định người này là Linh Nhi, nghĩ đến
tối qua Linh Nhi chủ động, hắn nghĩ nhất định là nàng xấu hổ, dù sao
cũng là nữ nhân chưa về nhà chồng, hắn vội vàng mặc quần áo chạy đến
vương phủ, nghe theo chỉ đường của nha hoàn, biết nàng đến nơi ở của
vương phi, hắn không chút suy nghĩ xông đến, muốn biểu đạt tình yêu mặn
noogf đến người con gái hắn yêu, nhưng lại không nghĩ đến đi tới lại
thấy nữ nhân trong lòng mình nằm trên đất miệng đầy máu, vẻ mặt lại vô
cùng bái xích mình.
Hắn yếu ớt nhép miệng, lại không chút buông
tha người trong ngực, nhìn thấy trên cổ Linh Nhi có dấu vết xanh tím,
khiến cam kết của hắn càng thêm kiên định: "Linh Nhi, ta sẽ chịu trách
nhiệm với nàng, đợi lát nữa vương gia về ta sẽ xin với vương gia, ta sẽ
đối tốt với nàng cả đời!"
Cam kết đầy khí phách, cho dù Vân Tuyết Phi có không thích nam nhân ngu ngốc trước mắt, thậm chí còn phải nói
là cực ký ghét, nhưng mà nghe được như vậy, trong lòng vẫn có chút rung
động nho nhỏ, nữ nhan trong ngực không còn xinh đẹp như trước, máu tươi
đầy gương mặt kiêu ngạo của nagf, ánh mắt lại mở một con nhắm một con,
đáy mắt đầy tia máu, không có một chút xinh đẹp, nhưng đáy mắt nam nhân
thô lỗ này lại có cuồng nhiệt, có đau lòng, có cẩn thận, không hề có
chút ghét bỏ, xem ra hắn cũng không phải thích Tống Thi Linh vì vẻ đẹp
của nàng ta, mà là yêu thích con người nàng, khiến nàng bất tri bất giác thở dài một cái.
Tống Thi Linh đột nhiên ngừng giãy dụa, nhìn
người nam nhân nàng hận đến tận cùng trước mắt này, nàng quyến rũ cười
một tiếng: "Muốn kết hôn với ta, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều
kiện!"
Nếu như là Tống Thi Linh trước đây, nụ cười đó có thể nói
là phong tình vạn chủng, hết sức mê người, nhưng hiện tại kết hợp với
gương mặt kinh khủng này, chỉ có thể nói là rùng mình, vô cùng dọa
người, Vân Tuyết Phi ác độc nghĩ nếu trước mặt có một cái gương lớn thì
tốt, để nàng trực tiếp xem một chút, đến lúc đó nàng tức giận, cũng đỡ
khiến nàng nhìn đến phát ngán!
Ngũ Trà nghe thấy tiếng cười quỷ dị đó, bất an kéo tiểu thư của mình, nữ nhân này nhất định không có ý tốt, chỉ sợ là...
Quả nhiên Ngũ Trà còn chưa nói ra miệng, ánh mắt ác độc của Tống Thi Linh
đã bắn qua, nàng vươn ngón tay chỉ đến nữ nhân nàng hận đến tận cùng
này, thốt từng câu từng chữ qua kẽ răng: "Chỉ cần ngươi báo thù giúp ta, giúp ta giết nữ nhân hạ tiện Vân Tuyết Phi này, ta sẽ gả cho ngươi!"
Nhìn khuôn mặt đầy vết thương của người trước mắt, cũng với biểu tình tức
giận này của nàng, trong lòng Phong Cực lộp độp một tiếng, ánh mắt hoài
nghi nhìn về phía Vân Tuyết Phi.
"Phong đại ca, ngươi phải làm
chủ cho tiểu muội, Vân Tuyết Phi bắt nạt ta đánh ta còn muốn giết ta,
nếu không phải ngươi kịp thời chạy đến đây, chỉ sợ hiện tại tiểu muội
chỉ là một thân thể lạnh băng..." Vẻ mặt chán ghét bài xích vừa rồi của
Tống Thi Linh lập tức thay đổi thành vẻ điềm đạm đáng yêu, hai tay còn
quấn lấy hông Phong Cực.
Không thể bảo vệ được nữ nhân mình
thích, vậy còn được coi là đàn ông sao? Chủ nghĩa nam tử của Phong Cực
lập tức bành trướng, ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm âm
lãnh: "Vương Phi không muốn giải thích gì sao?"
Vân Tuyết Phi
buồn cười, chùy thủ này cũng không phải là mình cầm, tự vệ chẳng lẽ cũng là có lỗi, dù sao mình cũng là Vương Phi, còn muốn mình giải thích,
nàng cười lạnh: "Sợ là tướng quân còn không biết rõ thân phận của mình!"
Phong Cực giận dữ cẩn thận để Tống Thi Linh nằm xuống, hắn đi lên trước một
bước chỉ trích: "Ngươi hoàn toàn không có khí chất của một Vương Phi,
Linh Nhi luôn cố gắng suy nghĩ cho Vương Phi, ngươi chẳng những không
cảm kích, còn luôn làm khó nàng, hiện tại lại ngoan độc hạ thủ, ngươi
độc phụ tàn nhẫn này!"
Ngũ Trà tức giận ngăn trước mặt Vân Tuyết
Phi, như gà mẹ bảo vệ con: "Ngươi nói bậy, rõ ràng nữ nhân đáng giận này mang theo chùy thủ muốn ám sát tiểu thư, tiểu thư là vì tự vệ mới đạp
nàng ngã lên mặt đất! Nàng mới là độc phụ!"
Cảm thấy mình là
người có quyền uy lại gặp phải khiêu khích, hơn nữa trong lòng khó chịu
nhìn nữ nhân mình yêu thương bị người khác vũ nhục, còn là một nha hoàn
đê tiện, sát khí của Phong Cực lập tức tỏa ra, vung tay muốn đẩy đối
phương vào chỗ chết.
Vân Tuyết Phi kinh hãi, ngăn Ngũ Trà, ngay
lúc một chưởng phóng đến, vội vươn tay ngăn cản, dù sao Vân Tuyết Phi là nữ nhân, hơn nữ thân thể này cũng kém xa trước kia, Vân Tuyết Phi lập
tức bị một chưởng này đánh phải lui lại mấy bước!
Tống Thi Linh
đổ thêm dầu vào lửa ủy khuất nói: "Phong đại ca, ngươi phỉ làm chủ cho
ta, hiện tại Linh Nhi chỉ có thể hoàn toàn dựa vào ngươi!" Vẻ mặt tràn
ngập đắc ý và ác độc, vẻ mặt đó có chút nào giống đáng thương.
Được nữ nhân tỏng lòng xem là chỗ dựa, càng cổ vũ thêm chủ nghĩa nam nhân
trong lòng Phong Cực, hắn lạnh lùng nìn về phía Vân Tuyết Phi, ánh mắt
lóe lên tia dữ tợn, không đợi Vân Tuyết Phi kịp hồi phục, chiêu thức ác
độc lập tức hướng về phía Vân Tuyết Phi, Vương Phi thì sao? Mình và
Vương Gia là huynh đệ tình nghĩa như vậy, sẽ không sợ mình giết nữ nhân
này, Vương Gia sẽ đến giết mình đền mạng, vì cái gọi là huynh đệ thì như tay chân, nữ nhân như y phục!
Cân nhắc kỹ, Phong Cực lập tức hạ thủ không nương tay, nhiều chiêu thức ác độc, tấn công về phía Vân Tuyết Phi.
Tống Thi Linh nhìn dáng vẻ chật vật của Vân Tuyết Phi, dù toàn thân mình đau nhức, nhưng nghĩ đến Vân Tuyết Phi có thể bị giết chết trước mặt mình,
thân thể không kìm được kích động run rẩy, nếu như không phải lo lắng bị bại lộ, hiện tại nàng thật sự muốn tiến lên phía trước mạnh mẽ cho tiện nhân trước mặt mấy bạt tai, muốn trả lại gấp trăm lần những sỉ nhục
mình phải nhận, tốt nhất là cho một đám ăn mày đến luôn phiên ữ nhân
đáng giận này, nàng không chịu nổi, nàng liền muốn khiến cho nữ nhân
trước mặt này càng không chịu nổi!