Trên xe đầy yên tĩnh, không biết là cố ý hay vô tình, người trước mắt và hắn kéo ra một khoảng cách lớn, Tư Nam Tuyệt không vui vẻ cau mày, chân mày nhíu chặt cũng có thể kẹp chết một con ruồi!
Hắn ai oán nhìn
chằm chằm người trước mắt hồi lâu, nhưng không nhìn ra không thích hợp
chỗ nào, chẳng lẽ thật sự chưa ăn dấm không có tức giận? Vậy hắn nghĩ
sai sao? Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng xê dịch đến bên người nàng, đồng
thời quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng không có bất kỳ bài xích và
mất hứng nào, trong lòng buông lỏng đồng thời cũng có cảm giác vô lực
thất bại!
Chuyển đến bên người nàng rồi ngồi xuống, cũng không
thấy nàng phản đối gì, nàng chỉ ngồi dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng vạch
trần màn xe nhìn ra phía ngoài, không có quăng bất kỳ ánh mắt nào ở trên người mình, hắn ghét cảm giác bị nàng xem nhẹ.
Tư Nam Tuyệt vươn tay, giống như trước kia, muốn nắm tay nàng thật chặt ở lòng bàn tay,
chia sẻ nhiệt độ với nhau, cảm nhận sự tồn tại của nhau, nhưng vừa mới
chạm được, nàng cũng rút tay ra rất nhanh, vẻ
mặt bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bên ngoài như vậy,
giống như hoàn toàn không nhìn thấy hắn kinh ngạc mất hứng. Hắn không
chết tâm, tiếp tục đưa tay bắt tay nhỏ bé của nàng, thề phải giữ ở lòng
bàn tay mới cam tâm, nhưng qua lại mấy lần đều bị nàng trốn ra, chẳng lẽ thật sự tức giận?
Nghĩ tới đây, vừa rồi tâm tình hắn vẫn bao phủ sương mù dày đặc, dần dần rõ ràng, khóe miệng vui vẻ nâng lên, ánh mắt
nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm dịu dàng!
"Ta và nữ nhân kia cũng
không có quan hệ gì!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên cười nhẹ rồi giải thích,
giọng nói dịu dàng như nước suối trong chảy róc rách làm lòng người rung động.
"Không liên quan tới ta!" Vân Tuyết Phi trầm tĩnh trả lời chắc chắn, ánh mắt quét cũng không quét qua nam nhân bên cạnh một cái.
Tư Nam Tuyệt không tức giận chút nào, ngược lại mặt mày hả hê, tâm tình
cực tốt: "Nàng là nương tử của ta, sao không liên quan?" Ánh mắt không
chút kiêng kỵ liếc nhìn trên người tiểu nữ nhân trước mắt, hắn cũng
không tin nàng vẫn có thể làm ra vẻ như không nhìn thấy hắn!
Ánh
mắt nóng bỏng chăm chú vào trên người nàng, toàn thân không thoải mái,
Vân Tuyết Phi cũng không làm ra vẻ nữa, quay đầu trừng mắt liếc hắn một
cái, hung ác nói: “Sao ngươi luôn nhìn ta chằm chằm?"
"Thích nhìn nàng!"
Trả lời rất tự nhiên, không biết xấu hổ là gì, một bộ chính nhân quân tử hướng về phía nàng cười giống như một đóa hoa loa kèn!
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, trên mặt lập tức nổi lên đỏ ửng khả nghi, nàng nhỏ
giọng thầm mắng một câu: "Không đứng đắn!" Nói xong tiếp tục đưa mắt
nhìn về phía bên ngoài rèm!
Tư Nam Tuyệt thấy nàng còn chưa có
phản ứng gì, đưa tay hạ màn che xuống, sau đó bao quát, Vân Tuyết Phi vào trong ngực, không để ý nàng giãy giụa
phản đối, giọng nói của hắn có chút dè dặt cẩn trọng: "Có phải nàng ghen hay không?"
Thân thể Vân Tuyết Phi vẫn giãy giụa, nhưng càng
giãy hắn càng ôm chặt, giống như muốn khảm nàng vào thân thể của hắn,
dung nhập vào máu xương của hắn.
Nàng đột nhiên cảm thấy ngực bị
dồn ép thở không thông, sắc mặt đỏ lên, nàng bất đắc dĩ há mồm: "Ta
không ghen! Ngươi buông ta ra trước, ta chỉ tức giận!"
Tay ôm
thân thể của nàng đột nhiên buông lỏng một chút, nhưng vẫn cố định nàng ở giữa tay và lồng ngực của hắn, lồng ngực phập phồng từng trận, đối diện hơi thở phái nam hùng hậu truyền đến: "Thật sự?"
Vân Tuyết Phi
nhìn ánh mắt lấp lánh có hồn của nam nhân đối diện, nàng lắp bắp gật
đầu, ánh mắt lo lắng nhìn lung tung: "Đúng, đúng . . . . . ."
Vừa dứt lời, một luồng hơi thở phái nam mãnh liệt xông vào trong miệng,
ngăn chận lời phía sau của nàng, hơi thở phái nam quen thuộc mê người
bao quanh nàng, hắn hung hăng trằn trọc triền miên, không để ý nàng
khước từ, bức bách nàng chịu đựng nụ hôn của hắn, chịu đựng sự nhiệt
tình của hắn, hơn thừa nhận nội tâm của hắn! Không giống với mấy lần
thân mật trước, lần này hắn hình như phát điên phát hận, gặm cắn cánh
môi yếu ớt của nàng!
Trên miệng truyền đến từng cơn đau đớn, nàng ô ô lắc đầu kháng nghị, làm thế nào cũng tránh không khỏi lửa nóng của hắn!
Không biết qua bao lâu, khi nàng cảm thấy sắp hít thở không thông, Tư Nam
Tuyệt mới buông nàng ra, cái trán dính sát trán nàng, nhẹ nhàng thở dốc, con mắt cực sắc, như có nước xoáy mãnh liệt, có thể hút người đi vào,
đợi sau khi bình phục, hắn yếu ớt mở miệng cảnh cáo: "Lần sau không nói
thật, cứ trừng phạt nàng như vậy!" Lo lắng nàng không nhớ lâu, còn
chuyển tay qua trên mông nàng, nhéo một cái thật mạnh!
Sắc mặt
Vân Tuyết Phi hồng lên, tên lưu manh này, lại dám làm chuyện mắc cỡ này! Nàng xấu hổ giơ tay lên muốn tát tên tiểu nhân được voi đòi tiên này
một cái, nhưng vừa mới đưa ra, tay đã bị bàn tay to mạnh mẽ mà có lực
hơn chặn lại, nàng chỉ có thể tức giận trừng mắt trước tên nam nhân đáng giận này!
Nhìn ánh mắt hài lòng đáng đánh đòn của hắn, nàng đưa
tay còn lại ra đập một cái thật mạnh trước ngực hắn, uất ức lên án: "Nữ
nhân đưa tới cửa nhiều như vậy, ngươi chỉ biết ức hiếp ta!"
"Nữ
nhân đưa tới cửa nhiều hơn nữa, nhưng mà ta lại chỉ thích nàng!" Tư Nam
Tuyệt không chút kiêng kị biểu đạt tâm ý của mình, hắn và nàng vốn chính là phu thê, nếu xác định tâm ý của mình, đã
cho rằng nữ nhân trước mặt chính là người hắn định dắt tay cả đời, vậy
sẽ phải dũng cảm biểu đạt ra ngoài!
Thấy ánh mắt hắn đang nhìn
nàng chuyên chú cưng chiều, có một nháy mắt, Vân Tuyết Phi thật sự cho
rằng mình là người quan trọng nhất tồn tại trong lòng hắn, thế nhưng
loại suy nghĩ này vừa mới hiện ra, liền bị cái tên Bạch Tuyết Nhu này áp đảo mạnh mẽ! Có lẽ, hắn vẫn xem nàng như thế thân!
Tiếng vó ngựa dừng lại, giọng nói cung kính của Bạch Phong vang lên ngoài xe: "Chủ tử, đến vương phủ rồi!"
Thừa dịp Tư Nam Tuyệt mất thần trong nháy mắt, Vân Tuyết Phi vội vàng đẩy
hắn ra nhảy xuống xe ngựa, trong lòng thầm mắng mình thay đổi thành vô
dụng như vậy từ lúc nào rồi, lại bị hắn cợt nhã nhiều lần, vừa rồi thiếu chút nữa rơi vào bên trong tình cảm dịu dàng do hắn thêu dệt!
Sau đó Tư Nam Tuyệt xuống xe ngựa, đi theo phía sau nàng vào vương phủ.
Đột nhiên một bóng đen lướt qua, ngay sau đó phía sau truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Trong lòng Vân Tuyết Phi căng thẳng, vội vàng xoay người, nhìn thấy hai bóng
dáng dây dưa, một trắng một đen, nàng có thể xác định bóng dáng màu
trắng là Tư Nam Tuyệt, nhưng một bóng dáng màu đen, bởi vì động tác quá nhanh, nàng nhìn không ra tướng mạo cụ thể,
nhưng nàng có một cảm giác quen thuộc cùng với hơi đau đớn, nàng rất
muốn bước chân nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng ánh mắt giống như
dính ở trên người bọn họ, thế nào cũng không dời mắt được!
Không
biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối, hai người cùng dừng động tác
lại, Tư Nam Tuyệt mặc bộ áo trắng đứng ở chỗ đó đặc biệt bắt mắt, trái
lại bóng dáng màu đen giống như hòa thành một thể với chân trời!
"Nam Tuyệt, quả nhiên ngươi vẫn lợi hại như vậy!" Nam tử áo đen cao giọng trêu nói.
Ầm ~ như gặp phải sét đánh!
Đầu óc trống rỗng, Vân Tuyết Phi không thể tin mở to hai mắt, toàn bộ thân thể giống như bị rút hết hơi sức, cả người nhẹ nhàng.
Chạng vạng giống như một dải lụa đen ngăn cách nàng và hắn, loáng thoáng có
thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thỉnh thoảng ngửi được hơi thở quen
thuộc, làm thế nào cũng với không tới dung mạo khắc tận xương tủy đó.
Nàng vô ý thức chậm rãi di chuyển bước chân đi về phía trước, trong miệng
khẽ nỉ non: "Huyền ca ca, là ngươi sao? Là ngươi sao. . . . . ."