Một áo choàng lam dài thêu thêu kim tuyến bọc thân, bên hông là đai lưng
gắn hồng ngọc, dây màu trắng cột lại mái tóc dài ra sau, xem ra nữ nhân
này muốn nữ giả nam trang, nhưng nhìn bộ ngực cao ngất nhô ra, hợp với
cách ăn mặc của người này, thật sự có chút tức cười.
Nhìn nữ nhân có bảy phần giống mình kiếp trước này, lúc này lại nổi giận đùng đùng
đến trừng phạt nàng, cảm giác thật không biết nên hình dung thế nào! Có
điều thật sự không dám khen người một thân trang phục này, mặc dù kiếp
trước mình thích nữ giả nam trang, nhưng dù gì cũng giả trang hoàn toàn, ít nhất nơi đặc trưng nhất của nữ nhân cũng được vải trắng bọc qua mấy
vòng.
"Cuối cùng lại phải để bản tiểu thư tìm đến ngươi, dám trêu chọc bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Lữ Lệ Hoa đối
mặt với biểu tình không sợ hãi của nữ nhân trước mặt, nữ nhân này hoàn
toàn không để mình vào mắt, nghĩ đến đây nàng càng thêm tức giận, kể từ
sau khi mình gả cho Huyền, có kẻ nào không xu nịnh mình, chạy theo mình, ngay cả Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y cũng không dám thể hiện trước mặt mình, mà sau khi nữ nhân này trêu chọc mình, gặp gỡ lần nữa, lại không
có một chút hối cải, ghê tởm, thật đúng là ghê tởm đến cực điểm!
"Sao ta lại trêu chọc ngươi? Hình như cho đến hiện tại, ta cũng chưa có làm
gì, ngược lại vị đại tiểu thư này, cầm roi đến đấy đánh người!" Vẻ mặt
Vân tuyết Phi vô tội nhìn đại tiểu thư không phân biệt tốt xấu trước
mặt, vẫn không quên giơ cây roi trong tay lên, nói cho nàng biết đây là
chứng cứ.
Lữ Lệ Hoa vừa nghe càng thêm không thuận theo, nữ nhân
này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, dám đắc tội với nàng đừng mong
có thể sống tốt! Nàng tức giận trừng mắt với nữ nhân đáng ghê tởm này,
muốn chống chế? Không có cửa đâu! Tay còn lại lấy một cây trâm gãy làm
đôi ra: "Cây trâm này, chắc ngươi còn nhớ! Ngươi dám bẻ gãy cây trâm bổn tiểu thư muốn mua, hừ! Bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Nàng ném
cây trâm bị gãy thành hai mảnh đến trước mặt Vân Tuyết Phi, cây trậm
bạch ngọc rơi lên nền đá phát ra âm thanh leng keng.
"Cái này ta
đương nhiên nhớ, ta còn nhớ rõ ràng ta nhìn thấy trước, kết quả bị một
tiểu thư không biết phải trái đoạt mất." Vân Tuyết Phi sờ cằm một cái,
suy nghĩ một chút, đưa mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, cuối cùng kết
luận: "Hình như vị tiểu thư đó có bộ dạng rất giống nam nhân!"
"Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ngươi làm hư cây trâm của bổn tiểu thư!" Vẻ
mặt Lữ Lệ Hoa tức giận, nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, dám nói mình không phân biệt phải trái, ban đầu mình lễ phép với nàng, cây trâm này cũng
là nàng bỏ ra số tiền gấp mười lần mua về, bây giờ lại chỉ trích mình,
thật không biết xấu hổ, nàng hận không thể lập tức đánh cho nét mặt nữ
nhân này thành tám phần để giảm bớt nỗi hận trong lòng nàng.
"Nhưng ta nhớ, lúc ngươi đoạt lại từ trong tay ta, cây trầm này vẫn còn rất
tốt!" Vân Tuyết Phi kiên quyết không thừa nhận mình làm loại chuyện
không có nhận phẩm này, cho dù đã làm thật, đó cũng là vì vị tiểu thư
này đáng đời, mình là người dân lương thiện, không nên ỷ thế hiếp người, nhưng cũng phải biết ăn miếng trả miếng!
"Ngươi... ngươi dám
chống chế, bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Lữ Lệ Hoa tức đến không nói nên lời, nếu như ánh mắt có thể giết người, Vân Tuyết Phi đã có thể chết vô số lần.
Vân Tuyết Phi nhìn nữ nhân có dáng dấp giống
mình, hé miệng là bổn tiểu thư, bộ dạng cả vú lấp miệng em, thì ra gương mặt này có thể tức giận đến như vậy, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt,
nàng buồn cười hỏi: "Oh, ta chống chế, trêu chọc ngươi, ngươi phải làm
thế nào mới tha cho ta?" Nhìn bộ dạng đại tiểu thư hoàn toàn được cưng
chiều này, hôm nay Vân Tuyết Phi nhàm chán, trêu chọc nữ này một chút,
tìm một thú vui cũng không tồi!
"Ngươi... ngươi..." Sắc mặt Lữ Lệ Hoa hồng lên, hung tợn trừng mắt nữ nhân không biết điều này, nàng vốn
muốn nữ nhân này quỳ xuống nhận sai, nói không chừng mình cùng lắm cho
nàng mấy roi, nhưng nàng lại dám lớn lối khiêu khích mình, hôm nay không dạy dỗ kẻ hạ tiện này, nàng sẽ thật sự xem thường mình rồi!
Nghĩ đến đây, nàng dùng sức muốn rút cây roi trong tay Vân Tuyết Phi, tiếp
tục dạy dỗ nữ nhân này, để nàng ta nhìn một chút hậu quả khi đắc tội
nàng!
Nhưng rút hồi lâu, làm sao cũng không thể rút trở về, thấy
ánh mắt cười như không cười của nữ nhân ghê tởm này nhìn mình, nàng càng thêm nổi giận, lớn tiếng quát: "Dân đen, còn không mau buông tay cho
bổn tiểu thư!"
Một tay khác rảnh rỗi của Vân Tuyết Phi liền mở
ra, thể hiện bất lực, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn nữ nhẫn mắng
nàng, nàng cau mày nói: "Ta không có ngu như vậy, thả vũ khí ra cho
ngươi đánh ta!"
"Đây là roi của ta, ta thích đánh ngươi thì
đánh!" Lữ Lệ Hoa trả lời như chuyện đương nhiên, nàng là nữ nhân của
hoàng đế, trong từ điển của nàng, dân đen lại gần mình là đánh, đánh cho hết giận mới thôi, nữ nhân đáng giận trước mặt này nhất định tính vào
loại dân đen rồi.
"Của ngươi cũng không cho ngươi, trừ khi ngươi
có bản lĩnh đến đây dành lại!" Vân Tuyết Phi khiêu khích cười một tiếng, ánh mắt âm trầm, nếu như vừa rồi mình chỉ muốn trêu chọc nữ nhân này
một chút, vậy hiện tại nàng bị câu 'Ta thích đánh ngươi thế nào thì
đánh' chọc giận.
Lữ Lệ Hoa càng thêm tức giận, dù gì mình cũng
học qua chút võ công, tại sao có thể để loại dân thường này xem thường?
Nàng dùng sức muốn đoạt lấy roi từ dân đen này, thậm chí còn đưa hai tay ra, nhưng dân đen đó vẫn đứng bất động, hoàn toàn không có vẻ mất sức,
nàng nhất thời tức giận, cùng lắm thì nàng không cần roi này, nàng muốn
cho nàng ta nhìn kỹ một chút, mình cũng không phải chỉ có mình roi,
không có roi, mình cũng có thể đánh nàng khóc đến không nhìn ra phương
hướng!
Sau khi nàng quyết định, lập tức buông tay, ném cây roi lên mặt đất, sau đó đánh một quyền về phía Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi không nghĩ đến nàng không cần roi, nhìn thấy một quyền đánh
đến, nàng có thể nhìn rõ ràng phương hướng nào, nhẹ nhàng né tránh, như
mèo vờn chuột, không tấn công, nhưng lại dùng lời nói kích thích: "Thế
nào? Roi không được liền dùng nắm đấm giải quyết?" Nhìn nữ nhân ngày
càng khó coi, ngày cnagf tức giận này, trong lòng nàng sung sướng, không biết nhà nào lại nuôi lại nữ nhân ngực lớn nhưng lại không có đầu óc
ngu ngốc thế này!
Sau một hồi tấn công, Lữ Lệ Hoa không khỏi thở
dốc, ánh mắt đỏ bừng nhìn Vân Tuyết Phi cách đó không xa: "Dân đen,
ngươi thật to gan, lại dám tránh ta!"
Vân Tuyết Phi trợn trắng
mắt, đầu óc cô nương này làm bằng bã sao? Thật sự cảm thấy chính mình
giỏi, mình phải đứng đó để nàng đánh? Lại luôn mở miệng một tiếng lại
kêu dân đen khiến nàng khó chịu, cầm roi trong tay, ánh mắt lạnh lẽo,
hung hắng đánh qua nữ nhân đang ngồi đó thở dốc, ăn miếng trả miếng,
nàng không phải người dễ dàng để người khác bắt nạt!
Tiếng roi
vang lên, một roi này không giống tiếng roi vừa rồi của Lữ Lệ Hoa, mặc
dù Lữ Lệ Hoa quăng roi, nhưng lại giống như đang thêu gối, không có nội
lực gì, chỉ biết một số chiêu đơn giản. Nhưng Vân Tuyết Phi lại khác,
tuy thân thể này gầy yếu, kém nhiều so với kiếp trước, nhưng dù gì mình
cũng từng làm tướng quân, kiếp trước võ công vô cùng tốt, ngay lúc này
thân thể sau khi Tư Nam Tuyệt chăm sóc, cũng dưỡng tốt vô cùng. Cho nên
dù một roi này dùng không toàn lực, nhưng vẫn có sức mạnh, so với tốc độ ra roi trước đó của Lự Lệ Hoa thì vô cùng lớn!
Lữ Lệ Hoa vốn còn cảm thấy may mắn, vừa rồi lúc mình tiến công, nữ nhân kia hoàn toàn
không dám đánh, có thể thấy đang sợ mình. Nhưng bây giờ một roi quất
đến, nàng không sợ mình, mà là đang đùa giỡn mình, chờ mình kiệt sức mới cho ra một đòn chí mạng!
Nàng bị dọa đến mặt trắng bệch, ngồi
ngốc tại chỗ không dám động, thân thể nhận một roi kia, y phục trên
người nhất thời rách một đoạn, có tia máu chảy ra, đau đớn chạy đến thần kinh não, nàng hoàn hồn, nhìn máu tươi lấm tấm ra ngoài, còn có đau đớn từng đợt truyền đến, nàng la hoảng lên: "Dân đen lớn mật, ngươi lại dám đánh ta! Ta muốn giết ngươi!" Vì vậy lại giống như điên vọt đến.
Vân Tuyết Phi giữ chặt roi trong tay, khóe môi lạnh nhạt cong lên, lúc nàng sắp đến gần mình, lại lần nữa quăng roi, trong đó kèm chút nội lực, sợi roi lập tức như lưỡi dao kéo một sợi máu thật dài trên người Lữ Lệ Hoa, đồng thời còn khiến nàng bay ra thật xa, phịch một tiếng, đụng vào
phiến đá xanh.
Sắc mặt Lữ Lệ Hoa trắng bệch, nằm trên mặt đất co
quắp, cảm giác phổi cũng bị đánh ra ngoài, xương cốt toàn thân tan nát,
toàn thân đau đớn, nơi bị roi quất trúng càng thêm đau đớn, nàng luôn sợ đau nhất, cuối cùng không nhịn được, nước mắt dần chảy ra. Nàng thật sự không nên đi loạn một mình, sớm nên nghe Huyền, mang theo hộ vệ bên
người.
Bây giờ cuối cùng nàng mới biết võ công của nàng kém thế
nào, thì ra những nha hoàn tỷ thí võ công với nàng trước kia đều cố ý
thua mình, nếu không phải bọn họ, hôm nay nàng sẽ không ngu ngốc đi tìm
dân đen này báo thù như thế, còn làm toàn thân mình đều là vết thương,
nếu như hôm nay mình còn sống trở về, nhất định phải lột da đám nha hoàn dối chủ, biến mình thành kẻ ngu!
Vân Tuyết Phi cầm roi tiến lên
phía trước, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt âm trầm, nàng vuốt ve
cây roi trong tay, lãnh khốc nhìn nữ nhân thống khổ nằm trên mặt đất.
Lữ Lệ Hoa sợ hãi nhìn nữ nhân cầm roi trước mắt, nàng chưa bao giờ phải
chịu khổ như thế, cha mẹ trước đây của nàng cưng nàng như trân bảo, sau
khi vào cung mọi chuyện Hạ Hầu Huyền đều nghe theo nàng, người nào thấy
nàng cũng phải cúi đầu khom lưng, cúi đầu làm lẽ, nhưng mình cao quý như vậy, lại bị một dân đen khiến cho chật vật như thế!
Nhìn dân đen phe phẩy roi trước mặt mình, tâm nàng cũng treo ở cổ hộng, nàng không
ngừng lui về phía sau, muốn cách nữ nhân kinh khủng này xa một chút,
nàng thật sự lo lắng một roi quất đến đây, thân thể nàng liền có thễm
một vết thương lớn, nàng che vết thương thấm máu, lo lắng nhìn lên, hiện tại nàng thật sự muốn chạy, đi tìm Huyền báo thù cho mình, nhưng nàng
lo lắng bị nữ nhân điên rồ trước mắt này phát hiện, sẽ tiếp tục dùng roi đánh mình!
"Cảm giác ăn roi thích không?" Vân Tuyết Phi hé miệng cười nói, nhưng vui vẻ không chạm đến đáy mắt.
"Khoog, đừng đánh ta nữa, ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi..." Lữ Lệ Hoa khóc lóc khẩn cầu, bất an nhìn cây roi không ngừng lay động trong tay Vân
Tuyết Phi, nàng thật sợ, nếu như nhận sai có thể đỡ một chút đau đớn,
nàng có thể nhận sai, núi xanh còn đó, đạo lý này nàng hiểu, chỉ cần hôm nay có thể an toàn thoát khỏi đây, như vậy mình sẽ thắng, nàng nhất
định tìm Huyền đến báo thù cho nàng, khiến nàng ta phải đền tội gấp
nghìn lần.
Vân Tuyết Phi chậc lưỡi đi mấy vòng quanh Lữ Lệ Hoa,
châm chọc: "Cái này là dạy cho ngươi một bài học, đừng nên cầm roi đánh
người lung tung, không có ai có nghĩa vũ đến trước cửa để ngươi bắt
nạt!"
Nhìn người vừa rồi nổi giận như chó cái, bây giờ lại run
rẩy như một con tiểu bạch thỏ, Vân Tuyết Phi nhếch miệng nở một nụ cười
nhạt, nàng nhẹ nhàng đến bên tai Lữ Lệ Hoa, thở một hơi, nhẹ giọng cảnh
cáo: "Lần sau để ta thấy ngươi cầm roi bắt nạt người khác, ta sẽ đánh
lên mặt ngươi!"
Vân Tuyết Phi cố ý lên giọng ở câu cuối cùng, đợi đến lúc nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân này trắng bệch, cả người càng
không ngừng run rẩy, không dám nói một câu phản bác, nàng hơi yên lòng,
xem ra nghe lọt rồi, nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai Lữ Lệ Hoa: "Tốt nhất ngươi ở lại nơi này thưởng thức phong cảnh đi, ta không tiếp!"
Chờ đến khi bóng lưng Vân Tuyết Phi biến mất không thấy nữa, Lữ Lệ Hoa đứng
dậy, nhìn cây roi nằm trơ trọi trên mặt đất, cả người tức giận, nàng
xông lên trước đạp cây roi đó, sắc mặt dữ tợn, trong miệng không ngừng
chửi mắng: "Dân đen, dân đen, bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi như vậy, sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
"Lệ Hoa, ngươi đang làm gì?" Một bóng đen đơn độc đứng cách đó không xa, môi mỏng mím chặt, cau mày nhìn một màn trước mặt.
Nghe được giọng nói quen thuộc, động tác đạp roi của Lữ Lệ Hoa đột nhiên
dừng lại, vẻ điên cuồng dữ tợn trên mặt trong nháy mắt biến mất, thay
vào đó là vẻ điềm đạm đáng yêu, bộ dạng lã chã muốn khóc. Nàng xoay
người, như hồ điệp nhào vào trong lòng Hạ Hầu Huyền, ủy khuất cọ vào
ngực hắn, đưa tay đấm đấm lồng ngực Hạ Hầu Huyền, oán giận nói: "Sao giờ ngươi mới đến? Ta bị người khác bắt nạt chết rồi!"
Vừa dứt lời,
lập tức ngẩng đầu lên từ trong ngực Hạ Hầu Huyền, giơ vết thương vừa rồi bị roi tạo nên ra cho Hạ Hầu Huyền nhìn, nước mắt lớn như hạt đầu chảy
xuống, ủy khuất nói: "Ngươi xem, cái này là do dân đen đó đánh, đau chết mất!"
Nghe được từ dân đen, Hạ Hầu Huyền không vui nhíu mày, đợi đến lúc nhìn thấy vết thương máu chảy ra thì che vẻ không vui, thay vào đó là đau lòng và trìu mến, hắn khẽ thở dài một cái, nhìn bộ dạng nữ
giả nam trang của nha đầu này, tất nhiên biết nàng muốn mình vui vẻ. CÒn có thể mong cái gì? Tất cả đều do hắn gây nghiệt, trên thế giới này còn có một nữ nhân có bộ dạng giống nàng ở cạnh mình, cũng là một an ủi!
Nhìn thần sắc không rõ của nam nhân yêu thương mình có thừa này, trong lòng
Lữ Lệ Hoa hơi hồi hộp, kinh hoảng thay thế ủy khuất, nàng bất an dò xét: "Huyền... ta... có phải ta làm sai cái gì không?" Nàng như chó con muốn được người yêu thương, ôm lấy cánh tay hắn, đáng thương nói: "Ngươi
đừng không để ý đến ta, ngươi mau nói cho ta biết ta sai ở đâu, ta sẽ
đổi!" Thậm chí còn giơ tay thề đảm bảo.
Một nữ nhân như vậy dựa
vào ngươi, để ý ngươi, ngươi còn kén chọn cái gì? Hạ Hầu Huyền hơi thở
dài, đưa tay nhẹ ôm lấy Lữ Lệ Hoa, ôn nhu trấn an: "Ta đưa ngươi đi bôi
thuốc!"
Nhìn nam nhân thường ngày lạnh lùng như băng, chỉ có ở
trước mặt mình mới lộ ra bộ dạng ôn nhu, trong lòng Lữ Lệ Hoa đắc ý, Mộ
Dung Thanh Y là cái gì? Dù là Hoàng Quý Phi, không phải vẫn phải gọi là
hoàng thượng, chỉ có mình mới có thể gọi hắn là Huyền.
Nàng đưa
tay ôm lấy hông của Hạ Hầu Huyền, cọ xát vào ngực hắn, rất khéo léo gật
đầu, có điều nghĩ đến mình bị thương nhất định không thể bỏ qua như thế, nhất định phải khiến dân đen đó trả một cái giá thật lớn, nàng rưng
rưng tố cáo: "Ta ủy khuất ngươi cũng không giúp ta, vừa rồi dân đen đó
còn tuyên bó, nếu như lần sau gặp lại sẽ dùng roi đánh vào mặt ta!"
Nàng biết nơi Hạ Hầu Huyền quan tâm nhất chính là gương mặt này, nàng cũng
vì mình có tư cách làm nũng, có một khuôn mặt giống hoàng hậu trước kia, nàng biết Huyền coi nàng là thế thân, nhưng vậy thì sao? Nàng có thể
hưởng thụ quyền lợi tối cao, hưởng thụ phú quý mà đám thường dân hâm mộ, dù trước kia nàng là bảo bối trong tay cha mẹ, nhưng đặt trong hoàn
cảnh gia đình như vậy, nàng vẫn luôn hâm mộ những nữ nhân quanh năm có
trang phục mới để mặc, phát hiện đạt được nguyện vọng, nàng muốn bao
nhiêu quần áo mới đều có, trải qua cuộc sống giàu sang, sao nàng có thể
cam tâm trở lại cuộc sống trước kia? Thế thân hay không thế thân, nàng
không quan tâm, tiên hoàng hậu đã chết, như vậy nàng chính là bản gốc,
sớm muộn gì nàng cũng sẽ ngồi lên ghế hoàng hậu!
Quả nhiên thân
thể Hạ Hầu Huyền khựng lại, hắn kéo Lữ Lệ Hoa từ trong ngực ra, đưa tay
nắm lấy cằm nàng, ánh mắt híp lại, ánh mắt khi điêu khắc bị bao phủ bởi
vẻ lo lắng, ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo: "Trẫm không quan tâm ngươi chơi
thế nào, tay tàn chân tàn cũng được, nhưng phải bảo vệ gương mặt này
thật tốt cho trầm, nếu có bất kỳ sơ suất nào thì ngươi cút về cuộc sống
bình dân của ngươi đi!"
Lữ Lệ Hoa hoảng hốt, vốn tưởng mình có
gương mặt này, sẽ khiến hắn lo lắng, báo thù cho mình, nhưng lực trên
cằm càng mạnh, khiến nàng tỉnh táo biết được, gương mặt này là bùa hộ
thân cho vinh hoa phú quý của mình, một ngày kia nếu gương mặt này bị
phá hủy, nhưng vậy mình sẽ bị hắn coi như đồ bỏ đi!
Nhận thức này khiến lòng nàng lạnh băng, nhìn khuôn mặt anh tuấn phía trước, con
ngươi thâm thúy như hồ nước, sống mũi chắc chắn... nam tử có đại vị cao
quý, lại hoàn mỹ giống như đóa hoa anh túc này, phu quân của nàng, nhưng không có gương mặt này thì nàng có gì!
Trong lòng nàng tự giễu,
đây chính là nam nhân mình yêu, nếu gương mặt này quan trọng như thế,
vậy nàng phải lợi dụng cho tốt, nàng nhất định phải khiến kẻ bắt nạt
nàng trả giá thật lớn!
Nàng lập tức nặn ra mấy giọt nước mắt, ủy
khuất tố cáo: "Cũng không phải nô tỳ muốn hủy dung, nữ nhân nào mà không muốn xinh đẹp, là dân đen kia tuyen bố muốn hủy dung nô tỳ, nên nô tỳ
mới sợ!" Nàng đưa tay kéo ống tay áo Hạ Hầu Huyền, làm nũng nói: "Huyện, giúp ta trừng trị nha đầu đó, xử lý nagf, được không... nếu không ta lo lắng, chỉ sợ có ngày gặp lại, ngươi không ở bên cạnh, vậy ta..."
Hạ Hầu Huyền buông tay đang nắm cằm nàng ra, bỏ qua phiền não trong lòng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi bị đánh ở đây?"
Lữ Lệ Hoa vội vàng gật đầu, tức giận chỉ trích: "Nữ nhân đó là nha hoàn
của vương phủ, cái phủ hộ quốc này thật không để người khác vào mắt, một đứa nha hoàn cũng không nghe lời ta!" Nghĩ đến mình có hi vọng báo thù, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng độc ác. "Huyền, nếu ngươi tìm được
nàng, nhất định phải hành hạ nàng, để nàng chết thì quá lợi cho nàng
rồi!"
Hạ Hầu Huyền nhìn nữ nhân trước kia hiểu chuyện, khéo léo,
hiểu lòng người giờ đây lại xa lạ trước mắt, rõ ràng là cùng một gương
mặt, vì sao tính cách lại kém nhiều như vậy? Hắn biết không nên hi vọng
quá xa vời, có thể giữ lại gương mặt này ở bên mình đến sau này, cũng là trời cao ban ơn cho mình rồi.
"Tốt nhất ngươi nên đi xử lý vết
thương cho tốt, chuyện còn lại để ta xử lý!" Hạ Hầu Huyền hơi không kiên nhẫn, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
"Huyền... ngươi..." Lữ Lệ Hoa
sững sờ nhìn nam nhân mình dựa vào rời đi, không nghĩ đến Huyền lại muốn mình tự đi xử lý vết thương, trước kia dù mình chỉ bị chút vết thương
nhỏ, hắn cũng đau lòng kéo mình lại an ủi, nàng biết là vì gương mặt của mình, nhưng hôm nay mình không bị hủy dung, vẫn là gương mặt đó, tại
sao vừa rồi nàng lại thấy sự chán ghét trong mắt Huyền?
Hạ Hầu
Huyền đột nhiên dừng lại, trong lúc Lữ Lệ Hoa kích động cho là vì mình,
hắn xoay người lạnh lùng ném lại một câu cảnh cáo: "Bảo vệ tốt gương mặt này cho trầm!"
Lữ Lệ Hoa khẽ vuốt mặt mình, nhìn Hạ Hầu Huyền
ngày càng đi xa, nàng đột nhiên phát hiện thứ đau nhất là tâm, nếu ta
không thể lợi dụng gương mặt này chiếm được lòng ngươi, vậy ta sẽ dùng
gương mặt này giành được vị trí nữ nhân quyền lực nhất quốc gia này!
Tư Nam Tuyệt không nghĩ đến mình ngồi ở bát giác lấu uống rượu, lại có thể thấy một màn thú vị như vậy, nhìn bóng đen ngày càng đi xa, hắn cảm
thán một câu: "Sớm biết có ngày hôm nay lúc trước sao còn như vậy!" Một
ly rượu xuống bụng, hắn khẽ vuốt trán, đột nhiên cười một tiếng: "Xem ra ta phải lòng một con cọp cái!"
Bạch Phong lo lắng nói: "Chủ tử, hoàng thượng có thể gây sự với vương phi hay không?"
Gió mát thổi qua, Tư Nam Tuyệt đột nhiên đứng dậy, thu tầm mắt lại, khóe
môi nhấc lên, nở một nụ cười kiên định: "Bổn vương sẽ bảo vệ nàng cả
đời!"
Làn gió thơm trong vườn, Tần Hương Quân nhìn bức thư phụ
thân gửi đến, ngón tay nắm chặt thành quyền, đợi đến lúc xem xong, nàng
vo lá thư lại thành một cục ném xuống đất, nghiêm giọng nói: "Ta cũng
muốn mang thai con của vương gia, nhưng mấy tháng nay, mỗi ngày vương
gia đều ở chỗ của vương phi, ta có thể làm sao?"
Thính Tuyết cũng cảm thấy không đáng cho chủ tử, dù sao chủ tử cũng là dòng chính của
Thừa tướng, ban đầu chịu làm thiếp cũng là vì nghĩ đến vị trí đó còn
trống, đợi một thời gian có thể lên làm chính, không nghĩ đến nửa đường
lại ngảy ra một Vân Tuyết Phi, cướp đi vị trí vương phi không nói, mà
đến cả tâm của vương gia cũng bắt đi rồi.
"Tiểu thư..." Thính Tuyết nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai, nàng nhỏ giọng nói: "Có cần cho người trừ Vân Tuyết Phi?"
" Ngươi cho rằng ta không muốn? Ngươi nên nhìn kết quả của Quan Tâm Liên
và Tống Thi Linh, một kẻ chết, một kẻ kết duyên, mặc dù Tống Thi Linh
còn sống, có lẽ sống còn khó chịu hơn chết!" Tần Hương Quân phân tích
tình thế trước mắt, sắc mặt âm trầm: "Vân Tuyết Phi không phải là kẻ dễ
đối phó, sơ ý một chút, chúng ta sẽ trả đủ!"
" Vân Tuyết Phi này
lớn lối như vậy, nói cho cùng là có vương gia bảo vệ và cưng chiều,
chúng ta bắt đầu hạ thủ từ Vương Gia đi, nếu như tiểu thư có được sủng
ái của, vậy không phải mười Vân Tuyết Phi cũng không phải là uy hiếp!"
Thính Tuyết đặt ánh mắt hy vọng lên người tiểu thư mình, thật ra thì Vân Tuyết Phi không phải là vấn đề, chỉ cần giải quyết Vương Gia, tất cả
đều dễ nói chuyện.
Sau khi Tần Hương Quân nghe xong, sắc mặt càng thêm khó chịu, ánh mắt tức giận nhìn về phía nha hoàn coi thường tình
hình: "Ngươi cố ý phải không? Ngươi biết rõ hiện tại cũng Vương Gia
không thèm liếc đến ta, trong lòng đều là con tiện nhân Vân Tuyết Phi
kia, ngươi còn muốn xát muối lên vết thương của ta!" Nếu như nha hoàn
trước mắt không phải là người lớn lên cùng mình, nàng thật hoài nghi có
phải nàng bị người thu mua tới đả kích mình hay không.
Thính Tuyết biết sai cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tiểu thư, ta không phải cố ý!"
" Không thể đến gần Vương Gia, không chiếm được sủng ái của vương gia,
vậy năm nào tháng nào binh phù mới có thể tới tay!" Tần Hương Quân lo
lắng đi tới đi lui, nghĩ đến dặn dò trong thư của phụ thân, nàng thật
hối hận lúc ấy viết thư cho cha nói cho hắn biết mình đã là người của
vương gia, hiện tại Vương Gia không động vào mình, chính mình làm thế
nào nói rõ với phụ thân tình hình này? Không chiếm được ủng hộ của vương gia, cũng không có binh phù, vậy làm sao đại kế của phụ thân có thể áp
dụng?
" Nếu không?" Ánh mắt Thính Tuyết đột nhiên chợt lóe, ngẩng đầu hưng phấn nhìn chủ tử mình: "Tiểu thư, chúng ta có thể tiếp tục
tặng bạc cho vương phi!"
Bạc? Tần Hương Quân dừng bước lại, ánh
sáng trong mắt lóe lên, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy... tặng bạc! Vương phi yêu tiền, từng bán lần đầu tiên của Vương Gia, có thể có lần thứ
hai, lần thứ ba..." Lần này mình nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, trảnh
thủ mang thai con của vương gia, giánh được tâm của vương gia, lấy được
binh phù!