Rốt cuộc Lữ Lệ Hoa
nghe không vô nữa, tức giận đi ra từ sau lưng Hạ Hầu Huyền, lớn tiếng
quát: "Câm mồm! Ngươi cái gì cũng không biết, tại sao nói như vậy?"
Vân Tuyết Phi đảo mắt, không ngờ nữ nhân mới vừa rồi vẫn trốn ở phía sau
lại đột nhiên đứng ra, nàng buồn cười nhìn mặt người đang chỉ trích
mình: "Hả? Ta cái gì cũng không biết, ngươi thì biết gì nào?" Sao nàng
có thể không biết? Nàng chính là kẻ ngốc kia, đợi đến một phút cuối cùng trước khi kết thúc sinh mệnh nàng mới biết được thì ra mình chỉ làm giá y cho người ta.
"Huyền vẫn chỉ yêu một người là Tiết Hoàng hậu,
gương mặt của ta chính là minh chứng tốt nhất!" Lữ Lệ Hoa đắc ý ngẩng
đầu lên, phô diễn mặt mình trước mặt Vân Tuyết Phi: "Bởi vì ta có gương
mặt giống Tiết hoàng hậu, mới có thể ở lại bên cạnh hắn!" Nàng không
ngại nói nó ra, sự thật vốn như thế. Bất kể vì lòng riêng hay vì người
đàn ông này, nàng cũng cần phải đứng ra giúp hắn vào thời điểm hắn gặp
khó khăn, cho hắn biết nàng có thể cùng tiến lùi với hắn, nàng là người
thích hợp nhất làm Hoàng hậu của hắn!
Đây là câu chuyện nàng nghe buồn cười nhất trong hôm nay, Hạ Hầu Huyền vậy mà lại yêu Tiết Phỉ!
Nàng nên vui mừng sao? Không, nàng càng thêm hận thôi! Lúc nàng ôm hận
chết trên chiến trường, những người này đã mượn danh nghĩa tưởng nhớ
nàng, yêu nàng, một người vẫn là nam nhân tôn quý nhất trên thế giới
này, hưởng thụ sự kính yêu cùng ca tụng dân chúng, một người thì với tư
cách là thế thân của nàng ngang nhiên hưởng thụ cuộc sống lẽ ra của
nàng, mà nàng đâu, bây giờ biến thành một đống xương trắng, an nghỉ ở
phía dưới một góc nào đó rồi.
Vân Tuyết Phi mấp máy môi, chợt
cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Hầu Huyền vẫn còn chìm đắm
trong sự áy náy, sau đó quay người lại truy hỏi Lữ Lệ Hoa: "Vậy ngươi có thể giải thích cho ta biết, Tiết Phỉ là nữ nhân Hạ Hầu Huyền thích
nhất, ngươi là chỗ để Hạ Hầu Huyền ký thác tình yêu đối với Tiết Phỉ,
vậy Mộ Dung Thanh Y là cái gì?"
Nàng dừng một chút, cười giễu cợt nói: "Nhưng Hoàng thượng lại chọn đúng ngày Tiết Phỉ ra chiến trường,
cưới Mộ Dung tiểu thư, đây là sự thật! Huống chi hiện tại Mộ Dung quý
phi vẫn còn ở trong hoàng cung, tận hưởng sự độc sủng theo như lời của
mọi người đã nói!"
Cả người Lữ Lệ Hoa chợt cứng đờ, kế tiếp nét
mặt biến thành giận dữ, trợn mắt với Vân Tuyết Phi: "Hoàng thượng tam
cung lục viện vốn là chuyện đương nhiên, nạp phi rất bình thường. Nếu
như cái này cũng không thể khoan dung, làm sao có thể làm Hoàng hậu mẫu
nghi thiên hạ?"
"Ngươi thật sự yêu Hoàng thượng? Hay thứ ngươi
yêu đích thực là vị trí Hoàng hậu?" Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm vào Lữ
Lệ Hoa, ánh mắt sắc bén giống như nhìn thấu lòng nàng ta: "Nếu một nữ
nhân thật lòng yêu thương một người nào đó, thì sẽ không cho phép hắn có nữ nhân khác, nói ghen tỵ cũng được, không hiểu chuyện cũng được, nàng
nguyện ý gánh lấy tất cả tội danh, nhưng nam nhân của nàng chính là
không được phép nhúng chàm những nữ nhân khác!"
Không nhúng chàm
những nữ nhân khác? Hạ Hầu Huyền hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía nữ
nhân với gương mặt nghiêm túc lạnh như băng kia. Rốt cuộc vấn đề hắn vẫn luôn quanh quẩn cũng tìm được đáp án, đau đớn như thủy triều cuốn tới,
thân thể hắn khẽ lung lay, khổ sở giống như không thể chịu đựng được
nữa, sắc mặt thảm bại. Thoáng chốc hắn như trở lại mùa hè năm ấy, hắn ôm thắt lưng nàng, cùng nàng đứng ở nơi cao nhất trong hoàng cung nhìn
xuống gian sơn tươi đẹp, hắn đã từng nghiêm túc cho nàng cam kết: "Nếu
có một ngày, hắn đăng cơ làm vua, nàng nhất định là nữ nhân duy nhất
sóng vai cùng hắn!"
Nhưng cuối cùng khi hắn lên ngôi, bị cảnh
tượng xung quanh làm mờ mắt, dần dần sinh ra bất mãn với chuyện một đời
một đôi của nàng. Hắn nghĩ chỉ cần cho nàng vị trí quan trọng nhất trong tim là được, vì sao nàng không chút nào hiểu cho hắn? Hắn là Hoàng đế,
chẳng thể cả đời chỉ cưới một mình nàng, trong nhà đại thần đều có vài
người thị thiếp, mà hắn chỉ có một Hoàng hậu, điều này sẽ khiến đại thần và dân chúng nghĩ sao đây, mặt mũi của hắn biết để ở đâu nữa chứ?
Nhưng cho tới bây giờ, tới hôm nay, hắn mới biết ý nghĩ lúc đó ngu xuẩn cỡ
nào. Nếu không phải nàng yêu hắn, thì sao lạị bị các đại thần và dân
chúng trách cứ nàng ghen tỵ? Không có một nữ nhân không quý trọng danh
tiếng của mình, nhưng nàng vì hắn dậm nát nó dưới chân. Hắn chẳng những
không hiểu, còn sinh ra chán ghét nàng, cuối cùng vì cho nữ nhân hắn yêu thích một danh phận, hắn đẩy nàng vào chỗ chết, vĩnh viễn mất đi nàng!
Hắn nhắm hai mắt lại, lòng chua chát từng hồi, mắt hơi ướt, hắn đưa tay
lau lau, hắn thế nhưng khóc, hối hận thì sao? Cũng chẳng thay đổi chuyện nàng đã không thể trở về!
Tư Nam Tuyệt vẫn đứng ở bên cạnh đột
nhiên vui vẻ nhếch môi, con ngươi thâm thúy như đầm sâu chứa đựng sự dịu dàng, chăm chú nhìn nàng, khẽ cười nói: "Vi phu có thể cho rằng nàng
đang mượn cớ để thổ lộ vi phu, yêu cầu vi phu hứa hẹn không?"
Vân Tuyết Phi không ngờ Tư Nam Tuyệt lại luôn dung túng mình, chứng kiến
hắn cười thỏa mãn, ánh mắt dịu dàng, còn có này mơ hồ chờ đợi, thù hận
khổ sở mới vừa rồi dần dần được phủ lên một tầng màu sắc ấm áp, nàng mở
to mắt, không trả lời vấn đề Tư Nam Tuyệt, mà nhíu mày tiếp tục ép hỏi
Lữ Lệ Hoa: "Hay là ngươi cho rằng tình yêu cũng nên nhiều người, một
người đàn ông và nhiều nữ nhân?"
Tiếp theo chuyển sang Hạ Hầu
Huyền cười mỉa nói: "Hoàng thượng may mắn mới có được một hồng nhan tri
kỷ rộng lượng như vậy, về sau muốn nạp bao nhiêu nữ nhân cũng dễ, loại
nữ nhân này thích hợp làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ nhất rồi!"
Lữ Lệ Hoa yên lặng, không ngờ miệng lưỡi dân đen này sắc bén đến thế,
khiến nàng vốn tính toán thể hiện một chút ở trước mặt Huyền, nhưng hiện tại bị làm cho lúng túng không xuống đài được, trong lòng nàng buồn
bực. Hoàng hậu nàng nhất định muốn làm, nhưng nếu nhiều nữ nhân, thì sẽ
cạnh tranh khốc liệt hơn, nhỡ gặp phải người càng xinh đẹp lẫn dịu dàng, Huyền đột nhiên thay lòng thì sao đây?
Hạ Hầu Huyền che giấu chua sót trong lòng, ngước mắt nghiêm túc nói: "Hoàng hậu của ta chỉ có một người là Tiết Phỉ!"
Không chút do dự, nói năng có khí phách, nhưng vẫn không khiến lòng nàng dao
động, nàng khinh thường: người đã chết rồi, muốn vị trí Hoàng hậu có ích lợi gì?
Giống như nhìn ra nàng không tin, Hạ Hầu Huyền tiếp tục
bổ sung thêm một câu: "Phỉ nhi không có ở đây, về sau hậu vị bỏ ngõ,
trong thời gian ta còn tại vị Đại Hạ Quốc sẽ không xuất hiện thêm một vị Hoàng hậu nào khác!" Tất cả nữ nhân đều kém hơn Phỉ nhi của hắn, bọn họ đều không có tư cách ngồi lên vị trí kia.
Lữ Lệ Hoa không thuận
theo, làm sao có thể không có Hoàng hậu? Không nói dân chúng và đại thần không đồng ý, nàng lại càng không cho phép, mục tiêu duy nhất của nàng
chính là ngồi lên chiếc ghế Hoàng hậu. Nhưng bây giờ bị dân đen này phá
rối, từ đây đến cuối đời Hạ Hầu Huyền sẽ không lập hậu, sao có thể vậy
chứ? Hiện tại Mộ Dung Thanh Y đã là Hoàng quý phi rồi, mình không được
phong hậu, chẳng phải mãi mãi phải bị nữ nhân kia đè đầu cỡi cổ sao?
Nàng phẫn hận nhìn chằm chằm dân đen ghê tởm này, ánh mắt chẳng khác nào rắn độc, cộng thêm lúc trước nàng bị nàng ta đánh cho một trận, thù kia còn chưa báo, thù mới hận cũ gom lại, nàng cắn răng nghiến lợi tức giận
mắng một câu: "Dân đen!" Sau đó quay đầu nhìn Hạ Hầu Huyền, mạnh mẽ phản đối: "Huyền, đừng nghe nữ nhân này nói bậy, một quốc gia sao có thể
không có Hoàng hậu? Như vậy các đại thần lẫn dân chúng sẽ nghĩ thế nào
đây?"