Nàng cho rằng cuối cùng mình cũng có quần áo mới rồi, khi nàng rưng rưng đưa tay lấy thì nữ nhân này lại dám nói: "Nữ nhi của kẻ chùi rửa bồn cầu, cho dù được mặc quần áo tốt, cũng không thể che giấu được mùi hôi phát ra từ trên người!"
Nàng ta che miệng cười, dưới sự ủng hộ của bọn đệ muội rời đi, để lại nàng đứng nguyên tại chỗ lau nước mắt, lúc ấy nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên nổi bật, tìm những tiểu thư thiếu gia đó báo thù.
Đây là quãng thời gian nàng rất không muốn nhớ đến nhất, nàng trở thành mỹ nhân của Hoàng đế, vốn muốn tìm nàng ta báo thù, nhưng nghe nói Lê phủ toàn gia bị diệt. Lúc bắt được tin tức này, tuy nàng tiếc bản thân không thể báo thù, nhưng vui mừng vì ông trời rốt cuộc cũng có mắt, những tên ác nhân đó nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. diễn,đàn.lê&quý*đôn
Nhưng nàng thật không ngờ lại gặp phải nữ nhân đã sớm chết kia ở chỗ này, còn bị nàng ta vạch trần chuyện cũ không vui.
Gân xanh hằn lên trên trán nàng, sắc mặt càng thêm tức giận, chỉ vào Lê Họa cắn răng nghiến lợi: "Dân đen, ngươi dám làm nhục bản tiểu thư!" Chứng kiến Lê Họa không chút hối hận cầu xin tha thứ, đột nhiên tinh quang chớp lóe, nàng ác độc cười nói: "Người tới, lột sạch quần áo của nữ nhân này cho ta, ta muốn coi nàng ta có phải cả người đều thơm ngát không!" diễn&đàn,lê*quý đôn
Lê Họa cả kinh, nhìn nụ cười dử tợn kia, nàng bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh, trước kia mình là tiểu thư Lê phủ, muốn xử trí nữ nhân này thế nào cũng được, nhưng hiện tại Lê phủ bị diệt, mình chẳng còn tư cách để kiêu ngạo, nhìn hai ả nha hoàn đi về phía mình, nàng bất an lui về sau.
Đột nhiên Thanh Hoa tiến lên quát to: "Không được bắt nạt tiểu thư nhà ta!" Ngay sau đó liền nhào tới đánh nhau với hai người kia.
Nhìn Thanh Hoa ứng phó tự nhiên, không bao lâu đã đánh hai nha hoàn nằm bò trên đất, trong lòng Lê Họa vốn đang lo lắng thoáng chốc được bao phủ bởi cảm giác hả hê, khiêu khích Lệ Hoa: "Nữ nhân chùi rửa bồn cầu, bất luận mặc đẹp đến đâu, cũng vĩnh viễn không thể loại bỏ hết mùi hôi trên người!" Nói xong, nàng đưa tay quạt quạt lỗ mũi, ánh mắt nhìn về phía Lữ Lệ Hoa càng thêm khinh bỉ.
Lữ Lệ Hoa tức đến cả người run rẩy, hô hấp dồn dập, tròng mắt chứa dầy tơ máu. Hiện tại nàng hận không thể cắt nàng ta thành tám khúc, ném toàn bộ vào hầm cầu. Nếu như Huyền ở đây, mình có thể trừng phạt tốt dân đen này rồi.
Đợi đã nào...! Nàng nhớ trước kia Huyền đã cho mình một ẩn vệ, chỉ cần mình triệu hồi, ẩn vệ kia sẽ lặp tức đến bảo vệ mình, nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lê Họa ác độc kêu: "Lưu Vân ra đây!"
Một cơn gió mạnh thổi tới, một hắc y nữ tử xuất hiện trước mặt Lữ Lệ Hoa, cung kính hỏi: "Chủ tử, có chuyện gì phân phó?"
Lữ Lệ Hoa nhìn Lê Họa cười quỷ dị nói: "Mau cởi hết quần áo của nữ nhân kia cho ta!"
Lưu Vân thoáng chần chừ, nhưng vẫn kính cẩn đáp: "Dạ!"
Cả trái tim Lê Họa như rơi xuống hầm băng, không ngờ nàng ta thế nhưng còn có cao thủ bảo vệ, lần này thật không ai đến cứu nàng rồi, hai tay nàng ôm trước ngực, nơi đây nhiều người như vậy, nếu bị cởi quần áo, tương lai mình còn mặt mũi nào sống ở trên đời này?
Nàng khẩn trương lo lắng, ánh mắt đảo xung quanh, chẳng qua không nhìn thấy người có năng lực để cứu mình, cuối cùng nàng chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người Phong Cực, nàng lớn tiếng cảnh cáo nói: "Ngươi không được tới đây! Ta chính là nữ nhân của Tướng quân Phong Cực, nếu ngươi cả gan vô lễ với ta, Phong tướng quân sẽ không tha cho ngươi!"
Luôn đứng ở chỗ bí mật nhìn kịch hay, trong lòng Vân Tuyết Phi cảm thấy rất tức cười, theo nàng biết, Lê Họa là một nữ nhân kiêu ngạo, không ngờ nguyện ý nương thân làm thiếp cho Phong Cực.
Không sai, Lưu Vân nghe đến danh hiệu Phong Cực, chân mày hơi nhíu, nhưng bước chân vẫn không hề ngừng lại, khi cách Lê Họa còn năm bước xa, nàng dừng lại, rút kiếm của mình ra, vung vài nhát về phía thân thể Lê Họa, sau đó tra kiếm vào vỏ, xoay người biến mất trong không khí.
Lê Họa trừng mắt nhìn, cứ như vậy đã biến mất? Cũng không đụng tới mình? Quả nhiên nha hoàn thị vệ bên cạnh nữ nhân này đều là những kẻ ngu ngốc!
Lữ Lệ Hoa càng thêm bốc hỏa, nàng ta khiến nàng mất hết thể diện rồi, đáng ghét, tức chết nàng, chờ sau khi Huyền trở về, nàng nhất định phải xử trí ẩn vệ này.
Đột nhiên, âm thanh xé lụa vang lên, tiếp theo không ngừng lên xuống.
Lữ Lệ Hoa không thể tin trợn to hai mắt nhìn một màn trước mặt, chỉ thấy quần áo trên người Lê Họa như mảnh vụn rơi lả tả, trong đó bao gồm luôn cái yếm và quần lót cũng không thể may mắn thoát nạn.
Toàn bộ cơ thể nữ nhân trần truồng phơi bày ra, ngay cả chỗ bí ẩn cũng bị nhìn thấy.
Lê Họa ngu si đứng ở nơi đó, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên toàn thân lạnh run, đợi phản ứng kịp, nhìn thấy chung quanh chỉ chõ, còn mình thì không mảnh vải che thân, sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng che lại chỗ quan trọng, hét ầm lên: "Á. . . . . . Tại sao có thể như vậy?"
Thanh Hoa há hốc mồm, chạy nhanh tới chắn trước mặt Lê Họa, nhưng giấu được đằng trước thì đằng sau lại hở, hốc mắt Lê Họa ửng hồng, rốt cuộc không nhịn được nữa, từng giọt nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nàng cừu hận nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên.
Nếu vừa rồi Lữ Lệ Hoa đầy bụng oán khí và thù hận, thì vào giờ khắc này toàn bộ tan thành mây khói, cuối cùng nàng cũng báo được thù rồi, nhìn cơ thể trắng muốt như ngọc trước mặt, nàng từ từ đi lên trước, đi quanh Lê Họa vài vòng, đồng thời hít mấy cái, thở dài nói: "Hazi ~ mỹ nhân quả nhiên có khác, cả người thơm ngào ngạt." Dưới ánh mắt khuất nhục của Lê Họa, nàng hung hăng đánh vào cái mông trắng nõn của nàng ta, ngoan độc cười nói: "Co dãn thật không tệ, đáng tiếc lại lãng phí, ta dứt khoát tìm cho ngươi vài nam nhân tới thử. . . . . ."
Lê Họa hoảng sợ nhìn Lữ Lệ Hoa, sợ lắc đầu một cái, mặt đầy nước mắt, nàng chẳng quan tâm đến những thứ khác, vội vàng cúi đầu cầu xin: "Lệ Hoa, thật xin lỗi, trước kia đều là ta sai, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, ta sẽ không dám nữa!"
Khỏi phải nói Lữ Lệ Hoa có bao nhiêu sung sướng, nàng quăng một bạt tai lên mặt Lê Họa, sau đó dùng sức vỗ vỗ, nhìn người trước mắt bị đánh không dám đánh trả, cúi đầu cầu xin mình, trong lòng nàng thật sảng khoái.
Vân Tuyết Phi chứng kiến hết thảy, cũng không nhìn nổi rồi, nàng sửa sang lại quần áo, đi ra từ một bên, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm gì ở chỗ này?"
Vẻ mặt Lữ Lệ Hoa đang vui mừng nhưng khi nghe thấy tiếng khắc tinh, thoáng cái xanh tím, nàng ta cứng ngắc xoay người, thân thiết chào hỏi: "Sao Vương phi người lại tới đây?"
Vân Tuyết Phi không đếm xỉa đến sắc mặt rút gân của Lữ Lệ Hoa, đi một mạch đến Lê Họa, nhìn nữ nhân cúi đầu yên lặng nức nở, nàng ra hiệu Đào Thất đi lấy một bộ quần áo. Nàng không phải Thánh mẫu, sẽ không bởi vì vừa nãy khoanh tay đứng nhìn mà áy náy, nàng vốn không thích nữ nhân này, để nàng ta chịu thiệt một phen cũng tốt. Chẳng qua nếu Lê Họa thật sự bị nam nhân cường bạo, sợ rằng Phong Cực sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
"Ta nhớ trước đây có từng nói, nếu để ta bắt gặp ngươi ức hiếp người khác, ta sẽ đánh vào mặt ngươi!" Mỗi Vân Tuyết Phi nhìn thấy nữ nhân có bảy phần giống Tiết Phỉ, nàng luôn cảm thấy hơi bị mất tự nhiên.
Lữ Lệ Hoa rốt cuộc cũng tháo bỏ nụ cười giả tạo, hận ý trong mắt nàng ta rõ rành rành, nếu như nói Lê Họa là đại cừu nhân trước kia của mình, thì Vân Tuyết Phi này chính người mình căm ghét nhất hiện nay. Nàng rất muốn gọi ẩn vệ ra lần nữa, đánh vào gương mặt của nữ nhân ghê tỏm này, khiến nàng ta nếm thử mùi vị chính mình bị roi quất.
"Bản tiểu thư dầu gì cũng là khách quý vương phủ, ngay cả quyền lợi dạy dỗ hạ nhân cũng không có sao?" Lữ Lệ Hoa kiêu ngạo đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, ngẩng đầu thị uy: "Nữ nhân này nhục mạ bản tiểu thư, bản tiểu thư chỉ cởi quần áo đã là xử phạt rất nhẹ rồi. Nếu thường ngày, ta chắc chắn đánh chết nàng ta rồi !"
Lê Họa nghe được hai chữ đánh chết, thân thể run rẩy, nữ nhân này dĩ nhiên là khách quý vương phủ, có thể thấy được thật sự đã lên như diều gặp gió, vì sao ông trời bất công như thế? Nàng cúi đầu che giấu hận ý trong mắt, một Vân Tuyết Phi, nữ nhi thất phẩm tri huyện, ngồi lên vị trí vương phi, được Tư Nam Tuyệt nam nhân cao quý như vậy che chở. Mà trước mắt lại là nữ nhi của kẻ rửa nhà xí, cũng có thể vinh hoa phú quý, mình ở trước mặt nàng ta nhận hết nhục nhã, cúi người làm thiếp.
Bất công, tại sao không công bằng như thế? Nàng rất hận, rất hận!
"Vậy xin hỏi Lê Họa tiểu thư mạo phạm ngươi gì hả?" Vân Tuyết Phi cười như không cười nhìn nữ nhân hả hê kia, lúc nãy mọi chuyện nàng đều nghe thấy hết, nàng tin tưởng nàng ta vì ngại mặt mũi sẽ không dám nói ra ở trước mặt mình.
Đúng vậy, Lữ Lệ Hoa do dự, nàng căm hận nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, câu nữ nhi rửa nhà xí làm sao cũng không nói ra được.
"Thế nào? Nói không nên lời?" Vân Tuyết Phi nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Lê Họa tiểu thư cũng không phải là nha hoàn trong vương phủ ta, không có nguyên do, ngươi khiến nàng chịu khuất nhục lớn như vậy, cái gọi là gia có gia pháp quốc có quốc quy, ta nghĩ nếu để Hoàng thượng biết, lý do vừa rồi của ngươi sợ là không làm cho người ta tin đâu?"
Lữ Lệ Hoa nhịn hết nổi, cất giọng chất vấn: "Vân Tuyết Phi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Mỗi lần gặp nữ nhân này đều phải việc tốt, nàng không thể để Huyền biết chuyện này, lúc ấy mình nhất thời đắc ý quên mất hình tượng, Huyền phái ẩn vệ bảo vệ nàng. Nếu Huyền biết nàng muốn ẩn vệ giúp nàng làm ác, như vậy mình càng thêm không xứng ngồi lên bảo tọa mẫu nghi thiên hạ rồi.