Đích Nữ Vương Phi

Chương 76.1

"Tuyết Phi!"

Nhìn thấy nữ tử vốn đang nói cười với hắn, đột nhiên lạnh lùng như vậy, trong lòng Hạ Hầu Cảnh hơi rung động, cảm giác mất đi cái gì, vội vàng kêu to.

Nhưng Vân Tuyết Phi chẳng những không quay đầu lại, mà ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, trong lòng hắn rất phiền não, loại cảm giác này thật lâu chưa từng có rồi.

Bạch Nhiễm đắc ý bởi vì Hạ Hầu Cảnh ở trước mặt Vân Tuyết Phi bảo vệ mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hạ Hầu Cảnh, tâm trạng vốn đang vui mừng đột nhiên bị tạc một chậu nước lạnh, trong lòng hơi chua chát, rõ ràng giữa hai người nàng và Vân Tuyết Phi đã lựa chọn nàng, tại sao bây giờ lại là dáng vẻ này? Chẳng lẽ hắn hối hận? Nghĩ đến loại khả năng này, tim Bạch Nhiễm tựa như bị dao găm cắt, cơ thể đau đớn còn kém rất xa trong lòng, nàng cẩn thận kêu lên: "A cảnh, có phải huynh tức giận hay không?"

Hạ Hầu Cảnh giơ tay lên, nhìn chiếc bình nhỏ trong lòng bàn tay, trong đầu hiện lên nét mặt thất vọng vừa rồi của Vân Tuyết Phi, con ngươi lạnh lùng. Đột nhiên hắn cảm giác trong lòng mình trống rỗng! Nghe thấy tiếng của Bạch Nhiễm, hắn càng thêm phiền não, đặt chiếc bình nhỏ lên bàn, sau đó lướt qua người Bạch Nhiễm, để lại một câu nói: "Đây là lần cuối cùng!"

Sau cùng ở trong ánh mắt khát khao của Bạch Nhiễm, đầu cũng không quay lại rời đi.

"A cảnh, huynh không thể mặc kệ ta!" Bạch Nhiễm đau lòng kêu lên, bộ dạng quật cường ầm ầm sụp đỗ, trong lòng từng đợt bi thương đánh tới, nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt chảy xuống, nàng trợn mắt nhìn ra cửa, tự lẩm bẩm: "A cảnh, huynh không thể mặc kệ ta! Ta thật lòng yêu huynh, trên thế giới không có ai là không biết ta thích huynh, tại sao huynh lại không biết chứ?"

Hạ Hầu Cảnh yêu Tiết Phỉ, Bạch Nhiễm yêu Hạ Hầu Cảnh, từ mười tuổi đến mười bảy tuổi nàng chứng kiến Hạ Hầu Cảnh đối yêu thầm Tiết Phỉ, hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Hạ Hầu Cảnh.

Nhưng Tiết Phỉ đã chết, A Cảnh, vì sao huynh không chịu cho ta một cơ hội, để ta yêu huynh?

Nàng cũng nhịn không được nữa, ngồi xổm xuống, đôi tay ôm lấy mình, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt sự khổ sở!

Ngoài cửa sổ trời trong mây trắng, trong phòng nàng co người nỉ non, khóc cho sự ngu ngốc của nàng, khóc không cam lòng, càng khóc cho sự tuyệt tình của hắn!

Không biết qua bao lâu, đau đớn như thủy triều vọt tới cơ thể nàng, từng đợt song nối tiếp nhau, đôi tay nàng bắt đầu run rẩy, toàn thân run lên, đổ mồ hôi hột, nhìn thuốc giải cách đó không xa, nàng khẽ cắn răng, bật người dậy, cả người loạn choạng, nhưng thần trí vẫn minh mẫn, nàng phải uống thuốc giải..., nàng không thể chết được, nhân lúc còn sống nàng nhất định phải lấy được lòng của Hạ Hầu Cảnh, tất cả nữ nhân giành A Cảnh với nàng, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!

"Hồi bẩm vương phi, thương thế của Ngũ Trà cô nương không đáng lo ngại, chỉ bị thương ở xương ống chân, đợi lão phu kê một ít thuốc, sau khi uống xong sẽ khỏe thôi!" Trương Nhất Trung cung kính trả lời.

Vân Tuyết Phi gật đầu, tâm trạng tốt lên được một chút, nàng ngồi trên mép giường, áy náy nhìn Ngũ Trà nói: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Ngũ Trà đưa tay khoác lên mu bàn tay Vân Tuyết Phi, an ủi cười nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, Ngũ Trà rất tốt!" Nàng biết tiểu thư quan tâm mình, như vậy là đủ rồi, chuyện mới vừa rồi. Mặc dù nàng là một nha hoàn, nhưng cũng thừa thông minh để biết tiểu thư muốn ra mặt vì nàng, nhưng ngại mặt mũi của Cảnh vương gia, mới không thể không bỏ qua cho nữ nhân kia, nàng hiểu tiểu thư, đồng thời ấn tượng đối với Hạ Hầu Cảnh trở nên kém hơn.

Vân Tuyết Phi cười gật đầu, nói với Trương Nhất Trung: "Làm phiền Trương đại phu rồi !"

Đợi sau khi Trương Nhất Trung đi khỏi, Vân Tuyết Phi đưa tay vén mấy sợi tóc xõa trước trán Ngũ Trà, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệt của nàng ấy, môi mấp máy nói: "Ngũ Trà, thật xin lỗi, ta không thể giúp em báo thù!" Nha đầu này trung thành với mình, nhưng mình vì sự áy náy với Hạ Hầu Cảnh, nể mặt hắn, chưa được sự của đồng ý Ngũ Trà, đã đưa thuốc giải cho nữ nhân kia, như vậy là không công bằng với Ngũ Trà!

Cuống họng Ngũ Trà khàn khàn, trong mắt tràn ngập hiểu ý và quan tâm nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, Trương đại phu cũng nói không tới mấy ngày sẽ khỏe, tiểu thư nhìn người khổ sở như vậy, trong lòng Ngũ Trà cũng không dễ chịu!"

Vân Tuyết Phi ngẩn ra, mỉm cười với Ngũ Trà: "Ta biết rồi, " Dừng một chút, sau đó vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc bảo đảm nói: "Ta sẽ không để cho nữ nhân kia trèo lên đầu chúng ta!"

Ngũ Trà vui mừng gật đầu một cái: "Em tin tiểu thư!"

Tiếp theo chủ tớ hai người bèn nhìn nhau cười, khiến cho bầu không khí vốn ngột ngạt lập tức vui vẻ không ít.

Trái ngược Hạ Hầu Huyền có mỹ nhân làm bạn, gió xuân phơi phới, Phong Cực mỗi ngày một suy sụp, người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu.

Kể từ khi bị thu hồi binh quyền, Lê Họa thành nữ nhân của Hoàng thượng, hắn đã cảm thấy cuộc sống không còn hứng thú gì nữa, cả ngày cùng rượu làm bạn.

Lúc này hắn tựa vào một góc nhỏ trong phòng ngủ, tay nâng một vò rượu, ào ào rót vào mồm, bởi vì quá mạnh, rượu theo khóe miệng chảy xuống ngực, thậm chí bụng trên đùi. . . . . . Khắp nơi đều là rượu, nhưng hắn chẳng mảy may dừng lại, râu mọc lúng phúng, quần áo lôi thôi bốc lên mùi hôi thối, nhưng hắn không chút cảm giác đến, đâu còn sự hăng hái lúc trước?

Chung quanh còn có mấy cái bình rỗng, thậm chí mảnh vụn vò rượu đầy đất, trong không khí tràn ngập mùi rượu gay mũi.

Rèm cả căn phòng phủ xuống, ánh mặt trời chiếu không thể chiếu vào, người khác không thấy được sự nhếch nhác của hắn, hắn có thể uống thỏa thích..., mặc sức phát tiết, ai cũng không xen vào!

Vừa uống vừa thở hổn hển, rõ ràng là rượu mạnh, nhưng mình càng uống lại càng thấy tỉnh táo, sự trống rỗng trong lòng càng lúc càng lớn, hắn dựa vào vách tường, đôi mắt vô hồn nhìn đến một chỗ nào đó, trong miệng lẩm bẩm nói: "Họa Nhi, vì sao nàng đối xử với ta như vậy? Nàng có biết ta rất yêu nàng không, bây giờ ta rất khổ sở!"

Nói đến chỗ đau lòng, hắn tiếp tục nốc thêm một hớp rượu, sau đó cười ha ha không ngừng. Mình thật là ngốc, lại có tình cảm với nữ nhân chỉ ở chung với nhau mới có mấy ngày, thậm chí sâu đến mức không thể buông bỏ. Nói ra cũng không ai tin, nhưng lần này hắn đã thật sự động long. Dù Tống Thi Linh từng phản bội lừa gạt hắn, hắn vẫn không cảm thấy khổ sở như vậy!

Hắn luôn cho rằng Họa nhi yêu hắn, vấn đề giữa hắn và nàng chính là nữ nhân điên Tống Thi Linh kia, miệng hắn an ủi Họa nhi, nói mình không thể cho nàng danh phận, nhưng sẽ cho nàng vô tận cưng chiều. Chỉ có chính bản thân hắn biết, lúc hắn nói ra những lời này, trong lòng hắn còn khó chịu hơn dao cắt, ai mà không muốn cho nữ nhân mình yêu một danh phận đường đường chánh chánh, nhưng hắn vì bảo đảm cuộc sống sung túc của nàng, không thể tùy tiện đắc tội vương phủ, chỉ có thể trước tiên uất ức nàng!

Hắn nghĩ chỉ cần Họa nhi nguyện ý chờ, hắn sẽ vì nàng cố gắng, nâng nàng lên vị trí phu nhân Tướng quân, nhưng không ngờ, hắn và nàng còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc rồi. Hắn chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời nàng, Hoàng thượng mới là nam nhân nàng muốn nắm tay cả đời!

Nét mặt tràn đầy tơ máu, ẩm ướt, nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi! Cả phòng tối om, hắn như một con sư tử bị thương một mình liếm láp vết thương của mình.

Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, một luồng ánh sáng bắn thẳng đến, ánh mắt hắn khó chịu híp lại, muốn dùng tay ngăn cản, nhưng không tránh được, mơ hồ nhìn thấy một lục y nữ tử từ từ đi vào, dáng người xinh đẹp khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.

Hồng Nguyệt bước tới bên cạnh Phong Cực, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, vị Tướng quâ hiên ngang lẫm liệt ngày xưa, hôm nay biến thành một con hổ bị bệnh, trong lòng nàng rất khó chịu. Đối với chuyện của Lê Họa, trong phủ nhiều ít cũng đã truyền ra, nàng khẽ thở dài một hơi: "Tướng quân, người cần gì phải khổ như thế chứ?"

Nhìn Phong Cực nghiêng đầu, ánh mắt khép chặt, coi nàng như không tồn tại, nàng càng thêm cảm thấy sự ngu dại của hắn. Mặc kệ hắn như thế nào, dù sao nàng nhất định phải nói xong: "Người ở đây khổ sở vì Lê Họa tiểu thư, nhưng Lê Họa tiểu thư lại hoàn toàn không biết gì. Nếu ta là Tướng quân người, ta sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này, như vậy sẽ chỉ làm cho người ta xem thường người!"

Phong Cực từ từ mở mắt, ngước nhìn nữ nhân đang tỏ vẻ quan tâm, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!" Hắn có sa sút hơn nữa cũng không tới phiên một nữ nhân đến dạy dỗ!

Sắc mặt Hồng Nguyệt càng thay đổi, bàn tay nắm chặt thành quyền, nghĩ đến mục đích mình tới, trong lòng tự nhắc nhở mình phải nhịn, không thể đi, nàng không thèm để ý ánh mắt Phong Cực, nhoẻn miệng cười, vết sẹo trên mặt kia chuyển động theo, càng thêm dữ tợn, chỉ có người quen mới có thể nhìn ra nữ nhân này trước kia là một giai nhân thanh tú!

"Tướng quân không nên sa đọa như thế, nên biểu hiện tốt một chút, nhanh chóng tìm Vương gia lấy lại binh quyền, đồng thời để Lê Họa tiểu thư chứng kiến, không có nàng người vẫn có thể sống tốt, khiến cho nàng hối hận vì lựa chọn của mình. Hơn nữa người không hận hoàng thượng hoành đao đoạt ái* sao?" Hồng Nguyệt tức giận chỉ ra, nhìn Phong Cực lâm vào trầm tư, không tiếp tục mở miệng đuổi mình đi, trong lòng nàng hài lòng, tiếp tục nói: "Đây tất cả đều không phải là lỗi tướng quân, là bọn hắn có lỗi với Tướng quân người, vì vậy Tướng quân người nên làm cho bọn họ phải hối hận, mà không phải là tự trừng phạt mình!"

(*) Cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

Nàng đưa tay lấy vò rượu từ trong tay Phong Cực, nhìn Phong Cực thế nhưng không phản đối, nàng thở ra một hơi, coi bộ đã nghe lọt, trông thấy con ngươi đỏ ngầu, nàng thận trọng hỏi "Tướng quân, ta đỡ người lên giường nghỉ ngơi!"

Nàng lén cẩn thận quan sát phản ứng của Phong Cực, đợi lúc nhìn thấy hắn không còn chán ghét và phiền não. Nàng cuối cùng cũng an tâm, vừa vươn tay ánh mắt vừa khóa chặt Phong Cực, tay của nàng nhẹ nhàng khoác lên trên cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, đứng lên đi, trên đất rất lạnh, lên giường ngủ một giấc, ngày mai sẽ là một sự khởi đầu mới!"

Nói xong nàng hơi dung sức một chút, vui mừng khi phát hiện Phong Cực nhưng lại phối hợp, nàng rất dễ dàng đỡ Phong Cực dậy, đi tới chiếc gường bên kia.

Sau khi để hắn lên giường, Hồng Nguyệt dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi rịn ra trên trán, hiền lành cười nói: "Tướng quân trước nằm trên giường nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị nước lau người Tướng quân, tránh cho ngủ không thoải mái!"

Hiện tại nàng biết, chỉ cần Phong Cực không trả lời, không lộ ra vẻ mặt chán ghét thì chính là ngầm đồng ý để nàng đi làm, nàng vui mừng lui ra ngoài.

Sau khi Hồng Nguyệt đi khỏi, vẻ mặt Phong Cực vẫn bất động, rốt cuộc ánh mắt cũng lóe sáng, trong đầu vang vọng câu nói kia: Tất cả đều không phải là lỗi tướng quân, là bọn hắn có lỗi với Tướng quân người, vì vậy Tướng quân người nên làm cho bọn họ phải hối hận, mà không phải là tự trừng phạt mình!

Hắn cam tâm sao? Bị một nữ nhân lừa gạt, bị Đế Vương mình thần phục vũ nhục, sao hắn có thể không nổi giận? Nhưng làm thế nào để cho nàng hối hận? Hạ Hầu Huyền là Hoàng thượng, hắn là một Tướng quân không có binh quyền, sao có thể đấu với Đế Vương Đại Hạ Quốc?

Đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa lần nữa, tiếng bước chân nhỏ nhẹ quen thuộc, hai mắt Phong Cực nhắm nghiền tiếp, suy nghĩ rối bời.

Hồng Nguyệt mỉm cười, bưng chậu rửa mặt và khăn lông đi tới trước giường, trông thấy lông mi hơi run, nàng cười khẽ, đem khăn nhúng vào nước rồi vắt khô, bàn tay mềm mại cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau cái trán Phong Cực, sống mũi, mặt, cằm. . . . . . Một đường đi xuống, động tác êm ái, giống như đang lau một vật phẩm quý trọng sợ làm nó bị thương.

Sau khi lau xong phần cổ, nàng đưa tay nhẹ nhàng thăm dò vào hông Phong Cực, muốn cởi thắt lưng của hắn ra, nhưng đột nhiên tay bị ngoại lực kiềm chế, nàng theo tay nhìn sang, thấy Phong Cực u ám nhìn mình, bàn tay hung hăng túm chặt tay nàng, trong mắt cực kỳ không vui.

Hồng Nguyệt cũng không sợ, nhẹ nhàng cười nói: "Lau hạ thân, rất có ích cho giấc ngủ!"

Nụ cười quan tâm vô hại, khiến Phong Cực từ từ buông bỏ phòng bị, dần dần nới lỏng tay của nàng, nghiêng đầu một cái, nhìn về một hướng khác, mắt không thấy, tâm không phiền, nàng muốn làm sao thì làm.

Hồng Nguyệt tự nhiên biết hắn đã đồng ý, nàng cười cười, rút đai lưng trên người ra. Lập tức, da thịt phái nam tràn ngập dương cương lờ mờ bại lộ trước mặt mình, nàng tiếp tục vắt khô khăn lông, cẩn thận cầm quần áo nhẹ nhàng vạch ra, sau đó từng chút từng chút lau chùi thân thể cho hắn.

Tuy Phong Cực đang chán chường, nhưng cũng là nam nhân, bàn tay trắng nõn trêu chọc vô cùng thoải mái, khiến cho bụng dưới của hắn từ từ nóng lên, cần phóng thích ngay, nhưng đầu sỏ gây nên lại không biết, tiếp tục làm chuyện xấu mà nàng cho là tốt.

Nhiệt độ trong tay càng ngày càng nóng, Hồng Nguyệt nghi ngờ xong thì lo lắng, chẳng lẽ bị sốt rồi? Nàng đưa tay sờ trán hắn, nhận thấy nhiệt độ vẫn bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, định rút tay về.

Đột nhiên có một bàn tay to cản lại đường đi của tay nàng, trong sự kinh ngạc của Hồng Nguyệt, Phong Cực đột nhiên mở mắt ra, mặt đỏ ửng không biết là dục hỏa hay do mệt nhọc quá độ. Hắn kéo mạnh, đặt Hồng Nguyệt nằm trên người mình. Lúc Hồng Nguyệt còn chưa kịp kêu lên, lật người một cái như cá chép, hai người liền thay đổi vị trí, hắn đã áp lên người Hồng Nguyệt.

Cho dù Hồng Nguyệt có ngốc đi chăng nữa, lần nếm trải duy nhất kia, vẫn bị người nam nhân trước mắt này ép buộc, nhưng hạ thân nóng rực nói cho nàng biết, chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Bình Luận (0)
Comment