"Tiểu thư " Ngũ Trà đẩy cửa vào, chậm rãi đi lên trước đặt ly trà ngon ở trên bàn, sau đó cung kính đứng ở sau lưng Vân Tuyết Phi.
Trải qua những ngày điều dưỡng, thân thể Ngũ Trà đã khỏe hoàn toàn, sắc mặt đỏ thắm, khuôn mặt trắng nõn đầy rực rỡ, càng mập thêm một vòng so với trước, bóp lên mềm nhũn.
Vân Tuyết Phi bưng trà trên bàn lên, mở cái nắp, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp miệng cười nói: "Hôm nay trà không tệ, rất tinh khiết và thơm đấy!"
Ngũ Trà vừa nghe, cả người tinh thần chấn động, hài lòng cười nói: "Đó là đương nhiên, đây chính là nô tì tìm Đào Thất học bí truyền, nghe nói không truyền ra ngoài, nô tì dây dưa thật lâu, nàng mới bằng lòng dạy nô tì!" Rồi sau đó càng thêm lấy lòng nhìn Vân Tuyết Phi nói: "Nô tì chính là học vì tiểu thư, tiểu thư thích, mỗi ngày nô tì đều pha cho tiểu thư Uống....uố...ng!"
"Đào Thất dạy?" Vân Tuyết Phi buồn cười nhìn Ngũ Trà khoe mẽ, có chút hứng thú hỏi.
Ngũ Trà vội vàng gật đầu, hiến vật quý nói: "Đào Thất dạy nô tì, Đào Thất rất lợi hại, còn có rất nhiều đồ!" Bộ dạng kia giống như ca ngợi mình.
"Gần đây Thẩm Lưu Nhiễm bên kia có động tĩnh gì không?" Vân Tuyết Phi bưng trà nhỏ giọng nói, nghĩ đến lời Hạ Hầu Cảnh nói lần trước, đúng là trên người của Tiết Phỉ bị hạ thập hương nhuyễn cân tán, sợ rằng hung thủ làm như vậy là vì tạo thành chết trận ngoài ý muốn trên chiến trường, không bị người truy cứu.
"Gần đây tất cả mạnh khỏe!" Ngũ Trà nghiêm túc trả lời: "Đào Thất luôn phụ trách cuộc sống thường ngày của Thẩm Lưu Nhiễm, còn có tứ đại nha hoàn Xuân Thủy Hạ Nhật Thu Thực Đông Tuyết coi chừng ở phụ cận, cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu vấn đề!"
Vân Tuyết Phi trầm mặc chốc lát, dặn dò: "Không thể phớt lờ!"
Ngũ Trà gật đầu.
"Đây là quả vải hôm qua đưa tới từ Tuyền Châu, ngươi mang cho Đào Thất bên kia đi, cùng nhau ăn với các nàng, đều nếm một chút!" Vân Tuyết Phi đẩy một giỏ quả vải đỏ tươi lớn trước mắt mình tới trước mặt Ngũ Trà, nhìn ánh mắt sáng trong của nha đầu kia, cười nói: "Vị không tệ, nước rất đủ, thời gian này ăn vừa đúng!"
Cây vải được gọi là quả đẹp, sắc, hương, vị đều đẹp, có danh xưng "vua của quả", bình thường được ăn đều là trong nhà đại phú đại quý, hoặc là làm quan có quyền có địa vị.
Ngũ Trà chưa từng ăn quả vải, nhưng từng nghe từng thấy, trước kia khi ở Vân phủ, mỗi khi đến lúc này Vân Hoài Thiên liền nhờ người mua chút quả vải từ phương nam, nhớ có một lần, nhị tiểu thư Vân Hân Nhan còn cầm cái này đến khoe khoang giễu cợt trước mặt tiểu thư và nàng.
Nàng và tiểu thư chịu hết ngược đãi ở Vân phủ, cả ngày lo lắng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến quả vải, không ngờ tiểu thư lại cho nàng thứ này, trong lòng Ngũ Trà đột nhiên được dòng nước ấm tập trung chảy vào, hốc mắt cảm thấy hơi hơi ướt, nàng cảm động nói: "Tiểu thư, ngươi đối xử với chúng nô tì thật tốt!" Có thể gặp được tiểu thư, là phúc khí cả đời của nàng, về sau nàng nhất định phải chăm sóc tiểu thư tốt, ai dám ức hiếp tiểu thư, phải bước qua thi thể của nàng!
Vân Tuyết Phi đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Ngũ Trà, nàng đứng dậy, nhét rổ vào trong tay Ngũ Trà, đẩy Ngũ Trà ra ngoài cửa, thúc giục: "Hiện tại ở đây không có chuyện gì, chạy nhanh đi!"
Ngũ Trà 囧, tính tình tiểu thư có thể đừng gấp như vậy hay không, nhưng suy nghĩ một chút, trong lòng tiểu thư cũng có nàng, nàng cười nói: "Tiểu thư, nô tì sẽ lập tức chạy về!"
Sau đó vui sướng chạy ra ngoài.
Đợi lúc trong phòng chỉ có một mình nàng, Vân Tuyết Phi thở phào, lắc đầu một cái, thầm thở dài nói: "Thật là một nha đầu ngốc làm cho người thích!"
"Thật là một cảnh tượng chủ tớ tình thâm cảm động!"
Một giọng nói phái nam quen thuộc nhạo báng vang lên ở trong phòng lớn yên tĩnh như thế, đột nhiên gió mạnh thoáng qua, trong nhà xuất hiện một nam tử tuấn dật tay cầm quạt giấy, mặt như hoa đào.
"Đây là lần thứ hai ngươi làm đầu trộm đuôi cướp rồi!" Vân Tuyết Phi xoay người, cười như không cười nói: "Thế nào? Làm đến nghiện?"
Hạ Hầu Cảnh tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, trực tiếp không khách khí, cầm cái ly rót đầy nước trà cho mình, sau khi uống liên tục vài ly, cho đến khi thấy đáy ấm, hắn mới hòa hoãn, nghiêm túc nói: "Ta chỉ làm đầu trộm đuôi cướp với ngưoi, những nữ nhân khác muốn cũng không được đấy!" Bộ dạng hả hê giống như đang nói, đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi nên mang ơn!
Vân Tuyết Phi liếc một cái, nhìn bình trà trống không và cái ly trên bàn, nàng hừ lạnh một tiếng: "Không phải hôm nay ngươi đặc biệt tới uống trà chứ?"
Hạ Hầu Cảnh than nhẹ một tiếng, một ánh mắt ai oán quăng tới đây: "Thật là một nữ nhân không có chút tình cảm nào, ngươi không thể cho rằng tiểu gia ta chỉ vì nhìn ngươi mới tới hả?"
"Có khả năng sao?" Vân Tuyết Phi chau chau mày, khẽ xì một tiếng: "Có thời gian như vậy còn không bằng theo Bạch mỹ nhân của ngươi nhiều hơn!"
Vân Tuyết Phi tìm vị trí ngồi xuống đối diện Hạ Hầu Cảnh, vẻ mặt nàng ghét bỏ mà nói: "Ngươi đi nhanh lên đi, nếu để cho nữ nhân chanh chua Bạch Nhiễm kia nhìn thấy, không biết lại gây ra chuyện động trời gì!" Nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Ngũ Trà lần trước, trong lòng nàng đau lòng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Cảnh càng thêm không khách khí: "Lần trước đả thương người, nếu lần này biết, ta nghĩ nàng sẽ trực tiếp cầm đao tới chém ta!"
Hạ Hầu Cảnh đối với chuyện lần trước, đúng là chính mình xử lý không công bằng, thiên vị Bạch Nhiễm, trong lòng hắn cũng áy náy, hơn nữa lúc ấy nhìn thấy ánh mắt thất vọng ẩn nhẫn của nữ nhân trước mắt, trong lòng hắn càng không thoải mái hơn, chịu đựng mấy ngày, vẫn kiên trì không ngừng, muốn tới đây nói xin lỗi.
Hắn móc một hộp gấm nhỏ ra từ trong quần áo, đặt nó ở trên bàn, đẩy tới trước mặt Vân Tuyết Phi nói: "Vật này đưa cho ngươi!"
Vân Tuyết Phi dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Hạ Hầu Cảnh, cũng không mở hộp ra, trực tiếp hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Hầu Cảnh nhìn thẳng vào Vân Tuyết Phi, cười nhạt một tiếng, nụ cười kia làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, giọng nói dịu dàng của hắn vang lên: "Mở ra xem một chút, ta đặc biệt chọn cho ngươi, xem một chút có thích hay không?"
Vân Tuyết Phi đưa tay tới mở hộp gấm ra, đạp vào mắt là một cây trâm ngọc thạch khảm hoa như tuyết, nhìn một cái cũng biết là ngọc thạch thượng hạng, số lượng lớn như vậy sợ rằng hoàng cung cũng khó tìm được.
Trong lòng nàng không có một chút vui mừng nào, hắn muốn đền bù cho chuyện lần trước ư? Nếu vậy, cũng không cần, nàng vốn thiếu hắn, nàng đẩy cái hộp trở về: "Vô công bất thụ lộc!"
Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh vốn đầy ý cười, lại biến mất hầu như không còn trong một tiếng cự tuyệt này, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?" Hay là đang giận hắn sao? Lần trước hắn cũng khổ sở, dù sao Bạch Nhiễm đi theo hắn thời gian dài như vậy, lúc vừa nghe được Phỉ Nhi chết, cả người hắn cũng hỏng mất, là Bạch Nhiễm vẫn không buông tha hắn, ở cùng với hắn, mặc dù nàng ngang ngược càn rỡ, nhưng ở trước mặt hắn, nàng là cô nương tốt, cho dù không thương nàng, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết.
"Tóm lại ta và ngươi là nam nữ khác biệt, ta đã là thê tử của Tư Nam Tuyệt, sao có thể nhận quà tặng của ngươi nữa?" Vân Tuyết Phi quyết định không đề cập tới chuyện ngày đó, đối với nàng mà nói, chuyện cũng đã qua rồi, nàng cũng không muốn để sau này Tư Nam Tuyệt hiểu lầm.
Nghe giọng nói kiên quyết của Vân Tuyết Phi, Hạ Hầu Cảnh thở dài, lại đẩy cái hộp tới phía trước một lần nữa: "Ngươi coi như ta nói xin lỗi vì chuyện ngày đó đi, vì để cho ta dễ chịu hơn chút, ngươi hãy nhận đi!" Thật là một cô gái quật cường, hắn thật sự không biết nên làm sao với nàng bây giờ?
Vân Tuyết Phi đưa mắt nhìn cái hộp trên bàn, cánh môi mân chặt, hình như bị thứ gì đó vá kín lại, nhìn bộ dạng khẩn trương của Hạ Hầu Cảnh, nàng đẩy mấy thứ đó trở về lần nữa, lại lắc đầu một cái, cự tuyệt nói: "Ngươi đưa vật này cho Ngũ Trà, ngày đó ta không bị thương tích gì, chỉ bị tức, nhờ nữ nhân kia ban tặng, nha đầu Ngũ Trà nằm trên giường rất nhiều ngày!"
Nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc của Vân Tuyết Phi, Hạ Hầu Cảnh cảm thấy rất vô lực, hắn nên nói như thế nào đây? Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết nói như thế nào, hắn mua cây trâm này từ rất sớm, vẫn giữ ở bên người.
Lúc ấy rãnh rỗi không có chuyện gì, trước kia thường đi dạo trong cửa hàng, khi thấy cây trâm này, đột nhiên nhớ đến bộ dạng của nữ nhân trước mắt, cảm thấy rất thích hợp với nàng, giống như mê muội, chờ lúc hắn phản ứng lại, đã bỏ tiền mua.
Thời gian giống như ngừng lại vào giờ khắc này, hai người yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, lại không tìm được một câu nói, Hạ Hầu Cảnh đột nhiên vươn tay, cầm hộp gấm lại, cúi đầu cười nói: "Ngươi và nàng thật sự giống nhau!" Khi đối mặtvới nàng hắn thường xuyên có một loại cảm giác, Phỉ Nhi còn chưa chết, chỉ núp một góc nào đó ở trên thế giới này, chờ hắn tìm được nàng!
Cho dù hắn đã thấy được di thể của Phỉ Nhi, nhưng hắn vẫn không tin, hắn sờ sờ trái tim đang đập trong lồng ngực, có phải ngay cả ngươi cũng đang mong đợi một kỳ tích không thể nào xảy ra hay không?
Nghe được Hạ Hầu Cảnh nhắc tới nàng, Vân Tuyết Phi chợt ngẩn ra, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh đã qua.
Ba người nàng và Hạ Hầu Cảnh, Hạ Hầu Huyền cùng nhau lớn lên, ngoài mặt Hạ Hầu Cảnh là một hỗn thế ma vương, hoa hoa công tử, nhưng trên thực tế là người rất nhạy cảm yếu ớt, hắn khát vọng người khác chú ý, khi đó nàng và Hạ Hầu Huyền luôn chơi đùa cùng nhau, Hạ Hầu Cảnh vì để cho nàng chú ý tới hắn, sẽ phá hủy mặt nạ mà Hạ Hầu Huyền đưa cho nàng.
Nàng đau lòng trong một đoạn thời gian rất dài cũng không muốn để ý đến hắn, thế nhưng hắn lại cực kỳ lấy lòng, thậm chí lấy ngọc bội mà phụ vương hắn đưa cho hắn ra, nhưng nàng lại vẫn chấp nhất và tức giận đối với hắn, chờ một mùa hè đi qua, nàng mới mở miệng nói chuyện với hắn.
Vừa nghĩ tới quá khứ, nàng cực kỳ hối hận, hối hận không đối xử tốt với hắn sớm một chút.
Áy náy giống như thuỷ triều mãnh liệt mà đến, hòa tan bất mãn và tức giận của nàng đối với hắn bởi vì chuyện Bạch Nhiễm gây ra.
Sắc mặt nàng hoãn hòa lại, nhẹ nhàng hít thở một cái, đợi đến khi cảm xúc bình tĩnh lại, nàng đưa tay của mình ra, bĩu môi nói: "Đưa đây!"
Hạ Hầu Cảnh kinh ngạc, ngay cả quạt giấy lắc lư trong tay cũng ngừng lại, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi nói cái gì? Đưa cái gì tới đây?"
Vân Tuyết Phi liếc mắt, thời gian còn chưa qua bao lâu đâu, trừ cái hộp vừa rồi bị nàng trả về trong tay hắn ra, nàng còn có thể tìm hắn muốn cái gì, nàng ho khan hai tiếng, đưa mắt nhìn về phía nơi khác, ngượng ngùng nói: "Không phải vừa rồi ngươi nói muốn đưa cây trâm cho ta sao? Xem ra rất quý giá, không nên phí phạm!"
"Không phải vừa mới nói với ta không cần sao?" Hạ Hầu Cảnh chau chau mày khẽ cười nói, giọng nói êm tai dễ nghe như dòng suối trong vỗ vào đá giữa núi.
Trên mặt Vân Tuyết Phi hơi đỏ ửng, dù sao vừa rồi nàng trả về rồi, hiện tại lại muốn, đúng là có chút xấu hổ, nhưng không phải nàng suy nghĩ đến tâm tình của hắn sao? Người ở trước mắt này lại vẫn âm dương quái khí*, nàng trừng mắt liếc nam nhân cười đến mức hả hê trước mắt, nâng cao giọng nói: "Rốt cuộc ngươi có cho hay không?"
* Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Hạ Hầu Cảnh biết nữ nhân trước mắt bị chọc giận rồi, hắn xoay quạt giấy một vòng, sau khi thu, lại đưa hộp gấm tới, đồng thời móc ra một bình sứ thanh hoa từ trong quần áo: "Cái này là băng cơ cốt, thánh dược điều dưỡng thượng hạng, ngươi đưa cái này cho nha đầu Ngũ Trà kia đi, thuận tiện giúp ta nói xin lỗi nàng, lần này đúng là ta xử lý không thoả đáng!"
Vừa nói vừa chú ý sắc mặt của Vân Tuyết Phi, đợi không phát hiện vẻ mặt chán ghét, rốt cuộc hắn yên lòng, tiếp tục mở miệng bảo đảm: "Đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, về sau nếu như Bạch Nhiễm gây chuyện nữa, ta tuyệt đối không thiên vị!"
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, thu hồi hai đồ vật hắn đưa cho nàng, trừng mắt nhìn: "Tin tưởng ngươi một lần cuối cùng!"
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân lẻ tẻ đi về phía bên này, ngay sau đó là tiếng nói cười của Ngũ Trà và Đào Thất.
Vân Tuyết Phi nhướng mày, nhìn người nào đó vẫn còn nhàn nhã ngồi ở chỗ của mình, nàng nhắc nhở: "Có người tới, ngươi cũng tặng đồ rồi, có phải nên rời đi hay không?" Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cho dù không xảy ra chuyện gì, nhưng truyền đi như vậy chung quy không tốt, dù sao nàng vẫn là thê tử của Tư Nam Tuyệt.