Một tiếng Phi Nhi kia, rốt cuộc nét mặt vốn thâm thúy của Hạ Hầu Huyền đã hiện lên một chút ánh sáng khác thường, hắn dời mắt đến trên người Vân Tuyết Phi, vẻ mặt tràn đầy chờ mong cứ như vậy bại lộ ở trong mắt của Hạ Hầu Cảnh.
Hạ Hầu Cảnh cười lạnh một tiếng, dời qua bên cạnh mấy bước, chặn tầm mắt cuồng nhiệt của Hạ Hầu Huyền lại.
"Ở trong lòng của ngươi, rốt cuộc Tiết Phỉ tính là gì?" Ánh mắt sắc bén của Hạ Hầu Cảnh chăm chú nhìn Hạ Hầu Huyền, đầu ngón tay gần như cắm vào trong thịt, hắn cố nén thống khổ to lớn, lớn tiếng chất vấn: "Nếu như ngươi không yêu Phỉ Nhi, tại sao ban đầu muốn giành với ta, ta có thể không cần ngôi vị hoàng đế, không cần bất kỳ vật gì, chỉ cần một mình nàng! Nhưng. . . . . ."
Nhìn vẻ mặt Hạ Hầu Huyền không nhúc nhích, hắn cũng không nhịn được nữa, xông lên trước, nắm chặt tay thành nắm đấm ngưng tụ nội lực, tấn công thật mạnh về phía Hạ Hầu Huyền, một quyền kia có tức giận của hắn, oán của hắn, hận của hắn. . . . . .
Hạ Hầu Huyền không tránh, trực tiếp nhận một quyền kia, hắn rên lên một tiếng, lùi lại mấy bước, khóe miệng chảy xuống một vết máu.
"Huyền!"
"Hạ đại ca!"
"A Cảnh!"
Ba giọng nữ khác nhau cùng vang lên.
Vân Tuyết Phi tiến nhanh lên, đưa tay cầm tay Hạ Hầu Cảnh, nhìn dáng vẻ hắn khổ sở, trong lòng nàng cũng hơi chua xót, nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng là Tiết Phỉ, nhưng đến khóe miệng thì nàng làm thế nào cũng không nói ra được, người ngấm ngầm một lòng muốn giết nàng còn chưa bị tìm ra, kiếp trước nàng đã để cho hắn đau thấu tim một lần, tội gì để cho hắn dính líu vào lần nữa.
"Hạ đại ca ngươi không sao chứ?" Lê Họa khẩn trương chạy tới, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau chùi máu ở khóe miệng của Hạ Hầu Huyền.
"Huyền, ngươi. . . . . ." Mặc dù vừa rồi Lữ Lệ Hoa tức giận oán hận, nhưng nhìn thấy Hạ Hầu Huyền bị thương, dù sao cũng là nam nhân mình yêu, trong lòng nàng ta cũng khẩn trương, nhưng nghĩ đến vừa rồi Hạ Hầu Huyền cảnh cáo và chán ghét mình, nàng ta chần chừ không dám tiến lên.
Hạ Hầu Huyền đẩy Lê Họa ra, lại tiến lên một lần nữa, giang hai tay ra, để cả người mình đều bại lộ ở trước mặt Hạ Hầu Cảnh, hắn rống to: "Tiếp tục! Tiếp tục đánh nơi này, đánh thật mạnh!" Hắn đưa ngón tay chỉ chỉ lồng ngực của mình, không sợ hãi nhìn Hạ Hầu Cảnh, trong mắt có sảng khoái khi giải thoát.
"Hạ đại ca, người này vốn là người điên, làm sao ngươi có thể mặc cho hắn làm càn?" Lê Họa vội vàng đi lên trước ngăn lại một lần nữa, người nam nhân trước mặt không thể chết, hắn là chỗ dựa nửa đời sau của nàng ta, thật vất vả nàng ta mới ổn định lại, có tương lai tốt đẹp, bất kể như thế nào nàng ta cũng sẽ không buông tha ngôi vị hoàng hậu!
Nghe được từ kẻ điên này, Vân Tuyết Phi không vui nhíu chặt lông mày, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng đến cái miệng khinh miệt trên người nữ nhân kia, một lúc sau nàng quay đầu trừng mắt liếc Hạ Hầu Cảnh tức giận nói: "Ngươi điên rồi! Lấy tay đánh người thì ngươi không đau sao?"
Vân Tuyết Phi cất cao âm thanh, hơn nữa chưa hết giận nói: "Nếu ta là ngươi, muốn báo thù thì trực tiếp cầm đao tới đây, bớt việc lại dễ dàng!"
Nàng xoay người nhìn bộ dáng mặc cho đánh mặc cho giết của Hạ Hầu Huyền, trong lòng cười lạnh, nàng khẽ xì một tiếng: "Nếu quả thật Hoàng thượng thâm tình như vậy, thật sự không sợ chết như vậy, ban đầu khi tin tức Tiết Phỉ chết ở chiến trường truyền đến, ngươi nên trực tiếp cầm đao cắt cổ chết vì tình, mà không phải bây giờ nửa chết nửa sống ở trước mặt Cảnh vương gia đấy!"
Nhìn ánh mắt xám tro này, nàng càng thêm khinh thường, càng thêm xem thường!
"Tên dân đen kia, im miệng cho ta!" Lữ Lệ Hoa cũng không nhịn được nữa, kể từ sau khi Tiết hoàng hậu đi, Huyền là bộ dạng gì, nàng ta cũng rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, cho dù hôm nay nàng ta chất vấn có phải Hạ Hầu Huyền di tình biệt luyến hay không, cũng chỉ là tạm thời không thoải mái!
Nàng ta tức giận vội vàng đi lên trước, chắn trước mặt của Hạ Hầu Huyền, như một binh sĩ bảo vệ gia đình, giờ khắc này nàng ta thật sự không suy nghĩ được! Chỉ biết mình rất giận, rất đau lòng vì người nam nhân sau lưng này, nàng ta không thể nghe bất kỳ một chút chất vấn và vũ nhục đối với người nam nhân này.
Vân Tuyết liếc mắt nhìn, đột nhiên thân thể chợt lóe, trong nháy mắt dời đến bên cạnh Lữ Lệ Hoa, khi nàng ta còn chưa kịp phản ứng, đôi tay đều dùng, tàn nhẫn làm nhiều việc cùng lúc.
Tiếng vỗ tay rơi xuống như mưa rơi, bùm bùm, làm ót Lữ Lệ Hoa choáng váng, mắt nổ đom đóm, tìm không ra phương hướng.
Có lẽ sau khi tát chừng mười bàn tay, Vân Tuyết Phi thở hồng hộc dừng lại, nhẹ nhàng vẩy cánh tay cứng ngắc đau nhức ra, thổi thổi lòng bàn tay ửng đỏ của mình, bước chân lên trở về bên cạnh Hạ Hầu Cảnh, trong miệng oán trách: "Thật là mệt chết bổn vương phi rồi!"
Đôi tay Lữ Lệ Hoa bụm mặt, đầu choáng váng, chờ khi phản ứng lại, trận trận đau đớn trên gương mặt nhắc nhở vừa rồi nàng ta bị sỉ nhục, nàng ta không còn thói kiêu ngạo ban nãy nữa, nhìn ánh mắt hả hê của Vân Tuyết Phi, lại nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Hạ Hầu Cảnh, trong lòng nàng ta sợ.
Nàng ta dời ánh mắt về phía Hạ Hầu Huyền, nhẹ nhàng mấp máy đôi môi, đau đớn khiến nàng ta khẽ hít một hơi, thật sự rất đau! Nước mắt của nàng ta nhỏ rào rào xuống dưới, nhìn Hạ Hầu Huyền uất ức nói: "Ta là nữ nhân của ngươi, chỉ vì ngươi ra mặt, bây giờ bị ức hiếp, chẳng lẽ một chút đau lòng ngươi cũng không có sao?"
Nhìn gương mặt rỉ máu đỏ, sưng thật cao, thậm chí nói một câu thì vẻ mặt cũng nhíu chặt đau hút khí, nghĩ đến vừa rồi nữ nhân này dũng cảm ngăn ở trước mặt mình như vậy, trong lòng hắn hơi rung động, giờ khắc này hắn phát hiện nữ nhân này chưa bao giờ có bất kỳ một thời điểm nào gần sát với bộ dạng Tiết Phỉ trong ký ức, vì hắn phấn đấu quên mình như hiện tại!
Hắn khẽ nhắm mắt lại, đầu hỗn loạn, đợi khi hình dáng dần dần đọng lại rõ ràng trong đầu, hắn mới chậm rãi mở mắt, đưa mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết Phi nói: "Nói xin lỗi!"
Vân Tuyết Phi quay đầu coi như không nghe thấy, đánh cũng không phải đánh hắn, muốn nàng nói xin lỗi, không có cửa đâu! Thật sự cho rằng nàng tôn xưng hắn một câu hoàng thượng, cứ mặc cho hắn nắn bóp, hiện tại chỉ là tạm thời, đợi nàng tra rõ tất cả âm mưu, nàng sẽ tính sổ với hắn!
Hạ Hầu Cảnh vẫn lạnh lùng khổ sở, thấy cảnh tượng như thế, lại nhìn Hạ Hầu Huyền mặt đen lạnh lẽo này một chút, trong lòng hắn hơi hả giận, hắn ngoắc ngoắc tay với Vân Tuyết Phi, dịu dàng nói: "Tới đây, để tiểu gia xem tay nhỏ bé thế nào rồi!"
Vân Tuyết Phi liếc thấy sắc mặt khó chịu của Hạ Hầu Huyền, nụ cười nồng đậm, trực tiếp đưa tay tới, chu môi oán trách: "Quất vào trên mặt người khác, đau ở trên tay ta, sớm biết vậy thì ta trực tiếp sử dụng chân đạp!"
Hạ Hầu Cảnh dịu dàng an ủi: "Dùng chân đạp cũng phải tốn sức, đến lúc đó chân ngươi đạp đau, đau lòng tiểu gia ta!" Hắn đưa mắt quét ở xung quanh một vòng, nhìn sắc mặt mọi người đen lại, hắn cười dịu dàng một tiếng, nhẹ nhàng lấy sợi tóc trên trán nàng để ra sau tai, dịu dàng nói: "Về sau người chọc giận ngươi mất hứng không vui, ngươi trực tiếp nói cho tiểu gia ta...ta đi đánh người giúp ngươi! Gia là nam nhân, hơi sức lớn, không sợ đau!"
Vân Tuyết Phi tán thành gật đầu một cái: "Đây cũng là ý kiến hay, ta nhớ rồi, về sau cho ngươi cơ hội biểu hiện!"
Hai người một xướng một họa, khiến cho sắc mặt ba người ở chỗ khác càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng đen!
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hạ Hầu Huyền nén một hơi ở trong lòng, sắc mặt bình tĩnh xuất hiện rạn nứt, cắn răng nói: "Hạ Hầu Cảnh, ngươi đừng quá phận!"
Lòng của Hạ Hầu Cảnh đột nhiên lạnh lẽo, lạnh nhạt liếc Hạ Hầu Huyền một cái, sau đó thu hồi ánh mắt khẽ cười nói: "Sao vi thần dám quá phận ở trước mặt hoàng thượng chứ? Chẳng qua là thần đau lòng cho Phi Nhi, muốn san sẻ với Phi Nhi, muốn cho Phi Nhi vui vẻ!"
Một câu lại một câu Phi Nhi kia, như từng thanh đao lạnh lẽo, cắm thật mạnh vào trái tim của hắn, máu tươi giàn giụa!
Sắc mặt Hạ Hầu Huyền trắng bệch, vô lực nhắm mắt lại, thở dài, cánh môi mở ra, âm thanh cực kì nghẹn ngào: "A Cảnh, ta biết rõ ngươi hận ta!"
Dừng một chút, hắn mở miệng lần nữa, âm thanh nhẹ như mây khói: "Phỉ Nhi đi, ta cũng đau lòng cũng khổ sở hơn bất kỳ kẻ nào, nếu như ban đầu ta có thể giữ tốt tâm và thân của chính mình, kiên định yêu Phỉ Nhi, có thể hiện tại ta và nàng vẫn hạnh phúc sống chung một chỗ, nói không chừng ngay cả đứa bé cũng đã có!"
Hắn mở mắt ra nhìn bầu trời âm trầm một chút: "Chuyện cả đời ta đây làm tốt nhất chính là đoạt được nàng từ trong tay ngươi!" Rồi sau đó hắn đưa mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh rồi tiếp tục mở miệng nói: "Chuyện sai nhất chính là phụ bạc nàng, không yêu nàng!" Hắn đã hối hận! Tại sao ông trời không thể cho hắn thêm một cơ hội?
Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh rất sâu xa, trong mắt nhiễm một tầng âm u, đột nhiên đi vài bước, sau đó nhẹ nhàng nhảy một cái, bay đến trên nóc nhà đối diện, giọng nói lạnh lẽo của hắn thông qua nội lực truyền tới: "Hạ Hầu Huyền, cả đời này ta và ngươi không đội trời chung! Chờ sau khi ta tra rõ mọi chuyện, ta sẽ tính toán với ngươi!"
Rồi sau đó hắn nhìn Vân Tuyết Phi một cái, trực tiếp biến mất ở trước mặt mọi người!
Vân Tuyết Phi cũng không muốn ở chung một chỗ với ba người ghê tởm, trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài.
"Vân tiểu thư!" Hạ Hầu Huyền đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi nặng nề: "Ta hi vọng Vân tiểu thư cách xa A Cảnh một chút, ngươi đã là thê tử của Nam Tuyệt huynh, ta hi vọng ngươi có thể tuân thủ đức hạnh của nữ nhân!"
Vân Tuyết Phi đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại, trực tiếp để lại một câu: "Chuyện của ta không phiền hoàng thượng phí tâm!"
Sau đó bước chân chững chạc, sống lưng thẳng tắp rời đi.
Đợi Vân Tuyết Phi trở về đến Lâm Phượng Viên, thuận tay đóng cửa lại, mới thuận mắt liếc thấy một bóng dáng bận rộn ở bên giường.
Nàng cho là nha đầu Ngũ Trà kia chịu khó sửa sang lại giường đệm, vì vậy hô một tiếng theo thói quen: "Ngũ Trà!"
Bóng lưng kia giật mình, sau đó cái hộp rơi xuống đất, tiếng đồ rơi đầy đất truyền đến.
Vân Tuyết Phi khẽ cau mày, sao hôm nay nha đầu này hấp tấp như vậy?
Men theo âm thanh nhìn lại, ánh mắt khẽ phát rét, người trước mặt thế nhưng không phải Ngũ Trà!