Đích Thê Tại Thượng

Chương 17

Sau khi Cố Thanh Trúc lên xe ngựa thì nhận ra so với lần đầu mình bất ngờ khi gặp Kì Huyên thì lần thứ hai mình đã có thể bình tĩnh trở lại.

Tưởng rằng sống lại là có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn ai ngờ trời không chiều lòng người, làm cho người nàng muốn trốn cùng trở lại. Nhưng cũng còn may kiếp này nàng không có quan hệ gì với hắn, còn có cơ hội thoát.

Hơn nữa Cố Thanh Trúc tin, chỉ cần thái độ mình đủ kiên quyết, Kì Huyên sẽ không có lý do gì để một hai phải tốn thời gian vào nàng, bởi vì hắn cũng có kí ức kiếp trước, nuối tiếc kiếp trước xém chút đã làm phủ Võ An Hầu lụn bại, kiếp này hắn chắc chắn sẽ không để xảy ra nữa, hắn có lí tưởng, có khát vọng, đồng thời cũng có thể nhờ vào kí ức kiếp trước để tránh đi không ít phiền toái, cho phủ Võ An Hầu một tương lai rực rỡ hơn. Kiếp trước Cố Thanh Trúc chỉ là một phần nhỏ bé trong cuộc sống của hắn, dù có ý muốn níu kéo nhưng cũng không bỏ quá nhiều công sức đâu.

Suy nghĩ như vậy xong tâm trạng buồn bực của Cố Thanh Trúc cuối cùng ddax khá hơn, bình tĩnh chấp nhận chuyện Kì Huyên trọng sinh cùng mình.

Cố Ngọc Dao lặng lẽ đánh giá Cố THanh Trúc trên xe ngựa, nàng mặc xiêm y rất đơn giản, cổ tay áo có thêu mấy đóa đinh lan, không có trang điểm gì, đầu chỉ búi bằng một cây trâm bạch ngọc, nhưng càng đơn giản càng toát ra vẻ lịch sự, tao nhã. Trước khi đi thôn trang, Cố Thanh Trúc ăn vận nhìn cầu kì, Thẩm thị chỉ tiếc không thể cho Cố Thanh Trúc mặc những loại tơ lụa tốt nhất trên đời này, tươi trẻ xinh đẹp, sang trọng, giàu có, nhưng nhìn Cố Thanh Trúc bây giờ, toàn thân băng cơ ngọc cốt, cao nhã thoát tục. Nhìn lại mình, tuy dung mạo không được xem là xuất sắc nhưng biết ăn mặc, mẫu thân lại dạy nàng cách tỏ ra thanh cao, để che giấu vẻ nghèo túng.

Nhớ tới những tủi thân thưở ấu thơ, Cố Ngọc Dao trong lúc lơ đãng hừ lạnh, tiếng hừ lạnh này kéo Cố Thanh Trúc về thực tại, nhìn Cố Ngọc Dao từ trên xuống dưới vài lần, rồi dời mắt, vén mành xe nhìn ra phố, lơ đãng nói: "Cây trâm hình nhụy hoa trên đầu muội nhìn rất quen, dường như là ta thấy ở đâu đó rồi."

Tay Cố Ngọc Dao giấu trong ống tay áo vô ý thức nắm chặt lại, nhưng mặt lại tỏ vẻ không có gì, sờ lên búi tóc, cười đáp: "Tỷ tỷ nói cái này sao? Cái này là mấy hôm trước nương sang Đa Bảo Lâu mua cho ta, nhiều người mua trang sức ở nơi đó, nên tỷ tỷ thấy quen cũng không có gì lạ."

Cố Thanh Trúc buông rèm xe, nhìn như bị thuyết phục, gật gật đầu rồi không nói gì nữa

Đột nhiên im lặng làm cho Cố Ngọc Dao thấy không thoải mái, nàng quả thật hơi chột dạ về cây trâm này, nhưng nó đẹp nhất trong số những cái khác mà trước giờ cũng không thấy Thẩm thị và Cố Thanh Trúc mang nên Cố Ngọc Dao mới thử đeo, lại đeo ở chỗ khuất sau đầu không ngờ Cố Thanh Trúc lại nhìn ra, nên không khỏi hối hận mình hơi thiếu kiên nhẫn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt nàng nhanh chóng bình tĩnh lại trước tiên Cố Thanh Trúc không thể nào nhận ra cây trâm này mà cho dù nàng nhận ra, cũng không đưa ra được bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh này cây trâm là Thẩm thị. Trước khi đeo nàng đã kiểm tra rất nhiều lần, chắc chắn không có bất kỳ dấu hiệu nào của Thẩm gia mới dám mang ra ngoài.

Xe ngựa tròng trành đi đến vinh an Hầu phủ, hai vị cô nương xuống xe ngựa, ngoài cửa đã có nha hoàn của Tống Cấm Như chờ sẵn, dẫn hai người vào sân viện của Tống Cẩm Như. Phủ vinh an Hầu cao hơn một bậc so với phủ Trung Bình bá, nhưng cảnh trí cũng không tốt hơn phủ Trung Bình bá bao nhiêu, cũng vì phủ Trung Bình bá đều do Thẩm thị sắp xếp mà Thẩm thị dư dả về tiền bạc nên đồ gì tốt mặc kệ mắc rẻ, chỉ cần không vượt khuôn phép thì đều bày biện trong phủ, không chỉ tươi đẹp mà những phủ cùng bậc cũng khó sánh bằng.

Năm đó Cố Thu Nương gả đến Tống gia do là An Quốc Công phu nhân đích thân làm mai, bản thân bà cũng giỏi, sau khi về nhà chồng thì sinh liền cho thế tử một đôi trai gái, thế tử cũng là người hiền hậu, đến nay bên cạnh ngoài hai nha hoàn thông phòng thì không có người thiếp nào, ngày tháng bà ở Tống gia có thể nói là tương đối khá.

"Các ngươi cuối cùng cũng đến, ta đã chờ các ngươi rất lâu rồi."

Tống Cẩm Như đón từ cửa viện, thân mật nắm tay hai người, sau khi vào mới biết hôm nay không chỉ có các nàng, Tống Tú Nhi, Kỳ Tú Chi đều ở đây, còn có tam tiểu thư Trương gia, nhị tiểu thư Lưu gia, Tống Cẩm Như giới thiệu hai người cho các tiểu thư khác biết, mấy người trong số họ đã biết Cố Thanh Trúc vì hồi trước có tới lui, nhưng không biết Cố Ngọc Dao, nghe Tống Cẩm Như giới thiệu xong mọi người mới hiểu ra nàng là đích nữ mới của phủ Trung Bình bá, nhưng không ai nói thẳng.

Các cô nương tụ tập, đơn giản là ngồi tán gẫu, uống trà, nói chuyện, đầu Cố Thanh Trúc giờ đang nghĩ về Nhân Ân Đường, vốn hẹn lão đại phu mười ngày sau gặp, không ngờ lại gặp phải Kỳ Huyên, mình lại còn vô dụng bị bệnh bảy tám ngày, hiện giờ đã trễ hẹn rồi, nhưng cũn may trước đó nàng đã cho Hồng Cừ sang nói một tiếng, hy vọng lão tiên sinh bỏ qua cho.

"Tứ cô nương, ta nghe nương ta nói, quý phủ sắp có việc mừng?" tam tiểu thư Trương gia là người hơi mập mạp, nữ nhi của Thái Phủ Khanh, có quan hệ thông gia với Tống gia, bình thường hay đi lại, xem như có quan hệ khá tốt với bọn Tống Cẩm Như nên ăn nói không câu nệ.

Kỳ Tú Chi sững sờ, không hiểu: "Việc mừng gì vậy?"

Tam tiểu thư Trương gia làm biểu cảm "Ngươi cũng đừng giấu ta": "Chiến sự đại thắng, Vũ An Hầu sẽ khải hoàn hồi triều, sao không phải là việc mừng?"

Mà sau khi khải hoàn hồi triều, triều đình tất nhiên phải phong thưởng, mọi người đang đồn nhau Kỳ quý phi sẽ được phong hậu, mà thanh thế của phủ Vũ An Hầu tất nhiên càng thêm hưng thịnh, những thứ này đều là không thể nói toạc ra, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu.

Kỳ Tú Chi cười cười: "A, thì ra là việc đó, ta cũng không rõ lắm, nhưng hình như cũng từng nghe mẫu thân nói phụ thân sắp về rồi."

Kỳ Tú Chi là thứ xuất, mẫu thân nàng nói không phải là mẹ đẻ, mà là mẹ cả, Vũ An Hầu phu nhân Vân thị.

"Nghe nói lúc này thế tử quý phủ cũng theo Hầu gia xuất chinh đúng không?" nhị tiểu thư Lưu gia mắt sáng rực hỏi Kỳ Tú Chi.

Đề tài này tất nhiên được các cô nương hoan nghênh.

"Đúng vậy, đại ca theo cha xuất chinh, lần đầu ra chiến trường, trong nhà ai nầy đều rất lo lắng, nhưng đại ca ta rất lợi hại, sau khi thắng trận liền hồi kinh trước."

Kỳ Tú Chi nhắc tới vị ca ca Kỳ Huyên cái này thì mặt mày đều có vẻ tự hào.

Sau khi các cô nương nghe xong, thì vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Thế tử đã hồi kinh? Sao chúng ta chưa nghe nói bao giờ. Tú Chi muội muội, ngươi kể với chúng ta một chút, lần này thế tử đi thế nào? Có biết được điều gì mới mẻ không?"

Cố Thanh Trúc ngồi ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt các thiếu nữ ở đây mà dường như thấy mình lúc trước, khi đó nàng cũng giống họ, nghe kể chuyện về thế tử Kỳ Huyên của phủ Vũ An Hầu suốt thời con gái.

Kỳ Huyên khi còn trẻ, là tình nhân trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ, đẹp trai ngời ngời, lại xuất thân hào môn thế gia, văn võ song toàn, đặc biệt là không vì thếmà cao ngạo, hào hiệp trượng nghĩa, là gương tốt trong đám công tử kinh thành, chỉ cần nhắc tới tên Kỳ Huyên thì không ai chê được, khi đó thậm chí còn có người nói Kì Huyên lấy công chúa cũng không quá, nhưng sau này khi Kỳ Huyên thành thân lại cưới người có danh tiếng xấu như nàng khiến ai cũng phải trố mắt mà nhìn.

Nàng có tiếng dữ dằng, nhờ nịnh nọt Vũ An Hầu phủ lão phu nhân mới có thể gả vào phủ Vũ An Hầu, trở thành thê tử của Kỳ Huyên, Kỳ Huyên không yêu nàng, không một chút nào, hắn yêu người biểu muội họ hàng xa con dì, nếu không phải vì Cố Thanh Trúc thọc gậy bánh xe thì nói không chừng Kỳ Huyên đã cưới người biểu muội kia rồi cùng nhanh dính như hình với bóng, cũng không có chuyện người đó gả sang vùng khác bị tướng công bán vào thanh lâu, hắn nghe được chịu không nổi mà rời kinh cứu nàng, cuối cùng bị trúng kế.

Cũng chính vì người biểu muội đó mà Kỳ Huyên mới càng ghét Cố Thanh Trúc. Nàng càng tài giỏi, càng mạnh mẽ, càng được Hầu gia và lão phu nhân yêu thích, hắn càng mâu thuẫn với nàng, càng cảm thấy nàng là người có dã tâm, thủ đoạn ác độc.

Kỳ thật đứng trên lập trường của Kỳ Huyên thì hắn cũng chẳng có lỗi gì.

Cưới nàng là bất đắc dĩ bị lão phu nhân phủ Vũ An Hầu ép buộc, lão phu nhân cực kỳ thích Cố Thanh Trúc, tất nhiên cũng vì Cố Thanh Trúc hết sức nịnh nọt, bởi vì lão phu nhân thích Cố Thanh Trúc nên lấy tính mạng uy hiếp bắt Kỳ Huyên cưới nàng, Kỳ Huyên cho rằng nàng là người đàn bà có dã tâm cũng rất bình thường.

Cố Thanh Trúc cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, sao cũng được, cứ gả đến phủ Vũ An Hầu trước đã, thứ nhất có thể thoát khỏi Tần thị, thứ hai cũng có thể ở bên cạnh người mình yêu, Kỳ Huyên cho dù lúc đầu không thích nàng, nhưng nàng vẫn là hy vọng thông qua sự cố gắng của mình, cái gì cũng làm cho thật tốt thì hắn sẽ thích mình, nhưng rất đáng tiếc, ước mơ không thành hiện thực, cố gắng hơn mười năm cũng không thể làm Kỳ Huyên thích nàng.

Này cũng không thể hoàn toàn trách Kỳ Huyên, cũng do nàng tham lam muốn ở bên cạnh người mình yêu mới khiến bản thân phải trả giá, ngay cả đứa con trong bụng cũng không có cơ hội mở mắt nhìn đời..

Tiếng cười như chuông bạc của các cô nương kéo suy nghĩ của Cố Thanh Trúc trở về, may mắn người ngồi bên cạnh mình không có ai thấy sắc mặt của mình lạ, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Xong đề tài Kì Huyên thì họ đổi đề tài sang xiêm y đồ trang sức đeo tay này kia.

"Ngọc Dao mấy ngày trước tặng ta một lọ tinh dầu hoa hồng, hôm nay ta dùng, các ngươi có nghe được không?"

Tống Cẩm như vung tay ra trước mặt Trương tiểu thư, Trương tiểu thư ngửi nhẹ, gật đầu ca ngợi: "Ân, rất thơm, vừa nghe đã biết là tinh dầu hoa hồng của vinh bảo đường."

"Đúng vậy, đúng là tinh dầu hoa hồng của vinh bảo đường. Ngọc Dao hôm kia đưa ta một hộp tám bình, thơm không." Tống Cẩm Như vừa nói vừa nhìn Cố Ngọc Dao với ánh mắt cảm ơn.

Tống Cẩm Như nói xong, cô nương xung quanh lại rộn ràng lên lần nữa: "Tinh dầu hoa hồng của vinh bảo đường, một lọ hơn 52 lạng, lúc tết năm ngoái khó khăn lắm ta mới năn nỉ mẫu thân mua cho ta một chai, tam tiểu thư thế nhưng vừa mua thì mua liền tám bình, thật là hào phóng nha."

Cố Ngọc Dao cười nhẹ: "Ta bình thường cũng tiếc không dùng, nhưng ai bảo Cẩm Như muội muội nhà ta lại thích chứ."

Nói xong Tống Cẩm Như càng thêm vui vẻ, đi qua ôm cánh tay Cố Ngọc Dao: "Vẫn là Ngọc Dao tỷ tỷ tốt với ta nhất. Ta nhất định sẽ không lãng phí đâu."

Những cô nương vừa rồi còn cười nhạo thân phận Cố Ngọc Dao thì bây giờ cũng không dám nói gì, cho dù nương nàng được phù chính, nhưng tiền nhiều như vậy đích nữ như họ cũng chưa chắc có thì đâu có tư cách nói nàng.
Bình Luận (0)
Comment