Đích Thê Tại Thượng

Chương 4

Bây giờ Tần thị muốn gì Cố Thanh Trúc biết rất rõ. Trước khi chết mẫu thân đã cho Cố Thanh Trúc biết mình có hai cái chìa khóa, một chìa chính là kho riêng của bà (tư khố), chìa kia là của hồi môn từ ngày bà về nhà chồng. Chìa khóa kho riêng bà chỉ để lại cho Cố Thanh Trúc, còn chỗ để chìa khóa của hồi môn bà nói với cả hai chị em Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học, cũng dặn dò bọn họ nếu không có khả năng để giữ được nó thì cũng đừng mở nó ra.

Tuy Thẩm thị bạc phúc nhưng lại không hề ngu ngốc, dù đấu với Tần thị nhiều năm nhưng cũng không bị bà ta bòn rút gì nhiều, bà giữ rất kĩ đồ của mình để truyền lại cho con, phần của Cố Thanh Trúc coi như còn nguyên vẹn nhưng phần của Cố Thanh Học thì còn chưa chắc.

Chỉ tiếc, kiếp trước người đệ đệ duy nhất lại xa cách với mình, sau khi bị người khác tẩy não thì hắn cũng giống như người ngoài, cho nàng là người đàn bà thủ đoạn, đanh đá, không có đức hạnh, dù Cố Thanh Trúc nói gì, khuyên gì hắn cũng không tin thậm chí chuyện gì cũng chống đối nàng.

Chỉ đến khi Cố Thanh Trúc bức Tần thị đến đường cùng, bà ta để lộ bộ mặt thật ra tay làm hại Cố Thanh Học thì hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng khi đó hắn đã qua tuổi đọc sách, văn dốt võ nát đành phải làm chưởng quầy ở một cửa hàng. Khi Cố Thanh Trúc đi Mạc Bắc với Kì Huyên, hắn tìm gặp nàng ở trên đường cho nàng một cái áo bông lận đầy ngân phiếu để nàng mặc đi. Chính nhờ những tấm ngân phiếu đó mà nàng và Kì Huyên đã bình an vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất khi vừa đến Mạc Bắc.

Nhớ tới người đệ đệ lâu năm không gặp Cố Thanh Trúc kín đáo thở dài. Tiểu tử kia chắc giờ đã nghe lời Tần thị nên đối với tỷ tỷ ruột là mình cũng đề phòng rất nhiều rồi.

Nhưng Cố Thanh Trúc không sợ, kiếp trước lúc còn chưa hiểu chuyện, Tần thị còn không phải đối thủ của nàng, huống chi là kiếp này. Cùng lắm là đua xem ai mất thanh danh hơn thôi, sống hai đời rồi, thanh danh đã không còn trong phạm vi chú ý của nàng nữa.

Ngày thứ ba khi Tần thị đem đồ tới, Lý ma ma rốt cuộc không chịu được nữa nên đến tìm Cố Thanh Trúc.

Sau khi bị kinh hãi nàng liền trở nên trầm tính, ít nói, bình thường nàng chỉ nói hai ba câu với Hồng Cừ, dường như không có tiếp xúc với người nào khác làm cho Lý ma ma muốn tìm cơ hội gặp nàng cũng không gặp được đành phải muối mặt tới tìm nàng.

Cố Thanh Trúc đang ngồi đọc sách trên một cái gụ thấp, nàng đọc cuốn "Kinh thành địa lý phủ chí", nhiều năm không về kinh thành nên nàng không có ấn tượng gì nhiều, đành phải xem địa lý phủ chí để hồi tưởng lại chút ít.

Lý ma ma bưng trà cười mỉm chi đi tới, để chén trà trong tầm tay Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc không ngẩng đầu lên cũng không với tay lấy chén trà, dường như không biết đến sự tồn tại của Lý ma ma, Lý ma ma đành phải ho khan: "Sao tiểu thư lại tốn công sức vậy, trước giờ nô tài chưa thấy tiểu thư đọc sách bao giờ."

Cố Thanh Trúc lật trang, vô tư trả lời: "Tự nhiên ngã một cái thấy đầu mình trống trơn, đành phải học thêm ít nhiều."

Lý ma ma ổn định lại tinh thần đối đáp với nàng: "Tiểu thư hiếu học như vậy là chuyện tốt. Mấy hôm trước trong nhà có đưa đồ tới, nô tài đã tiện thể hỏi thăm Vương tẩu một phen, bà ấy nói tân phu nhân với thế tử muốn đưa tiểu thư về phủ, nếu về phủ rồi tiểu thư còn muốn học thì có thể để cho tân phu nhân dạy."

Lý ma ma nói rất nhiều, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cố Thanh Trúc, chỉ thấy nàng dường như không có nghe thấy lời mình vẫn tiếp tục đọc sách, sang trang đều đặn, không bị phân tâm chút nào, thậm chí mặt cũng không có biểu cảm gì khác lạ.

Cố Thanh Trúc không có sơ hở làm cho Lý ma ma không làm gì được, nôn nóng chế t đi được thì cuối cùng Cố Thanh Trúc cũng mở miệng: "Lý ma ma cố ý tới tìm ta là vì thông báo tin này sao?"

Câu hỏi này làm Lý ma ma sửng sốt: "À? Thì đúng, đúng là chuyện này." Thấy Cố Thanh Trúc nhân lúc lật sang trang mới ngẩng mặt lên nhìn bà, xong liền lập tức hạ lệnh đuổi khách, Lý ma ma trong lòng có tư tâm nên chêm vào thêm vài câu: "À, đúng rồi, còn có một việc nữa, xém chút ta quên mất. Cuối tháng sau lão phu nhân tròn 60 tuổi, bà luôn luôn thương yêu đại tiểu thư, sinh thần của bà tiểu thư cũng phải chuẩn bị chút lễ vật mới được, cũng làm cho lão phu nhân vui vẻ, biết trong lòng tiểu thư còn nhớ bà."

Lý ma ma nói ra lời nói đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, chờ Cố Thanh Trúc hồi âm, nhưng Cố Thanh Trúc dường như còn đang chìm đắm trong trang sách, lại lần nữa không nghe thấy lời nói của mình, Lý ma ma lo lắng, một cuộc nói chuyện mà cứ dừng dừng thế này còn không đáng lo sao, bà quả thực muốn nhào lên xé tan nát sách của Cố Thanh Trúc cho rồi, trong sách có cái gì mà có thể làm nàng say mê như thế.

Nhưng chỉ nghĩ thôi chứ Lý ma ma còn chưa dám làm.

Cố gắng kiên nhẫn, Lý ma ma giục: "Tiểu thư, ngài có nghe thấy nô tì nói gì không?"

Nghe thấy hay không thì cũng nói gì đó đi chứ. Lý ma ma nôn nóng.

Cố Thanh Trúc từ từ gật đầu: "Nghe thấy rồi."

Chỉ nói một câu như vậy thôi á.

Lý ma ma cảm thấy nếu nói tiếp bà có thể hộc máu không chừng. Nếu ngài nghe rồi, sao không nói gì đi.

"Tiểu thư chuẩn bị tặng quà gì cho lão phu nhân vậy? Lý ma ma không thể trở mặt đành phải cười hỏi.

Lật sang trang mới, Cố Thanh Trúc vẫn từ từ như trước:" Sớm mà, không phải hai tháng nữa sao. "

Cuối cùng cũng nói rồi, Lý ma ma mừng húm.

" Đây là chỉnh thọ của lão phu nhân, không thể nước tới chân mới nhảy mà phải chuẩn bị sớm. Chọn lựa cho kĩ, cái gì cũng phải suy xét cho chu toàn, chọn lựa nhiều mới có thể chọn ra cái ưng ý nhất. "

Cố Thanh Trúc chau mày cắn môi giống như một bức tranh thủy mặc của Giang Nam, chung linh dục tú, ngay cả Lý ma ma còn phải cảm thán đại tiểu thư sinh ra đẹp quá, tinh xảo nhưng không mất đi vẻ oai hùng, đặc biệt là đôi mắt còn sáng hơn sao đêm, trắng đen rõ ràng, dường như không nhiễm thế gian ô trọc, trong trẻo thấy đáy.

" Theo lời ma ma, ta nên chuẩn bị lễ vật gì mới được? "Cố Thanh Trúc không muốn dây dưa với bà ta nữa, một bộ mặt đầy tính toán, ấp a ấp úng nhìn thấy phát ghét.

Mắt Lý ma ma sáng lên, nhanh chóng nói" kiến nghị "ra:" Thật ra cũng không khó gì, trước giờ phu nhân đều lấy lễ vật trong tư khố, tiểu thư chỉ cần chọn lễ trong tư khố là được. "

Cuối cùng cũng nói vào đề.

Cố Thanh Trúc càng cười tươi:" Tư khố.. nhưng tư khố nhiều đồ như vậy.. "

Lý ma ma gấp gáp cắt lời:" Nhiều đồthì khó lựa, nếu tiểu thư tin tưởng lão nô thì có thể giao chìa khóa cho ta, nô tì chọn giúp tiểu thư mấy thứ thích hợp, lão nô đã theo hầu phu nhân mười mấy năm nay, mấy việc nhỏ nhặt đó nhất định có thể giúp tiểu thư giải quyết thỏa đáng. "

Cuối cùng bà ta cũng nói đến điểm mấu chốt nhờ đó mà Cố Thanh Trúc có thể xâu chuỗi sự việc.

Chính xác là nàng đã đem chìa khóa tư khố giao cho Lý ma ma để bà ta chọn lễ vật, cũng vì thế mà Tần thị có cơ hội làm một cái chìa giả, ngấm ngầm trộm đi không ít đồ trong tư khố bán lấy tiền, sau khi Cố Thanh Trúc phát hiện ra vẫn luôn không hiểu vì sao bà ta có chìa khóa, nàng còn từ nghi ngờ đệ đệ, tưởng hắn không biết nặng nhẹ làm chìa khóa giả cho Tần thị.

Thì ra mấu chốt ở đây. Trách không được sau khi bà ta làm xong chuyện thì chuồn rất nhanh, không dám ở trước mặt Cố Thanh Trúc nữa, vì bà ta sợ nếu ở lại sớm muộn cũng có một ngày, Cố Thanh Trúc sẽ nhớ tới việc đưa chìa khóa cho bà ta lúc trước.

" Ma ma hiểu lầm rồi. "Cố Thanh Trúc giương mắt nhìn bà ta:" Ta nói tư khố nhiều đồ, ý là đồ nào cũng tốt, không có nghĩa là ta thấy khó chọn, không cần phiền đến ma ma. "

Nụ cười trên mặt Lý ma ma bắt đầu cứng lại. Ấn đường nhăn lại, nhưng phải miễn cưỡng cười tiếp:" Tiểu thư không tin lão nô sao? Lão nô là thị tì của phu nhân, tiểu thư không nên không tin lão nô. "

Cố Thanh Trúc cười như không cười:" Ta tin ma ma chứ, chỉ là hình như đôi khi ma ma quên mất chuyên này. "

Lý ma ma khó hiểu:" Tiểu thư phân phó chuyện gì, nô tì có bao giờ quên đâu. "

Cố Thanh Trúc cầm quyển sách đứng lên, đi tới trước mặt Lý ma ma, nàng cao gầy, mười ba tuổi đã cao xấp xỉ Lý ma ma, tuy nhìn hơi cô đơn, nhưng rất có khí thế của đại tiểu thư con vợ lớn.

" Hôm đó tại sao ngựa lại lồng lên? Bánh xe ngựa sao lại rơi ra? Ta.. tại sao lại ngã từ xe ngựa xuống? "

Ba vấn đề liên tiếp nhau làm mặt Lý ma ma xanh mét, ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào.

Cố Thanh Trúc thấy bà ta lo lắng, chợt cười lên, cười đến mức đầu Lí ma ma tê dại, người nổi da gà.

" Xem đi, chuyện này ma ma quên mất rồi. Trước khi điều tra xong chuyện này, ma ma cũng đừng nghĩ đến việc khác làm gì. Lui xuống đi. "

Lý ma ma mất hồn mất vía, đi không dám quay đầu, sợ bị Cố Thanh Trúc nhìn ra sơ hở của mình, đi vài bước chậm rồi không chịu được mà phải bước nhanh lên, nhanh chóng đi khỏi tiểu viện của Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc cầm cuốn phủ chí đứng ở cửa sổ quan sát bóng dáng vội vã của Lý ma ma mà nở một nụ cười.

* * *

Dưới núi tuyết Tây Vực, giặc cỏ xâm lấn, Võ An Hầu phụng mệnh suất binh tiêu diệt, đóng quân dưới chân núi tuyết đã hơn một tháng.

Điều kiện phát động chiến tranh cực kì gian khổ, ngày đêm bị tuyết lớn hoành hành.

Kì Huyên đang mặc áo giáp của chiến sĩ tiên phong ngồi bên cạnh đống lửa, tay hắn đang cầm một cái bánh màn thầu lạnh ngắt cứng hơn đá, gió Tây Bắc quật vào mặt còn mang theo gió tuyết, quật đến đau đớn.

Sao hắn lại ở đây, rõ ràng còn đang ở Mạc Bắc đánh Đại Lương, hơn nữa còn thắng trận chuẩn bị làm hòa với Thanh Trúc, lúc nàng ấy chuẩn bị tha thứ cho mình thì thích khách tới, đám thích khách còn xen lẫn với tù binh Lương quốc không những giết chết Thanh Trúc của hắn mà còn thừa lúc hắn ôm thi thể của nàng mà triệt luôn cả hắn.

Chớp mắt một cái, đã thấy cảnh tuyết phủ đầy trời.

Dường như Mậu Trinh hồi còn hai mươi tuổi bưng cho hắn một chén canh nóng:" Thế tử, vừa mới bắt được con gà rừng nấu canh, bỏ thêm nấm nữa, nhân lúc còn nóng ngài uống đi cho ấm người, viện binh của hầu gia ngày mai là tới rồi.

Thế tử.. Hầu gia.. Mười mấy năm trước?
Bình Luận (0)
Comment