Đích Thê Tại Thượng

Chương 51

Kì Huyên tìm thấy Kì Chính Dương, hai cha con ngồi trong đình giữa hoa viên, Kì Huyên châm trà đưa cho cha, Kì Chính Dương nhìn con trai, nhất thời hơi ngạc nhiên, vừa uống trà vừa cảm thán: "Sau khi con mười bốn tuổi trở đi thì chưa châm trà cho ta lần nào. Hôm nay.."

Kì Huyên hơi mỉm cười: "Là lỗi của con, sau này con sẽ châm trà cho phụ thân nhiều hơn."

Kì Chính Dương uống một ngụm, hỏi: "Hôm nay con cho Tiền Bình đi dò la chuyện gì? Có muốn nói cho cha biết không?"

Kì Huyên gật đầu:" Phụ thân anh minh. Con cho Tiền Bình đi điều tra Diêm Bang, có chút thành quả. "

" Diêm Bang? "Kì Chính Dương dừng uống trà, nghi ngờ hỏi:" Con cho người điều tra nơi đó làm gì? "

" Đêm hôm qua, người của Diêm Bang trói sáu bảy con cháu quan gia, nhốt ở Thiên Hương Lâu. Sáng nay Sở Lục tới tìm con, nhờ giúp đỡ, con cho Tiền Bình đi điều tra xong mới phát hiện, bên cạnh đà chủ Tôn Kim Lượng của Diêm Bang có mấy khách thương từ Tây Bắc tới, phụ thân đoán thử xem là ai? "

Kì Huyên tinh tường, tính tình nhanh nhẹn, khác hẳn với vẻ lông bông trước kia, bây giờ xem ra dẫn nó ra chiến trường là việc đúng đắn, nó giống như được thanh lọc, tài hoa lại khiêm tốn.

" Phó tướng Chu Vĩnh Minh bên cạnh Bắc Dương Hầu, gọi là Chu lục gia. "

Kì Huyên nói tới đây, Kì Chính Dương không thể bình tĩnh nghe tiếp, cau mày:" Hắn tới làm gì? "

" Bắc Dương Hầu ở Tây Bắc đủ lâu rồi, muốn hồi kinh. Nhưng trong kinh còn có nhiều văn thần cổ hủ đối chọi với Bắc Dương Hầu, Bắc Dương Hầu giấu tài ngần ấy năm, nếu muốn trở về tất nhiên phải làm náo động một phen, làm cho đám con cháu văn thần ở Thiên Hương Lâu mất hết mặt mũi, lúc này ông ta mới thoải mái. "

Kì Chính Dương suy tư:" Nếu lời con nói là thật, vậy kinh thành sắp có trò hay để xem. "

Võ An Hầu cũng là võ tướng, có người muốn ra tay đối phó văn thần, ông không muốn nhúng tay, ngồi xem kịch là được rồi.

" Phụ thân có muốn xem một màn kịch hay hơn nữa? "Kì Huyên nhìn có vẻ bí mật hỏi.

Kì Chính Dương ngạc nhiên:" Con nói vậy là sao? "

" Làm mất mặt nhóm văn thần đương nhiên là thú vị, nhưng nếu mặc kệ cơ hội như vậy, không khỏi đáng tiếc. Phụ thân ngẫm lại, vì sao lúc này Bắc Dương Hầu lại chờ lệnh hồi kinh? Bởi vì Tây Bắc bình định, không có vấn đề gì lớn nữa, nhưng Bắc Dương Hầu ngần ấy năm lo liệu cho toàn ở Tây Bắc rồi, thế lực trong kinh giống như một miếng bánh nướng lớn ai nấy đều giành giật, Hoàng Thượng chấp chính mười mấy năm đã phân chia đồng đều, giờ Bắc Dương Hầu hồi kinh chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn mà thôi. Nên lần này ông ta hồi kinh nhất định muốn đi theo ai đó. "Kì Huyên đứng lên, đi qua đi lại trong đình, phân giải với Kì Chính Dương:

" Đại hoàng tử đã có Lục thủ phụ và Từ thủ phụ, Thái tử thì có phủ Võ An Hầu chúng ta, mà tam hoàng tử thì chỉ có một mình phủ Sùng Kính Hầu chống lưng, Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương nhìn thì khôn khéo nhưng có tiếng mà không có miếng, xuất thân hầu phủ nhưng lại không có thực quyền, Bắc Dương Hầu nếu muốn gia nhập vào một thế lực có thể coi trọng hắn, phụ thân cảm thấy ông ta sẽ gia nhập vào bên nào? "

Kì Chính Dương hình như ngộ ra:" Ông ta sẽ gia nhập vào thế lực của tam hoàng tử. "

" Đúng vậy. Tam hoàng tử. Nhưng bên cạnh tam hoàng tử đã có Hạ gia, hai hổ tranh nhau, ắt có thương tích, phụ thân cảm thấy xem hai hổ cắn nhau vui hay là xem nhóm văn thần mất mặt vui hơn? Nếu có thể mượn cơ hội này làm Đàm gia và Hạ gia trở mặt sớm hơn, phụ thân thấy sao?

Kì Huyên đưa vấn đề lại cho Kì Chính Dương, Kì Chính Dương lại tự hỏi một phen, cười hỏi: "Hai hổ tranh nhau thì liên quan gì đến chúng ta? Có tranh cũng là tranh thế lực của tam hoàng tử kia mà."

"Phụ thân ngẫm lại, nếu hai nhà Đàm Hạ đấu nhau, thì phần thắng của ai lớn hơn?" Kì Huyên chống tay lên bàn đá, mắt bừng bừng khí thế.

"Tất nhiên là Đàm gia, con cũng nói Sùng Kính Hầu có tiếng không có miếng, ta cũng thấy như vậy."

Nhưng Kì Huyên lại không tán đồng: "Phụ thân, con chỉ nói Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương vô dụng, nhưng chưa nói Hạ gia nhất định sẽ thua."

"Chẳng lẽ bọn họ sẽ thắng?" Kì Chính Dương dường như không phục: "Con quá coi thường Bắc Dương Hầu, hắn là một con báo đốm, con mồi bị hắn ngắm trúng ít khi nào trốn được, Hạ gia theo như ta thấy, cũng không có bản lĩnh chạy thoát đâu."

"Nếu mấy năm sau, đúng là Hạ gia sẽ ở thế hạ phong, nhưng bây giờ thì khác, tỷ tỷ mới lên hậu vị, quyền hành chưa vững, các phi tần trong hậu cung vẫn theo bản năng tôn sùng hai người lớn tuổi là Hiền phi và Đức phi hơn, đây là thói quen hình thành nhiều năm trong hậu cung, không phải một đạo thánh chỉ có thể thay đổi được. Phải một khoảng thời gian, thì mới có hiệu quả."

Kì Huyên đã sống một đời, cách nhìn sự việc đã rất khác xưa.

"Một khi đã như vậy, cần gì phải nóng lòng, chờ vài năm nữa, thực lực bọn họ ngang nhau, mới để bọn họ tự đấu đá, chúng ta không phải tốn công."

Kì Huyên lắc đầu, cười nói: "Nhưng khi đó đã không còn cơ hội chèn ép Bắc Dương Hầu rồi. Nếu mấy năm sau, Bắc Dương Hầu và Sùng Kính Hầu trở mặt, Sùng Kính Hầu thua, Bắc Dương Hầu thành công về phe tam hoàng tử, khi đó tam hoàng tử có Bắc Dương Hầu hỗ trợ sẽ như hổ thêm cánh, mà Sùng Kính Hầu sẽ sinh tâm lí bất mãn, lại về phe đại hoàng tử, giúp đại hoàng tử có thêm một cánh tay, khi đó, thái tử và Võ An Hầu phủ chúng ta sẽ bị bao vây."

Kì Chính Dương híp mắt, hơi sợ hãi, ông quả thực không nghĩ được sâu xa như vậy.

"Cho nên, phụ thân cảm thấy làm cho bọn họ đấu với nhau trước, có phải là ý tốt hay không?"

Làm Bắc Dương Hầu phủ không thể về phe tam hoàng tử. Hạ gia cũng sẽ không trở mặt với tam hoàng tử cũng như sẽ không về phe đại hoàng tử, như vậy Hạ Thiệu Cảnh sẽ đối đầu với Trương Liên Thanh, hai hồ ly hợp tác thì khó đối phó, nhưng nếu chia ra mà đánh thì phần thắng nắm chắc hơn nhiều.

Kì Chính Dương không nói ý này là tốt hay xấu, nhưng cũng không thể phủ nhận phỏng đoán của Kì Huyên có lý.

"Vậy con tính làm gì?" Kì Chính Dương cảm thấy nhi tử trưởng thành thật rồi, nếu trước kia nó ghét nhất chính là âm mưu dương mưu, người lừa ta gạt thì bây giờ nó đã bắt đầu suy nghĩ vì Hầu phủ rồi.

Kì Huyên không nói gì, nhưng Kì Chính Dương biết, trong lòng nó đã có tính toán. Thôi để nó làm, trước đây tìm trăm phương ngàn kế gọi nó đi làm việc, nó tìm đủ mọi cớ thoái thác, bây giờ nếu nó đã muốn làm thì dù nó làm thành công hay không, người cha này, sẽ không can thiệp vào làm gì.

* * *

Cố Thanh Trúc đang sửa sang lại mấy phương thuốc, tới tương đối sớm, Vân Sinh và Lương Phủ mở cửa sau, đang muốn quét dọn vệ sinh.

Cố Thanh Trúc kéo vạt áo đang muốn đi vào, nhưng nhìn sang cửa hàng bên cạnh hình như thay đổi, cửa hàng trang sức bên cạnh không còn, đóng cửa nhưng ở ngoài lại mở bán ăn sáng, sáng nàng ra ngoài vội đã ăn hai miếng điểm tâm, uống chút nước, chỉ nhìn thăm dò, sau đó mới đi qua xem.

Lúc này mới thấy, quán bán sớm kia bán tào phớ.

Ông chủ đầu tóc đã hoa râm, thấy Cố Thanh Trúc tới thì cười nói: "Tiểu công tử, ăn một chén không?"

Cố Thanh Trúc chẳng nghĩ ngợi nhiều, gật đầu: "Cho bốn chén đi, chén của ta thêm ớt, đậu phộng, rau thơm, còn bọn họ muốn ăn thế nào thì để ta đi hỏi một chút."

Sau khi lão nhân đáp ứng, Cố Thanh Trúc về Nhân Ân Đường, mọi người nghe có tào phớ ăn thì đều vui vẻ, buông việc trong tay đi tới, thấy Cố Thanh Trúc đã bưng chén của mình về bàn ăn, còn mua thêm hai miếng bánh dày, bánh dày kim hoàng ăn với tào phớ cay là món Thanh Trúc thích ăn nhất.

Uống một ngụm tào phớ nóng hổi, mùi cay tỏa ra khắp nơi, Thanh Trúc thỏa mãn híp mắt, rút chiếc đũa ra gắp miếng bánh dày, vừa xốp vừa giòn, ngon tuyệt.

Bọn Hồng Cừ cũng bưng tào phớ tới, sau khi ăn ai nấy đều khen không dứt miệng. Vân Sinh cũng thích ăn, tuy trong nhà không giàu có nhưng cũng đã ăn khắp phố lớn hẻm nhỏ, uống một ngụm liền khen không dứt miệng.

"Hương vị tào phớ này không giống bình thường, không giống loại hàng rong, loại tào phớ ngon như vậy, ta còn chưa ăn bao giờ."

"Ông à, bình thường ông bày hàng ở đâu, tào phớ ngon như vậy, sao con chưa từng ăn nhỉ?"

Lão nhân nghe vậy liền cười đáp: "Ăn ngon là được, lão nhân cũng làm cái này mấy chục năm rồi. Không dám gạt các vị, trước đây ta không mở quán, hôm nay là ngày đầu tiên, nếu quý khách thấy hợp khẩu vị, lão nhân sẽ mở quán ở đây luôn. Sáng bán xong thì trưa lại về nhà.

Hồng Cừ nghe xong thì chạy tới cầm miếng bánh dày trong tay, liên tục gật đầu:" Hay lắm, ngày nào ông cũng mở quán ở đây rất tốt. Tiểu.. công tử nhà ta thích nhất là ăn tào phớ. "

Vân Sinh và Lương Phủ nhìn nhau, Lương Phủ không thích nói nhiều nhưng lại muốn chọc ghẹo Hồng Cừ:" Ta thấy không phải công tử nhà ngươi thích ăn mà là ngươi thích ăn mới đúng. "

" Đâu có. "Hồng Cừ chối đây đẩy:" Tuy ta cũng rất thích ăn nhưng công tử nhà ta cũng thích. Đúng không công tử?"

Cố Thanh Trúc chỉ lo ăn, không rảnh phản ứng, Vân Sinh và Lương Phủ thấy thế thì không nhịn được cười, Hồng Cừ hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Vì ăn quá ngon nên Thanh Trúc ăn thêm chén thứ hai, Hồng Cừ thấy lạ, tiểu thư nhà nàng ăn gì cũng rất tiết chế, không ngờ hôm nay lại phá lệ.

Cố Thanh Trúc ăn rất vui vẻ, trên đường đã bắt đầu có người qua kẻ lại, mặt trời đã mọc, không khí tươi mát, một ngày đẹp trời như vậy, có thể ăn một bát tào phớ ngon, thì tâm trạng ngày nào cũng vui vẻ.

Nàng ở kinh thành đã ăn đủ loại tào phớ ngon, những năm ở Mạc Bắc, muốn ăn lại ăn không được, dần dà đã không còn thèm nữa, không ngờ hôm nay lại một lần nữa thèm ăn.

Trên tiểu lâu đối điện Nhân Ân Đường có một cánh cửa sổ mở ra, sau cửa sổ là một người đang cúi đầu quấy tào phớ, vừa ăn vừa nhìn xuống dưới lầu, vẻ mặt vui vẻ kia của Thanh Trúc trước nay hắn chưa từng thấy, sau khi gả cho hắn, Thanh Trúc chưa từng vui vẻ. Trước đây hắn cảm thấy nàng là một người phụ nữ tham lam, thủ đoạn độc ác lại hung dữ, sau mới hiểu ra, thật ra nàng chẳng muốn gì nhiều. Dưới vẻ ngoài mạnh mẽ khôn khéo khi là một tiểu cô nương trong sáng tốt bụng, nàng không phải sinh ra đã hung dữ mà cuộc sống buộc nàng phải như vậy.

Nếu không phải bị ép buộc, nữ tử nào không muốn được người sủng ái chứ.
Bình Luận (0)
Comment