Dương Tử Khâm chia tay với các vị tỷ muội rồi leo lên xe ngựa.
Mà trong xe ngựa, Dương Nhị phu nhân và Dương Tử Bội đã ngồi ở trong đợi nàng.
Xe ngựa của các danh gia vọng tộc lần lượt đi ra khỏi hoàng cung.
Dương nhị phu nhân hốc mắt đã đỏ, nắm lấy tay Dương Tử Khâm nói: "Thanh Thanh, hôm nay con ở trên yến tiệc biểu diễn như vậy, mẫu thân lo con sau này không còn giữ được yên bình cho bản thân nữa."
Dương Tử Khâm vỗ tay bà an ủi: "Nữ nhi không sao đâu mẫu thân, kể cả như thế nào, con không đồng ý làm thϊếp chẳng lẽ họ còn trói con lại được, với lại chúng ta còn Miên Hòa với đại di mà, nếu có chuyện gì con sẽ năn nỉ đại di giúp đỡ.
Mà con mới mười ba thôi, mẫu thân không cần lo lắng quá"
Dương nhị phu nhân cũng không biết nói gì hơn, bà lại nhìn mấy bông hoa ở góc xe ngựa hỏi: "Mấy bông hoa này là ai tặng con vậy?"
Dương Tử Khâm nhìn mấy bông hoa lắc đầu nói: "Con không biết, con chỉ biết Hạ tiểu tướng quân có tặng con một bông thôi."
Dương nhị phu nhân há hốc miệng, Dương Tử Khâm thấy vậy liền nói: "Không phải đâu mẫu thân, chúng con...chúng con chỉ là bạn bè thôi."
Dương Tử Bội ngồi một bên chen vào: "Mẫu thân an tâm đi thôi, ánh mắt của Hạ tiểu tướng quân cực kỳ thuần khiết, ánh mắt của Hạ tiểu tướng quân giống lúc tỷ tỷ đưa hoa cho Phòng nhị ca ấy, đúng kiểu ngươi mau nhận đi, ta chẳng biết đưa ai, ngươi nhận đi cho rồi".
Ba mẹ con bật cười.
Về đến Đông các, Dương Tử Khâm sai người lấy nước cho nàng tắm rửa xong lại xông hương đào mà nàng thích, chui vào ổ chăn của mình, nàng thả lỏng toàn bộ cơ thể.
Hôm nay là một ngày quá sức chịu đựng của nàng, từ sáng đến chiều đến tối, nàng xém chút tưởng mình ngất ra rồi chứ.
Trùm chăn đến ngang mặt, mùi huân hương tràn ngập trong khoang phổi, Dương Tử Khâm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mà ở nhiều nơi vẫn còn đang sáng đèn.
Bên Trúc Viện của nhị phu nhân, Dương Tử Bội đang ngồi im lặng, cậu có chuyện muốn hỏi mẫu .
Dương Tử Bội nhìn vào khoảng không khẽ hỏi: "Mẫu thân, người cũng biết con khác biệt so với những đứa trẻ khác mà.
Nhưng dạo này con thấy khác lắm.
Hôm nay lúc tỷ tỷ múa có nhiều ánh mắt khiến con khó chịu lắm, cũng có những ánh mắt khiến con giật mình.
Con biết bốn bông hoa còn lại của tỷ tỷ là do ai tặng, nhưng con lại không muốn nói với tỷ tỷ, con cảm thấy nếu tỷ tỷ biết được sẽ không vui.
Người nói xem, có phải con thay đổi rồi không, rốt cuộc con có nên kể với tỷ tỷ về những gì con nhìn thấy trong một ngày nữa không?"
Dương nhị phu nhân nhẹ xoa đầu cậu nói: "Du Du, con không khác biệt, con là một đứa trẻ đặc biệt.
Hồi trước vì con còn nhỏ, tỷ tỷ lại sợ con bí bách trong lòng, nên mới lấy chuyện con kể ra làm chuyện phiếm.
Nhưng lúc đấy chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bây giờ con lớn hơn rồi, con cũng tiếp xúc với nhiều chuyện lớn hơn nữa, đến lúc con phải bảo vệ tỷ tỷ con rồi.
Tỷ tỷ con trông mạnh mẽ thế thôi, nhưng ai cũng biết nó là một đứa trẻ thiện lương và mềm yếu như nào.
Không phải con luôn hâm mộ bệ hạ năm đó chín tuổi xông pha trận mạc sao.
Thiên hạ thái bình, trước mắt con không có cơ hội lăn lộn sa trường, nhưng con có thể học cách từ từ làm người lớn.
Mà người lớn, có thể bắt đầu im lặng giữ những điều mình biết cho mình rồi.
Nói ít, nhìn nhiều, trong lòng mình hiểu là được.
Mới ngày nào ta còn có thể bế con trong tay, vậy mà giờ Du Du đã có thể đứng ra bảo vệ tỷ tỷ rồi.
Mẫu thâm tin tưởng con, giờ thì con mau về nghỉ ngơi đi, mọi người ai cũng bận rộn cả một ngày rồi."
Dương Tử Bội gật đầu, trong lòng cậu trở nên kiên định, cậu giờ cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ rồi, cậu phải học cách làm người lớn rồi.
Nghĩ về bốn vị tặng hoa hồng cho tỷ tỷ cậu bỗng thở dài.
Có khi nào cũng chỉ giống Hạ Vân Hiên không? Hy vọng là vậy đi.
Nếu không thì có vẻ rắc rối to rồi.
Mà ở Nguyệt Quang điện của hoàng hậu cũng chưa tắt đèn, hoàng đế ngồi trên giường trầm ngâm.
Hoàng hậu mới tắm rửa xong đi tới vừa tắt nến vừa hỏi ngài: "Bệ hạ suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"
Hoàng đế thở dài một hơi, day nhẹ thái dương trả lời: "Mấy tiểu tử đó đến chỗ trẫm đòi tranh đi rồi, còn chẳng thèm đợi đến ngày mai.
Nàng nói xem, nếu thật sự là ba tên đó cùng thích nha đầu kia thì trẫm phải tác thành cho ai.
Mà nói đi thì cũng nói lại, thân phận nha đầu đó hơi thấp, còn phải lo chính thê nữa.
À, có Diệc Thu thì không phải lo chính thê nữa.
Nhưng mà không đến nỗi đánh nhau đâu nhỉ?"
Hoàng hậu lên giường đắp chăn cười nhìn ngài: "Bệ hạ không phải lo cho ba vị thiếu niên lang của ngài đâu, Thanh nha đầu thề không làm thϊếp của ai cả.
Ba tên đó, nàng chẳng thèm để mắt một ai đâu."
Hoàng đế nhướn mày cao giọng: "Nàng ta dám?"
Ánh nến hắt vào bức tranh của nữ tử mặc vũ y đỏ, ở nơi nào đó cũng vì nàng mà chưa tắt đèn.
Còn Dương Tử Khâm đã chìm sâu vào mộng đẹp của nàng.
Sáng ngày hôm sau, Dương Tử Khâm khẽ xoay nhẹ người, từ trong ổ chăn của nàng ngồi dậy.
Nàng nhẹ giọng gọi Liên Anh vào giúp nàng đánh răng rửa mặt, rồi sau đó đi tới Trúc Viện ăn sáng cùng mọi người ăn sáng.
Dương nhị lão gia sẽ lên triều trước, nên bình thường ăn sáng sẽ chỉ có bốn mẹ con Dương Tử Khâm, còn Đoàn đi nương sẽ ở một bên hầu hạ Dương nhị phu nhân.
Dương Tử Bội ăn xong sẽ đến Văn Miếu học, còn những người khác sẽ đi thỉnh an Dương lão phu nhân.
Dương lão phu nhân ở Dương phủ có thể nói là một tay che trời, đại phòng hiếu thảo nghe lời, nhị phòng cúp đuôi làm người.
Lão phu nhân nắm quyền quản gia, quyết không cho nhị phòng tham gia một góc áo.
Sáng nào chỗ Dương lão phu nhân cũng nhộn nhịp tiếng nói cười của các tiểu thư đại phòng.
Một khung cảnh bà hiền cháu thảo khiến người xem vui mắt.
Như mọi lần, khi nhị phòng đến thì tam tiểu thư và ngũ tiểu thư đã ở đấy từ sớm, sau đó đại tiểu thư và đại phu nhân mới thong thả tới.
Dương lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, dù tuổi đã lớn nhưng vẫn bảo dưỡng rất tốt, nhưng nếp nhăn ở mắt vẫn làm lộ ra tuổi tác của bà.
Y phục là thiết kế mới của Cẩm Phường dành cho các lão phu nhân, tuy màu hơi trầm nhưng hoa văn tiên hạc được thêu tinh xảo, trên trán đeo mạt ngạch, ở giữa còn nạm một viên trân châu bóng loáng.
Mà thỉnh an Dương lão phu nhân giống như việc làm cho có của Nhị phòng.
Nhị phòng chỉ cần có mặt, chào hỏi bà một hai câu, theo lễ nghĩa hỏi thăm sức khoẻ là bà sẽ phất tay cho nhị phòng về.
Nhưng hôm nay nhị phòng đã ngồi hơn nửa canh giờ rồi mà chưa thấy Dương lão phu nhân hạ lệnh đuổi khách.
Đoàn di nương đứng yên lặng phía sau, còn nhị phu nhân thỉnh thoảng vâng dạ vài câu khi bị lão phu nhân hỏi đến.
Dương Tử Khâm khẽ đưa mắt lên nhìn trần nhà.
Trường Thọ viện, viện của lão phu nhân, cũng là viện lớn nhất của Dương phủ.
Dương phủ không quá tráng lệ như nhiều phủ thế gia khác, nhưng cũng không thuộc hàng thua kém.
Dù sao đến tận đời này vẫn còn một vị tam phẩm thị lang cùng một vị thất phẩm ngự sử.
Trần nhà trạm trổ hoa sen, lại thêm bầy hạc bay uốn lượn ngụ ý trường thọ, sân vườn trồng các loại hoa để sân vườn luôn nở hoa quanh năm, hòn giả sơn do lão thái gia lúc còn sống tự mình thiết kế rồi tìm người làm.
Ở trong sân có một cây táo, là do vợ chồng lão phu nhân trồng khi mới cưới nhau.
Thảo nào đến tận lúc lão thái gia mất bà vẫn không chịu nhường viện lại cho đại phòng, hẳn là nơi đây cất giữ nhiều kỷ niệm giữa bà và lão thái gia lắm.
"Tứ nha đầu về sau học múa có thể cùng các tỷ muội học, không cần lén lút học như thế, làm người ta nghĩ Dương gia khắt khe với nhị phòng, đến nỗi vũ sư cũng phải lén lút mời đến dạy".
Giọng lão phu nhân kéo Dương Tử Khâm ra khỏi việc đánh giá Trường Thọ viện của mình.
Dương Tử Khâm ngơ ngác đứng lên phúc thân, trông như ngoan ngoãn nghe người lớn dạy bảo, thật ra nàng có chút chưa kịp phản ứng lại.
Lão phu nhân tiếp tục nói: "Chuyện ngươi hiến vũ ở dạ yến hôm qua ta có nghe qua rồi, tuy ngươi thua công chúa, nhưng cũng không quá mất mặt, sau này mời vũ sư đến phủ rồi cùng các tỷ muội học cũng được, tiền mời vũ sư có thể tính vào tiền học hành của các tiểu thư trong phủ."
Nhị phu nhân vẻ mặt thờ ơ, cầm trà lên uống, nàng tin con gái mình ứng đối được.
Thật ra với việc ứng đối mọi người ở Dương gia, nhị phòng chỉ có thể dùng một kế sách, nhưng vẫn luôn hiệu nghiệm.
Dương Tử Khâm từ tốn trả lời: "Dạ thưa tổ mẫu, không phải Tử Khâm lén mời vũ sư sau lưng, là do con vào cung được công chúa cho học cùng một vài buổi, vì vậy chỉ có thể học được chút vỏ ngoài, công chúa múa mới gọi là thần nữ giáng trần.
Nếu các vị tỷ muội muốn học, Dương phủ chúng ta cũng có thể mời vũ sư từ Vũ giáo phường, dù sao vũ sư trong cung chỉ dạy cho các công chúa, chúng ta cũng không mời được."
Dương Như Ngọc có chút trợn mắt vì khả năng nói dối của Dương Tử Khâm, cái gì mà chỉ học chút vỏ ngoài, nàng ta múa như vậy mà chỉ học chút vỏ ngoài thì vị vũ sư kia phải là thần nữ trên trời luôn chứ chẳng cần hạ phàm nữa.
Dương lão phu nhân im lặng nhìn Dương Tử Khâm, nha đầu này nói là ngoan ngoãn nghe lời thì cũng gọi là ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chỉ cần muốn chút thịt từ nàng ta, nàng ta lập tức sẽ lấy lá chắn là thất công chúa ra.
Mà vị thất công chúa kia là người như thế nào chứ, giọt máu đầu tim của hoàng đế, từ nhỏ đã thông minh trác tuyệt, một tay đưa mẹ mình lên thẳng vị trí chiêu nghi đứng đầu Cửu Tần, hoàng hậu thương yêu như con ruột, trên dưới hậu cung không ai dám động đến nàng.
Vì thế lão phu nhân chỉ phất phất tay rồi nói: "Nếu là vậy thì đại tức phụ đến Vũ giáo phường mời một vũ sư cho các nha đầu đi."
Đại phu nhân nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu dạ vâng.
Lão phu nhân lại nhìn Dương Tử Khâm, ra vẻ hiền dịu nói: "Mấy bữa trước ta nghe nói đại lang sức khỏe có chút không tốt, đầu xuân rồi mà vẫn dễ bị cảm lạnh.
Hôm qua nghe bệ hạ ban thưởng cho tứ nha đầu có áo khoác lông sói, ngươi còn nhỏ, sức khỏe lại tốt, ngươi mang cho đại bá ngươi mượn một thời gian, qua xuân rồi hắn đem trả ngươi."
Nhị phu nhân đặt chén trà trên tay xuống, nhìn lão phu nhân, bình thản trả lời: "Lão phu nhân, không phải tứ nha đầu không muốn cho đại lão gia mượn áo, nhưng sức khỏe Thư chiêu nghi cũng không tốt, nghe nói dạo này còn bị cảm phong hàn, Thất công chúa hiếu thảo, tối qua đã mượn áo lông sói cho Thư chiêu nghi rồi."
Dương Tử Khâm nhìn nhị phu nhân.
Ra đây là lý do hôm qua mẫu thân bảo nàng đưa áo cho đại di.
Dương nhị phu nhân là người không tranh với đời, vì nàng đã nhìn thấu sự tranh đấu trong thế gia trăm năm rồi, cũng ngán việc người ta vì chút lợi ích nhỏ mà ngày ngày đấu tới ngươi chết ta sống, hay chỉ đơn giản là chẳng làm gì người ta cũng bị người ta âm dương quái khí hết ngày này qua ngày khác.
Vậy nên nàng chỉ cần một mái ấm của riêng mình, sống bình yên qua ngày, thâm tâm yên ổn.
Nên dù nhị phòng có không tranh, nhưng cũng không phải nơi dễ để người ta bắt nạt.
Lão phu nhân cảm thấy mình không đạt được mục đích nào trên người nhị phòng liền phất tay đuổi khéo.
Nhị phòng này, vẫn là ít nhìn thấy sẽ ít thấy chướng mắt hơn.
Nhị phòng cũng ngoan ngoãn thối lui, để cho mấy người đại phòng tiếp tục diễn vở kịch bà hiền cháu thảo.
Về đến Đông các, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, Dương Tử Khâm quay sang nhìn Liên Anh dặn dò: "Liên Anh, hôm nay ta muốn ngắm mây."
Liên Anh phân phó người chuẩn bị ghế nằm cho nàng, lại mở thêm một chiếc dù che.
Chiếc dù này là Miên Hòa thiết kế cho nàng, là một bản phóng to của dù che mưa, nhưng có chân đế, có thể tự đứng được, dùng để nàng che nắng khi ngắm mây.
Dương Tử Khâm lẳng lặng nhìn từng đám mây trên trời trôi, đầu óc trống rỗng, nàng nhìn đến mức còn có thể nhìn được chuyển động của từng đám mây.
A Diên đi vào phúc thân, đưa cho nàng một xấp thiệp rồi nói: "Tiểu thư, có một vài phủ gửi thiệp đến mời tiểu thư đi du xuân."
Dương Tử Khâm nhíu mày: "Không phải bình thường thϊếp mời đều gửi đến đại phòng hoặc chỗ mẫu thân sao? Sao hôm nay ngươi lại có nhiều thế?"
A Diên bật cười: "Tiểu thư không biết sau dạ yến tối qua người đã nổi tiếng thế nào đâu.
Mấy vị tiểu thư này tìm hiểu thì biết là người không hay xuất phủ, nên trực tiếp gửi thẳng thư mời đích danh tiểu thư.
Vì thế nên nhị phu nhân bảo nô tỳ mang qua cho tiểu thư coi, xem người có muốn trả lời ai không.
"
Dương Tử Khâm có chút ngơ ngác, lại nhìn theo một đám mây, cảm giác nó có chút giống kẹo hồ lô.
Một lúc lâu sau, tiếng nàng mới khẽ vang lên: "A Diên, em xem có thϊếp mời của các vị tỷ tỷ không, còn lại đưa sang chỗ mẫu thân đi, bảo người là ta không muốn đi."
A Diên ngồi đọc hết một lượt thϊếp mời rồi nói: "Tiểu thư, có thϊếp mời của Tề nhị tiểu thư vào mười ngày sau, Tề nhị tiểu thư nói chỉ có ba vị tiểu thư cùng thất công chúa đi thuyền du hồ, địa điểm ở Lam Hồ."
Dương Tử Khâm gật đầu, rồi bảo nàng mang hết thϊếp mời đi, nàng lại nhìn lên bầu trời, có một đám mây nhìn giống cánh chim đang từ từ tan ra.