Đích Trưởng Công Chúa

Chương 2



Sau khi Lý Đức Trung hành lễ mới nói, “ Có Tôn quý nhân bên ngoài cầu kiến.”

Tuyên Hòa đế nhíu mày một chút, mắt nhìn con gái đang cầm hổ bông chơi với con trai liếc mắt một cái mới nói, “Cho nàng vào đi”

Tiêu Nguyên Mẫn tuổi nhỏ không hiểu, chính là Triệu ma ma nghe xong trong lòng không vui, Tôn quý nhân có chủ ý gì bọn họ liền đoán được, lúc trước Huệ ý Hoàng hậu còn sống những người này nào dám chơi loại thủ đoạn này. Trong lúc nhất thời cảm thấy đau lòng, hai cái chủ tử hiện giờ nhỏ tuổi lại không có mẹ che chở. Hậu cung những người này đều không phải đèn cạn dầu. Đặc biệt vị trí Thái tử này… Tuy nói Hoàng Thượng một lòng vì 2 đứa trẻ, nhưng cũng đem bọn họ đặt nơi nguy hiểm.

Tiêu Nguyên Mẫn đối với tâm tư tranh giành yêu thích của phụ nữ cũng không quá hiểu, chính là bản năng không thích người phụ nữ khác bước vào nơi này, trong phòng hết thảy là mẹ nàng tự mình giúp nàng trang trí lựa chọn.

Tiêu Ngọc Tộ khóc mệt liền dựa vào lòng Tuyên Hòa đế ngủ rồi, Lý ma ma hành lễ rồi đen thái tử ôm qua mang tới phòng nhỏ bên cạnh.

Tôn quý nhân tiến vào là tự xách theo hộp đồ ăn, nàng hành lễ tư thế rất xinh đẹp mang theo cảm giác yếu đuối mong manh, nụ cười ngọt ngào trên mặt phá lệ làm động lòng.

Tuyên Hòa đế sờ đầu con gái, mới nói “Đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ”


Sau khi Tuyên hòa đế tuyên đứng lên, Tiêu Nguyên Mẫn mới cười nói “ Quý nhân hảo.” Mẫu hậu đã nói với nàng thời điểm đối đãi nữ nhân hậu cung, khi nàng đối con cười, con phải so nàng cười càng tươi hơn, ở nàng đối con khóc thời điểm con khóc được thương tâm hơn

“ Trưởng công chúa điện hạ gầy ôm nhiều.” Tôn quý nhân khẽ nhíu mày thương tiếc tiếp tục nói “ Nô tỳ nhìn thấy rất đau lòng.”

Tiêu Nguyên Mẫn cười không nói.

Tôn quý nhân hiện tại tuy được hoàng thượng yêu thích nhưng chỉ là một cái quý nhân.

“Nô tỳ làm chút điểm tâm quê nhà, thỉnh bệ hạ cùng công chúa thử.”

Lý Đức Trung tiến lên nhận hộp đồ ăn, cũng không có trực tiếp đem điểm tâm đưa đến trước mặt Tuyên Hòa đế, chỉ để ở một góc bàn. Tôn quý nhân dùng đũa bạc gắp mỗi loại 1 ít ra đĩa nhỏ cung nữ đưa qua, sau đó ăn xong.

Cung nữ bưng trà đến, Tôn quý nhân uống một ngụm rồi nói, “Hy vọng bệ hạ và công chúa thích.”

Lý Đức Trung lúc này mới bưng đồ ăn qua, Tuyên Hòa đế nhìn thoáng qua, nói “Còn có việc khác sao?”

“Không có việc gì.” Tôn quý nhân ánh mắt lóe 1 cái, “ Nếu là công chúa thích, sai nô tài nói 1 tiếng nô tỳ làm cho ngài.”

“Cảm ơn quý nhân.” Tiêu Nguyễn Mẫn trả lời

Kỳ thật do Tiêu Nguyên Mẫn nhỏ tuổi, nếu lớn một chút chỉ nói một câu khi đó cho cung nữ tìm Tôn quý nhân học, miễn Tôn quý nhân vất vả. Như vậy ở trước mặt Tuyên Hào đế biểu hiện chính mình hiểu chuyện, lại gậy ông đập lưng ông Tôn quý nhân. Chính là Thái Hậu quản lý hậu cung đã biết việc, Tôn quý nhân cũng không gặp may.

Rốt cuộc trong cung có nô tài chuyên làm điểm tâm, đường đường là 1 quý nhân còn cần chính mình xuống bếp làm thức ăn, giồng như ai cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng.

Chờ Tôn quý nhân đi rồi, Tiêu Nguyên Mẫn cũng rõ ràng mình không có mẫu hậu, có thể bảo hộ chính mình cùng em trai chỉ có phụ hoàng, hơn nữa tuyệt đối không được làm phụ hoàng quên mất mẫu hậu, nếu không bọn họ không có ngày tốt, tròng mắt vừa chuyển, trên mặt lộ ra mấy phần đau thương, trực tiếp dựa đến Tuyên Hòa đế trong ngực.

“Làm sao vậy?” Tuyên Hào đế có chút nghi hoặc, vừa mới còn tốt, như thế nào một hồi liền như thế, “ Nếu là không muốn ăn con không cần ăn, Lý Đức Trung cho dọn dẹp đi.”

“Không phải.” Tiêu Nguyên Mẫn nhỏ giọng, “Con nhở mẫu hậu, nhớ rõ lúc ấy không hiểu chuyện, chỉ nghe cung nữ nói chuyện phiếm rằng mẹ các nàng sẽ làm đồ ăn cho họ… Con liền làm nũng mẫu hậu làm cho con….”

“Trẫm cũng nghĩ đến, mẫu hậu con không có biện pháp liền dùng bếp lò nấu cháo, con ăn thật ngon, trẫm tưởng rằng mình có một chén ai biết con cùng Bân nhi đều ăn hết rồi, phải biết rằng mẫu hậu con còn chưa làm đồ ăn cho trẫm.” Tuyên Hòa đế cũng nghĩ đến tình cảnh đó, đáy mắt lộ ra vui vẻ, nghĩ đến cố hoàng hậu - Lâm nhi khi đó khó xử hắn liền thấy buồn cười. Nếu không phải Huyền Huyền làm nũng quá sợ là Lâm nhi tuyệt đối không đi làm mấy chuyện xấu này.

“ Về sau Huyền Huyền nấu cháo cho phụ hoàng.”


Việc này lại cùng Tôn quý nhân bất đồng, Tiêu Nguyên Mẫn thật sự đi làm đồ ăn bất luận kẻ nào biết cũng chỉ có thể cảm thán nàng hiếu thảo. Hơn nữa Tiêu Nguyên Mẫn và Tôn quý nhân bất đồng ở thân phận.

Tuyên Hào đế cũng không có nhiều thời gian rảnh, cùng con gái nói chuyện vài câu thì rời đi. Không lâu sau Lý Đức Trung đi chỗ Tôn quý nhân tuyên chỉ, xuống làm Thường vị.

Tôn quý nhân trộm gà không được còn mất nắm thóc, khiến cho những người ngày thường không thích nàng đều vui sướng khi người gặp họa.

Chỉ là khi vui sướng khi người gặp họa đồng thời cũng rõ ràng Tuyên Hòa đế ý tứ, tranh sủng có thể nhưng không được phép lợi dụng đến Thái tử và trưởng công chúa.

Tuyên Hào đế đối 2 đứa trẻ yêu thương coi trọng đều thể hiện ở trên họ tên.

Tiêu Nguyên Mẫn, Nguyên trong nguyên thủy (từ ban đầu) Mẫn trong câu: Nhân đạo mẫn chính, địa đạo mẫn thụ - Trung Dung. Nghĩa là Đạo của người rất nhạy cảm, như đất tốt cây phát triển nhanh. Tiêu Nguyên Mẫn tuy là nữ nhi nhưng lại được Tuyên Hòa đế mong chờ rất nhiều.

Tiêu Ngọc Tộ, Ngọc tượng trưng cho quyền thế giống như truyền ngôi không chỉ có chiếu thư, còn có ngọc tỷ. Là những đồ vật biểu hiện cấp bậc thân phận của vua được mang. Tộ có ý nghĩ chúc phúc may mắn trong câu: Thiên tộ minh đức – Tả truyện, hay Hoàng Thiên gia chi, tộ lấy thiên hạ - Quốc ngữ. Chữ tộ còn có một tầng nghĩa là ngôi vị hoàng đế trong câu: Hướng giả Vương Mãng làm nghich, hán tộ trung thiếu. – Đông Đô phú.

Rửa tay xong Tiêu Nguyên Mẫn liền ăn, Triệu ma ma mắt nhìn đồ ăn vật Tôn quý nhân mang tới nói, “Công chúa, đồ ăn này có chút ngấy, hay nô tỳ đi làm bánh hạt sen cho ngài?”

Nuốt xuống trong miệng đồ vật, Tiêu Nguyên Mẫn mới nói, “Bỏ đi thôi, con không muốn ăn.” Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng thao tác ăn cơm rất tốt, cái muỗng múc canh sẽ không đụng vào thành tô, không làm rơi nước canh ra ngoài, hành động mang theo sự lịch sự tao nhã.

“ Đúng vậy” Triệu ma ma bọn họ là sẽ không để Thái tử và công chúa dùng đồ ăn người ngoài mang tới mà đều là đồ họ tự làm hoặc kiểm tra cẩn thận, thấy công chúa lên tiếng liền chạy ngay đi làm.

Tiêu Nguyên Mẫn ăn nửa chén cơm liền thôi, Đường ma ma cũng không dỗ ăn thêm, để cung nữ thu dọn, dùng nước ấm giặt khăn đưa Tiêu Nguyên Mẫn lau mặt và tay.

“Ma ma, đệ đệ con tỉnh dậy chưa?” Tiêu Nguyên Mẫn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cùng với khuôn mặt ngây thơ trước Tuyên Hòa đế hoàn toàn tương phản. Đường ma ma và Triệu ma ma nhìn thấy đau lòng lại vui sướng, công chúa tính lên hiện giờ chưa đến 5 tuổi. Từ khi Huệ ý hoàng hậu mất nàng như trưởng thành trong 1 ngày.

“ Nô tỳ đi nhìn một cái.” Triệu ma ma nhẹ giọng thưa.

“ Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn đưa tay lấy hổ bông ôm vào lồng ngực, con hổ bông này với con vừa chơi cùng Tiêu Ngọc Tộ không phải cùng một con, màu sắc đã có chút cũ, chính là nhìn ra người chủ thật lòng yêu quý, “Đệ đệ nếu là tỉnh dậy Lý ma ma sẽ ôm hắn lại đây.”

“Đúng vậy.”

Đường ma ma làm cung nữ trong điện đều lui xuống chỉ còn lại nàng cùng Triệu ma ma mới ngồi xuống nhỏ giọng nói, “Ngày mai công chúa cùng Thái tử muốn đi chỗ Thái Hậu thỉnh an.”


“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn cằm đè ở trên đầu hổ bông, “ Huyền Huyền sẽ bảo vệ đệ đệ gắt gao.”

Thái Hậu nhiều lần cùng Tuyên Hòa đế nói qua muốn nuôi Thái tử cùng đích trưởng công chúa bởi Thái Hậu cũng chăm lo được tốt. Nhưng Tuyên Hòa đế vẫn luôn không đồng ý với lý do 2 đứa trẻ còn nhỏ thay đổi địa phương sợ lạ lẫm.

Nên Thái hậu thường xuyên để Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đến trò chuyện, ăn ngon uống tốt, liền chờ 2 chị em bọn họ chủ động xin, như vậy Tuyên Hòa đế liền không có cớ không đồng ý.

Tiêu Nguyên Mẫn đã hiểu chuyện, mà Tiêu Ngọc Tộ quá nhỏ liền sợ bị người lừa gạt, tuy nói lời trẻ em không tính, nhưng Tiêu Ngọc Tộ thân phận là Thái tử tuổi lại nhỏ cũng phải nói là làm.

Hậu cung phi tần, hoàng tử, công chúa đều phải đễn chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh an, trên đường 2 chị em Tiêu Nguyên Mẫn khó tránh khỏi gặp phải người khác.

Lâm Phi là con gái đại tướng quân, ở Tuyên Hòa đế là Thái tử thời điểm đã vào phủ. Nàng khuôn mặt mượt mà, lông mày lá liễu, búi tóc kiểu đóa vân cắm châu hoa màu xanh lam nhạt, mặc một váy áo màu xanh lam, thấy Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn liền chắp tay ở sườn eo cong chân cúi người hành lễ.

Tiêu Nguyên Mẫn đôi tay chắp ở bụng, không uốn gối chỉ hơi khom lưng gật đầu lộ ra tươi cười.

Lý ma ma nhìn thấy Lâm phi đem Thái tử để trên mặt đất, cậu bé học Tiêu Nguyên Mẫn bộ dáng đáp lế sau liền gắt gao nắm tay Tiêu Nguyên Mẫn ngẩng đầu cười. Tiêu Nguyên Mẫn sờ đầu cậu bé như khích lệ.

Lâm Phi lúc này mới đứng lên ôn nhu nói, “Hai vị điện hạ chính là muốn đi chỗ Thái Hậu vấn an?”

“Đúng vậy.” Tiêu Nguyên Mẫn thanh âm trẻ con ngọt ngào, “Lâm phi nương nương cũng muốn đi sao?”

Lâm phi gật đầu, nghiêng người chờ Tiêu Nguyên Mẫn nắm tay Thái tử đi đến phía trước mới đi ở phía sau 1 bước. Đường ma ma và Triệu ma ma liếc nhau đã rõ vài phần. Lâm phi ở bên Tuyên Hòa đế đã 10 năm chỉ có 1 con gái sinh ra đã mang bệnh tật, lại có Tiêu Nguyên Mẫn như ngọc sáng phía trước cũng không được Tuyên Hòa đế yêu thích, ngày thường vẫn thường ở trong phòng dưỡng bệnh. Hoàng Thái hậu thấy nàng yếu ớt cũng miễn nàng thỉnh an, càng khiến mọi người quên mất nàng công chúa này. Nếu không phải phụ thân Lâm phi là đại tướng quân có đại quyền, Lâm phi lại là đứng đầu tứ phi nếu không con gái của nàng sẽ không sống được đến nay.

Hiện giờ Huệ ý hoàng hậu mất, Tuyên Hòa đế hạ lệnh 5 năm không tuyển tú, chính là 5 năm nói dài cũng không dài ngắn, Lâm phi tuổi tác cũng không nhỏ, nếu không vì chính mình tính toán nắm lấy cơ hội sợ lại không có ngày dài. Trách không được hôm nay ngẫu nhiên gặp được chắc đã hạ quyết tâm không nhỏ




Bình Luận (0)
Comment