Đích Trưởng Nữ

Chương 104

Đại khái qua một khắc đồng hồ không sai biệt lắm, Tư Đồ Húc mới buông Triệu Khả Nhiên ra. Hắn hiểu sự đáp lại mãnh liệt khi nhìn đôi môi thuỷ nhuận của Triệu Khả Nhiên, hắn chỉ cảm thấy tinh thần phơi phới. Mặc dù hắn đã buông ra Triệu Khả Nhiên, nhưng mà hai mắt Triệu Khả Nhiên vẫn mơ màng như cũ, còn không kịp phản ứng.

Cho đến một lúc lâu, Triệu Khả Nhiên mới thực sự phản ứng, bên má nàng đỏ bừng, cặp mắt xấu hổ nhìn về phía Tư Đồ Húc, gắt giọng: "Sao chàng luôn có cái bộ dáng này chứ! Ngài không nói tiếng nào lại đột nhiên hôn người ta."

Tư Đồ Húc cúi đầu cười một tiếng: "Nếu trước đó ta báo trước một tiếng , nàng sẽ đáp ứng sao?"

"Dĩ nhiên sẽ không."

Hai tay Tư Đồ Húc chìa ra, nhún nhún vai, ánh mắt mang vẻ "Nàng xem đi!", "Ta đã nói rồi! Nếu cái bộ dáng này, không bằng ta đánh lén!". Thần sắc tập trung để đáp lại nàng.

Sau khi nghe lời nói vô lại của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Húc một cái, đưa ra đòn sát thủ: "Nếu về sau chàng lại tiếp tục như vậy, ta đây liền không để ý tới chàng. Chàng đừng tưởng rằng ta nói đùa, ta tuyệt đối nói được là làm được."

"Được được được.". Sau khi nghe “Này hiếp” của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, "Nhất định về sau ta sẽ không vụng trộm hôn nàng nữa, vậy còn không được sao?"

"Lúc này cũng gần được rồi." Lúc này Triệu Khả Nhiên mới vừa lòng gật đầu một cái.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Triệu Khả Nhiên như vậy, Tư Đồ Húc cũng cảm thấy hết sức thỏa mãn, hắn phát hiện, đích thực chỉ cần ở cùng một chỗ với Triệu Khả Nhiên, mình rất dễ dàng thoả mãn.

"Đúng rồi, sao chàng tới đây?" Triệu Khả Nhiên nghi ngờ hỏi: "Không phải trước chúng ta đã nói rồi sao? Trong khoảng thời gian ta ở lại Trấn Bắc Hầu phủ này, chàng cũng không cần sang đây gặp ta sao?"

Sau khi nghe câu hỏi của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc khẽ mỉm cười: "Cũng mấy ngày chúng ta không gặp, ta nhớ nàng, cho nên mới nghĩ đến nhìn nàng một chút, hơn nữa hôm nay còn là tiết Trung thu. Chỉ có điều, may mà ta tới, nếu không ta còn không biết thì ra nàng nhớ ta như vậy!"

"Ta mới không có nhớ chàng!" Triệu Khả Nhiên mở miệng phản bác: "Chàng đừng tự mình đa tình."

Biết Triệu Khả Nhiên chỉ là xấu hổ mà thôi, Tư Đồ Húc cười cười, cũng không nói gì, ngược lại chuyển đề tài, "Đúng rồi, ta tặng nàng quà tiết Trung thu, nàng thích không?"

"Cái gì? Quà tiết Trung thu?" Triệu Khả Nhiên cau mày, "Ta không có nhận được quà tiết Trung thu nào! Chàng chừng nào thì tặng ta quà, sao ta cũng không biết."

Nhìn Triệu Khả Nhiên mang một bộ dạng không rõ ràng lắm tình trạng, Tư Đồ Húc bật cười, "Không phải hôm nay nàng đã nhận được quà sao?"

Sau khi nghe Tư Đồ Húc nói, trong đầu Triệu Khả Nhiên đột nhiên hiện ra một cái ý nghĩ, "Chẳng lẽ, việc hôm nay hoàng thượng sắc phong ta là Quận chúa, đều là một tay chàng bày kế?"

Triệu Khả Nhiên càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao hoàng thượng tuyệt đối chưa từng thấy qua nàng, cho nên càng không thể nào chỉ bằng một bài thơ liền sắc phong nàng làm Quận chúa, hơn nữa còn là Quận chúa phẩm cấp cao như vậy, nhưng mà nếu là Tư Đồ Húc tham gia nói, vậy thì có khả năng.

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc khẽ mỉm cười, "Đúng vậy! Thích không? Cái phong hiệu này? Nếu mà không thích, ta có thể giúp nàng đổi cái khác."

"Thì ra là thật sự là chàng!" sau khi Triệu Khả Nhiên nghe thế cá đáp án, dường như cũng không phải hết sức kinh ngạc, "Nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao đột nhiên chàng nghĩ đến phải làm như vậy chứ? Hơn nữa, còn có, sao hoàng thượng có thể đồng ý đây? Sắc phong một Quận chúa cũng không phải là chuyện nhỏ gì, nhất là từ Nhất Phẩm tôn chính Trấn Quốc Quận chúa, phẩm cấp cao như vậy, ta vừa không có đã làm đại sự, như vậy hoàng thượng thế nào cũng sẽ đồng ý đây?"

Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sờ sờ đầu của nàng, cười nói: "Trước đó không phải nàng đã nói sao? Nàng sợ thân phận của nàng không xứng với ta, cho nên đều trốn tránh liên tục, khi đó ta cũng đã nghĩ, nàng đã nói cảm thấy thân phận của mình không cao, thì ta đây liền nâng thân phận của nàng lên."

Sau khi nghe lời nói của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy một dòng ấm áp từ đáy long trào ra, thì ra Tư Đồ Húc vẫn luôn đem lời nói của nàng ghi tạc trong lòng, coi trọng như vậy, khiến cho nàng hết sức cảm động.

Nhìn vẻ mặt cảm động của Triệu Khả nhưng, Tư Đồ Húc nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của nàng một cái, "Nàng nha, nếu không muốn ta lén hôn như nàng nói, vậy không nên dùng ánh mắt như thế nhìn ta, nếu không, ta sẽ cho rằng nàng đây là mời ta!".

Sau khi nghe được lời Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng đánh hắn một cái, "Chàng không thể nghiêm chỉnh một chút sao? Người ta đang rất cảm động!"

Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cười nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, trong mắt cũng là tràn đầy nghiêm túc, "Vật nhỏ, vô luận ta làm chuyện gì, nàng đều không cần cảm động, bởi vì đây là chuyện đương nhiên, cho nên về sau, không cần nàng lại cảm động, chỉ muốn hảo hảo mà ở bên cạnh cùng ta là được rồi."

Sau khi nghe được lời nói của Tư Đồ Húc, trong mắt Triệu Khả Nhiên nổi lên lệ quang, nàng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Qua một hồi lâu, chợt Triệu Khả Nhiên giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, mở miệng hỏi, "Đúng rồi, Húc, chàng còn chưa nói cho ta biết, tại sao hoàng thượng cứ đồng ý làm như vậy? Chẳng lẽ cũng bởi vì chàng thỉnh cầu, cho nên hoàng thượng thành toàn tâm nguyện, như vậy không thể nào! Chàng nói thật cho ta biết, có phải chàng đồng ý yêu cầu gì của hoàng thượng hay không, cho nên Người mới nguyện ý làm như vậy?"

Thật ra thì không trách Triệu Khả Nhiên có ý nghĩ như vậy, hoàng thượng thế nhưng là vua một nước! Húc sao có thể nói cái gì chính là cái đó! Đặc biệt là sắc phong một Quận chúa chuyện lớn như vậy, sao có thể lập tức đồng ý! Cho nên nàng mới có thể nghĩ đến, đến tột cùng có phải Húc đồng ý điều kiện gì hay không, hoàng thượng mới chịu đồng ý phong nàng làm Quận chúa.

Nhìn bộ dáng muốn truy hỏi tới cùng của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc buồn cười gõ nhẹ đầu của nàng một cái, "Rút cuộc cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ gì chứ! Ấy nhưng là phụ hoàng đó! Nàng yên tâm, Người không nói bất kỳ yêu cầu gì, ta cũng không có đồng ý Người bất cứ chuyện gì, lần này nàng có thể yên tâm chứ!"

Sau khi nge Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên không chỉ không yên tâm, ngược lại càng thêm nghi ngờ, "Nhưng là tại sao chứ? Hoàng thượng ngay cả diện mạo ta cũng chưa từng thấy, sao lại dễ dàng đáp ứng chàng như vậy? Còn nữa, chàng phải biết, hoàng thượng phong cho ta phẩm cấp Quận chúa không thấp! Đây chính là theo Nhất Phẩm tôn quý Trấn Quốc Quận chúa, cùng nữ nhi của vương gia cùng một cấp. Chàng có biết! Phụ thân của tổ mẫu ta lập công lao lớn như vậy, chẳng qua cũng chỉ được phong làm tam phẩm mộ nhã đoan mẫn Quận chúa mà thôi. Ta có tài đức gì chứ! Thế nhưng phẩm cấp so với người còn cao hơn."

Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng biết, Triệu Khả Nhiên tuyệt đối muốn hiểu rõ chuyện này, hắn cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, sau khi thở dài một cái, mở miệng nói, "Nàng nha, cũng không cần suy nghĩ nhiều quá. Ta nói thật cho nàng biết vậy! Chỉ cần là yêu cầu của ta, phụ hoàng cũng sẽ đồng ý, vô luận là cái gì.

Sau khi nghe lời Tư Đồ Húc nói, mắt Triệu Khả Nhiên đều trừng lớn, "Rút cuộc lời này của chàng là có ý gì chứ! Chẳng lẽ nói, dù là chàng nói muốn ngôi vị hoàng đế, hoàng thượng cũng sẽ lập tức thoái vị sao?"

Triệu Khả Nhiên nói xong cũng muốn cười, chờ Tư Đồ Húc phản bác. Dù sao hoàng thượng đúng là thiên tử, sao có thể để cho người khác mạo phạm đến uy nghiêm của hắn! Nhưng mà không ngờ, Tư Đồ Húc cũng không có mở miệng phản bác.

Nhìn bộ dạng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả nhưng thất kinh, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ nói, ta thật sự đã đoán đúng?"

Triệu Khả Nhiên hy vọng Tư Đồ Húc có thể lắc đầu phủ nhận dường nào, nhưng mà lúc Triệu Khả Nhiên mong đợi đó, Tư Đồ Húc nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Nàng nói không hề sai, dù bây giờ ta lập tức muốn ngôi vị hoàng đế, Người cũng sẽ thoái vị cho ta."

Nghe Tư Đồ Húc trả lời khẳng định như thế, Triệu Khả Nhiên hết sức kinh ngạc, "Nhưng tại sao chứ! Hắn thế nhưng là hoàng thượng! Sao Người lại dễ dàng thỏa hiệp với chàng như vậy chứ?"

Khoé miệng Tư Đồ Húc nhếch lên một nụ cười châm chọc, "Có lẽ là muốn bồi thường đi!"

"Bồi thường?" Triệu Khả nhưng không hiểu.

"Không sai, bồi thường." Tư Đồ Húc gật đầu một cái, "Bởi vì mẫu phi ta cũng là bởi vì hắn mới chết, ít nhất hắn cho là như vậy, cho nên hắn nghĩ muốn đem tất cả áy náy đều bồi thường đến trên người ta, vậy nên chỉ cần ta mở miệng nói, chỉ cần có khả năng, hắn cũng tận lực thỏa mãn yêu cầu của ta."

Triệu Khả nhưng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tư Đồ Húc, cẩn thận mở miệng hỏi, "Vậy về sự thật chuyện đó? Thật sự là hoàng thượng hại chết mẫu phi của chàng sao?"

Tư Đồ Húc cười châm chọc nói, "Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải, chỉ là trong mắt của ta, hắn không sai, mẫu phi của ta cũng không sai, sai là sai tại lúc bọn họ quen biết, hơn nữa yêu nhau, cho nên mới gây thành bi kịch. Nói cho cùng, thật ra thì đối với chuyện giữa hai người bọn, ta cũng không hề nghĩ muốn đưa ra nhiều bình luận, bởi vì dù sao đây không phải là chuyện của ta, hơn nữa mẫu phi đã chết, truy cứu nữa ai đúng ai sai căn bản cũng không có ý nghĩa."

"Mẫu phi của chàng, người là một dạng người gì vậy?" Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, "Còn nữa, rút cuộc giữa người và phụ hoàng của chàng xảy ra chuyện gì chứ?"

Triệu Khả Nhiên cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà không phải là vì bát quái, mà là muốn càng hiểu hơn Tư Đồ Húc mà thôi.

Tư Đồ Húc khẽ mỉm cười, "Nàng nha chính là một nữ nhân ngốc, cả trong mắt nàng đều là luôn tuân thủ cái gọi là tình yêu như vậy, cũng bởi vì một phần tình yêu như vậy mà bỏ mạng, thật không biết là khen nàng kiên đinh tốt, hay là nói nàng quá mức cố chấp tốt. Cuối cùng còn rơi vào một kết quả hương tiêu ngọc vẫn."

Triệu Khả Nhiên nghe ra ý châm chọc trong miệng của Tư Đồ Húc châm chọc hết sức nồng (đặc), vẫn như trước hết sức khó hiểu, "Vậy rút cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao mẫu phi của chàng có thể sớm qua đời như vậy đây?"

Tư Đồ Húc sờ sờ đầu Triệu Khả Nhiên, "Chuyện này nói rất dài dòng, lại nói hiện tại thời gian đã không còn sớm, sáng sớm ngày mai nàng còn phải vào cung đi tạ ơn mà, nên sớm một chút nghỉ ngơi đi!"

Nhìn bộ dạng Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cũng biết đại khái hôm nay hắn sẽ không nói, chỉ là không sao, còn nhiều thời gian, về sau nàng đều sẽ biết rút cuộc xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Chỉ có điều, Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, "Đúng rồi, Húc, ngày mai ta sẽ phải tiến cung, ta hỏi chàng, rút cuộc hoàng thượng là một dạng người gì chứ! Còn nữa, trừ hoàng thượng ra, còn có những người đó muốn gặp à!"

Tư Đồ Húc nở nụ cười, "Nàng không cần phải lo lắng, ngày mai ta cũng sẽ tiến cung, đến lúc đó, thời điểm nàng yết kiến phụ hoàng, ta cũng sẽ có mặt, cho nên không cần khẩn trương. Còn nữa, nàng yên tâm đi, phụ hoàng không phải một người khó khăn, Người tuyệt đối sẽ không làm khó dễ nàng, vậy nên nàng yên tâm đi."

Nghe được Tư Đồ Húc an ủi, dường như tâm Triệu Khả Nhiên lập tức liền ổn định lại. Chỉ là sau khi chuyện trong long trầm tĩnh lại, tựa như buồn ngủ cũng lập tức đánh tới vậy, Triệu Khả Nhiên ngáp một cái. Tư Đồ Húc cũng nhìn ra hình như Triệu Khả Nhiên cũng mệt mỏi, vội vàng mở miệng nói, "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, nàng cũng nên nghỉ ngơi, như vậy ngày mai mới có tinh thần đi ứng phó chứ! Chỉ là nàng cũng không cần quá lo lắng, ngày mai có ta ở đây!"

Nói xong, Tư Đồ Húc dắt tay Triệu Khả Nhiên đi tới bên cạnh giường, nhẹ nhàng kéo ra chăn. Sau khi Triệu Khả Nhiên ngủ, hắn mới có nhẹ nhàng đắp mền lên.

Ở Triệu Khả nhưng nằm xong về sau, Tư Đồ Húc nhẹ nhàng ngồi bên giường, lôi kéo tay Triệu Khả Nhiên nói, "Nàng mau ngủ đi! Ta chờ nàng ngủ say rồi đi."

Triệu Khả Nhiên lôi kéo tay Tư Đồ Húc, nhẹ gật đầu một cái. Tiếp đó Triệu Khả Nhiên nhắm hai mắt lại, không biết có phải vì nguyên do Tư Đồ Húc ở bên cạnh hay không, Triệu Khả Nhiên cảm thấy dường như hết sức an tâm, cũng không lâu lắm liền tiến vào mộng đẹp.

Nhìn vẻ mặt Triệu Khả Nhiên ngủ, Tư Đồ Húc cũng không lập tức rời đi ngay, mà lẳng lặng nhìn. Hắn cảm thấy vật nhỏ như vậy là đáng yêu nhất. Bình thường lúc tỉnh táo, cho tới bây giờ vật nhỏ cũng chưa từng có bộ dáng buông lỏng như vậy, dù sao nàng sinh ra và lớn lên trong một loại gia đình như vậy, có phụ mẫu cùng muội muội như vậy, việc này khiến nàng thời khắc nào cũng luôn đề phòng. Nghĩ đến đây, Tư Đồ Húc liền cảm thấy hết sức đau lòng. Xem nàng là một nữ hài tử nhỏ tuổi như vậy, vốn nên vô ưu vô lự lớn lên, nhưng mà nàng lại sống thật vất vả như vậy.

Nghĩ đến đây, trong long Tư Đồ Húc âm thầm quyết định, tương lai nhất định phải đối xử tốt với nàng, một lòng một dạ đối đãi nàng. Hắn không phải phụ hoàng, nàng cũng không phải là mẫu phi, hai người bọn họ đều đủ đủ kiên cường, cho nên hắn cũng tin chắc, tương lai của bọn họ nhất định sẽ tốt.

Bên này không khí ấm áp như vậy, nhưng mà ở trong hoàng cung, lại bởi vì hôm nay hoàng thượng tuyên bố một ít tin tức này, khiến cho rất nhiều người không có biện pháp đi vào giấc ngủ, hoàng hậu chính là một người trong đó.

Tiệc Trung thu ngọ yến hôm nay, vốn hoàng hậu muốn nói ra hôn sự thì một câu nói cũng không có nhắc tới, hoàng thượng lại không lý do phong tước vị Quận chúa, còn nữa, hôm nay nàng mất thể diện tại nơi đông người. Bất luận điều gì, hoàng hậu chỉ cần vừa nghĩ tới, liền cảm thấy trong long rầu rĩ tức giận, làm sao có thể ngủ được chứ? Cho nên dù bây giờ đã là giờ hợi rồi, nhưng mà ở trong Tê Phượng Điện, đèn dầu sáng rỡ như cũ, hoàng hậu cùng thái tử ngồi ở trong đại sảnh đàm thảo. Người có mặt trong đại sảnh không quá nhiều, hoàng hậu cũng chỉ giữ lại mấy tâm phúc hầu hạ ở một bên mà thôi.

"Bổn cung tức chết." Hoàng hậu ném cái chén cầm trong tay phanh một tiếng quăng xuống đất, "Ả tiện nhân Vân Quý phi kia, sau khi yến hội kết thúc, vậy mà quay về phía bổn cung châm chọc khiêu khích. Rút cuộc trong mắt nàng có còn coi bổn cung là hoàng hậu hay không đây!"

Thấy dáng vẻ tức giận của hoàng hậu như vậy, Tư Đồ Thiên vội vàng khuyên nhủ, "Mẫu hậu, xin bớt giận đi! Người phải biết, người càng tức giận, thì Vân Quý càng đắc ý mà thôi. Chúng ta cần gì phải tức giận chứ?"

"Vân Quý phi tiện nhân ấy!" Hoàng hậu cắn răng nghiến lợi nói, "Nàng cũng không nghĩ một chút, rút cuộc hôm nay Bổn cung lên tiếng là vì cái gì. Bổn cung ngăn cản hoàng thượng làm chuyện này, nói đến cùng còn không phải vì mặt mũi hoàng thất sao, cái tiện nhân kia vốn một lời bây giờ dám âm dương quái khí với bổn cung."

"Mẫu hậu bớt giận." Tư Đồ Thiên mở miệng khuyên, "Mẫu hậu, người cần gì phải để ý Vân Quý phi kia! Dù nói thế nào, nàng cũng chỉ là một cái quý phi nho nhỏ mà thôi, nói trắng ra chẳng qua chỉ là một cái địa vị cao hơn thiếp thất một chút mà thôi, người cần gì phải cùng nàng tức giận! Đấy không phải là hạ thấp thân phận của người sao?"

Sau khi nghe được lời nói của Tư Đồ Thiên, sắc mặt hoàng hậu trở nên tốt hơn nhiều, nhất là một câu thiếp thất kia, càng làm cho tâm tình phiền muộn của bà tốt hơn nhiều, "Nói cũng phải, Vân Quý phi có thể kiêu ngạo ra làm sao, nói cho cùng, cũng chỉ có Bổn cung mới là thê tử kết tóc với hoàng thượng mà thôi."

"Không sai." Tư Đồ Thiên tiếp tục khuyên nhủ, "Cho nên mẫu hậu, đối với Vân Quý phi, căn bản người cũng không cần để ý, không phải người cũng đã nói sao? Đối với phụ hoàng mà nói, Vân Quý phi không phải chỉ là một cái thế thân mà thôi sao? Vân Quý phi có thể trở thành là thế thân không phải là bởi vì tướng mạo cùng Tiêu quý phi năm đó có mấy phần giống nhau sao? Nhưng mà người phải biết là trên thế gian này, thứ dễ dàng biến mất nhất chính là thanh xuân, bây giờ Vân Quý phi còn trẻ tuổi, nhưng mà mấy năm sau này nữa, dung nhan thay đổi, đến lúc đó, sợ rẳng phụ hoàng nhìn lâu nàng một cái cũng sẽ ngại phiền lòng. Cho nên mẫu hậu, người cứ thoải mái được rồi, tuyệt đối nàng ta không có năng lực."

Sau khi nghe phân tích của Tư Đồ Thiên, tức giận của hoàng hậu cũng từ từ hạ xuống, "Không sai, Thiên nhi, ngươi nói đúng, Bổn cung không nên ở chỗ này cùng Vân Quý phi kia tức giận. Nói cho cùng, hiện tại chúng ta hiểu rõ tâm ý của hoàng thượng là quan trọng nhất, đó mới là việc cấp bách."

Tư Đồ Thiên gật đầu một cái, "Mẫu hậu nói đúng, hiện tại, rút cuộc phụ hoàng có ý gì đây? Tại sao không lý do liền sắc phong một Quận chúa đây? Hơn nữa còn là phẩm Quận chúa phẩm cấp cao như vậy."

Hoàng hậu cũng là cau mày, "Cái này Bổn cung cũng là đoán không ra, nhưng mà Bổn cung biết, tuyệt đối trong chuyện này hoàng thượng không phải là nhất thời cao hứng, mà là cũng đã sớm quyết định tốt, cũng chỉ là vì cơ hội hôm nay thích hợp, mới có thể lựa chọn trường hợp hôm nay công bố."

"Ý tứ của Mẫu hậu là, thật ra phụ hoàng cũng sớm đã quyết định rồi, nhất định chỉ có điều là thừa dịp hôm nay tuyên bố ra mà thôi." Tư Đồ Thiên nghi ngờ mà hỏi, "Làm sao có thể đây?"

Hoàng hậu cười cười, "Bổn cung cùng phụ hoàng của ngươi đều là phu thê bao nhiêu năm, đối với hắn, Bổn cung mặc dù không nói là hết sức hiểu rõ, nhưng mà tâm tư của hắn ta còn có thể đoán được mấy phần. Ngươi xem phong hào này, còn có phục sức quận chúa kia, thậm chí Tiểu Kim ấn tượng trưng cho thân phận Quận chúa kia, có cái gì không phải sớm đã chuẩn bị tốt."

"Mẫu hậu, người nói rút cuộc phụ hoàng đến tột cùng đang tính toán cái gì đây?" Tư Đồ Thiên hỏi.

Hoàng hậu lắc đầu một cái, "Bổn cung cũng không phải vô cùng hiểu rõ, nhưng mà Bổn cung cũng hết sức tò mò, sao hoàng thượng có thể đưa ra một quyết định như vậy, chưa hết, kỳ quái nhất chính là vốn Thái hậu không đồng ý chuyện này, nhưng mà sau khi Thái hậu nghe được Lý Phúc truyền một câu nói từ hoàng thượng, vậy mà Thái hậu liền ngầm cho phép, điểm này cũng là hết sức kỳ quái."

"Mẫu hậu, ý của người là nói, sợ rằng nguyên nhân phụ hoàng làm như vậy Thái hậu cũng đã biết được, thật sao?" Tư Đồ Thiên hỏi, "Không, nên nói, ngay cả Lý Phúc toàn bộ cũng biết đến."

Hoàng hậu gật đầu một cái, "Không tệ, chỉ là Lý Phúc bên cạnh hoàng thượng thật lâu năm, cho tới nay đều trung thành với hoàng thượng, chỉ sợ hắn tuyệt đối sẽ không nói cái gì, cho dù chúng ta hỏi, cũng tuyệt đối hỏi không ra được cái gì, ngược lại còn có thể rước lấy hoài nghi của hoàng thượng, đến lúc đó thật sự chính là mất hiều hơn được."

"Mẫu hậu nói rất đúng, có điều, chẳng lẽ chúng ta nên cái gì cũng không làm sao?" Tư Đồ Thiên hỏi.

Hoàng hậu gật đầu một cái, "Không sai, bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể làm là yên lặng theo dõi biến hóa. Đúng rồi, không phải con đã gặp qua Triệu Khả Nhiên đó sao? Rút cuộc nàng là người nào vậy?"

Tư Đồ Thiên suy nghĩ một chút sau đó trả lời, "Tựa như nhi thần từng có duyên gặp nàng một lần ở thọ yến Tần lão phu nhân, nàng là ngoại tôn nữ của Tần lão phu nhân. Bất quá không thể không nói, thật ra thì dung mạo của nàng cũng không coi là kém, chỉ là so với muội muội Triệu Khả Nhân của nàng, còn có biểu tỷ Tần Y Miểu của nàng, đúng là nàng không phải là quá mức xuất sắc, rất dễ dàng bị người quên lãng. Nhưng mà tài hoa của nàng cũng không thể nghi ngờ, đích xác hơn hẳn không ít nữ tử, ngay cả Tài nữ Đệ nhất Kinh Thành Tần Y Miểu này cũng thua kém."

Sau khi nghe được lời nói của Tư Đồ Thiên, hoàng hậu như nghĩ tới cái gì sau đó suy đoán, mở miệng nói, "Nói như thế, ngược lại ta đối với nữ tử này cảm thấy rất hứng thú, nếu là thật không có chỗ hơn người, làm sao có khả năng được phong làm từ Nhất Phẩm Trấn quốc Văn Quận chúa tôn chính chứ! Ngày mai vào thời điểm nàng tiến cung tạ ơn, Bổn cung cũng muốn cẩn thận nhìn một chút, rút cuộc nàng là một nữ tử như thế nào."

Đối với lời nói của hoàng hậu, Tư Đồ Thiên cũng không đáp lại, chỉ là lẳng lặng nghe.

Sau khi hoàng hậu nhìn Tư Đồ Thiên một cái, tiếp tục mở miệng nói, "Chỉ là hôm nay thật đúng là không may mắn, chỉ kém một chút là có thể đề ra hôn sự của ngươi và Tần Y Miểu rồi, cố tình bị chuyện này làm trở ngại."

Thấy hoàng hậu tiếc nuối, Tư Đồ Thiên cười cười, "Mẫu hậu cần gì để ý chứ? Dù sao còn nhiều thời gian mà! Hơn nữa, cho dù hiện tại định xuống hôn ước, cũng không có biện pháp lập tức thành hôn! Phải biết rằng Tần tiểu thư còn chưa cập kê."

Hoàng hậu thở dài hậu, nói, "Cũng được! Tựa như ngươi nói, dù sao còn nhiều thời gian, về sau nhắc lại cũng được, chỉ là ngươi phải nhớ, bắt đầu từ bây giờ, nhất định phải đối với Tần tiểu thư khá hơn một chút, cần đoạt niềm vui của nàng, chỉ có như vậy, tương lai nàng mới có thể quyết một lòng với ngươi, biết không?"

Tư Đồ Thiên gật đầu một cái, "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết nên làm như thế nào."

"Vậy thì tốt." Hoàng hậu hài lòng gật đầu một cái.
Bình Luận (0)
Comment