Đích Trưởng Nữ

Chương 130

Vừa tiến vào phòng Lưu di nương, Triệu Khả Nhiên liền chú ý, người trong phòng đúng là không ít. Phụ mẫu của mình đều đã đến, Triệu Oánh và Trương thị cũng tới. Dĩ nhiên, còn có người mới vừa bỏ mình đi trước, Triệu Khả Nhân đương nhiên cũng ở trong đó.

Lưu di nương nửa ngồi ở trên giường, sắc mặt vẫn hết sức tái nhợt, nhưng tinh thần rõ ràng là tốt hơn nhiều so với tối qua, phụ thân ngồi trên một cái ghế ở cạnh giường, mẫu thân và Triệu Khả Nhân đứng ở bên cạnh phụ thân. Mà Trương thị và Triệu Oánh, thì lại đứng ở cuối giường. Thấy được Triệu Khả Nhiên đi vào, Triệu Oánh còn quăng một ánh mắt khiêu khích về phía nàng nhưng Triệu Khả Nhiên cũng không để ý tới khiêu khích của Triệu Oánh, bởi vì bây giờ đối với nàng, Triệu Oanh chỉ đúng là một tôm tép nhãi nhép mà thôi (không đáng quan tâm).

Sau khi vào phòng, Triệu Khả Nhiên như lơ đãng nhìn Lưu di nương một cái. Lúc chú ý tới tầm mắt của Triệu Khả Nhiên, Lưu di nương không để lại dấu vết nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Triệu Khả Nhiên đi lên phía trước, đầu tiên là hành lễ với Triệu Tùng và Tần Hương Hà: “Nữ nhi gặp qua phụ thân, mẫu thân. Nữ nhi tới chậm, khiến phụ mẫu chờ đợi, thật sự có lỗi.”

Theo lý mà nói, hiện tại Triệu Khả Nhiên mặc dù là nữ nhi của Triệu Tùng và Tần Hương Hà, nhưng nàng là Văn Quận Chúa của Đại Lịch hoàng triều, vì lẽ đó vốn không cần phải hành lễ với bọn họ. Nhưng Triệu Khả Nhiên cũng biết, mặc dù mình không có tình cảm với phụ mẫu, nhưng không thể bỏ lễ nghi, nếu mình làm không cẩn thận, còn là dễ dàng để người mượn cớ. Cho nên mỗi một lần, Triệu Khả Nhiên đều hết sức chủ động hành lễ.

Nhìn Triệu Khả Nhiên thi lễ, không nói Tần Hương Hà, trong lòng Triệu Tùng vẫn là hết sức hài lòng. Con gái của mình thành Quận chúa tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng nếu vì thế ỷ sủng mà kiêu, chính mình sẽ không vừa lòng. May mắn, hiện tại mặc dù Khả Nhiên đã là Quận chúa rồi, nhưng mà đối với mình (Triệu Tùng) vẫn thập phần tôn kính. Điểm này làm cho ông hết sức hài lòng.

Cho nên Triệu Tùng cũng không tỏ sắc mặt gì với Triệu Khả Nhiên, vẫn tính là ôn hòa trả lời một câu: “Tốt lắm, tới là tốt.”

Trái với Triệu Tùng mặt ôn hòa, Tần Hương Hà bên cạnh ông lại không một chút tình cảm, chỉ là hết sức qua loa trả lời một câu: “Tới đã tới rồi.”

Thật ra lần trước sau khi ầm ĩ cùng Triệu Khả Nhiên, thái độ Tần Hương Hà đối với Triệu Khả Nhiên vẫn luôn như vậy không nóng không lạnh. Hiện tại ở trong lòng Tần Hương Hà cũng chỉ có một người con gái Triệu Khả Nhân là tốt rồi. Về phần Triệu Khả Nhiên, nếu nàng không muốn nhận thức bà là mẫu thân, mà muốn gần gũi cùng những kẻ hèn hạ, vậy mình cũng không cần để ý tới.

Thấy tất cả mọi người đã đến đủ, Triệu Tùng hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Tốt lắm, chuyện phát sinh ngày hôm qua, các ngươi cũng vô cùng rõ ràng đi! Tốt lắm, hiện tại Khả Nhiên, Oánh Nhi, các con hai người đều đứng ra, xong nói một chút rút cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù thời điểm ngày hôm qua các nàng đều nói, nhưng là ngươi một câu, ta một câu, nghe hết sức loạn. Cho nên hiện tại Triệu Tùng quyết định để cho họ nói lại từng chuyện từng chuyện một xem rút cuộc chuyện gì xảy ra. Đến lúc đó, nếu còn không rõ cái gì, sẽ hỏi tiếp Lưu thị.

Sau khi nghe được Triệu Tùng phân phó, Triệu Khả Nhiên và Triệu Oánh cùng đứng ra ngoài. Triệu Khả Nhiên vẻ mặt vân đạm phong khinh, giống như chuyện gì cũng không liên quan tới nàng. Mà Triệu Oánh ư? Cũng tuyệt không khẩn trương, bởi vì nàng ta rất chắc chắn, ngày hôm qua lúc nàng ta dẫm góc váy Triệu Khả Nhiên, Lưu di nương tuyệt đối không thể nào thấy được. Vậy cho nên nàng ta tuyệt không lo lắng.

Nghĩ tới đây, Triệu Oánh hả hê nhìn Triệu Khả Nhiên một cái. Đối với vẻ bình tĩnh của Triệu Khả Nhiên, nàng ta cho rằng đó chẳng qua là Triệu Khả Nhiên giả vờ mà thôi. Hiện tại chính mình có thể hoàn toàn nắm chắc thắng lợi. Ai bảo Triệu Khả Nhiên không đồng ý giúp nàng ta đi tham gia yến tiệc tuyển phi, cho nên có chuyện tình xảy ra ngày hôm nay, đó cũng là đáng đời nàng.

Nếu Triệu Khả Nhiên không chịu giúp mình, vậy mình cũng muốn phá cơ hội của Triệu Khả Nhiên. Hiện tại xảy ra chuyện này rồi, chỉ cần Triệu Khả Nhiên bị định tội. Đến lúc đó phụ thân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Khi đó, Triệu Khả Nhiên đừng nghĩ đi tham gia yến tiệc tuyển phi gì đó. Nghĩ đến đây, Triệu Oánh tâm tình tốt hơn nhiều.

Nhìn bộ dạng Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên cũng biết rốt cuộc nàng ta đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Triệu Oánh, đôi khi Triệu Khả Nhiên cảm thấy, chỉ bằng cái óc heo này của Triệu Oánh làm sao lại ưa thích gây ầm ĩ như vậy? Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho là nếu xảy ra chuyện này, mình (Khả Nhiên) không thể đi tham gia yến tiệc tuyển phi sao? Nếu như nàng ta thật nghĩ như vậy, thì mình quả là không thể không nói, nàng ta thật vẫn còn quá ngu.

Trong lòng Triệu Khả Nhiên cười lạnh, Triệu Oánh cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng vẫn không biết rút cuộc bản thân có địa vị gì. Cho dù mình thật làm chuyện này, phụ thân tuyệt đối cũng sẽ áp xuống. Nhất là yến tiệc tuyển phi sắp tới, chẳng lẽ cha sẽ vì bào thai chưa biết nam nữ, mà phá hủy nữ nhi giúp đỡ cho đường công danh lợi lộc của ông ta sao? Đối với chuyện có lợi với ông, sao phụ thân lại có thể phá hủy được chứ? Cho nên tính toán của Triệu Oánh dù đúng như thế nào cũng không thể đánh cho vang. Đáng thương cho Triệu Oánh, vẫn còn đắm chìm trong vui sướng của bản thân.

Thấy Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Oánh đều đứng ra ngoài, Triệu Tùng mở miệng ý bảo: “Tốt lắm, Khả Nhiên, con nói trước một chút, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Lời nói vừa dứt, Triệu Khả Nhiên tiến lên, sau khi phúc thân, mở miệng nói liên tục: “Thưa phụ thân, ngày hôm qua lúc con đến hoa viên tản bộ, đúng lúc đó vô tình gặp được Lưu di nương. Bởi vì Lưu di nương đã có thai rồi. Cho nên con liền đề nghị muốn tới đình bên đó ngồi một chút. Tiếp đó, sau khi chúng con đã đến đình, vừa lúc Tam muội muội cũng ở đó, cho nên con cùng Lưu di nương bèn cùng nhau ngồi xuống. Sau lại ngồi một lát, con đột nhiên nhớ còn có chuyện phải làm, cho nên muốn cáo từ trước. Nhưng mà ngay lúc con muốn rời đi, Tam muội muội đã dẫm vào góc váy của con, con không cẩn thận liền ngã xuống. Vừa lúc Lưu di nương cũng ở ngay bên cạnh, cho nên không cẩn thận làm liên lụy tới Lưu di nương. Đây tất cả đều là con sai lầm, kính xin phụ thân tha thứ.”

”Triệu Khả Nhiên, tỷ nói bậy.” Triệu Khả Nhiên vừa dứt lời, Triệu Oánh liền mở miệng la lớn.

Sau khi thấy biểu hiện của Triệu Oánh không có quy củ như vậy, Triệu Tùng nhíu nhíu mày, có chút bất mãn. Rốt cuộc là Oánh Nhi đã xảy ra chuyện gì thế này, không những bất kính với đích tỷ, hơn nữa hành động còn tuyệt không giống như là một đại gia khuê tú.

Triệu Tùng bất mãn, Triệu Oánh cũng không có chú ý tới, hiện tại nàng ta chỉ một lòng nghĩ phải làm sao để đẩy ngã Triệu Khả Nhiên, cho nên cũng không qua mức chú ý đối với mọi thứ chung quanh. Nhưng mà Trương thị ở một bên lại chú ý tới, vì vậy cũng bất chấp thể thống gì đó, vội vàng lên tiếng quát lớn: “Oánh nhi, câm miệng.”

Sau khi nghe được Trương thị quát lớn, Triệu Oánh cảm thấy hết sức uất ức. Nhưng là sau khi Trương thị ra hiệu ở phía sau, đương nhiên cũng chú ý sắc mặt âm trầm của Triệu Tùng, cho nên cũng không dám nói thêm cái gì nữa.

Thấy Triệu Oánh an tĩnh lại, mặc dù Triệu Tùng bất mãn, nhưng mà vẫn mở miệng nói: “Tốt lắm, Oánh nhi, cũng đã nghe lời đại tỷ tỷ con nói, con còn có cái gì để nói.”

Nghe được Triệu Tùng nói, Triệu Oánh vội vàng mở miệng giải thích: “Phụ thân, chuyện không phải như vậy, con hoàn toàn không dẫm lên góc váy đại tỷ. Đại tỷ té ngã, nhưng mà là bởi vì nàng không cẩn thận mà thôi, không có quan hệ gì tới con. Đại tỷ cũng chỉ là thấy Lưu di nương không giữ được thai nhi, cho nên mới muốn tìm một người chết thay mà thôi.”

Nói xong, sắc mặt Triệu Oanh tràn đầy căm phẫn nhìn qua Triệu Khả Nhiên: “Đại tỷ, chính tỷ làm sai, tại sao có thể đẩy ta ra ngoài gánh tội thay! Tỷ cũng không thể xử oan muội!”

Đối mặt với một câu tố cáo như vậy, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn biểu hiện hết sức bình tĩnh: “Tam muội muội không cần tỏ ra kích động như vậy, nếu không làm, chắc chắn phụ thân sẽ không oan uổng muội. Tỷ tin tưởng phụ thân sẽ tự có quyết định.”

Lời nói Triệu Khả Nhiên hết sức có kỹ xảo, vừa chỉ rõ mình là tin tưởng phụ thân, còn nói ra bộ dáng Triệu Oánh hiện tại này, là không tin phụ thân sẽ đưa ra phán đoán chính xác, cho nên mới phải ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ kêu to

Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng nhìn Triệu Khả Nhiên tán thưởng, đối với một điểm nữ nhi nguyện ý tin tưởng mình này, Triệu Tùng vẫn là hết sức hài lòng.

Chỉ là, Triệu Tùng xoay đầu lại, nhìn về phía Triệu Oánh, cau mày mở miệng nói: “Oánh nhi, con cũng không cần náo loạn nữa, phụ thân sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, nếu con chưa từng làm, không người nào có thể oan uổng con.”

Nghe được lời nói Triệu Tùng, Triệu Oánh cảm thấy hết sức uất ức. Nàng không biết, tại sao phụ thân muốn trách mình, mình rõ ràng cái gì cũng không làm, tại sao phụ thân có thể tỏ vẻ trách cứ mình như vậy?

Triệu Oánh không thấy rõ tình trạng, không có nghĩa là Trương thị không thấy rõ. Trương thị ở bên cạnh vẫn chú ý chiều hướng phát triển của sự tình, dĩ nhiên đối với mọi chuyện đều thấy rất rõ ràng, hiển nhiên nàng cũng nhìn ra Triệu Tùng bất mãn với Triệu Oánh.

Thấy rõ điểm này, Trương thị cảm thấy hết sức gấp gáp, biết nếu sự việc tiếp tục tiến triển như vậy, đối với Oánh nhi mà nói là hết sức bất lợi. Nhưng mà hiện tại lại chẳng thể nói ra phát hiện của chính mình. Nếu bây giờ mình mở miệng, nói không chừng lão gia còn cho là hành động của Oánh nhi do mình xúi giục, đến lúc đó lại thật sự là kết thúc rồi, cho nên dù trong lòng Trương thị hết sức gấp gáp, nhưng mà cũng không kế khả thi.

Nhìn Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Oánh một cái, Triệu Tùng cũng không nói gì, chỉ xoay đầu lại nhìn về phía Lưu di nương vẫn ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Lưu thị, nàng nói, chuyện ngày hôm qua nàng thấy sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đối với Lưu thị nằm tại đây, trong lòng Triệu Tùng vẫn có một tia thương tiếc, dù sao nữ nhân này hoài thai đứa bé của chính mình. Hiện tại sảy thai, nàng nhất định cũng hết sức đau lòng. Cho nên thái độ Triệu Tùng đối xử với Lưu di nương vẫn tính là hết sức ôn hòa.

Nghe được lời nói Triệu Tùng, Lưu di nương mở miệng nói: “Bẩm lão gia, thật ra nô tỳ đều thấy được chuyện ngày hôm qua. Chuyện giống như đại tiểu thư nói, vào lúc đại tiểu thư muốn rời đi, tam tiểu thư dẫm góc váy đại tiểu thư, cho nên đại tiểu thư mới có thể té ngã. Đứa bé đáng thương của thiếp thân! Cũng vì như vậy mà không còn.”

Lưu di nương vừa nói vừa lặng lẽ chảy nước mắt, một bộ dáng hoa lê đái vũ, lại thêm hiện tại sắc mặt tái nhợt, xem ra càng thêm điềm đạm đáng yêu, đưa tới Triệu Tùng vô hạn trìu mến.

Chỉ là Triệu Oánh nghe được lời nói của Lưu di nương, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng lớn tiếng nói: “Ngươi gạt người, ta không có. Lưu di nương, sao ngươi có thể xử oan ta! Ngươi nói, có phải là ngươi thông đồng với Triệu Khả Nhiên, muốn xử oan ta hay không. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng hi vọng muốn hại ta!”

Mặc dù ngoài miệng Triệu Oánh nói đúng lý hợp tình, nhưng mà trong lòng của nàng cũng chột dạ, nàng nhớ rõ ràng Lưu di nương hẳn là không thể nào thấy cử động của mình mới đúng! Chẳng lẽ mình đã đoán sai. Chỉ là hiện tại, bất luận như thế nào mình đều tuyệt đối không thể thừa nhận. Nếu thừa nhận, vậy thì mình thật sự là hết rồi.

Lúc nghe thấy Lưu di nương nói vậy, Triệu Tùng thương tiếc Lưu di nương đồng thời đối với Triệu Oánh tự nhiên cũng hết sức bất mãn, nhưng không ngờ ông còn chưa mở lời, Triệu Oánh đã giống như một bà điên, bắt đầu la to.

”Đủ rồi, con còn không câm miệng cho phụ thân.” Triệu Tùng mở miệng khiển trách: “Con nhìn thử bộ dáng bây giờ của mình xem, có chỗ nào giống dáng vẻ một đại gia khuê tú, đều là một người đàn bà chanh chua. Chính con còn dám nói nhiều, chuyện này Lưu di nương con cũng đã nói, là con làm hại, con còn có gì để nói.”

Nghe được Triệu Tùng nói, trong lòng Triệu Oánh hết sức sợ, nhưng mà trên mặt nàng ta còn cố giả bộ trấn định mở miệng biện giải cho mình: “Phụ thân, thật sự oan uổng con. Là Lưu di nương, là bà ta cùng Triệu Khả Nhiên thông đồng, muốn hãm hại con đấy.”

”Tam tiểu thư, làm người cần có lương tâm, ta sẽ đem đứa bé của mình tới oan uổng ngươi sao?” Lưu di nương vừa khóc vừa nói: “Vậy ngươi nói, ta vì cái gì muốn hãm hại ngươi? Còn nữa, chẳng lẽ ta té ngã, sảy thai, cũng là vì muốn oan uổng ngươi sao? Lúc này hai người chúng ta cũng không có cái gì thâm thù đại hận! Ta đến nỗi làm như vậy sao?”

Nghe được Lưu di nương chất vấn, Triệu Oánh không biết nên nói cái gì cho phải, đột nhiên linh quang nàng chợt lóe, mở miệng giải thích: “Lưu di nương, ngươi cũng nói rồi, ta và ngươi cũng không có thâm thù đại hận gì, ta vì sao muốn hại ngươi đây?”

Nhìn Triệu Oánh một mực vì mình nguỵ biện, Triệu Khả Nhiên trong lòng cười lạnh một cái, mặt bi thương đứng dậy, mở miệng nói: “Phụ thân, thật ra thì đều là con sai lầm, nếu không phải là vì con..., đứa bé của Lưu di nương cũng sẽ không chết non. Thật ra thì người tam muội muội muốn làm hại là con, Lưu di nương cũng chỉ là bị liên lụy đến mà thôi. Chỉ là đáng thương đệ đệ chưa ra đời mà thôi.”

*điệu rơi: sảy thai

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh trừng mắt, trong lòng cả kinh, nàng không biết Triệu Khả Nhiên muốn nói điều gì, nhưng mà nàng luôn cảm thấy hết sức lo lắng.

”Triệu Khả Nhiên, tỷ không nên nói lung tung.” Triệu Oánh hết sức hốt hoảng mở miệng, “Tỷ đừng tưởng rằng tỷ nói lung tung mà có thể oan uổng đến muội. Muội cho tỷ biết, muội không sợ tỷ.”

Thấy được nét mặt Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Oánh, Triệu Tùng cho dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng mà đại khái cũng đoán được giữa hai tỷ muội hình như là có chuyện gì xảy ra.

”Tốt lắm, Khả Nhiên, con nói đi! Tại sao vừa nãy con nói như vậy, rốt cuộc giữa con và Oánh.
Bình Luận (0)
Comment