Đích Trưởng Nữ

Chương 165.1

Nghe được âm thanh phía sau, Triệu Khả Nhiên theo bản năng xoay đầu lại nhìn, tuy nhiên không nghĩ đến lại nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc. Người đến chính là Lâm Tú Tú và Vân Y Y. Người nàng nghĩ cách tránh né cũng không kịp, nay lại xuất hiện trước mặt nàng, Triệu Khả Nhiên nhịn không được nhíu mày. Chỉ là động tác nhỏ này của nàng, toàn bộ đều bị Tư Đồ Húc thu vào mắt.

Nhìn bóng dáng Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc đứng chung với nhau, trong mắt Lâm Tú Tú nhanh chóng thoáng qua một tia ghen tị. Chỉ là, chỉ xảy ra trong phút chốc mà thôi, rất nhanh, một chút ghen tị này đã bị nụ cười sáng lạn che dấu. Nàng nâng lên nụ cười, đi tới chỗ Triệu Khả Nhiên.

Khoảng thời gian này,?dien><danqple[]quy!!don? Lâm Tú Tú đi tìm Triệu Khả Nhiên rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Triệu Khả Nhiên mượn cớ từ chối. Điều này để nàng cảm thấy khó hiểu, nàng không biết Triệu Khả Nhiên có phải đã biết chuyện gì không, cho nên mới trốn tránh nàng như vậy. Cho nên nàng vẫn muốn tìm cơ hội dò xét một chút, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn không chịu gặp nàng. Hôm nay, nàng vốn hẹn Vân Y Y cùng đi du hồ. Chính là không nghĩ đến sẽ lại gặp Triệu Khả Nhiên ở ven hồ. Chỉ là, lúc nhìn thấy Triệu Khả Nhiên và Húc vương điện hạ đi cùng nhau, trong lòng nàng nhịn không được ghen ghét dữ dội. Nhưng mà, bây giờ còn chưa đến lúc trở mặt với Triệu Khả Nhiên, cho nên rất nhanh liền kiềm chế cảm xúc không lý trí của mình.

“Khả Nhiên, thật là đã lâu không gặp rồi.” Lâm Tú Tú thoạt nhìn như tiểu cô nương thiên chân vô tà, nàng bĩu môi, oán trách nói: “Sau tiệc tuyển phi, chúng ta cũng không có gặp mặt. Mỗi lần tìm ngươi, ngươi đều không rảnh. Nhưng mà, xem ra chúng ta rất có duyên, nếu không, hôm nay làm sao có thể vô tình gặp ngươi!”

“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Các ngươi cũng đến du hồ sao? Xem ra hôm nay thật là một ngày tốt để du hồ!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vân Y Y ở một bên cũng không biết chuyện gì. Rõ ràng là người tâm tư đơn thuần nhất trong tất cả mọi người, “Nếu trùng hợp như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau đi du hồ đi! Khả Nhiên, lại nói, chúng ta lâu rồi cũng không có gặp mặt. Ngươi cái người này, còn nói là bạn tốt, mỗi lần hẹn ngươi, ngươi đều không rảnh.”

Thật ra trong lòng Vân Y Y vốn rất lo lắng. Nàng vẫn luôn biết Tú Tú thích Húc vương, nhưng mà Húc vương lại chọn Khả Nhiên, nàng thật sự lo lắng Khả Nhiên và Tú Tú sẽ xảy ra ngăn cách. Nhưng mà, sau khi thấy Tú Tú tiếp nhận cầu thân của Vân vương. Hơn nữa, Tú Tú thường xuyên muốn hẹn Khả Nhiên ra ngoài, nàng chỉ biết hai người bọn họ cũng không vì chuyện này mà không thoải mái. Chuyện này làm cho nàng thả lỏng hơn, bởi vì nếu hai người các nàng thật sự xảy ra chuyện gì, nàng thật sự không biết nên giúp ai cho đúng. Tú Tú là bằng hữu cùng nhau lớn lên với nàng, nhưng nàng vô cùng thích Khả Nhiên. Hiện tại, nhìn thấy hai người các nàng vẫn như trước, nàng thật sự vui mừng.

Đối mặt với Vân Y Y, tâm tình Triệu Khả Nhiên rõ ràng tốt hơn, hơn nữa càng thêm chân thành, “Ta không phải cố ý, khoảng thời gian này của ta rất bề bộn. Sự việc thật sự rất nhiều, ta nhiều việc bận không thể đến, cho nên đến giờ vẫn không có thời gian đến nơi hẹn.”

“Không sao.” Vân Y Y cười nói, “Chỉ là, ngươi không thời gian gặp chúng ta lại có thời gian cùng Húc vương đi du hồ. Xem ra, trong lòng ngươi Húc vương so với chúng ta quan trọng hơn. Cái này thật khiến ta đau lòng!”

Nói xong, vẻ mặt Vân Y Y tỏ ra bộ dạng hết sức đau lòng, nhìn Triệu Khả Nhiên. Nhìn bộ dáng Vân Y Y, Triệu Khả Nhiên thật sự dở khóc dở cười. Chỉ là, đồng thời, bởi vì có Vân Y Y làm trò, Triệu Khả Nhiên mới trở nên thoải mái hơn.

“Được rồi, chúng ta cũng không nên đứng ở đây trò chuyện chứ!” Lâm Tú Tú cười đề nghị, ddie%nda^nlee*quu$ydo&n “Không bằng chúng ta lên thuyền trước đi! Các ngươi không muốn vừa du hồ vừa nói chuyện sao? Như vậy tốt hơn.”

“Tốt!” Vân Y Y vô cùng hưng phấn, “Vậy chúng ta mau lên thuyền đi!”

Nói xong, Vân Y Y cũng không quản người khác, một mình chạy đến chiếc thuyền nhỏ đang đậu ven hồ. Nhìn dáng vẻ Vân Y Y vui mừng, Triệu Khả Nhiên thật sự không thể nói nên lời cự tuyệt. Chỉ là, Triệu Khả Nhiên nhìn về phía Lâm Tú Tú trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua một tia đen tối. Vừa rồi, cho dù là nàng, hay là Húc, cũng không có đồng ý muốn cùng các nàng cùng nhau du hồ. Nhưng mà Lâm Tú Tú liền quyết định, xem ra tâm cơ của nàng thật sự không cạn!

Đối với Lâm Tú Tú và Vân Y Y gia nhập, Tư Đồ Húc rõ ràng vô cùng bất mãn. Đây là lần đầu tiên hắn và Triệu Khả Nhiên quang minh chính đại du ngoạn, vốn là hắn chỉ muốn cùng Triệu Khả Nhiên hảo hảo mà trải qua một ngày mà thôi. Nhưng không nghĩ đến, giữa đường lại gia nhập hai người. Không quan trọng, cho dù là nội tâm bất mãn, Tư Đồ Húc vẫn như cũ không mở miệng nói gì, dù sao hai người kia cũng là bằng hữu Triệu Khả Nhiên.

Sau khi tất cả mọi người đều lên thuyền, thuyền từ từ rời khỏi bờ, bắt đầu chạy nhanh trên mặt hồ. Đến tiếng gió đều nghe được.

Bây giờ đã là mùa thu, trên mặt hồ không có mảng lớn hoa sen, hai bờ sông cũng không có lá dương liễu xanh biếc. Nhưng mà, trên mặt hồ nước hết sức trong suốt, còn có thể thấy con cá ở dưới bơi vui vẻ. Hai bờ sông cây cối cũng đã biến thành sắc vàng, một mảnh thành màu vàng kim. Ngồi ở trên thuyền, từng trận gió thu mát mẻ từ bên ngoài thổi tới, khiến tinh thần con người cảm thấy sảng khoái.

Đoàn người Triệu Khả Nhiên đều ngồi trong khoang thuyền, chỉ là, vẫn là có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ, cảm nhận từng đợt gió thu. Trong khoang thuyền, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên cùng ngồi một chỗ, còn lại Lâm Tú Tú và Vân Y Y ngồi ở đối diện. Đại đa số thời gian, đều là Triệu Khả Nhiên và Lâm Tú Tú, Vân Y Y nói chuyện phiếm mà thôi, còn lại Tư Đồ Húc là ngồi ở chỗ đó, cũng không có mở miệng nói quá nhiều. Chỉ là, Triệu Khả Nhiên biết, vốn là cuộc hẹn hai người, thế nhưng bây giờ thật giống như thành tiệc trà giữa tỷ muội, trong lòng của hắn nhất định là không vui vẻ. Chỉ là, tạo thành tình hình bây giờ cũng là không có cách nào, chung quy nàng cũng không chính xác mở miệng nói không cho Lâm Tú Tú bọn họ lên thuyền!

Một bên hạ nhân thỉnh thoảng đi lên thêm rượu cho mọi người. Nói tóm lại, cũng xem như chủ và khách đều vui vẻ.

Mặc dù Triệu Khả Nhiên và Lâm Tú Tú bọn họ nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn chú ý Tư Đồ Húc bên cạnh mình. Mà Tư Đồ Húc bất cứ lúc nào cũng chú ý nhu cầu của Triệu Khả Nhiên, thỉnh thoảng gắp cho Triệu Khả Nhiên một chút điểm tâm.... Nói tóm lại, động tác hai người mặc dù nói không phải vô cùng thân mật, nhưng lại rất ấm áp. Ld<>ld

Nhìn hành động của hai người, Vân Y Y vô cùng hâm mộ mở miệng, “Khả Nhiên, ta thật sự rất hâm mộ ngươi... tình cảm của ngươi và Húc vương thật tốt.”

“Y Y, sao ngươi cần phải hâm mộ!” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, “Không phải ngươi và Dật vương đã định hôn ước sao? Hai người chúng ta có thể làm như vậy, các ngươi cũng có thể như vậy!”

“Ta cũng muốn như vậy!” Cảm xúc Vân Y Y xem ra có chút sa sút, “Chỉ là, không biết vì sao, dường như ta cảm giác, Dật ca ca rất tốt với ta dường như không phải bộ dáng vô cùng để tâm."

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá! Ngươi xem, ngươi uống nhiều như vậy, ngay cả tinh thần tốt dường như cũng không tốt lắm, cho nên mới suy nghĩ lung tung.” Triệu Khả Nhiên nhìn ra được Vân Y Y hình như là có chút say, nếu không, tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

“Khả Nhiên, ngươi thì tốt rồi. Húc vương đối tốt với ngươi như vậy.” Vân Y Y còn vì Triệu Khả Nhiên vui mừng, “Không khí giữa hai người các ngươi thật sự là rất ấm áp, dường như rất giống một đôi vợ chồng già. Chỉ là thật sự là rất kỳ quái, các ngươi rõ ràng không có quen biết bao lâu, lại có thể ăn ý như vậy.”

Quả nhiên người càng đơn thuần lại càng dễ dàng nhìn ra bản chất. Không thể không nói, mặc dù Vân Y Y không có tâm cơ gì, nhưng mà ngược lại nàng là người thấy rõ ràng nhất. Mà Triệu Khả Nhiên nghe được Vân Y Y nói, cũng không biết trả lời như thế nào mới đúng, cho nên dứt khoát không lên tiếng.

Lâm Tú Tú ở một bên, nghe được lời nói của Vân Y Y, cũng lâm vào trầm tư. Nàng bắt đầu chú ý nhìn hành động của Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên, kết quả phát hiện, thật sự là giống như Vân Y Y nói. Nhưng Lâm Tú Tú cùng Vân Y Y khác nhau, nàng xem toàn bộ sự việc.

Thấy được hành động giữa Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc, Lâm Tú Tú biết, giữa bọn họ khẳng định không phải đơn giản như vậy. Nếu như Khả Nhiên sớm quen biết Tư Đồ Húc, vậy lúc nàng (Lâm Tú Tú) và nàng (Triệu Khả Nhiên) nói chuyện với nhau sau này, tại sao nàng (Triệu Khả Nhiên) không mở miệng giải thích? Nàng (Triệu Khả Nhiên) có phải hay không muốn xem chuyện cười của nàng(Lâm Tú Tú)?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tú Tú liền tràn đầy oán hận và ghen tỵ. Rõ ràng Triệu Khả Nhiên cũng chỉ là một dòng chính nữ phủ Thái Sư mà thôi. Phụ thân của nàng vừa không có kế thừa Hầu vị, nàng cuối cùng có gì tốt! Tại sao đầu tiên được phong làm Quận chúa, tiếp đó lại cùng Húc vương định ra hôn ước. Nàng (Lâm Tú Tú) mất nhiều tâm tư như vậy, mới có thể từ thứ nữ biến thành dòng chính nữ, nhưng Triệu Khả Nhiên thì sao? Có thể không cần tốn nhiều sức, có thể lấy được những thứ mà nàng (Lâm Tú Tú) vĩnh viễn không có. Địa vị Quận chúa, tâm ý Húc vương, tại sao Triệu Khả Nhiên lại may mắn như vậy!

Ghen tỵ tựa như một dây leo, không ngừng sinh trưởng trong lòng Lâm Tú Tú. Chỉ cần vừa nhìn thấy Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên hành động thân mật, lòng của nàng không có cách nào bình tĩnh.

“Ta cảm thấy, hình như ta hơi say rồi, ta muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.” Lâm Tú Tú thật sự không chịu nổi, chỉ có thể viện cớ, rời khỏi khoang thuyền.

Nhìn Lâm Tú Tú rời khỏi, trong mắt Triệu Khả Nhiên lóe lên tia sáng sắc bén, chỉ là, rất nhanh lại biến mất không thấy. Sau đó nàng quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Vân Y Y. Chỉ là, cho dù cùng Vân Y Y nói chuyện, tâm tư Triệu Khả Nhiên cũng không có đặt trên người Vân Y Y. Chẳng qua, tính tình của Vân Y Y, tuyệt đối không nhìn ra.

Chỉ là, Vân Y Y không nhìn ra, không có nghĩa là Tư Đồ Húc không nhìn ra. Kể từ sau khi Lâm Tú Tú rời khỏi, hắn liền chú ý Triệu Khả Nhiên không yên lòng. Mặc dù hắn không biết giữa Triệu Khả Nhiên và Lâm Tú Tú rốt cuộc đã xảy ra chuện gì, nhưng mà, đối với Lâm Tú Tú hắn thật sự không có biện pháp sinh ra thiện cảm.

Qua một thời gian sau, Lâm Tú Tú vẫn chưa về, Vân Y Y đứng dậy, “Khả Nhiên, cũng lâu như vậy, Tú Tú vẫn chưa về, ta có chút lo lắng, ta đi xem một chút.”

Nhìn gương mặt Vân Y Y bởi vì uống rượu nên đỏ bừng, Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc đầu, ml/d/d/l/q/d/ml “Y Y, dáng vẻ này của ngươi, nếu là lúc này đi ra ngoài, ta thật lo lắng ngươi sẽ rơi vào trong nước!”

“Sẽ không, ta vẫn còn rất thanh tỉnh.” Vân Y Y cười trả lời, chỉ là ánh mắt của nàng cũng có chút mơ màng.

Thật ra nếu là lúc bình thường, Vân Y Y tuyệt đối sẽ không luống cuống như vậy. Nhưng là hôm nay nhìn thấy Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên cử chỉ thân mật thật sự kích thích đến nàng. Rõ ràng mọi người cùng nhau định ra hôn ước, hơn nữa nàng và Dật ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng mà tình cảm giữa bọn họ làm thế nào cũng so được tình cảm giữa Húc Vương và Khả Nhiên, nàng không biết Dật ca ca rốt cuộc có phải hay không thích nàng. Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng của nàng không nhịn được rối rắm, cho nên bất tri bất giác đã uống hơi nhiều.

“Y Y, ngươi không phải lo lắng.” Triệu Khả Nhiên mở miệng đề nghị, “Nếu không, ta cho người đi tìm Tú Tú được rồi, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, như vậy có vẻ tốt hơn.”
Bình Luận (0)
Comment