Đích Trưởng Nữ

Chương 174.1

Lời nói của Triệu Khả Nhiên giống như là một đạo sấm sét, trực tiếp bổ trúng Tần Hương Hà. Tần Hương Hà thật sự không thể tin được, một câu như vậy, là từ trong miệng Triệu Khả Nhiên nói ra. Nghe xem nữ nhi tốt của mình nói, cái gì “Tổ phụ, Khả Nhiên hết thảy do người làm chủ.”, lời như vậy, không phải là chấp nhận đề nghị để Tôn Thị lên làm chính thê sao?

“Triệu Khả Nhiên, ngươi...” Tần Hương Hà nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy hận ý, giống như người trước mắt căn bản cũng không phải là con gái của nàng, mà là kẻ thù của nàng.

Đối mặt với ánh mắt của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên cũng không né tránh nhìn thẳng, “Mẫu thân, con nói là lời nói thật, tổ phụ là nhất gia chi chủ, quyết định của người, chúng ta làm sao có thể cãi lời chứ? Như vậy, thật sự là quá bất hiếu rồi.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, hận ý trong lòng Tần Hương Hà càng sâu. Nàng thật không biết người trước mắt này rốt cuộc có phải con gái của nàng hay không, ddiieennddaannllqqdd nếu là con gái của nàng, như thế nào lại đồng ý chuyện như vậy? Mà mặt quay nhìn hận ý của mẫu thân, Triệu Khả Nhiên một chút cảm giác cũng không có, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì, còn tự nhiên uống trà.

Đối với lời nói của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng rất hài lòng. Ông vui mừng nhìn Triệu Khả Nhiên, tiếp tục nói, “Nếu chuyện này tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy thì làm như vậy đi!”

Trong lòng Tần Hương Hà rất tức giận, nhưng nàng vừa định muốn mở miệng, lại bị Triệu Lâm cắt đứt.

“Hương Hà, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng.” Triệu Lâm nhìn Tần Hương Hà ánh mắt hết sức lạnh lẽo, “Nàng là quá bận rộn, cho nên mới không có thời gian dạy dỗ tốt Khả Nhân, cho nên Khả Nhân mới trở thành bộ dạng như hôm nay. Còn nữa, chuyện một năm trước, nàng còn chưa quên đi! Nếu không phải thật sự quá bận rộn, làm sao ngnàng lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ? Cho nên, hãy tìm một người tới giúp nàng chia sẻ một chút sẽ khá tốt.”

Nghe Triệu Lâm nhắc chuyện một năm trước, Tần Hương Hà nhất thời đem toàn bộ lời nói nuốt trở lại trong bụng, lời của Triệu Lâm, nàng nghe được rất rõ ràng, ý tứ chính là, nếu mình đồng ý, vậy thì tốt nhất. Nếu không đồng ý muốn làm lớn chuyện, hắn cũng không quan tâm, hắn sẽ đem chuyện trước kia nàng hãm hại Lâm Khê Nhiễm nói ra. Nếu thật sự xảy ra, thì nàng thật sự không có mặt mũi nhìn người.

Mặc dù trong lòng mười vạn lần không muốn, nhưng Tần Hương Hà vẫn nhịn xuống, cố gắng cung kính trả lời, “Nếu nói như vậy, vậy tất cả do cha làm chủ.”

“Được, nếu chuyện này tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì quyết định như vậy.” Triệu Lâm mở miệng cười nói, “Nếu đã quyết định, vậy chuyện này vẫn nhanh chóng làm xong. Cũng không lâu lắm chính là ngày Phong nhi tham gia thi Đình, kế tiếp chính là lễ cập kê của Khả Nhiên, sau đó chính là hôn sự. Thời gian vô cùng chặt chẽ. Cho nên ta quyết định, mấy ngày này tìm thời gian tới làm đi! Nhất định phải làm xong trước khi Phong nhi tham gia thi Đình.”

“Nhanh như vậy?” Tần Hương Hà lên tiếng kinh hô.

Thật ra thì, mặc dù trên miệng nàng thỏa hiệp, nhưng mà trong lòng vẫn rất miễn cưỡng. Nàng cũng biết chuyện kế tiếp có rất nhiều, cho nên nàng vẫn muốn kéo dài. Nhưng không ngờ, Triệu Lâm lại muốn trong mấy ngày nay đem chuyện này làm xong.

“Nếu đã quyết định, vậy thì nhanh chóng làm xong, như vậy mới đúng.” Triệu Lâm nhàn nhạt nhìn Tần Hương Hà, ông biết rõ tính toán trong lòng Tần Hương Hà, cho nên ông mới quyết định mau chóng đem chuyện làm xong, tránh cho đêm dài lắm mộng. Đến lúc đó nếu lại sinh biến cố gì, vậy cũng không tốt.

Tần Hương Hà không có cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận chuyện này.

Chuyện cũng đã nói xong, mọi người liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong cũng cùng nhau rời khỏi, trở lại Tùng Bách viên. Khi đến trước của Tùng Bách viên, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói. Một câu dứt khoát.

“Khả Nhiên, ngươi chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nghe được âm thanh, Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong đồng thời quay đầu lại, thấy người gọi bọn họ lại, thì ra là Tần Hương Hà.

“Mẫu thân, người có chuyện gì không?” Thấy Tần Hương Hà, ánh mắt Triệu Khả Nhiên bình tĩnh, không có một tia biến hóa, giống như người đứng trước mặt nàng chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi, diendanle•quydon mà không phải mẫu thân huyết mạch tương liên.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tần Hương Hà không nhịn được chau mày, nàng ghét nhất chính là ánh mắt này của Triệu Khả Nhiên, giống như cái gì cũng không quan tâm, mình chính là mẹ ruột của nàng! Nàng không phải cũng nên quan tâm mình mới đúng chứ? Tại sao nàng có thể dùng ánh mắt không sao cả nhìn mình chứ?

Còn có, Tần Hương Hà dùng ánh mắt chán ghét liếc mắt nhìn Triệu Khả Phong, Triệu Khả Nhiên rõ ràng cũng biết mình không thích Triệu Khả Phong, vẫn luôn cùng hắn đi gần như vậy. Điểm này, nàng cũng bất mãn.

“Ngươi theo ta tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi.” Giọng nói của Tần Hương Hà cao cao tại thượng, giống như là bố thí, giống như Triệu Khả Nhiên có thể nói chuyện với nàng, đó là phúc khí của nàng.

Nói xong, Tần Hương Hà dẫn đầu đi về phía trước. Nàng chắc chắn Triệu Khả Nhiên nhất định sẽ đuổi theo, hoàn toàn cũng không tiếp tục nhìn Triệu Khả Nhiên.

“Đại tỷ.” Nhìn Triệu Khả Nhiên cất bước muốn đuổi theo, Triệu Khả Phong không nhịn được mở miệng kêu lên. Nói thật ra, tình huống bây giờ, hắn không cho là, đại tỷ và đại nương sẽ nói gì tốt. Nhất là mới vừa rồi trong đại sảnh xảy ra chuyện như vậy, bây giờ đại nương nhất định là hận chết đại tỷ rồi. Mặc kệ nói thế nào cũng được, đại nương mẫu thân của đại tỷ, nếu là thật xảy ra chuyện gì, đối với đại tỷ mà nói, vậy cũng là bất lợi.

Chú ý tới ánh mắt lo lắng của Triệu Khả Phong, một dòng nước ấm tràn vào lòng Triệu Khả Nhiên, nàng cảm thấy thật ra thì có người nhà lo lắng cho mình như vậy cũng thật không tệ. Nàng nhìn Triệu Khả Phong, trấn an bằng cách vỗ bờ vai của hắn. Cười lắc đầu, “Yên tâm đi, không có việc gì. Phong nhi, đệ trở về phòng trước đi! Nói Cầm Hương đi cùng tỷ!”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền theo hướng Tần Hương Hà đi, Cầm Hương cũng gấp rút đi theo. Rất nhanh, trong tiểu hoa viên Tùng Bách viện Tần Hương Hà đang ngồi trên băng đá. Triệu Khả Nhiên đi tới, cũng không hề ngồi xuống, ngược lại là đứng ở một bên.

Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, trời cũng đã tối. Trong tiểu hoa viên cũng đã sớm treo đèn lồng, cho nên cũng không phải vô cùng tối. Nhưng mà, khi treo đèn lồng lên, so với ban ngày, cũng không thể so sánh được, ngược lại có vẻ âm trầm.

Tần Hương Hà ngồi ở đâu, Triệu Khả Nhiên liền đứng tại đó, nhưng ai cũng không có mở miệng nói chuyện trước. Đang lẳng lặng duy trì một lúc, Tần Hương Hà rốt cuộc không nhịn được, mở miệng chất vấn, “Triệu Khả Nhiên, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là có ý gì, hôm nay tại sao ngươi muốn làm như vậy?”

“Ha ha ha, mẫu thân, rốt cuộc người đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?” Đối mặt với sự tức giận của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên một chút cũng không lùi bước, “Còn nữa, mẫu thân, người muốn chỉ trích lời của ta, vậy hay là đem chuyện nói ra đi! Ta không thích giải câu đố.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi biết rõ còn hỏi.” Thấy thái độ Triệu Khả Nhiên không lạnh không nóng, Tần Hương Hà cảm thấy như đánh vào không khí, “Ngươi biết rõ ta nói chính là chuyện vừa xảy ra trong đại sảnh, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đồng ý chuyện này?”

“Mẫu thân, việc này là người xử oan ta rồi.” Triệu Khả Nhiên vẻ mặt vô tội, “Ta cũng không có làm gì! Từ đầu tới cuối ta chỉ nói hai câu mà thôi, có thể tạo được tác dụng gì. Tất cả mọi chuyện đều là tổ phụ quyết định, mẫu thân, ngươi có cái gì bất mãn, vậy thì đi tìm tổ phụ đi!”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi...” Nhìn Triệu Khả Nhiên một bộ dạng không liên quan đến mình, Tần Hương Hà liền tức giận khó nhịn, diễn đàn  cái này có phải con gái của nàng hay không! Thế nào mỗi một câu đều chống đối với nàng.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần đổi chủ đề. Ý của ta ngươi rất rõ ràng. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đồng ý cho Tôn thị trở thành bình thê? Ta mới là mẫu thân của ngươi, tại sao ngươi phải giúp Tôn thị đó?”

“Mẫu thân, người không nói, có lúc, ta cũng sẽ quên, thì ra ta là con gái của người!” Triệu Khả Nhiên châm chọc mở miệng nói, “Ta còn tưởng rằng, người chỉ có một nữ nhi Triệu Khả Nhân mà thôi! Thì ra là chỉ cần vừa xảy ra chuyện, ta chính là con gái của người rồi.”

Ý tứ trong lời nói Triệu Khả Nhiên, Tần Hương Hà nghe rất rõ ràng, đối với châm chọc của Triệu Khả Nhiên, nàng tuyệt không cảm thấy xấu hổ, “Triệu Khả Nhiên, ngươi là ta sinh, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không cũng được, cả đời ta cũng là mẫu thân của ngươi. Cho dù ta thật sự vứt bỏ ngươi... ngươi tuyệt đối cũng không thể phản bội ta.”

Nghe lời nói của Tần Hương Hà cây ngay không sợ chết đứng, Triệu Khả Nhiên cũng không có xúc động phẫn nộ, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, “Mẫu thân, người muốn nói cái gì, vậy thì mau nói đi! Giằng co cả một ngày, ta cũng mệt mỏi, người mau nói xong, ta còn muốn đi về nghỉ ngơi!”

“Ngươi...” Chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tần Hương Hà liền cảm thấy tức giận, nàng hít sâu một hơi, hồi phục tâm tình của mình, dùng giọng ra lệnh nói, “Triệu Khả Nhiên, ta lệnh cho ngươi, bây giờ ngươi lập tức đi nói với tổ phụ ngươi, nói ngươi không muốn Tôn Thị trở thành bình thê.”

Nhìn dáng vẻ đương nhiên của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, từng chữ từng chữ nói, “Mẫu thân, ta, nói, ta, không, muốn.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi.” Thấy Triệu Khả Nhiên cự tuyệt, Tần Hương Hà giận đến nỗi dùng ngón tay chỉ vào nàng, ngón tay còn run rẩy, “Ngươi... ngươi nghịch nữ này, ta là mẫu thân của ngươi! Sao ngươi có thể đối với ta như vậy. Ta cho ngươi biết, ngươi muốn nói hay không nói, ngươi cũng phải đi làm.”
Bình Luận (0)
Comment