Thấy Triệu Khả Nhiên dần dần đi xa, Triệu Khả Nhân vội vàng lên tiếng kêu. Mà nghe được nàng kêu gào, Triệu Khả Nhiên dừng bước, quay người, nhìn thẳng người gọi nàng.
“Ha ha, Triệu Khả Nhân, tính khí của ngươi hình như không tốt! Ba lần bốn lượt kêu ta dừng lại như vậy.” Khuôn mặt Triệu Khả Nhiên vốn tươi cười từ từ biến hóa, nhìn Triệu Khả Nhân ánh mắt càng ngày càng bén nhọn, “Xem ra trong mắt ngươi, ta chính là không đáng tôn trọng! Ngươi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta.”
“Triệu Khả Nhiên, ta cho ngươi biết, ngươi không cần ở chỗ này nói lung tung, ta gọi ngươi lại, chẳng qua chỉ là muốn đem chuyện hỏi rõ ràng mà thôi.” Thấy ánh mắt sắc bén của người trước mắt, Triệu Khả Nhân bất tri bất giác cảm thấy có phần chột dạ, “Còn nữa, đừng tùy ý đổi chủ đề như vậy, ngươi biết rõ ràng ta gọi ngươi là vì chuyện gì?”
“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên thu hồi ánh mắt, nhếch miệng lạnh nhạt mỉm cười, trên mặt là vẻ mặt khó hiểu, “Chỉ là, Triệu Khả Nhân, ngươi nói cũng không đúng rồi? Là ngươi đột nhiên gọi ta lại, ta làm sao biết ngươi muốn nói những gì chứ? Ta không có bản lĩnh biết trước!”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi cũng không cần giả bộ.”
Thấy ánh mắt Triệu Khả Nhiên một bộ dáng không sao cả, Triệu Khả Nhân không nhịn được lửa giận trong lòng, “Ta hỏi ngươi, chuyện ngày hôm nay, có phải là ngươi bày kế hay không. Ngày hôm qua Thanh Trúc bỏ thuốc ngươi, hôm nay thánh chỉ đã tới rồi. Nếu không phải là ngươi giở trò quỷ, chuyện này sao lại biến thành bộ dáng này.”
“Ha ha, Triệu Khả Nhân, ngươi thật là xem trọng ta. Ta nào có bản lĩnh như vậy!” Triệu Khả Nhiên cười như không cười, nửa thật nửa giả nhìn Triệu Khả Nhân, “Ngươi phải biết, thánh chỉ này là Hoàng thượng tự mình hạ xuống. Sao ta có thể thao túng quyết định của Hoàng thượng!”
“Ngươi nói láo, nếu không phải ngươi nói, tại sao Hoàng thượng phải hạ thánh chỉ như vậy chứ?” Đối với lời Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân tuyệt không tin tưởng, “Nếu không phải là ngươi giở trò quỷ bên trong, sao ta lại biến thành bộ dáng hiện tại này chứ? Triệu Khả Nhiên, ngươi hận ta như vậy sao? Muốn thấy ta ngã vào đáy cốc, phải không?”
“Triệu Khả Nhân, ngươi nói ta có nên hận ngươi hay không?”
Nghe Triệu Khả Nhân nói, Triệu Khả Nhiên giống như nghe được chuyện cười, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta nên đối đãi thật tốt ngươi sao? Từ nhỏ đến lớn, ngươi rốt cuộc hãm hại ta bao nhiêu lần, sợ là ngay cả chính ngươi cũng không nhớ rõ đi! Cho tới nay, ngươi đối với ta có tình tỷ muội sao? Cho dù là một chút cũng được, nhưng ngươi có sao? Chuyện lúc trước, ngươi mưu tính hôn ước của ta, ta cũng cho ngươi rồi. Thế nhưng chuyện lần này? Ta sắp thành thân, ngươi lại xúi giục Thanh Trúc bỏ thuốc vào cao điểm của ta, ngươi đây là muốn hại cả đời ta!”
“Ngươi... ngươi đều biết.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Triệu Khả Nhân cả kinh. Nàng cho tới nay, đều cho rằng mình làm rất tốt, cũng không bại lộ bí mật, nhưng không ngờ Triệu Khả Nhiên cái gì cũng biết, ngay cả chuyện hôn ước lúc trước, nàng cũng biết. Chuyện kia, mình rõ ràng làm rất bí mật, nàng làm sao có thể biết.
Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhân kinh nghi bất định, Triệu Khả Nhiên cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, “Có phải tò mò ta là làm sao biết hay không? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi vẫn cho là những chuyện ngươi làm không chê vào đâu được sao? Ngươi sai sót chồng chất như vậy, ta muốn không biết, vậy thì thật sự là quá ngu ngốc. Còn nữa, khi đó ngoại trừ việc ngươi mưu đoạt hôn ước của ta, thật ra thì ngươi còn có một mục đích khác, chính là muốn hãm hại Triệu Oánh, đúng không!”
“Ngươi... làm sao ngươi có thể biết chứ?” Triệu Khả Nhân vừa lắc đầu, di£en ¥dan le ∑quy ×don vừa không dám tin tự lẩm bẩm, “Chuyện này, ngươi không thể nào biết. Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
“Tại sao ta không biết chứ? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Triệu Khả Nhân, ngươi cho rằng ta ngu như vậy sao?”
Triệu Khả Nhiên ghé bên tai Triệu Khả Nhân, nhẹ nhàng mở miệng nói, “Còn nữa, ngươi cho rằng Triệu Oánh ngu ngốc kia, thật sự thông minh như vậy, trong một đêm liền nghĩ ra phương pháp phản kích sao? Ngươi hiểu rõ Triệu Oánh, ngươi thật sự cho rằng nàng có bản lĩnh này sao?”
“Là ngươi!” Triệu Khả Nhân trợn to hai mắt, “Triệu Khả Nhiên, chuyện lần đó là ngươi làm trò quỷ, là ngươi dạy Triệu Oánh, phải hay không?”
Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Khả Nhân, khóe miệng khẽ nâng lên một đường cong, nhưng cũng không để ý tới vấn đề của Triệu Khả Nhân.
Thấy Triệu Khả Nhiên cười không đáp, Triệu Khả Nhân cũng biết chuyện kia thật sự là Triệu Khả Nhiên giở trò quỷ rồi, “Triệu Khả Nhiên, ngươi đã biết, vậy tại sao ngươi còn mặc cho ta mưu đoạt hôn sự của ngươi chứ? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?”
“Triệu Khả Nhân, ngươi thật sự quá coi trọng ta rồi.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng một đường cong châm chọc, “Ngươi và Lâm Khê nhiễm không phải lưỡng tình tương duyệt sao? Các ngươi không phải ở sau lưng ta không biết hẹn hò bao nhiêu lần sao? Các ngươi đã yêu nhau như vậy, vậy ta cũng không nên ngăn cản các ngươi! Cho nên ta liền dứt khoát thành toàn các ngươi. Ai, chỉ là thật là đáng tiếc, cuối cùng các ngươi vẫn không đến với nhau!”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi... ngươi biết tất cả. Ngươi... rốt cuộc ngươi biết từ khi nào?”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Triệu Khả Nhân tràn đầy sợ hãi, nàng không biết Triệu Khả Nhiên sao lại biết nhiều chuyện như vậy. Nếu Triệu Khả Nhiên đem những chuyện này nói ra ngoài, vậy sau này mình còn thanh danh gì! Nhất là bây giờ mình mới mới vừa bị giáng làm thứ phi mà thôi, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, vậy hôn sự của mình và Thái tử chỉ sợ cũng thật sự ngâm nước nóng, hơn nữa sau này mình, sợ là cũng không tìm được người trong sạch rồi. Hơn nữa, nếu biết chuyện này, nếu Hoàng thượng tức giận, vậy chỉ sợ mạng nhỏ của mình cũng sẽ không giữ được.
Nhìn sắc mặt Triệu Khả Nhân càng ngày càng kém, Triệu Khả Nhiên cũng biết nàng đang suy nghĩ gì rồi, “Triệu Khả Nhân, ngươi cũng không cần lo lắng, những chuyện này ta sẽ không nói ra Nếu ta thật sự muốn nói, cũng đã sớm nói, căn bản cũng không cần ở chỗ này nói cho ngươi biết,”
“Ngươi, Triệu Khả Nhiên, ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?”
Triệu Khả Nhân nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy oán hận, “Bây giờ ngươi nói với ta rốt cuộc là có mục đích gì, có phải ngươi muốn uy hiếp ta hay không.”
“Triệu Khả Nhân, ta chỉ có thể nói ngươi thật sự là suy nghĩ nhiều quá.” Triệu Khả Nhiên trong tươi cười tràn đầy châm chọc, “Ngươi không cần nghĩ mọi người trên thế giới đều hèn hạ giống như ngươi. Ta muốn hại ngươi, vậy căn bản cũng không tốn công tốn sức như vậy. Ngươi không thấy sao? Chuyện ngày hôm nay.”
“Ngươi, Triệu Khả Nhiên, chuyện này quả nhiên là ngươi bày kế.” Trong mắt Triệu Khả Nhân hận ý càng sâu, “Là ngươi, ngươi cáo trạng với Hoàng thượng, phải hay không? Cho nên vào lúc này hoàng thượng giáng ta làm thứ phi. Triệu Khả Nhiên, ngươi thật sự là độc ác! Ta là thân muội muội của ngươi! Thế nhưng ngươi lại hại ta như vậy.”
“Ha ha, Triệu Khả Nhân, ngươi lên án ta ta cũng không tùy tiện thừa nhận…!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Chỉ là, nếu nói đến ác độc, ta cảm thấy ta cũng không sánh bằng ngươi! Ngươi còn biết chúng ta là thân tỷ muội! Như vậy lúc ngươi xui khiến Thanh Trúc bỏ hồng hoa vào cao điểm của ta, sao ngươi không suy nghĩ một chút, ngươi là thân muội muội của ta chứ?”
“Ta... ta không có làm.” Triệu Khả Nhân không dám nhìn vào mắt Triệu Khả Nhiên, vô cùng chột dạ lên tiếng, “Chuyện kia, không có quan hệ gì với ta, đó là Thanh Trúc hận ngươi mới làm vậy, ta cái gì cũng không biết.”
Thấy Triệu Khả Nhân tới lúc này vẫn không muốn thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại Triệu Khả Nhiên tuyệt không tức giận, ddienddan lleqquyddon nàng cười nhìn Triệu Khả Nhân, “Phải ha! Vậy ta ta cũng nói cho ngươi biết, lần này chuyện Hoàng thượng hạ chỉ, ta cái gì cũng không biết. Đó là bởi vì Hoàng thượng biết ngươi làm ác, mới có thể hạ thánh chỉ như vậy, ta chính là cái gì cũng không biết!”
“Ngươi, Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần mở mắt nói dối.” Triệu Khả Nhân tức giận khó nhịn, “Rõ ràng chính là ngươi làm, vậy mà vẫn muốn gạt ta.”
“Ha ha, Triệu Khả Nhân, bây giờ ngươi rất tức giận đi!” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Vốn dĩ là Tần Y Miểu là chính phi, ngươi là trắc phi, ngươi cũng đã không phục lắm rồi. Chuyện bây giờ càng thêm hỏng bét, ngươi đã trở thành thứ phi rồi, ngươi so Tần Y Miểu cũng không chỉ thấp một cấp mà thôi.”
“Ngươi, Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần quá đắc ý.”
Triệu Khả Nhiên vừa vặn đạp trúng tâm Triệu Khả Nhân, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tần Y Miểu, nàng cũng chẳng có gì ghê gớm. Người Thái tử thích là ta, mặc kệ ta có thân phận gì, chỉ cần ta có thể bắt được sủng ái của Thái tử, như vậy là đủ rồi.”
“Ha ha, xem ra Triệu Khả Nhân ngươi là nhận mệnh rồi?” Triệu Khả Nhiên đầu chuyển một cái, nhếch miệng lên nụ cười xấu xa, “Triệu Khả Nhân, nếu không ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể làm được điều kiện ta nói ra, vậy ta có biện pháp để cho ngươi lần nữa trở thành trắc thái tử phi, như thế nào?”
Mặc dù biết rõ Triệu Khả Nhiên sẽ không tốt bụng như vậy, nhưng Triệu Khả Nhân vẫn là không nhịn được dụ hoặc, mở miệng hỏi, “Ngươi nói điều kiện rốt cuộc là cái gì?”
“Rất đơn giản.” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên thoáng qua một tia ác ý, “Ngươi không phải xui khiến Thanh Trúc bỏ thuốc trong cao điểm của ta sao? Ta cũng không cần ngươi làm chuyện gì, ngươi chỉ cần ăn hết hồng hoa, vậy thì có thể.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi đang đùa giỡn ta.”
Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân giận không thể mở miệng nói, “Ngươi biết rõ ràng, ta căn bản không thể đồng ý. Triệu Khả Nhiên, ngươi thật sự ác độc! Thế nhưng muốn hại ta cả đời vô sinh. Ngươi muốn phá hủy cả đời ta sao?”
“Ha ha, Triệu Khả Nhân, xem ra ngươi cũng biết ngươi là một người ác độc!” Trong nháy mắt Triệu Khả Nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, “Không sai, ta chính là đang đùa giỡn ngươi, vậy thì thế nào? Ta muốn phá hủy cuộc sống của ngươi, giống như ngươi muốn phá hủy cuộc đời của ta! Chớ quên chuyện chính ngươi đã làm.”
“Ngươi, Triệu Khả Nhiên, ngươi muốn làm cái gì?”
Thấy ánh mắt Triệu Khả Nhiên quăng tới, Triệu Khả Nhân không biết tại sao, cảm thấy hết sức hoảng hốt.
“Triệu Khả Nhân, ta cảnh cáo ngươi.”
Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng ghé bên tai Triệu Khả Nhân, vô cùng dịu dàng mở miệng, nhưng mà mỗi một chữ đều khiến cho Triệu Khả Nhân cảm thấy kinh hãi, “Từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất nên an phận thủ thường. Nếu không, ta sợ đến lúc đó, ngay cả vị trí thứ phi sợ rằng ngươi cũng không ngồi nổi. Còn nữa, Thanh Trúc đã bị ta giải quyết. Ngay cả người nhà của nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cho nên ta trừng phạt ngươi đã đủ nhẹ. Ngươi cũng không cần chạm vào ranh giới của ta. Bằng không, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên không tiếp tục để ý tới Triệu Khả Nhân, rời đi. Mà Triệu Khả Nhân một mình ở lại, nhưng lúc này trong lòng tràn đầy sợ hãi.