“Ngươi nói cái gì?” Chân mày Triệu Khả Nhân nhăn thành một đoàn, “Triệu Khả Nhiên, ngươi có ý gì, ngươi muốn làm cái gì, phải hay không? Có phải ngươi muốn bêu xấu ta lúc đại hôn hay không?”
“Yên tâm đi.” Triệu Khả Nhiên nhún vai một cái, “Ngươi đừng quên, hôm đó cũng là đại hôn của ta, cho nên ta không có thời gian, cũng không có tinh lực hãm hại ngươi. Chẳng qua là, hôm đó, rốt cuộc ngươi có thể bị xấu mặt hay không, thì ta không biết.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên không để ý đến Triệu Khả Nhân, rời khỏi đại sảnh. Mà Triệu Khả Nhân, khi nghe được Triệu Khả Nhiên nói, không biết vì sao, trong lòng của nàng hiện ra một cỗ dự cảm chẳng lành. Nàng cảm thấy Triệu Khả Nhiên hẳn là đã biết cái gì rồi.
Cho nên vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên muốn rời khỏi, Triệu Khả Nhân cũng nóng nảy, nàng vội vã kêu lên, “Triệu Khả Nhiên, không phải ngươi nói muốn ngồi xuống trò chuyện với ta sao? Đã như vậy, vậy chúng ta đến hoa viên đi! Nói thật, hai tỷ muội chúng ta cũng rất lâu không có hảo hảo nói chuyện với nhau rồi. Dù sao chúng ta cũng sắp phải xuất giá rồi, không bằng nhân cơ hội này, hảo hảo mà trò chuyện một chút.”
Triệu Khả Nhiên xoay đầu lại, nhếch miệng mỉm cười, “Ha ha, Triệu Khả Nhân, ngươi đã mời nhiệt tình như vậy, vậy ta cũng không tiện cự tuyệt. Vậy chúng ta đến hoa viên đi!”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền dẫn đầu đi ra ngoài. Chỉ là, ở trong bóng tối, nàng lặng lẽ ra hiệu bằng mắt cho Thi Hương. Sau đó, Thi Hương không dấu vết gật đầu một cái. Lấy được sự khẳng định của Thi Hương, trong mắt Triệu Khả Nhiên thoáng qua một tia sáng kỳ dị, nhưng mà rất nhanh liền biến mất không thấy. Mà cử động giữa Triệu Khả Nhiên và Thi Hương, trừ bọn họ ra, căn bản không có người chú ý tới.
Rất nhanh, hai người đi đến hoa viên ngồi xuống. Bây giờ đã là mùa xuân, trong hoa viên vạn vật hồi sinh, sức sống tràn trề. Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên băng đá, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Nếu là người ngoài thấy được, sợ rằng có thể cho là, họ chỉ là đơn thuần tới nơi này ngắm phong cảnh. Nhưng mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, Triệu Khả Nhiên đích xác là đang nhàn nhã uống trà, thưởng thức bánh ngọt, xem phong cảnh. Nhưng mà, Triệu Khả Nhân cũng không phải như vậy, tinh thần của nàng vẫn luôn hoảng hốt, vẻ mặt sốt ruột, nhưng không muốn mở miệng trước.
Qua một lúc lâu, Triệu Khả Nhân thật sự nhịn không được, nàng mở miệng hỏi, “Triệu Khả Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì với ta? Ngươi hẹn ta ra ngoài, không phải ở đây ngắm phong cảnh với ta chứ!”
“Là ta hẹn ngươi sao?” Triệu Khả Nhiên khẽ cười một tiếng, “Triệu Khả Nhân, hình như là ngươi nói muốn ngồi xuống tán gẫu với ta, chúng ta mới ra ngoài!”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần tiếp tục giả bộ.” Giọng nói Triệu Khả Nhân vang dội, “Mới vừa rồi, rõ ràng là ngươi muốn hẹn ta ra ngoài. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã biết chuyện gì hay không, cho nên mới nói với ta.”
“Ha ha, Triệu Khả Nhân, tính tình của ngươi thật đúng là nóng nảy!” Triệu Khả Nhiên ngược lại không tức giận, “Xem ra nếu chúng ta ngồi xuống nói, khẳng định không phải là tán gẫu, mà là có chuyện cần phải bàn.”
“Triệu Khả Nhiên, <>dien <>dan <>le <>quy <>don tình nghĩa giữa tỷ muội chúng ta sớm đã chặt đứt, những điều này ngươi rất rõ ràng, không phải sao?” Triệu Khả Nhân nhếch miệng cười trào phúng, “Chẳng lẽ, ngươi còn cho là, giữa chúng ta còn có thể có tỷ muội tình thâm cùng nhau vừa nói vừa cười! Ngươi sẽ không ngây thơ như vậy chứ!”
“Dĩ nhiên không phải.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng cho là giữa chúng ta sẽ có tình tỷ muội gì. Cho dù là trước kia, hay là hiện tại.”
"Nếu, ngươi cũng nghĩ như vậy, vậy thì mau nói những gì ngươi muốn nói đi!” Triệu Khả Nhân cười nhạt vài tiếng, “Ta không có thời gian dư thừa ở chỗ này day dưa với ngươi. Ngươi là Văn quận chúa cao cao tại thượng! Lúc ngươi xuất giá, sẽ có rất nhiều người giúp ngươi chuẩn bị, nhưng ta thì khác, ta không có bản lĩnh như Văn quận chúa! Cho nên ta chỉ có thể tự mình chuẩn bị.”
“Xem ra tâm tình của ngươi không tốt chút nào!” Triệu Khả Nhiên cười, nhìn Triệu Khả Nhân trong mắt nhiều hơn mấy phần chân ý, “Vậy nếu ngươi nghe được lời ta nói tiếp theo, nhất định sẽ càng thêm mất hứng.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi có ý gì, ngươi muốn làm cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Trong lòng của Triệu Khả Nhân lộp bộp một tiếng, hơn nữa còn dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành khó nói nên lời, “Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi làm cái gì, ta đều không sợ.”
“Ta sẽ không làm gì với ngươi, chỉ là, Triệu Khả Nhân.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Cho dù ta không làm gì, ngươi cũng khó mà sống dễ chịu! Vừa nghĩ tới ngươi sắp cử hành hôn lễ, ngay cả ta cũng không nhịn được lo lắng dùm ngươi.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi cứ nói thẳng đi!” Triệu Khả Nhân mở miệng nói, “Không cần tiếp tục quanh co lòng vòng. Ta biết rõ ngươi muốn đả kích ta mà thôi, cho nên ngươi cứ ra nói đi!”
“Nếu nói như vậy, vậy ta liền nói thẳng.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười xấu xa, “Triệu Khả Nhân, ngươi cảm thấy, ngày đại hôn của ngươi, Thái tử sẽ xuất hiện sao? Còn nữa, đêm tân hôn của ngươi, có thể nhìn thấy Thái tử sao?”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi có ý gì!”
Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Triệu Khả Nhân tức không nhịn được, “Người đanh nguyền rủa ta, phải không? Ngươi là tỷ tỷ gì chứ! Cả ngày mong đợi muội muội của ngươi bất hạnh. Ta cho ngươi biết, ngươi không cần ở đây lên tiếng đe dọa. Nếu không, ta sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Thật sẽ xuất hiện sao?” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Triệu Khả Nhân, “Muội muội, ta nghĩ ngươi hẳn là quên mất, ngày đại hôn của các ngươi ngày mấy! Ngươi thật cho là Thái tử sẽ xuất hiện vào ngày đó sao? Ngươi đừng quên, trước ngày đại hôn của ngươi ba ngày là ngày gì!”
Triệu Khả nhân không hiểu lời Triệu Khả Nhiên nói là có ý gì, nhưng nàng cẩn thận ngẫm lại, sắc mặt chỉ một thoáng liền thay đổi.
“Ha ha, xem ra, ngươi đã nghĩ ra.” Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, “Không sai, ngày đại hôn của ngươi chính là ngày lại mặt của Thái tử phi, ngươi nói, Thái tử có thể đi cùng với Thái tử phi về Tần quốc công phủ hay không? Còn nữa, nếu họ cùng đi về, mợ có thể nhiệt tình mời hắn ở lại một buổi tối hay không? Nếu là thật, vậy Triệu Khả Nhân ngươi, ngươi liền thảm rồi.”
Triệu Khả Nhiên nói một số chuyện, Triệu Khả Nhân mới vừa rồi cũng đã nghĩ đến, cho nên sắc mặt của nàng mới đại biến.
“Ha ha, nếu lời ta muốn nói cũng đã nói rồi, vậy ta cũng không quấy rầy ngươi, ngươi hảo hảo nghĩ một chút nên làm sao bây giờ!”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền đứng dậy, đi thẳng. Nhưng mà, lúc nàng xoay người rời đi, từ trong túi quần nàng rơi ra một hà bao. Nàng một chút cũng không có chú ý tới, mà trực tiếp rồi rời đi.
Sau khi nàng rời đi, Triệu Khả Nhân còn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, nhưng không ngờ, bên tai của nàng lại đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh ngạc nhiên, “Ah, đây là vật gì!”
Bị đạo âm thanh này cắt đứt suy nghĩ trong lòng Triệu Khả Nhân rất bất mãn, nàng trừng mắt liếc người đầu sỏ phát ra âm thanh, cũng chính là Nhàn Vân, “Ngươi không thấy ta đang suy nghĩ sao? Ngươi ầm ĩ cái gì hả?”
“Tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý.” Nghe Triệu Khả Nhân trách cứ, Nhàn Vân vội vàng mở miệng biện giải cho mình, “Nô tỳ chỉ là thấy được trên đất giống như có cái gì, cho nên mới lên tiếng kinh hô. Nhưng mà nô tỳ không ngờ sẽ quấy nhiễu đến tiểu thư.”
“Thứ gì chứ?” Triệu Khả Nhân men theo tầm mắt Nhàn Vân nhìn sang, quả nhiên thấy trên đất có một vật, nàng mở miệng phân phó, “Nhàn Vân, ngươi đi nhặt nó tới đây.”
Nhàn Vân rất nhanh nhặt đồ vật trên đất lên, nàng đưa đồ vật cho Triệu Khả Nhân, “Tiểu thư, hình như món đồ này là đại tiểu thư làm rớt, di£en ¥dan le ∑quy ×don hình như là một hà bao, cũng không biết bên trong đựng vật gì.”
“Hà bao sao?”
Triệu Khả Nhân nhận lấy hà bao, phát hiện hà bao này dùng chất liệu rất tốt, hơn nữa hết sức tinh xảo. Nàng mở ra hà bao nhìn, nhưng chỉ thấy một tờ giấy ố vàng, thoạt nhìn hình như đã cũ rồi. Nàng nhíu mày, không hiểu rốt cuộc Triệu Khả Nhiên tại sao phải dùng hà bao tốt này chứa một trang giấy như vậy.
Lòng hiếu kỳ điều khiển, Triệu Khả Nhân mở tờ giấy ra, nhưng vừa nhìn thấy mấy chữ phía trên, trong lòng của nàng nhất thời hưng phấn vô cùng.
“Tiểu thư, rốt cuộc đây là thứ gì!” Nhàn Vân cảm thấy nghi ngờ, “Nhìn dáng vẻ của người, chắc là vật rất quan trọng!”
Triệu Khả Nhân định mở miệng, lại thấy được bóng dáng của Thi Hương, nàng vội vã đem hà bao và tờ giấy trong tay bỏ vào túi của mình.
“Thi Hương, ngươi có chuyện gì không?” Triệu Khả Nhân tỏ vẻ trấn định mở miệng hỏi, “Ngươi không phải hầu hạ bên cạnh Triệu Khả Nhiên sao, chạy đến đây làm gì?”
“Xin lỗi, nhị tiểu thư.” Thi Hương thi lễ, mở miệng nói, “Tiểu thư nhà ta mới vừa mất một hà bao, cho nên muốn xem một chút có phải rơi ở chỗ này hay không.”
“Chúng ta cũng không thấy hà bao gì, ngươi đến chỗ khác tìm một chút đi!” Triệu Khả Nhân mở miệng đuổi: “Hiện tại trong lòng ta rất phiền! Ngươi không cần lắc lư trước mắt ta.”
“Vậy nô tỳ cáo lui trước.”
Thi Hương cũng không tranh luận nhiều, liền rời đi.
“Tiểu thư, đại tiểu thư mới vừa rớt hà bao, là cái chúng ta nhặt được sao?” Cho đến khi Thi Hương đi xa, Nhàn Vân mới mở miệng hỏi, “Tại sao người không đem hà bao trả lại cho đại tiểu thư chứ?”
“Ha ha, Triệu Khả Nhiên đương nhiên nóng nảy, trong hà bao có vật quan trọng như vậy, nàng không khẩn trương mới là lạ?” Triệu Khả Nhân cười xảo trá, “Chỉ là, đồ như vậy đã đến trong tay ta, vậy thì tuyệt đối không trả lại rồi.”
“Tiểu thư, rốt cuộc là vật tốt gì?” Nhàn Lạc luôn trầm mặc không nói cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ.
“Ha ha, đây chính là đồ tốt.” Triệu Khả Nhân cười đắc ý, “Đây chính là phương thuốc thượng cổ, có thể trợ giúp nữ tử mau sớm mang thai. Chỉ cần bây giờ ta bắt đầu dùng, vậy đến lúc lập gia đình, ta nhất định sẽ mang thai trước Tần Y Miểu. Ta còn tưởng rằng Triệu Khả Nhiên không gấp gáp! Thì ra là nàng ở trong tối làm nhiều chuyện như vậy. Chỉ là, hiện tại phương thuốc này đã là của ta.”
Nói xong, Triệu Khả Nhân đứng lên, vừa rồi uể oải, bây giờ nét mặt tỏa ra sáng ngời, “Tốt lắm, chúng ta cũng trở về đi! Nhàn Vân, chờ một chút, trước hết ngươi đi tìm một đại phu nhìn phương thuốc này một chút, nếu không có vấn đề gì, vậy thì hốt thuốc theo phương thuốc này cho ta, ta muốn điều dưỡng thân thể thật tốt.”
“Dạ, tiểu thư.”