Đến thời gian dùng
bữa tối, tất cả mọi người đi tới nhà ăn. Trong phủ Thái sư, vào ngày 15
hàng tháng, tất cả mọi người trong phủ đều cùng nhau dùng bữa tối, đây
là thói quen của phủ Thái sư nhiều năm qua.
Triệu Khả Nhiên nhìn
bốn phía chung quanh, thấy mọi người đều tề tập đầy đủ. Tuy rằng đại gia đình cùng nhau dùng bữa tối, nhưng không phải tất cả mọi người đểu ngồi cùng một bàn. Ở bên trong nhà ăn, đang bày biện hai bàn thức ăn. Dù sao dòng chính với thứ xuất có thân phận khác nhau, chỉ có chủ tử chính
thức mới được ngồi bàn chủ thượng, những người khác cũng chỉ có thể ngồi bàn dưới biểu thị cho thân phận thứ xuất.
Ở bàn bên dưới, những
người ngồi ở bàn này là mấy người thiếp của Triệu Tùng: Trương thị, Lý
thị, Lưu thị cùng mấy đứa con của các nàng. Trương di nương là biểu muội của Triệu Tùng, vì gia đình sa sút, sau này mẫu thân Triệu Tùng thấy
nàng đáng thương, rước nàng vào nhà cho làm thiếp của Triệu Tùng. Bởi vì được mẫu thân Triệu Tùng làm chủ, cho nên, Trương thị xem như lương
thiếp. Trương thị vì Triệu Tùng sinh hạ một nữ nhi, gọi là Triệu Oánh,
năm nay 12 tuổi, là Tam tiểu thư thứ xuất phủ Thái sư. Lý thị là nha
hoàn hồi môn của Tần Hương Hà, sau này được Tần Hương Hà nâng lên làm
thiếp. Nàng vì Triệu Tùng sinh hạ hai nữ nhi, Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư - Triệu Lâm, Triệu Hồng. Mà Lưu thị, vốn chính là ca kỹ ở Vạn Hoa
Lâu, được Triệu Tùng coi trọng, cho nên mới được mang vào phủ Thái sư,
trở thành thiếp của Triệu Tùng. Từng ấy năm tới nay, Lưu thị lại không
sinh được mụn con nào, điều này khiến nàng ta tức giận đến nghiến
răng nghiến lợi.
Ở bàn chủ thượng, người ngồi vị trí đầu tiên
tất nhiên là Triệu Tùng, chính thê của hắn Tần Hương Hà và 2 nữ nhi do
Tần Hương Hà sinh, Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân. Tần Hương Hà là
chính thê của Triệu Tùng, có phân lượng không nhỏ trong lòng Triệu Tùng, không phải chỉ vì nàng có thủ đoạn, còn một điều quan trọng, thì phải
là Tần Hương Hà là tiểu thư dòng chính thất của phủ Quốc Công, đương
nhiệm Tần Quốc Công hiện giờ là đại ca Tần Hương Hà. Ngoài 4 người, trên bàn chủ thượng còn có Tôn thị cùng nhi tử duy nhất của phủ Thái sư do
nàng sinh - Triệu Khả Phong. Tôn di nương tuy là thiếp nhưng có vị trí
rất cao trong lòng Triệu Tùng. Tôn di nương cũng là nữ nhi nhà quan, mấy ca ca của nàng đều làm quan trong triều đình, đại ca nàng thậm chí còn
là Hộ bộ thị lang. Nữ nhân như vậy, vốn dĩ phải làm chính thê. Nhưng lúc trước Tôn di nương gả cho Triệu Tùng tại thời điểm gia đình sa sút. Sau này, dưới sự trợ giúp của Triệu Tùng, nhà mẹ đẻ của nàng mới quật khởi, nàng còn sinh ra nhi tử duy nhất cho Triệu Tùng, cho nên nàng được
Triệu Tùng yêu thương, được phong làm quý thiếp, vào thời điểm mọi người trong cả gia đình tề tụ vào 15 hàng tháng, nàng đều được ngồi ăn cơm ở
bàn chủ thượng. Nhưng cũng bởi vì phần vinh sủng này của nàng, làm Tần
Hương Hà càng thêm chán ghét Tôn thị.
Nhìn đại gia đình tụ tập
cùng một chỗ, hoà thuận vui vẻ dùng bữa tối, Triệu Khả Nhiên ở mặt ngoài không biểu hiện gì, trong lòng lại cười lạnh. Hiện tại thoạt nhìn người một nhà hòa thuận vui vẻ, nhưng trong lòng những người ngồi đây đều
không biết cất giấu tính toán những gì. Hậu viện nữ nhân càng nhiều,
chiến tranh lại càng ác liệt, ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, thực
chất lại ngấm ngầm đấu đá, ba đào mãnh liệt. Nam nhân đều thế, hy vọng
nữ nhân trong hậu viện của mình càng nhiều càng tốt, nhưng lại mơ mộng
viễn tưởng mong các nàng hòa thuận chung sống.
“Sao vậy, tỷ tỷ, tỷ thấy không thoải mái sao? Có phải mấy hôm trước nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏe hẳn?”
Triệu Khả Nhiên đang trầm tư suy nghĩ, một đạo tiếng nói thanh thúy vang lên ở bên tai nàng. Triệu Khả Nhiên quay đầu thì thấy Triệu Khả Nhân đang
thân thiết hỏi han quan tâm nàng, chẳng qua là ở sâu trong ánh mắt nàng, lại mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa.
“Không có việc gì.” Triệu Khả Nhiên cười nhẹ.
“Khả Nhiên, con nhiễm phong hàn đã khỏi hẳn chưa?” Triệu Tùng hỏi, nhưng
trong giọng nói lại không có một tia thân thiết nào, dường như chỉ hỏi
thăm cho có lệ theo khuôn phép.
“Đa tạ phụ thân quan tâm, con đã không có gì đáng ngại.” Triệu Khả Nhiên cảm động nhìn về phía Triệu Tùng.
Nếu như là trước kia, Triệu Khả Nhiên nhất định sẽ thương tâm vì phụ thân
đối xử lạnh nhạt với nàng, sau đó cái gì cũng không muốn nói. Nhưng càng như vậy lại sẽ chỉ làm cho mọi việc tệ thêm, chắc nguyên nhân cũng là
như vậy, cho nên, phụ thân mẫu thân mới có thể đối xử càng ngày càng
lãnh nhạt với nàng. Hiện tại Triệu Khả Nhiên cũng không ngốc như vậy,
mặc kệ phụ thân có phải hay không thật sự quan tâm nàng, nàng đều phải
tỏ ra cảm kích nhận.
“Ân, vậy là tốt rồi.”
Nhìn thấy ánh
mắt cảm động của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng bỗng chốc ngây ngẩn cả
người, trước kia cho dù hắn nói gì, đại nữ nhi đều giống như đầu gỗ,
không nghĩ tới hiện tại chỉ vì một câu hỏi thăm của hắn lại cảm động.
Xem ra bình thường chính bản thân hắn đã xem nhẹ nữ nhi này. Triệu Tùng
trong lòng dâng lên một tia áy náy.
“Con phải dưỡng thân mình cho tốt! Về sau cẩn thận một chút, đừng để lại bị rơi vào trong nước.”
Triệu Tùng dặn dò thêm một câu.
Ở một bên Triệu Khả Nhân nhìn Triệu Khả Nhiên tự nhiên hào phóng trả lời, bỗng chốc không biết nên phản ứng như thế nào.
“Muội muội, muội muội, sao vậy?” Triệu Khả Nhiên kêu nhỏ Triệu Khả Nhân.
“Nga, không, không có việc gì.” Triệu Khả Nhân nhíu mày, ánh mắt lại mang theo một tia tìm kiếm nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên cũng không trốn tránh, cười nhìn Triệu Khả Nhân. “Đúng rồi,
nghe nói mấy ngày hôm trước tại thọ yến của Lâm bá mẫu, nghe nói muội
muội được tất cả mọi người khen ngợi a!”