Đích Trưởng Tôn

Chương 45

Triệu Trường Ninh bước ra khi sắc trời đã tối mịt. Ba người kia đang ở bên ngoài nghe Côn khúc*, vốn định lợi dụng bóng đêm chuẩn bị trà trộn vào hậu viện, thấy Triệu Trường Ninh đi ra thì không cần thiết nữa. Kỷ Hiền quan sát nàng từ đầu đến chân, xác nhận không có bất trắc gì, mới tiếc nuối: “Còn định chặn trước cổng, ngắm thử bộ dạng mặc nữ trang của ngài thế nào, xem ra không thấy được rồi.”

* Côn khúc: tuồng Côn Sơn (hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát)

Trường Ninh khẽ mỉm cười rằng: “Nói vậy Kỷ Hiền đại nhân không cần chứng cứ nữa sao?”

Ánh mắt Kỷ Hiền sáng lên: “Ngài tìm thấy chứng cứ thật hả?”

Triệu Trường Ninh cả buổi vẫn chưa ăn gì, đầu ngõ có một sạp mỳ, thắp đèn lồng đỏ, hơi nóng trong nồi bốc lên nghi ngút. Mỳ được làm khá tiêu chuẩn, sợi mỳ hơi ngả vàng nhỏ mà dai, nước dùng được ninh từ xương bò, bên trên xếp vài miếng thịt bò thái mỏng, còn rắc thêm mấy cọng rau cần. Vừa nóng vừa sốt, vừa thơm vừa đậm đà, nàng ăn rất ngon miệng.

Ăn xong Triệu Trường Ninh mới lôi quyển sổ trong tay áo giao cho Kỷ Hiền: “Cái này sẽ giúp ngài lấy được lệnh lục soát, bên trong có mấy quan viên gần đây vừa bị bỏ tù, có thể mượn cớ đó để tiến vào lục soát.”

Kỷ Hiền lật giở vài trang, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Có điều ta khuyên ngài nên thận trọng, lai lịch phía sau Lộng Ngọc Trai không hề nhỏ, đừng chọc vào người không nên chọc.” Đến lớp người như Chu Minh Sí, Thường quốc công đều có mặt bên trong, quả thực thâm sâu khó dò.

“Triệu đại nhân quả nhiên lợi hại.” Kỷ Hiền đóng quyển sổ lại, cười nói: “Nhất định ta sẽ nói tốt vài câu cho ngài trước mặt Thiếu khanh đại nhân.”

Hắn cất quyển sổ, lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu lớn chừng bàn tay, “Ban nãy Quan nương tử đưa cho ta, nên giao lại cho ngài mới đúng. Song ta cũng rất tò mò… rốt cuộc Triệu đại nhân đã gặp những chuyện gì vậy?”

Đây là số bạc nhục nhã, rõ ràng không nên lấy, nàng nên quẳng nó vào bếp lò thiêu rụi cho rồi. Nhưng nghĩ đến chỗ bạc này cũng là bổng lộc tám năm mới kiếm về được, Triệu Trường Ninh nhịn xuống cầm lấy nhét vào tay áo: “Kỷ đại nhân tự đi vào thử xem, sẽ biết ngay ấy mà.”

Kỷ Hiền cười cười: “Bỏ đi, lần này ta chịu ơn ngài, về sau Triệu đại nhân cần ta giúp đỡ điều gì cứ việc mở miệng.”

“Kỷ đại nhân nhớ kỹ câu này là được, ngày sau đến nhờ vả ngài, đừng có khước từ đấy.” Triệu Trường Ninh vẫy tay với chủ quán.

“Chủ quán, tính tiền, hắn trả.” Dứt lời chỉ tay vào Kỷ Hiền, sau đó dẫn Trần Man và Từ Cung rời khỏi cổng chính Lộng Ngọc Trai.

Kỷ Hiền nhìn y đi xa, móc tiền đồng trong túi ra thanh toán, khóe miệng ẩn hiện nét cười.

Ngày kế, Kỷ Hiền dùng cuốn sổ này lấy được lệnh lục soát từ phủ Thuận Thiên, cùng Trường Ninh dẫn binh đến bao vây Lộng Ngọc Trai, cuối cùng hai người có thể mặc quan phục đường hoàng tiến vào. Vừa lục soát quả nhiên phát hiện Tôn đại nhân đã đem toàn bộ chứng cứ tham ô trước nay của mình giấu ở chỗ nhân tình Phù Ngọc cô nương. Triệu Trường Ninh mặc quan bào chắp tay đứng trước cổng Lộng Ngọc Trai, sợ bị kẻ khác nhận ra, nàng không theo vào bên trong, có điều nhìn binh lính vây chặt chỗ này, trong lòng hơi hơi xúc động, quả nhiên làm giai cấp đặc quyền vẫn sảng khoái hơn.

Nhân chứng vật chứng mỗi người một nửa, Phù ngọc cô nương bị Kỷ Hiền áp giải về Hình bộ, Triệu Trường Ninh thì giữ thư từ và ám hiệu qua lại giữa Tôn đại nhân cùng các quan viên tham ô khác, thu binh quay về viết lời khai.

Mỗi lần đến mùng một, mười lăm đều là những ngày nha môn được nghỉ, lúc này Đại lý tự sẽ nhàn rỗi khác thường, chỉ còn dăm ba con chó mèo lượn lờ.

Vì vụ án của Tôn đại nhân mà Trường Ninh phải tăng ca, lúc mang đồ trở lại mọi người đã tản đi hết rồi. Nàng về phòng mình ngồi xuống, chấm mực tập trung viết. Chỗ nào phải dùng đến luật pháp, nàng cũng không cần dừng lại tra sách, nàng là tiến sĩ xuất thân tiêu chuẩn, khả năng học thuộc lòng không thể chê vào đâu, tay viết lưu loát trôi chảy.

Quan viên dính líu tới Tôn đại nhân không ít, hai vị Lang trung Hộ bộ, một vị Chủ sự Lại bộ, quan viên của Bố chính ty Giang Tây…

Nàng càng viết càng thấy gian nan, án này liên đới quá nhiều quan viên, e rằng triều đình lại sắp rung chuyển. Chỉ đành xem ý cấp trên có muốn đè xuống hay không. Nhìn mặt trời đã sắp lên đúng ngọ, Trường Ninh không viết tiếp nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về tiếp tục. Hôm nay Đậu thị dặn nàng về nhà sớm ăn cơm.

Trường Ninh ra khỏi cửa bèn thấy một lão đầu tóc đã bạc quá nửa đang thảnh thơi đứng trong viện, ngửa mặt nhìn trời không hiểu đang làm gì, mặt mũi lạ hoắc, lại mặc thường phục. Triệu Trường Ninh tiến tới vài bước hỏi: “Vị lão bá đây…” Vốn định hỏi ông ta tới đây làm gì, sao lại tự tiện đi vào Đại lý tự.

Lão nhân ngoảnh lại nhìn y: “Ừ, chuyện gì?”

Triệu Trường Ninh ước lượng tuổi tác của lão nhân, có thể ung dung đi lại trong Đại lý tự thế này, tuyệt không phải nhân vật tầm thường. Trường Ninh lập tức phản ứng kịp, vị này hẳn là Đại lý tự khanh Quý đại nhân! Lần trước chỉ nhìn từ đằng xa, nên giờ mới không nhận ra được.

“E là Tự khanh đại nhân quang lâm! Cũng tại con mắt hạ quan kém cỏi.” Trường Ninh lập tức chắp tay.

Quý đại nhân đánh giá y, cười một tiếng: “Ngươi chính là nhóc con tân khoa Thám hoa mà Thẩm Luyện nhắc đến?”

“Chẳng ngờ đại nhân lại biết đến hạ quan, thực là vinh hạnh khôn xiết.” Ngữ khí của Triệu Trường Ninh hết sức kính cẩn, nghe nói vị Quý đại nhân này thời trẻ đã trừng trị vô số tham quan ô lại, chính trực liêm minh, thậm chí bộ pháp lệnh Đại lý tự thường dùng nhất hiện nay cũng do một tay ông biên soạn. Tuy đã không còn phụ trách chuyện gì, nhưng địa vị trong Đại lý tự giống như vật biểu tượng, mọi người đều vô cùng sùng bái và kính trọng ông.

Trường Ninh đương nhiên cũng rất kính trọng ông.

Quý đại nhân vẫn cười híp mắt: “Xem ra lễ phép hơn tiểu tử Thẩm Luyện kia nhiều.”

“Ngài khen lầm rồi.” Triệu Trường Ninh cười cười, thường được nghe kể sự tích thời trẻ của Quý đại nhân, khó có dịp được trò chuyện với Tự khanh đại nhân đôi câu.

Quý đại nhân giơ tay vỗ vỗ lên vai Trường Ninh, “Hậu sinh khả úy*, ngươi tranh thủ đạp tiểu tử Thẩm Luyện kia xuống đi, nguyên ngày đến câu nói đùa cũng chẳng biết nói, ta ngán hắn lắm rồi.” Lại bảo, “Nhắc tới thì Hoàng thượng đặt ngươi dưới danh nghĩa ta nhờ ta dẫn dắt, đáng tiếc ta không có thời gian, vẫn chưa dạy ngươi được cái gì. Có điều ngươi và đám Thẩm Luyện, Trang Túc đều nằm dưới danh nghĩa ta, có chuyện gì cứ đến tìm bọn họ giúp đỡ.”

* Kẻ sinh sau càng có khả năng phát triển, khiến người mong chờ.

Trang Túc là Tả thiếu khanh Đại lý tự, Thẩm Luyện là Hữu thiếu khanh, Trường Ninh vẫn chưa được gặp người này.

Quý đại nhân nói xong thì cứ thế bỏ đi.

Trường Ninh ngẩn ra, có phần mất mát tiu nghỉu. Nàng biết sau khi vào Đại lý tự, sẽ có người dẫn dắt mình, có điều người này vẫn chưa xuất hiện. Hết thảy mọi việc đều do chính nàng tự dò dẫm bước đi.

Hóa ra nàng được nép dưới danh nghĩa của Đại lý tự khanh, thế mà trước nay không ai nói cho nàng biết.

Nếu thật sự có thể đi theo Quý đại nhân học hỏi, vậy sẽ là cảnh tượng thế nào.

Đợi khi Trường Ninh về tới Triệu gia, bàn ăn đã dọn xong xuôi. Hôm nay mọi người đều ăn cơm ở chính phòng.

Các nam nhân ngồi một bàn, lúc này đang thảo luận mấy chuyện chính sự. Sau khi Trường Ninh vào Đại lý tự khá bận rộn, nghĩ lại thì đã lâu rồi không sum họp ăn uống thế này. Bởi vì hôm nay được nghỉ, Triệu Thừa Nghĩa, Triệu Thừa Liêm cùng đệ đệ Triệu Trường Hoài đều có mặt, nam nhân trong Triệu gia khó có dịp tề tựu đông đủ.

Đang trong bữa cơm, gia giáo nghiêm khắc, các vãn bối tuyệt nhiên không dám ho he câu nào.

“Trường Ninh, ta nghe nói dạo này ngươi đang điều tra vụ án Tôn đại nhân?” Giữa bữa cơm Triệu Thừa Liêm đột nhiên hỏi.

Trường Ninh gật đầu đáp: “Đang hợp tác điều tra cùng Hình bộ.”

Nửa năm nay tinh thần của Triệu lão thái gia phơi phới, tiền đồ của hai tôn nhi đều sáng lạng, ông hỏi Trường Ninh: “Sao vậy, án kiện náo động lớn lắm sao?”

Triệu Trường Ninh đắn đo xem có thể nói được bao nhiêu: “Quan viên liên đới khá nhiều, có điều vẫn chưa định án.”

“Án quan trọng thế này con phải hết sức thận trọng, ngộ nhỡ bất cẩn sẽ đắc tội với người ta.” Triệu Thừa Nghĩa lo lắng nhi tử chưa đủ khôn khéo.

“Con hiểu.” Triệu Trường Ninh cười nói, nhìn sang chung quanh, vẫn chưa thấy Chu Thừa Lễ trở về. Suốt thời gian gần đây không trông thấy bóng dáng hắn, cũng không biết hắn đang làm gì.

Cơm nước xong xuôi, nàng quay về Trúc sơn cư của mình tiếp tục xử lý công vụ.

Một hai năm không trông thấy người, đây mới là trạng thái bình thường của Chu Thừa Lễ. Chỉ có lần trước Trường Ninh khoa khảo, thời gian hắn nán lại nhà mới dài hơn đôi chút. Triệu Trường Ninh nghĩ đến hắn, liền nghĩ ngay đến khúc Phượng cầu hoàng… Hắn dạy cho nàng từ khúc này, lại không cho nàng biết tên. Rốt cuộc hắn đang suy tính điều gì?

Nếu luận về tâm tư phức tạp, không kẻ nào bì được với Chu Thừa Lễ.

Nàng còn đang nghĩ ngợi, Hương Phỉ đã tiến tới bẩm báo: “Đại thiếu gia, nhị gia tới thăm ngài.”

Triệu Thừa Liêm tới thăm nàng? Triệu Trường Ninh đứng dậy, đã thấy Triệu Thừa Liêm vén mành bước vào, nam nhân Triệu gia dáng dấp đều xem như không tệ, Triệu Thừa Liêm hơn ba mươi tuổi, còn đang lúc tráng niên. Bước vào liền ngồi xuống chiếc ghế thái sư: “Nói ra thì vẫn chưa tới chỗ ngươi bao giờ, hôm nay qua đây thăm ngươi.”

Hương Phỉ bưng trà lên, đặt trên chiếc bàn bên cạnh Triệu Thừa Liêm.

Trường Ninh nói: “Nhị thúc là người không có việc không lên điện Tam Bảo, chắc hẳn có chuyện gì cần tìm đến ta?”

Triệu Thừa Liêm nâng chung trà, thong thả thổi hơi nhấp một ngụm. Sau đó mới nói: “Xem ra non nửa năm chất nhi ở bên ngoài, đã tiến bộ lên không ít.”

“Nếu ta đoán không lầm, hẳn có liên quan đến vụ án Tôn đại nhân, ban nãy trong bữa cơm nhị thúc có nhắc đến.” Triệu Trường Ninh khẽ cười.

Triệu Thừa Liêm đặt chén trà xuống: “Đúng là có chuyện cầm tìm ngươi, ta biết trong tay ngươi đang nắm giữ chứng cứ các quan viên dính líu, trong đó có hai người là tâm phúc của Thái tử, không thể bị cuốn vào, cũng không được phép trình lên Hoàng thượng.”

Ông ta có ý gì ——  tức là muốn nàng, che giấu bằng chứng hai người kia tham ô ăn hối lộ?

Triệu Trường Ninh lặng im chốc lát nói: “Nhị thúc. Ta mới vào Đại lý tự, gót chân còn chưa đứng vững. Vụ đại án này, ta cũng sắp phải bàn giao cho Thiếu khanh đại nhân xử lý. Nếu hắn phát hiện điểm gì bất thường, thúc không cảm thấy… là đang đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao?”

“Nhị thúc nào muốn làm khó ngươi.” Triệu Thừa Liêm thở dài, “Thân tín bên cạnh Thái tử không chỉ có mình ta, chủ ý này cũng không phải do ta nghĩ ra. Hai người đó là tâm phúc, nhất thiết phảo bảo vệ —— hơn nữa mọi người còn đang chờ ngươi bày tỏ thái độ, trước kia Thái tử cất nhắc ngươi vào Đại lý tự, bằng không hiện tại ngươi hẵng còn ở Hàn lâm viện gọt dũa lý lịch, làm gì có chuyện lập tức được khoác quan bào chính lục phẩm. Nay là lúc ngươi cần báo đáp, Trường Ninh, ngươi đã làm quan rồi. Chuyện trên quan trường… ngươi cũng phải học hỏi dần đi, lưỡng lự giữa hai bên chưa bao giờ có kết quả tốt đẹp.”

Triệu Trường Ninh đã sớm đoán được mục đích của Triệu Thừa Liêm, chẳng qua bắt nàng phải làm chuyện này tức khắc, nàng vẫn chưa quen được.

Mặc dù chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở thành thanh quan tuyệt thế, sử sách lưu danh. Nhưng ai chẳng muốn làm một người như Quý đại nhân, bất kể ai nhắc tới đều ngợi khen không dứt, quan trường phức tạp như vậy, thế nhưng chẳng kẻ nào dám nói với ngài một chữ ‘không’. Nàng cũng chẳng ôm chí lớn làm thanh quan liêm khiết, nhưng chí ít chuyện đưa đến tay nàng nên thế nào thì phải thế ấy, xử trí theo đúng luật. Không bao che cũng sẽ không đời nào dung túng.

“Nhị thúc, nếu việc che giấu chứng cứ bị phát hiện, người chỉ thị cũng bị xử đồng tội.” Triệu Trường Ninh thở dài, “Hơn nữa bao che dung túng kẻ có tội, phá hủy chứng cứ, ngài bảo ta phải xử trí thế nào?”

“Hiện tại chứng cứ có lẽ chỉ qua tay ngươi, nếu ngươi sửa lại, không một ai biết được.” Triệu Thừa Liêm đứng dậy đi tới trước mặt y, “Trường Ninh, ngươi không còn cách khác, ngươi buộc phải làm.”

“Nhị thúc nói với ngươi điều này nữa, ngươi tưởng chức quan Đại lý tự chính từ đâu mà có? Thiếu khanh Đại lý tự Thẩm Luyện dâng tấu lên Hoàng thượng, nhưng phải nhờ Thái tử điện hạ nói vài câu tốt đẹp cho ngươi, Hoàng thượng mới bằng lòng cho Thái tử mặt mũi. Bằng không cho dù ngươi phá được án lớn thế nào chăng nữa, cũng không kẻ nào có thể làm quan chưa đầy một tháng đã thăng chức cả. Ngươi có biết không?”

Ngữ khí của Triệu Thừa Liêm đã nghiêm nghị hơn vài phần.

“Cho dù ngươi không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Triệu gia. Thái tử điện hạ đang nể mặt Triệu gia, nể mặt ta, mới coi trọng ngươi như vậy. Bằng không tại sao chỉ cất nhắc mình ngươi? Nếu ngươi không giúp, ngươi đặt Triệu gia ở chỗ nào, đặt ta ở chỗ nào! Ngươi là trưởng tôn, tổ phụ xem trọng ngươi nhất, gửi gắm tất cả hy vọng của gia tộc lên vai ngươi, Thái tử điện hạ cũng cực kỳ trọng dụng ngươi, ta nghĩ chính ngươi cũng rõ điều này. Ta cũng nói thật cho ngươi hay, đây là mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, nếu ngươi nhận ra nét bút của điện hạ, vậy thì hãy lựa chọn đi!”

Dứt lời Triệu Thừa Liêm đưa cho nàng một mảnh giấy, dõi theo nàng.

Nàng chậm rãi nhìn thoáng qua, bên trên chỉ viết hai cái tên. Nét bút tuấn tú, chữ cũng như người. Về phần có phải bút tích của Thái tử hay không nàng không biết, thật ra cũng chẳng quan trọng.

Nhất thời Triệu Trường Ninh không biết phải làm sao. Tuy nàng đã sớm đoán được, từ khoảnh khắc Thái tử điện hạ đặt nàng vào Đại lý tự, ngày này rồi cũng sẽ đến, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Có lẽ thời khắc nàng phải lựa chọn sẽ tới rất nhanh.

Nhưng nếu thật sự đi theo Thái tử, một ngày Chu Minh Sí bước lên ngai vàng, há chẳng phải nàng sẽ rơi vào kết cục giống hệt như giấc mộng kia? Đây là điều nàng không hề muốn nhìn thấy.

Triệu Thừa Liêm lấy Triệu gia, lấy chính mình ra buộc nàng thỏa hiệp. Thứ nhất nàng không thể bỏ mặc gia tộc, chí ít lúc này nàng không thể làm trái ý Thái tử điện hạ. Giả như nàng đi theo Thái tử, e rằng mai này sẽ chết rất thảm, nhưng nếu hiện tại không theo Thái tử, vậy sẽ chết thê thảm ngay lập tức. Nhân vật nhỏ bé như nàng, trước hết buộc phải học được cách giữ mình.

Triệu Trường Ninh nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, hít sâu một hơi nói: “Nhị thúc, không cần thiết phải che giấu chứng cứ, vì nó quá rõ ràng. Ta có một cách, mặc dù ta vẫn nộp chứng cứ lên, nếu hai người có thư từ qua lại, cái này không còn cách nào khác, ta sẽ hủy thư từ đi. Nhưng không thể động vào danh sách, chẳng phải chỉ tham ô chút tiền thuế thôi sao, ta sẽ báo cho mọi người số lượng cụ thể, mọi người dùng kỹ xảo bù lại trong sổ, đến lúc đó tuy có mặt trên danh sách của Tôn đại nhân, nhưng các khoảng mục lại trùng khớp, còn sợ gì Đại lý tự và Đô sắt viện tới tìm, dù sao người chết cũng không thể đối chứng.”

Triệu Thừa Liêm nhìn Trường Ninh, ánh mắt lóe sáng. Quả nhiên thông minh.

“Phần tâm tư này của ngươi, Thái tử điện hạ sẽ ghi nhớ.” Triệu Thừa Nghĩa vỗ nhẹ bên vai nàng, “Thái tử điện hạ còn bảo ta chuyển lời, ba ngày sau là sinh thần của ngài, mời ngươi tới Đông cung dự tiệc.”

“Ta đã biết, đa tạ nhị thúc.” Trường Ninh hơi gật đầu.

Sau khi Triệu Thừa Liêm rời khỏi, ánh mắt của Triệu Trường Ninh do dự giữa những bức thư sao chép, thư gốc vẫn được cất giữ trong Đại lý tự, không thể đem ra ngoài. Nàng lục tìm từng phong thư một, lật qua lại hai lần, càng tìm càng nhanh, cuối cùng không nhìn thấy bức thư ghi tên hai người nọ, nàng thình lình thở phào nhẹ nhõm, thất thần tựa vào sườn đông chiếc ghế.

Bỗng nhiên nàng rất muốn uống rượu, nhưng Triệu Trường Húc thường uống rượu với nàng đã tới Quốc tử giám làm võ sinh, Triệu Trường Tùng lại không thân thiết mấy.

Triệu Trường Ninh đứng dậy, sai Hương Phỉ lấy một vò rượu tới, xách rượu đi ra ngoài.

Lúc Triệu Trường Hoài ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vò rượu ngay trước mặt hắn. “Có muốn uống rượu không?” Hắn trông thấy khuôn mặt lãnh đạm của Triệu Trường Ninh.

Hai huynh đệ bày vài đĩa đồ nhắm đại loại như lạc muối lên bàn, ngồi trong sân uống rượu.

Triệu Trường Hoài này tiếc chữ như vàng, ngươi không nói thì hắn cũng không nói, bởi vậy Triệu Trường Ninh mới thờ ơ mở lời: “Trường Hoài, ta vẫn luôn hiếu kỳ, sao đệ có thể hại người khác.”

Triệu Trường Hoài liếc nhìn nàng, hỏi rằng: “Huynh có ý gì?”

“Chỉ hỏi vậy thôi, đừng nhạy cảm quá.” Triệu Trường Ninh nhìn vầng thái dương đang dần lặn xuống mặt hồ lăn tăn sóng, nhâm nhi chén rượu trong tay.

“Lúc ta hận y.” Triệu Trường Hoài mới quay đầu trả lời, “Mọi mặt y đều không bằng ta, nhưng lại có được hết thảy những gì tốt đẹp nhất, ngươi không cam tâm, tự nhiên sẽ sinh lòng đố kỵ.”

Trường Ninh ngoảnh lại nhìn hắn: “… Này là hoàn cảnh của chính đệ sao?”

“Ta chỉ nêu ví dụ, huynh còn như vậy ta sẽ không nói nữa.” Triệu Trường Hoài uống một hớp rượu.

“Được thôi.” Trường Ninh cũng uống rượu, hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy. Triệu Trường Hoài còn tưởng y có tâm sự gì mới tìm mình uống rượu, kết quả quay sang nhìn, tửu lượng của Trường Ninh thường thường, đã gục xuống bàn ngủ say tự bao giờ. Trên mặt còn vương chút muối êm mịn.

“Ca ca?” Triệu Trường Hoài gọi y, thấy không đáp lời, bèn đi tới trước mặt y, nghĩ xem có cần đỡ y về nghỉ hay không. Trông Trường Ninh có vẻ không nặng mấy, hơn nữa… lại có cảm giác ôm rất thích.

Kỳ thực hắn đã không còn ghét người này.

Thôi kệ, lười đi đỡ y. Ban nãy toàn hỏi mấy câu gì không biết, chẳng hiểu ra sao. Triệu Trường Hoài ngoắc tay gọi tiểu tư bên cạnh tới: “Đỡ đại thiếu gia về nghỉ ngơi.”

**

Ba ngày sau là sinh thần của Thái tử, Hoàng thượng ban xuống ân điển, các quan viên được phép nghỉ thêm hai ngày, để chúc mừng sinh thần Thái tử. Đây chính là sự yêu chiều của Hoàng thượng với Thái tử, không có một hoàng tử nào sánh bằng.

Triệu Trường Ninh mặc quan phục, sửa sang áo quần. Nối gót nhị thúc tiến vào Đông cung chúc thọ Thái tử.

Bên trong Đông cung là quang cảnh giăng đèn kết hoa, ngói lưu ly vàng óng nối nhau trùng điệp, khu hành lang đồ sộ rộng rãi, cung nữ tới lui đều mặc áo ngắn tay rộng vạt chéo, váy xếp nếp, chải búi tóc Song hoàn, đây là cách trang điểm thường thấy của cung nữ. Nghe nói Triệu Trường Ninh tới, Thái tử điện hạ phái tùy tùng bên người qua đón nàng.

Trường Ninh đi theo nội thị đến diễn võ trường ở Đông cung. Chỉ thấy một sảnh đường lớn, bày giá binh khí, xung quanh trống trải. Trên diễn võ trường có hai người đang so đao, bốn phía có tầng tầng ngự lâm quân trấn giữ, Chu Minh Hy mặc chiếc trường bào lam sậm thêu hình rồng mây, đội miện bát bửu khắc hoa văn bạc mảnh, mỹ mạo như ngọc, ngồi ở vị trí dẫn đầu.

Trên bữa tiệc có các vương công quý tộc, hoặc các vị tướng lĩnh, không thấy bóng dáng của văn thần. Triệu Trường Ninh còn trông thấy cả Ngụy Di, Chu Minh Duệ, đang nói cười với đại thần ngồi bên. Trong đó còn một bé trai chưa đầy năm tuổi, bên cạnh có hai ma ma theo hầu, tinh xảo tựa phấn điêu ngọc trác*, ngồi trên ghế mà chân không với tới đất. Có lẽ là ngũ hoàng tử Chu Minh Khiêm.

* Được tạc từ phấn, được đẽo từ ngọc.

Thái tử vẫy tay bảo y tiến tới, tươi cười phân phó nội thị: “Đặt thêm chiếc ghế bên cạnh ta, để Triệu đại nhân cùng thưởng thức.”

Thái tử điện hạ ngồi ngay đằng trước, nàng lại ngồi cạnh hắn, việc này sao có thể! Triệu Trường Ninh khước từ, có điều Thái tử nhìn thì hòa nhã, nhưng tâm trí lại rất kiên định. Triệu Trường Ninh là người mình, hắn muốn tin yêu y, sẽ dùng mọi cách để thiên vị y. Vinh dự khác biệt như vậy, quả thực không phải người nào cũng chịu thấu. Mai sau nếu ai trở thành sủng phi của vị Thái tử này, chắc chắn sẽ là đối tượng căm hận của ngàn vạn tần phi.

Triệu Trường Ninh biết Thái tử điện hạ nói một không nói hai, hắn đã kiên quyết, cũng chỉ đành ngồi xuống cạnh hắn. Nàng cảm giác sau lưng ghim đầy những ánh mắt sắc lạnh như dao.

Cũng may bên kia đã bắt đầu đánh đến hồi lịch liệt nhất, tiếng trầm trồ khen ngợi ồ ạt vang lên.

Phía sau có quan viên tán thưởng: “Ngụy đại nhân quả nhiên lợi hại, khi hắn đánh lui dị tộc ở bắc cương, nghe đồn còn uy phong hơn bây giờ nhiều! Ta thấy Tổng binh đại nhân không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Thái tử lại nghiêng đầu nói với Trường Ninh: “Sinh thần mọi năm đều diễn hí khúc, nghe từ nhỏ đến lớn đã đủ lắm rồi. Ta thấy nhàm chán quá, chẳng thà đánh vài trận võ góp vui, ngươi thấy thế nào?” Sợ Triệu Trường Ninh xuất thân từ văn thần, không hứng thú với mấy màn võ vẽ.

Triệu Trường Ninh thấy người trong sân chính là Ngụy Di đang mặc một thân kình trang, đao quang kiếm ảnh, ngươi tới ta lui, áp chế gắt gao đối thủ.

Có thể khiến những võ tướng đứng đầu vương triều biểu diễn cho hắn, cũng chỉ có Thái tử điện hạ tôn quý mà thôi. Triệu Trường Ninh cười cười đáp lời: “Cực kỳ hay.”

Thấy đối thủ đã lộ ra sở hở, khóe miệng Ngụy Di ẩn hiện nét cười, cổ tay khẽ động, mũi kiếm chặn ngang yết hầu!

Triệu Trường Ninh tựa lưng trên ghế, không bận tâm tới những ánh mắt sắc lẻm quét qua. Thầm nghĩ Ngụy Di này lúc lộn xộn đến con gái nhà lành cũng muốn cường đoạt, nhưng lúc nghiêm chỉnh thì cũng lợi hại ra trò, không hổ là mãnh tướng một phương.

Bên này vừa dứt tiếng, đã có thanh âm truyền vào: “Nhị điện hạ tới!”

Các vị đại thần ngoảnh đầu, chỉ thấy Chu Minh Sí mặc trường bào tiến vào từ con đường hẹp chính giữa, sải bước về hướng này, tùy tùng cởi áo choàng trên vai hắn xuống. Mọi người đồng loạt quỳ gối thỉnh an.

“Nhị ca, hôm nay huynh tới trễ rồi!” Thái tử cười nói, “Lát phải phạt ba ly rượu.”

Chu Minh Sí trước giơ tay để các đại thần đứng dậy, sau đó mới ngồi vào chỗ cạnh Thái tử: “Tới muộn mất rồi, điện hạ muốn phạt cứ việc phạt.”

Lúc nhác thấy Chu Minh Sí, Trường Ninh lại nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị tối đó, cùng những hành động ở chốn tĩnh mịch kia. Tay nàng khẽ nắm chặt. Chu Minh Sí vẫn như mọi khi, thậm chí còn chẳng nhìn Trường Ninh lấy một cái. Thần sắc dửng dưng, không hề biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.

Có đại thần lên tiếng: “Thái tử điện hạ phạt thế có hơi nhẹ, nhị điện hạ đi ra từ chiến trường, uống rượu như nước lã, phạt ba ly làm sao đủ, phải ba vò mới may ra!”

Lại có một đại thần thân tín của Thái tử cười cười: “Phạt rượu vẫn chưa đủ, từ lâu đã nghe uy danh trên chiến trường của nhị điện hạ, truyền rằng kỳ diệu vô cùng. Nhưng từ khi điện hạ về kinh, vẫn chưa có dịp tận mắt trông thấy sự lợi hại. Nếu có thể thấy một lần, vậy đúng là có phúc ba đời.”

Vừa nói đến đây, chân mày Triệu Trường Ninh nhíu lại, nàng phát hiện đảng Thái tử quả nhiên không xem trọng Chu Minh Sí, Thái tử nói thì cũng thôi, mấy lời này bọn họ cũng dám tùy tiện mở miệng nói sao! Đường đường một vị hoàng tử, ngươi muốn người ta biểu diễn thì phải lên diễn chắc? Huống hồ còn là Chu Minh Sí.

Thái tử dường như cũng thấy hứng khởi: “Nói đến thì ta cũng chưa từng nhìn thấy đao pháp của nhị ca, chẳng hay nhị ca có bằng lòng để chúng ta được mở rộng tầm mắt? Vừa hay Ngụy Di bên kia cũng thắng rồi, để hắn đấu với huynh.”

Chu Minh Sí không phiền không giận, chỉ mỉm cười: “Hôm nay mặc trường bào ra ngoài, e rằng không tiện luận võ.”

“Trường bào có gì phải sợ, nếu điện hạ sẵn lòng, có thể sang bên cạnh đổi xiêm y!” Lại có kẻ hùa theo, Thái tử điện hạ cũng gật đầu. “Hôm nay là sinh thần của ta, chi bằng đại ca lên đấu một trận?”

Chu Minh Sí không khước từ nổi, cuối cùng vẫn phải nheo mắt đặt chén trà xuống: “Nếu Thái tử điện hạ thực sự muốn xem, vậy thì đấu thôi, thay y cũng phục rườm rà, khỏi cần thay nữa.”

Ngụy Di vừa chiến thắng đằng kia liền bật cười: “Điện hạ, y phục cũng không đổi, ngài đang khinh thường ta sao!”

Thái tử điện hạ dựa vào ghế, cười nói với Ngụy Di trên sân: “Ngụy Di, đấu cho hẳn hoi vào. Nếu hôm nay ngươi thắng được nhị ca, bổn cung sẽ thưởng cho ngươi một trăm lượng vàng, thêm cả hai mỹ tỳ nữa.”

Ngụy Di nắm chuôi kiếm trong tay, lắc đầu nói: “Điện hạ, vi thần không muốn vàng bạc hay mỹ tỳ. Nhưng vi thần kỳ thực còn một chuyện, hy vọng nhị điện hạ có thể giải đáp cho vi thần.”

Chu Minh Sí đi tới trước giá binh khí chọn một thanh trường đao, bước lên đài hỏi, “Vàng bạc đều không cần, vậy ngươi muốn hỏi điều gì?”

Ngụy Di có phần tiếc nuối cảm thán: “Đúng là có việc, ngày đó vị nữ tử ta mang tặng điện hạ, nghe nói nhị điện hạ đã thả nàng đi. Ta phái người tìm suốt một buổi, nhưng vẫn không thấy vị cô nương kia. Quả thực trong lòng không thể buông xuống được, nếu điện hạ biết nàng ở đâu, liệu có thể chỉ cho vi thần một con đường sáng?” Ngụy Di thực lòng yêu thích vị cô nương kia, muốn tìm bằng được người ta, nhốt lại nuôi dưỡng, chỉ đàn tỳ bà cho riêng hắn, chỉ ngồi trong lòng của mỗi hắn thôi, hắn muốn dùng lụa là gấm vóc chiều chuộng nàng.

Vừa nghĩ đến một nữ tử như thế còn đang chịu khổ, trong lòng Ngụy Di liền cảm thấy buồn phiền. Tới chỗ hắn có phải tốt bao nhiêu không, chẳng cần phải làm gì cả, hắn sẽ yêu chiều nàng tới không gì sánh được.

Chu Minh Sí nghe xong, ánh mắt biến chuyển cực nhỏ, thoáng nhìn về phía Triệu Trường Ninh.

Đừng nói Chu Minh Sí, bàn tay cầm chén trà của Triệu Trường Ninh cũng bóp chặt. Hắn vẫn còn nhớ nàng? Nàng chợt dấy lên cảm giác lo lắng Ngụy Di sẽ nhận ra mình, dù sao hắn từng nhìn thấy nàng ở khoảng cách gần. Vì thế bèn nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt lãnh đạm uống trà.

“Ngươi đúng là thứ si tình.” Chu Minh Duệ nói, cũng nhớ ra, hôm đó Ngụy Di vô cùng yêu thích vị cô nương kia. Về sau nghe nói lão nhị thả người về, còn nổi cơn giận dỗi.

Ngụy Di lại truy hỏi lần nữa: “Điện hạ liệu có bằng lòng cho ta biết không?”

Chu Minh Sí khởi động cổ tay, chậm chạp nở nụ cười: “Thắng được ta rồi hẵng nói.”
Bình Luận (0)
Comment