Đích Tử Nan Vi

Chương 52

Phượng Cảnh Kiền rất thiên vị Minh Trạm, có thể theo hôn sự của Minh Trạm mà nhận ra sự ướt át quá đáng của hắn.

Thê tử của Phượng Minh Lễ là một vị Huyện chủ có phụ mẫu đã qua đời.

Chính thê của Phượng Minh Nghĩa là nữ nhi của Hộ Bộ Viên Ngoại Lang ngũ phẩm.

Phượng Minh Liêm được chỉ hôn cho nữ nhi của một vị tướng quân.

Chỉ duy nhất Phượng Minh Trạm được chỉ hôn nữ nhi của Kính Mẫn đại công chúa làm chính thê, Kính Mẫn đại công chúa là đích nữ duy nhất của Tiên đế, vô cùng cao quý, năm đó Phượng Cảnh Kiền có thể đăng ngôi cũng không thể thiếu sự tương trợ của vị đại công chúa này, cho nên Phượng Cảnh Kiền vô cùng kính trọng Hoàng tỷ của mình, sau khi kế vị cũng càng gia tăng ân điển.

Kính Mẫn đại công chúa là người trầm tĩnh sống nội tâm, mang theo nữ nhi lĩnh chỉ tạ ơn, trên mặt cũng không hề hờn giận. Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Vì hôn sự của Minh Trạm mà trẫm thật sự là lựa chọn đến mức hoa cả mắt. Hoàng tỷ cũng biết Cảnh Nam chỉ có một đích tử, Minh Trạm lại là hài tử do trẫm trông coi lớn lên, tiểu hài từ này cung hiếu lương kiệm, rất có tiền đồ, nhất định sẽ không làm điệt nữ uất ức.”

Kính Mẫn đại công chúa cười nói, “Bệ hạ nói thế là ta tổn thọ rồi, Minh Trạm được sinh ra ở Trấn Nam Vương phủ, lại được bệ hạ đích thân dạy dỗ, nhất định là nhân trung long phượng, ta còn phải tạ ơn bệ hạ đã chỉ hôn một mối lương duyên tốt đẹp như vậy. Bệ hạ cũng biết, Hiên nhi là tiểu nữ nhi của ta, ta vẫn quyến luyến không muốn gả nàng đi quá xa.”

Lời nói của Kính Mẫn đại công chúa có ý thăm dò, Phượng Cảnh Kiền đương nhiên là nghe ra, hắn mỉm cười, “Hoàng tỷ có thể yên tâm, một bên là điệt tử, một bên là điệt nữ, trẫm đều rất yêu mến cả hai. Trẫm đã nghe Thái hậu cứ nhắc mãi về Hiên nhi, còn nhỏ mà đã rất được lòng người. Trẫm nghĩ, Hiên nhi là ái nữ của Hoàng tỷ, đã đến lúc nên phong làm Quận quân.”

Phụ mẫu vất vả mưu cầu, vạch đường vẽ bước cũng chỉ vì tiền đồ của nữ nhi, cho dù Kính Mẫn đại công chúa xưa nay trấn tĩnh thì trên mặt cũng thấp thoáng hiện lên một chút vui mừng, lập tức đứng dậy tạ ơn, khiếm tốn nói, “Hiên nhi chỉ là một tiểu hài nữ, không có công lao gì mà lại được làm Quận quân? Nô tì thật sự kinh ngạc.”

Phượng Cảnh Kiền cười, “Hoàng tỷ chớ từ chối, nữ nhi của chúng ta đều là tôn quý, Hoàng tỷ là nữ nhân duy nhất trong chúng ta, làm gương cho công chúa hoàng thất, Trẫm rất thích Hiên nhi, thưởng cho chức vị Quận quân cũng không đáng là gì.”

Kính Mẫn đại công chúa lại tạ ơn. Xem ra vị tứ công tử này thật sự được Hoàng thượng yêu thích.

Buổi tối về nhà, Kính Mẫn đại công chúa nói với trượng phu Ngụy Quốc Công, “Minh Trạm mặc dù bị khuyết tật nhưng xuất thân tôn quý, được bệ hạ sủng ái. Mặc dù vô duyên với Trấn Nam Vương vị, chẳng qua ở tại đế đô thì bệ hạ chắc chắn sẽ ban thưởng tước vị cho hắn, ta thấy, nhất định là sẽ làm Quận vương. Ngày sau nữ nhi chính là Quận vương phi.” Thở dài, “Nghe nói tướng mạo của Minh Trạm cũng không xuất chúng cho lắm.”

Ngụy Quốc Công ôn hòa nói, “Không người nào là toàn vẹn, nam nhân phải xem trọng ở phẩm cách.”

Kính Mẫn đại công chúa cười, “Thiếp chỉ lo lắng Hiên nhi rất cao ngạo, khó tránh khỏi bất bình. Có lẽ phải khuyên nàng một chút.”

Minh Trạm đã được chỉ hôn, nhất thời mọi người trong cung đối đãi với hắn đều bằng một bộ mặt khác. Nay, ngay cả Phượng Cảnh Nam khi thấy Minh Trạm cũng phải nhoẻn miệng cười.

Vì Minh Trạm được chỉ hôn một mối lương duyên tốt đẹp cho nên mọi người trong Thạch Lưu viện đều vui sướng, Thanh Phong Minh Nguyệt chọn vài món xiêm y rực rỡ cho Minh Trạm mặc, Minh Trạm không vừa ý, mọi người đều khuyên hắn, Phạm Duy cười nói, “Hỉ sự của tứ gia sắp đến, trong lòng phải cao hứng, mặt mày cũng phải trở nên hưng phấn. Nói không chừng ngày nào đó Kính Mẫn đại công chúa điện hạ đến xem mặt hiền tế, tứ gia ngài ăn mặc tươi sáng, công chúa điện hạ làm sao mà lại không vui thích cho được? Đưa tay tiếp nhận đai lưng rồi tự mình thắt lên cho Minh Trạm, lại đeo vào ngọc bội và hà bao, cười đến híp mắt, “Ngay ngắn chỉnh tề thế này, tứ gia cực kỳ tuấn tú, ai lại không thích ngài cho được.”

Minh Trạm đã hoàn toàn hiểu được, Phượng Cảnh Kiền muốn bồi dưỡng hắn theo đủ các phương diện, muốn cho mọi người hiểu được hắn mới là đích tử của Trấn Nam Vương phủ, xuất thân cao quý.

Bản thân không được trọn vẹn thì sao, chỉ cần Phượng Cảnh Kiền thích hắn thì những ai a dua Minh Lễ cũng phải e dè ba phần. Còn có chuyện chỉ hôn nữ nhi của Ngụy thị cho tứ hoàng tử, a, một mũi tên trúng ba con nhạn, thật không hổ là người làm Hoàng đế.

Ngụy Ninh đến tìm Minh Trạm, vừa thấy Minh Trạm mặc một bộ y bào đỏ thẫm thêu chim sẻ đậu trên cành mai, nháy mắt liền bật cười mà nói, “Ấy chà, vẫn chưa làm tân lang mà, vì sao lại lôi hỉ phục ra mặc rồi.” Vừa cười vừa tiến lên cầm tay Minh Trạm, “Đi một chút, theo ta đến Từ Ninh cung, Kính Mẫn đại công chúa đã đến, muốn xem mặt hiền tế của mình.”

Minh Trạm da mặt dày tám mươi thước, không hề đỏ mặt, dẫn theo Hà Ngọc và Phương Thanh cùng đi với Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh nắm tay của Minh Trạm, bóp bóp một chút, thật mềm mại. Minh Trạm không thích kỵ xạ cũng không thích luyện võ, lòng bàn tay mềm mại hơn nam tử bình thường rất nhiều, huống chi Minh Trạm tay chân đẫy đà, nhìn không đẹp mắt cho lắm, nhất là khi Minh Trạm đánh đàn thổi sáo khiến người ta rất khó tin tưởng nhạc khúc tuyệt vời như vậy lại xuất phát từ đôi tay như hai cây củ cải này. Chẳng qua vuốt ve rất thoải mái, mềm mại như đám mây.

Ngụy Ninh nhẹ nhàng nhắc nhở Minh Trạm, “Kính Mẫn đại công chúa và tiểu Quận quân đều đến đây, tiểu Quận quân bằng tuổi với ngươi, ngươi cần phải bảo trì phong thái của nam nhân một chút.”

Minh Trạm gật đầu. Chuyện này còn phải nhắc nhở hay sao? Mặc dù Minh Trạm không có hứng thú đối với nữ nhân kia, nhưng cũng không dám khinh thường phụ mẫu của người ta.

Trên thực tế, Ngụy Ninh thật sự có một chút ám ảnh đối với khả năng chiến đấu của Minh Trạm.

Trong Từ Ninh Cung đúng là hòa hợp êm thấm.

Phượng Cảnh Kiền kỳ thật không quá nhớ rõ bộ dáng của Ngụy Doanh Hiên, hôm nay mới nhìn lại, cười nói, “Hiên nhi như vậy nhìn rất giống tỷ muội với Minh Kỳ, mẫu hậu thấy thế nào?”

Ngụy thái hậu vừa cười vừa gật đầu, “Chứ sao nữa? Giống, rất giống. Đôi mắt này, lông mày này, thật sự là giống y như đúc. Khi nào Minh Kỳ đến đây, để hai ngươi đứng cùng nhau thì sẽ giống như thân tỷ muội.”

Ngụy Doanh Hiên cũng hào phóng, cười hỏi, “Thái hậu nương nương đang nói đến Ninh Quốc quận chúa đó à?”

“Đúng vậy, Minh Trạm và Minh Kỳ là long phượng song sinh, năm đó Vệ vương phi sinh hạ long phượng thai, là đại hỷ sự, tên của bọn họ là do Hoàng thượng ban tặng.” Ngụy thái hậu nhắc đến năm xưa, trên mặt đều là vui mừng, năm đó nàng nghe nói Vệ vương phi sinh hạ long phượng thai thì vừa mừng vừa lo, điệt nữ của mình dù sao chỉ là trắc phi, chẳng qua Minh Trạm là đích tử, lại là long phượng thai, vì vậy Ngụy thái hậu ban thưởng rất phong phú.

Kính Mẫn đại công chúa nhìn tướng mạo của nữ nhi thì mới dần dần yên tâm. Trong hoàng thất, không nói đến những người khác, sau khi trải qua nhiều hôn sự với các mỹ nữ thì thế hệ sau đều có tướng mạo không tệ. Tỷ tỷ song sinh xinh đẹp, là đệ đệ thì làm sao lại có thể quá xấu xí cho được?

Nhất thời có nội thị hồi bẩm: Tứ công tử, Thừa Ân Hầu cầu kiến.

Ngụy thái hậu mỉm cười cho truyền.

Hai người tiến vào, một người mặc như ngọc thạch, thần sắc nho nhã, đôi mắt mỉm cười, ung dung tiêu sái, trong hoàng thất không thiếu những người trưởng thành, nếu người này được đặt trong đám đông thì chỉ có thể nói là cũng khá nổi bật. Bất quá dắt tay người mặc y phục đỏ thẫm bên cạnh lại làm cho người này nháy mắt thăng cấp thành phẩm chất tiên nhân.

Kính Mẫn đại công chúa đương nhiên nhận ra đó là Ngụy Ninh, như vậy người mặc y bào màu đỏ thẫm, dáng người mập mạp, mặt mày vui vẻ hớn hở chính là Phượng Minh Trạm, cho dù là người có công phu hàm dưỡng trấn tĩnh như Kính Mẫn đại công chúa thì cũng nhất thời tối sầm mặt, chuỗi bồ đề trong tay rơi bịch xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Phượng Cảnh Kiền mỉm cười nhìn Kính Mẫn đại công chúa một cái, lập tức có cung nữ nhặt lên chuỗi bồ đề rồi trả lại cho Kính Mẫn đại công chúa, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Hoàng tỷ thất thần nhìn hiền tế.” Thấy Ngụy Ninh và Minh Trạm hành lễ, hắn lại mỉm cười, “Cũng không phải người ngoài, bình thân. Minh Trạm, đây là Hoàng tỷ của trẫm, Kính Mẫn đại công chúa. Vị này là tiểu Quận quân.”

Minh Trạm đi qua rồi thi lễ với Kính Mẫn đại công chúa, đây là nhạc mẫu à, cần phải lấy lòng thôi. Lại chào hỏi tiểu Quận quân, giương mắt nhìn lên, ôi chao, thật là đẹp mắt nha, đôi mắt sáng long lanh lập tức cong lên.

Ngụy Doanh Hiên nhìn Minh Trạm, mẫu thân đã nói với nàng vị tứ công tử này bị câm, nàng đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ lại là một tên mập mạp xấu xí như vậy, nhất thời liền trợn tròn mắt, siết chặt tay, cắn chặt răng mới không làm cho thân thể trở nên run rẩy. Trong lòng vừa tức vừa khó chịu, đôi mắt đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Minh Trạm thấy vẻ mặt hết sức ngấm ngầm chịu đựng của Ngụy Doanh Hiên, đây cũng không phải là kinh hỉ, mà càng giống như là kinh hãi. Cười cười, đi qua ngồi xuống bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, chống lại ánh mắt dò hỏi của Phượng Cảnh Kiền, Minh Trạm gật gật đầu.

Minh Trạm chỉ cần nghĩ liền nhìn thấu tâm tư của Ngụy Doanh Hiên, tiểu cô nương với dung mạo xinh đẹp, lại là quý nữ của công phủ, đương nhiên phải có một mối hảo nhân duyên, làm sao ngờ lại bị gả cho một tên vừa béo vừa câm? Chẳng qua, nói nghe có vẻ không hay cho lắm, thật sự thì ta cũng không cần ngươi, nhưng mà phụ mẫu của ngươi rất có sức hấp dẫn đối với ta.

Kính Mẫn đại công chúa thất thố trong nháy mắt, lúc này đã sớm khôi phục vẻ ngoài tao nhã, nói với Minh Trạm, “Ta đến thỉnh an mẫu hậu, bệ hạ không nên gọi ngươi lại đây, vì vội vã nên ta không chuẩn bị lễ vật. Chuỗi bồ đề này là do bệ hạ ban thưởng cho ta, hôm nay lần đầu gặp mặt, để ta chuyển tặng cho ngươi.”

Minh Trạm đứng dậy cúi đầu cảm tạ, cung nữ đem chuỗi bồ đề đến trước mặt Minh Trạm, Minh Trạm đeo vào tay rồi ngẩng đầu khoe Phượng Cảnh Kiền. Phượng Cảnh Kiền sờ sờ cổ tay trắng như tuyết của Minh Trạm, vừa cười vừa nói, “Ngươi đeo rất thích hợp. Nhớ rõ năm ấy trẫm đăng cơ đã ban cho Hoàng tỷ, dây chuỗi này được kết từ hạt của cây bồ đề trăm năm, cao tăng ở Ngũ Đài Sơn đã kính trước Phật chín lần chín tám mươi mốt ngày, có hai chuỗi giống nhau. Một chuỗi trẫm hiến tặng cho mẫu hậu, một chuỗi thì ban cho Hoàng tỷ. Nay Hoàng tỷ đã truyền cho ngươi, ngươi nên biết trân trọng.”

Minh Trạm mỉm cười rồi viết vào lòng bàn tay của Phượng Cảnh Kiền, “Tiểu Quận quân trông được lắm.”

Phượng Cảnh Kiền cười, “Ngươi biết là tốt rồi. Trẫm đã nhọc nhằn chọn tới chọn lui mới ra được hôn sự này cho ngươi đó.”

Minh Trạm vui vẻ ngồi ngay bên cạnh Phượng Cảnh Kiền.

Kính Mẫn đại công chúa đã đeo vào mặt nạ tao nhã đoan trang, trong lòng lại vô cùng thê lương, về sau nữ nhi sẽ sống cùng Minh Trạm, mỗi ngày đều viết chữ trong lòng bàn tay để trao đổi.

Ra khỏi Từ Ninh cung, Ngụy Doanh Hiên chịu đựng đến khi lên xe, ngay sau đó nước mắt liền trào ra, bổ nhào vào trong lòng của mẫu thân mà thất thanh khóc rống.

Từ Ninh cung không có kẻ ngốc, đương nhiên thấy được Ngụy Doanh Hiên thất thố, bất quá Kính Mẫn đại công chúa phản ứng nhanh, dùng chuỗi bồ đề đền lại, cũng không ai so đo với tiểu hài nữ. fynnz810

Hoàng thượng coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi, cho dù Minh Trạm bị câm, chỉ là một kẻ ngốc thiểu năng thì chẳng lẽ ngươi lại dám kháng chỉ không chịu xuất giá hay sao? Nếu đơn giản như vậy thì từ xưa đến nay đám công chúa bị chỉ hôn trước kia đã đội mồ sống dậy kêu la ầm ĩ rồi.

Minh Trạm cũng chỉ nhìn trúng lợi ích sau hôn sự với phủ của Kính Mẫn đại công chúa mà thôi, chẳng qua phản ứng của Ngụy Doanh Hiên vẫn làm cho hắn cảm thấy hơi ảm đạm một chút, nhưng mà phản ứng của tiểu hài nữ như vậy thì cũng có thể giải thích được. Chờ sau khi thành thân, nàng sẽ biết bổn đại gia tốt như thế nào.

Ngụy Ninh dẫn Minh Trạm quay về Thạch Lưu viện, thấy vẻ mặt thản nhiên của Minh Trạm thì liền biết người này nhất định có tâm sự. Đúng là thiếu niên đều thích cái đẹp đẽ, phản ứng của tiểu Quận quân xác thật là làm cho người ta hơi bị tổn thương. Hà Ngọc đi ở phía sau, cách hai người rất xa, Phương Thanh không ở, Ngụy Ninh thấy bên cạnh không có ai nên liền nhẹ giọng khuyên bảo Minh Trạm, “Nữ nhân đều là tóc dài hiểu biết ngắn, ngươi đừng bận tâm.”

Minh Trạm viết vào lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Lời này ngươi mà đi nói với Thái hậu thì để xem có bị mắng một trận hay không.”

“Ta có lòng tốt khuyên bảo ngươi, ngươi thật vô lương tâm.” Ngụy Ninh chỉa chỉa mi tâm của Minh Trạm, dắt tay của Minh Trạm, vừa đi vừa nói, “Lúc trước khi ta chuẩn bị thành thân, bề ngoài của ta ngọc thụ lâm phong như vậy mà vẫn có rất nhiều người không chịu thành thân với ta. Trên đời này đều là trông mặt mà bắt hình dong, điểm tốt đẹp của ngươi có thể xứng đôi với bất luận kẻ nào, cho nên đừng than ngắn thở dài như vậy, nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể yếu đuối giống như nữ nhân cho được.”

Minh Trạm ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Ngụy Ninh, hắn lạnh lùng thản nhiên viết chữ hỏi Ngụy Ninh, “Hồ ly, ngươi sắp làm nhạc phụ của hoàng tử, chẳng lẽ mất hứng hay sao?”

Nếu không phải đang ở bên ngoài thì Ngụy Ninh nhất định sẽ tét mông Minh Trạm, cắn răng nhéo một cái lên thắt lưng của Minh Trạm, nghiến răng nói, “Ngươi mà còn gọi ta xằng bậy như vậy thì ngươi coi chừng đó.”

Minh Trạm cau chặt mày, xoa xoa thắt lưng già cỗi của hắn, bởi vì béo, bị nhéo sẽ cảm thấy ngứa ngáy, cái loại cảm giác vừa ngứa vừa đau này cực kỳ khó chịu. Minh Trạm tung cước đá Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nghiêng người tránh né như cây dương liễu, cúi đầu nói một cách khinh thường, “Ngươi chỉ có mấy chiêu khoa chân múa tay này thôi à, nên nhớ là ta đã dạy cho ngươi, được rồi, đừng bày đặt múa rìu qua mắt thợ nữa. Đi đường cho đàng hoàng một chút.”

Minh Trạm miễn cưỡng đồng ý lui binh, Ngụy Ninh lại dắt tay của Minh Trạm, Minh Trạm bỗng nhiên bóp mông Ngụy Ninh, nhéo một phát cực kỳ ác độc, thiếu chút nữa thì tóc tai của Ngụy Ninh cũng dựng thẳng đứng, không đợi Minh Trạm bỏ trốn, hắn nhanh nhẹn nắm lấy cổ áo của Minh Trạm rồi lập tức đá mấy phát điên cuồng vào mông của Minh Trạm.

Minh Trạm ôm mông ăn vạ dưới đất cả buổi, sắc mặt của Ngụy Ninh lạnh như hàn sương, chỉ chỉ chóp mũi của Minh Trạm rồi hừ lạnh một tiếng, phất y mệ bỏ đi.

Người này thật sự nói trở mặt liền trở mặt, Minh Trạm trong lòng nói thầm. Phương Thanh từ xa xa chạy đến, bỗng nhiên quỳ mạnh xuống đất, trên trán nhiễu mồ hôi hột, thở hổn hển vài hơi, gấp giọng nói, “Chủ tử, xe ngựa của Kính Mẫn đại công chúa bị lật, tiểu Quận quân bị thương rất nặng, Hoàng thượng bảo ngài lập tức đến Tuyên Đức điện!”

Trời ạ trời ạ, thế này là sao, mới gặp mặt vị hôn thê, vừa quay lưng đi thì hôn thê liền xảy ra tai nạn giao thông, hắn, đừng bảo là hắn khắc thê nha?

Minh Trạm quay đầu, vội vàng chạy đi.

Ngụy Ninh lạnh lùng gọi hắn lại, tiến lên rồi tàn nhẫn vỗ vỗ cái mông nở hoa của Minh Trạm, bụi đất bay lên, hiện tại cũng không thể đi thay y phục, Minh Trạm sợ đau nên né tránh, Ngụy Ninh lạnh lùng nói, “Ngươi trốn làm gì? Mang theo dấu chân trên mông đi gặp thánh giá à, ngươi muốn cáo trạng ta có phải hay không?”

Minh Trạm nghi ngờ Ngụy Ninh quan báo tư thù, chẳng qua vị hôn thê quan trọng hơn, hắn không rảnh so đo với Ngụy Ninh, Ngụy Ninh vừa nói “Được rồi”, thì Minh Trạm liền nhanh chân chạy đến Tuyên Đức điện. (quan báo tư thù = lợi dụng chuyện công để trả thù cá nhân)

……….

P/S: Bạn Ninh chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mặc dù mông em nhiều thịt nhưng mà cũng phải chừa thể diện cho em chứ.
Bình Luận (0)
Comment