Phùng Thiệu Minh uống rượu có một chút cao hứng.
Hắn không có huynh đệ tỷ muội, cho nên đối với đám người của Minh Trạm cũng không tệ, về nhà nói với thê tử, “Tứ đệ nay đã có thể nói chuyện, miệng mồm thật sự khéo léo.”
“Minh Trạm hay bỡn cợt, lại gặp được người thành thật như chàng, cũng không phải ngoại nhân, uống ít vài chén thì có ai nỡ trách chàng đâu?” Minh Diễm oán trách, bưng đến bát canh tỉnh rượu, cười tủm tỉm.
Phùng Thiệu Minh cười, “Thấy nhạc phụ cũng cao hứng.” Kéo tay của Minh Diễm, hai người cùng dựa vào đầu giường, Phùng Thiệu Minh ôn hòa nói, “Lần này nhạc mẫu quay về đế đô, điều quan tâm nhất chính là hôn sự của các đệ muội, nếu có gì cần hỗ trợ mà thân mình của nàng bất tiện thì cứ nói với mẫu thân. Ta nghe mẫu thân có nói khi còn trẻ quan hệ của mẫu thân và nhạc mẫu cũng rất thân cận.”
“Ta biết. Chàng đừng lo, thân mình của ta rất tốt.”
“Lần này sinh khuê nữ đi.”
Vệ vương phi không lo lắng việc hôn sự của Minh Trạm, cho dù là nhi nữ của nhà ai thì dù sao cũng là thú vào cửa, chỉ cần hiểu chuyện là tốt rồi. Lúc này địa vị ở Trấn Nam Vương phủ cũng không thể nói rõ là phải dựa vào người nào.
Nhưng thật ra hôn sự của Minh Kỳ lại làm cho Vệ vương phi phải phát sầu. Thừa dịp hỏi thăm Phượng Cảnh Nam, “Trong lòng của Vương gia đã chọn được ai hay chưa?”
Phượng Cảnh Nam uống nửa tách trà nhỏ rồi hỏi lại, “Vương phi đã nhìn trúng người nào rồi phải không?”
“Kiến thức của ta hữu hạn, chẳng nhìn trúng được ai cả. Chẳng qua Kỳ nhi đã trưởng thành, năm nay đã mười sáu, ta cũng đã hỏi thăm nữ nhi của Nguyễn gia, trong lòng hiểu rõ. Kỳ nhi và Trạm nhi tuy là long phượng song sinh nhưng dù sao Kỳ nhi cũng gánh chịu cái danh tỷ tỷ, lại là nữ nhi, cũng không nên thành thân sau đệ đệ. Tiếp theo là Minh Phỉ và Minh Nhã, một người mười lăm một người mười bốn, cũng đã đến lúc phải nghị hôn.” Vệ vương phi dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói, “Lớn nhỏ có trật tự, dù sao cũng phải bàn lớn trước rồi mới bàn đến nhỏ. Kỳ nhi có cái tật xấu là tính tình bá đạo, đam mê đao thương, mỗi khi nghĩ đến thì ta lại phát sầu, không biết nên tìm người nào cho nàng thì mới được.”
Phượng Cảnh Nam thản nhiên cười, “Xem Vương phi kìa, người ta bảo hảo nữ không lo gả, Minh Kỳ là ái nữ của ta, ta muốn lưu nàng lại bên cạnh. Mặc dù tính tình của nàng rất cường nhưng cũng không phải là không rõ lý lẽ, cần gì phải lo lắng.”
Bàn tay nhỏ bé của Vệ vương phi vô thức run lên, giọng nói mơ hồ, “Vương gia muốn chọn hiền tế ở Vân Nam cho Minh Kỳ hay sao?”
“Nói cách khác thì đó là muốn bắt rể. Ta đã chuẩn bị xây phủ quận chúa cho Minh Kì, cho dù nàng chọn hiền tế ở đâu thì ngày sau cũng sẽ quay về Vân Nam.” Phượng Cảnh Nam nói.
“Vương gia muốn cho nàng chưởng binh?” Giọng nói của Vệ vương phi có một chút suy yếu vô lực.
Vì liên quan đến quân sự cho nên Phượng Cảnh Nam căn bản không muốn giải thích, nhưng Vệ vương phi đã nói, “Minh Kỳ là nữ nhi của ta, ta hỏi một câu cũng là lẽ thường.”
Phượng Cảnh Nam không mở miệng tức là thừa nhận.
Vệ vương phi lộ ra một nụ cười châm chọc, ôn hòa nói, “Ngày sau Minh Trạm kế thừa Vương vị, Minh Kỳ ở trong quân có chỗ dựa. Minh Kỳ là nữ nhi, muốn sống yên ổn trong quân thì tất nhiên phải có người ủng hộ, Minh Trạm thì lại không thích có người cản tay cản chân. Đám người Minh Lễ là thứ tử, vốn mang lòng nghi ngờ Minh Trạm, tất nhiên sẽ cùng Minh Kỳ liên thủ, chế trụ hành động của Minh Trạm, tạo thành thế chân vạc. Như vậy tất cả bọn họ có thể bảo toàn lợi ích của mình.”
“Vương gia có nghĩ đến hay không, Minh Kỳ là nữ nhi của ta, nàng và Minh Trạm là thân tỷ đệ, nếu ngài thật sự để nàng chưởng binh, ngày sau tỷ đệ hai người nhất định sẽ vì quyền thế mà nảy sinh hiềm khích. Nàng là nữ nhi, vì sao không để nàng an phận lập gia đình, yên ổn mà sống.”
Phượng Cảnh Nam đặt xuống tách trà trong tay, thản nhiên nói, “Vì thuở nhỏ Minh Trạm bị khuyết tật cho nên Vương phi luôn đặt tám phần tâm tư lên người của Minh Trạm, Vương phi có nghĩ đến tâm tư của Minh Kỳ hay không? Nàng không muốn cuộc sống xuất giá sinh con, Minh Kỳ lãnh binh kỵ xạ đều thật xuất sắc, còn kiên cường hơn cả huynh đệ Minh Lễ. Minh Kỳ làm việc từ đó đến nay rất có phong thái của một đại tướng, nếu nàng là nhi tử thì ta sẽ lập nàng làm thế tử. Cá tính của Minh Kỳ tuyệt đối không thể làm hiền thê lương mẫu, nàng thích ở trong quân doanh, như vậy ta để nàng vào quân doanh, việc nàng đứng vững trong quân doanh là bản lĩnh của nàng. Về những gì Vương phi vừa nói, cho dù là đích tử hay thứ tử thì đều là nhi tử của bổn Vương, bổn Vương đương nhiên hy vọng bọn họ có thể bảo toàn.”
Vệ vương phi bình tĩnh nói, “Vương gia không tin Minh Trạm?”
“Minh Trạm sẽ ở tình thế nhất định mà làm ra phản ứng tương đối chính xác.” Phượng Cảnh Nam trả lời, “Bổn vương cũng không phải nghi ngờ hắn, nếu hắn thân cận cung kính huynh đệ thì cần gì phải e ngại Minh Kỳ chiếm một chút nhỏ nhoi trong quân doanh? Minh Kỳ dù sao cũng là nữ nhân, Minh Trạm lại không phải kẻ mê muội, hắn có thể trấn áp Minh Kỳ. Nếu hắn có tâm tư khác thì như vậy cứ xem là bổn Vương lo xa đi.” Phượng Cảnh Nam cười cười, “Kỳ thật cũng không tính là nhiều, Vương phi cảm thấy ngày sau đợi Minh Trạm lên Vương vị thì huynh đệ Minh Lễ sẽ không đến đế đô hay sao? Nhất định là sẽ đến. Việc mà bổn Vương chuẩn bị trước chỉ là chuyện Minh Kỳ tiến vào quân doanh mà thôi, nhưng thật ra thì chuyện này bổn Vương đã sớm nghĩ cách, mới đầu Minh Trạm bị câm, không thể kế vị, hắn và Minh Kỳ là thân tỷ đệ, ta để Minh Kỳ chấp chưởng binh quyền là để bảo vệ Minh Trạm. Nay xem ra người phải bảo hộ lại là huynh đệ Minh Lễ.”
Vệ vương phi nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, đeo vào chiếc mặt hoàn hảo, gật đầu, “Ta đã biết, như vậy ta sẽ không cần phải bận tâm đến chuyện của Minh Kỳ nữa. Chẳng qua có một chuyện, Vương gia thứ cho ta vô lễ. Minh Kỳ là nữ nhi của ngài nhưng đích tử của Minh Kỳ sẽ không phải là họ Phượng. Vương gia giao binh quyền cho nàng, trên đời này nào có mẫu thân không thương nhi tử, hay là tương lai lại làm cho đích tôn và ngoại tôn của ngài tranh chấp quyền bính, đến lúc đó sẽ là cảnh tưởng như thế nào? Ta đại khái là nhìn không đến, cũng tưởng tượng không ra.”
Phượng Cảnh Nam bất động cười cười, thở dài, “Trên trời không có ngôi sao nào là vĩnh hằng, thế gian không có giang sơn nào mà không thay đổi triều đại, Vương phi còn không nhìn tới thì huống hồ gì bổn Vương chỉ hơn Vương phi vài tuổi, đại khái cũng nhìn không đến.”
Lần đầu tiên Vệ vương phi làm cho Phượng Cảnh Nam tức giận, Phượng Cảnh Nam nói, “Chuyện hiện tại vẫn chưa nắm chắc, huống chi chuyện sau này? Cứ để tiểu bối bọn họ tự quan tâm đi.”
Minh Trạm vừa uống rượu cùng Ngụy An trở về, vừa bước vào cửa thì đã bị người thỉnh vào phòng của mẫu thân.
Vệ vương phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng đỏ, trong mắt có vài phần say rượu, trên người còn mang theo mùi rượu, cười hỏi, “Đi uống rượu ở đâu?”
“Ngụy An mời nhi tử xem biểu diễn tại nhà, không uống nhiều.” Minh Trạm uống nửa tách trà ấm, sợ mẫu thân ngửi thấy mùi rượu sẽ khó chịu, cười nói, “Để nhi tử đi rửa mặt chải đầu thay y phục trước.”
“Ở chỗ của ta có xiêm y của ngươi, vào trong thay đồ đi, vừa lúc bảo trù phòng hâm một chút canh tỉnh rượu đến đây.” Vệ vương phi sờ mặt của Minh Trạm mà nói.
Minh Trạm cười hì hì rồi tiến vào bên trong, khi bước ra thì hoàn toàn khác hẳn, đã uống xong bát canh tỉnh rượu, liền ngồi bên cạnh mẫu thân mà ăn điểm tâm lót dạ.
“Dự tiệc mà không ăn cái gì hay sao?”
“Có ăn một chút nhưng không quá no.” Minh Trạm gắp một miếng bánh hạt dẻ cho mẫu thân, Vệ vương phi cười, “Ta không đói, ngươi ăn đi.”
“Mẫu thân, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Nhìn sắc mặt của mẫu thân không tốt cho lắm, bọng mắt hơi thâm, tối hôm qua ngủ không đủ giấc hay sao?”
Vệ vương phi dựa vào nhuyễn tháp, ôn nhu nhìn Minh Trạm, nhẹ giọng nói, “Phụ vương của ngươi muốn Minh Kỳ ở lại Vân Nam.”
Minh Trạm gật đầu, “Tỷ tỷ cũng muốn như vậy, cũng đã nói chuyện với nhi tử. Muốn ở lại thì cứ ở lại, dù sao phụ vương cũng đã muốn như vậy, chuyện mà hắn quyết định thì có phản đối cũng chỉ vô dụng.”
“Trong lòng của ngươi đã dự tính gì trước hay chưa?”
Minh Trạm lấy khăn lau ngón tay, xem sắc mặt của Vệ vương phi tiều tụy hơn so với lúc trước, thân thiết nắm lấy tay của mẫu thân rồi cười nói, “Cứ mặc kệ phụ vương đi. Phụ vương đã sớm quyết định như vậy, chuyện Minh Kỳ tiến vào quân doanh đã là chuyện mấy năm trước, lúc ấy nhi tử vẫn chưa làm thế tử. Đối với phụ vương mà nói thì huynh đệ Minh Lễ cũng là nhi tử. Hiện tại ngăn lại Minh Kỳ thì hắn sẽ nghĩ ra cách khác. Vể phần Minh Kỳ thì nhi tử ước chừng có thể đoán được, muốn bảo rằng nàng muốn nắm binh quyền thì vẫn hơi xa một chút, nàng chỉ là không muốn, ừm, muốn trải qua ngày tháng tam thê tứ thiếp mà thôi. Ở trong mắt nàng, nam nhân không phải là chỗ dựa vững chắc. Nhưng nàng lại là nữ nhi, đến tuổi thì phải xuất giá, cho nên nếu không muốn người khác đụng tay đụng chân vào hôn sự của nàng thì nàng phải xuất ra thực lực làm cho người ta kiêng kỵ.” Hầy, rõ ràng mình mới là ông chủ, thân tỷ tỷ không nên đến làm tổng giám đốc, chuyện này thật phiền.
“Phụ vương đã đem Tề Cánh và Triển Tuấn đặt ở bên người của nhi tử, Minh Kỳ tuy rằng có thể chiếm được một phần quyền bính, nhưng bất quá phụ vương chỉ muốn dùng nàng để áp chế hành động của nhi tử chứ không phải là thay đổi chủ vị Trấn Nam Vương.” Minh Trạm an ủi mẫu thân nói, “Thôi, thay vì để nàng ở đế đô gả cho một người nam nhân nào đó khiến nhi tử ngày đêm phải bận tâm thì quay về Vân Nam vẫn tốt hơn. Mẫu thân yên tâm đi, giống như Hoàng bá phụ và phụ vương, chẳng phải hiện tại cũng rất tốt hay sao?”
“Mẫu thân, phụ vương nay chỉ mới tứ tuần, ngày tháng còn rất dài mà.”
……….
P/S: cái truyện này là điển hình của *ba cưng con gái, mẹ cưng con trai* nè :>.