Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Tam Thanh lão tổ phù hộ, Bồ Đề lão tổ phù hộ……” Lý đại nhân mặc niệm, thừa dịp hai quái vật một già một trẻ kia không chú ý bèn chạm chạm ống tay áo Lan Tấn.
(*) Tam Thanh (Hán Việt: 三清) là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
(*) Bồ Đề Tổ Sư chính là Nhiên Đăng Cổ Phật, người duy nhất trong tam giới vừa tu Phật vừa tu Đạo. Trong Tây Du Ký, người thầy đầu tiên đã truyền thụ 72 phép thần thông biến hóa cùng thuật cân đẩu vân cho Tôn Ngộ Không chính là Bồ Đề Tổ Sư.
Năm ngón tay Lan Tấn tạo một pháp quyết, ý bảo gã chớ hoảng sợ.
Mọi người xuyên qua thông đạo tiến vào địa cung chân chính, chỉ thấy địa cung to như vậy bị huyết đằng vây kín, mơ hồ có thể thấy được đèn bị sập đế, cổ quan bị xốc lên, còn có thi thể tu sĩ bị hút khô tinh huyết hóa thành xương trắng.
(*) Cổ quan: Quan tài cổ
Ông lão Triệu gia mở cơ quan địa cung ra, bỗng thấy trên mặt đất địa cung đột nhiên lộ ra một cửa động thật lớn. Lão ta cùng Thúy Thúy túm Mạc Tri trưởng lão và Mộc Dao trưởng lão nhảy vào cửa động.
Cửa động khép lại, trán Lý Đồng tri đại nhân đầy mồ hôi lạnh rơi cả xuống mặt đất, sợ tới mức cả người cứng đờ, đến động cũng không dám động.
Lan Tấn mở to mắt, thấp giọng nói: “Lý Trường Hỉ, ngươi giúp ta chăm sóc tốt tiểu sư muội, ta đi xuống nhìn xem.”
Lý Đồng tri đại nhân: “A? Đại nhân, chúng ta không trốn sao?”
Lan Tấn vẻ mặt cạn lời: “Nơi này chính là Quỷ Khốc Địa Tây Sơn, những cái tu sĩ mất tích trước đó hẳn là tất cả đều gặp độc thủ, tới cũng tới rồi, dĩ nhiên phải đến xem rốt cuộc thứ gì quấy phá.”
Lan Tấn cúi đầu, thấy Khương Tự đã mở mắt, so với Lý Trường Hỉ còn bình tĩnh hơn, giọng không tránh khỏi dịu bớt: “A Tứ đừng sợ, đợi lát nữa sư huynh sẽ mang muội về núi Thanh Vụ.”
“Vâng, muội ở đây chờ sư huynh về.” Khương Tự gật gật đầu.
Lan Tấn gọi kiếm Thanh Mang ra, Thanh Mang đâm vào giữa mày đám người Mộc Tiêu, đưa bọn họ mạnh mẽ từ ảo cảnh lôi ra, sau đó hắn nhảy xuống huyệt động trong địa cung.
Lan Tấn nhảy xuống huyệt động, Khương Tự cùng Lý Trường Hỉ nháy mắt đều khẩn trương hơn, chỉ cần hai tên tà tu một già một trẻ kia trở về sẽ phát hiện bọn gã không bị khống chế, cũng không biết tình huống phía như thế nào nữa.
Lý Trường Hỉ cùng Khương Tự mắt to trừng mắt nhỏ, mờ mịt không biết làm sao.
Khương Tự thấy Mộc Tiêu giật mình, mềm giọng nói: “Hắn tỉnh.”
Chỉ thấy tiểu công tử Mộc gia vẻ mặt mê mang mở to mắt, cảm thấy bản thân toàn thân nơi nơi đều đau, đặc biệt là mặt, như bị người đánh 180 quyền. Đến khi Mộc Tiêu thấy rõ tình huống địa cung chỉ có thể hít hà một hơi.
“Hừ! Đừng kêu.” Lý đại nhân hoảng hoảng loạn loạn nói: “Mộc thiếu gia, hiện tại mạng nhỏ mọi người đều treo trên cổ họng, ngàn vạn đừng kêu.”
Sắc mặt Mộc Tiêu trắng bệch, thấy các sư huynh còn mơ màng hồ đồ, ngũ sư thúc cũng không thấy, địa cung huyết tinh quỷ dị như vậy, tức khắc vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai da, Mộc thiếu gia, chúng ta bị cậu hại thảm rồi, lão già cùng Thúy Thúy kia là tà tu trong núi đấy.” Lý Trường Hỉ vẻ mặt đau khổ đem chuyện phát sinh trên đỉnh núi nhất nhất nói ra: “Nếu không phải Lan Tấn cảnh giác, chúng ta đây một xíu thôi cũng sẽ giống những tu sĩ góc tường kia, bị rút cạn máu.”