Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Long Điệt thấy một tên kiếm tu nho nhỏ thế mà giết không chết, còn bị hắn chém đứt một đầu một đuôi, nháy mắt hung tính tăng vọt, tám cái mồm to như bồn máu còn lại mở ra, phun ra một búng sương mù máu.
Sắc mặt Lan Tấn đột biến, không tốt, chỉ thấy phàm là tu sĩ bị sương máu dính vào, bao gồm người bị rút cạn máu đều nháy mắt xác chết vùng dậy, đen nghìn nghịt hướng tới bốn người Khương Tự đi đến.
“Mặc Khí, huynh còn chờ gì?” Lan Tấn vội vàng hô, bỏ quên kiếm Thanh Mang, bấm pháp quyết, dùng đạo bản mạng: “Thiên Đạo, Sinh cơ!”
Chỉ thấy trong trời đất tựa như dừng lại, hình như có một giọt nước rơi vào núi rừng yên tĩnh, nước gợn thành cơn, nháy mắt tạo thành từng đạo sóng gợn, một cỗ sinh cơ nồng đậm phá vỡ vùng đất chết Tây Sơn, hình thành chuỗi ánh sáng lộng lẫy, quầng sáng hiện lên, Long Điệt kêu một tiếng thảm thiết, bị gọt bỏ hai đầu một đuôi.
Mặc Khí thấy thế cười lạnh một tiếng, đôi mắt bịt mảnh vải màu đen bị gió thổi mở ra để lộ khuôn mặt tái nhợt yêu diễm tinh xảo. Người thiếu niên tàn nhẫn không nói nhiều lắm, thân pháp quỷ dị phi thân lên, tay không xé rách một đuôi của Long Điệt.
Long Điệt liên tiếp trọng thương, hung tính trong xương cốt hoàn toàn mà bạo phát, tiếng khóc nỉ non chói tai như của trẻ con vang lên liên tục, lại bị Lan Tấn dùng một chiêu Sinh cơ dừng lại quá trình ngàn vạn tu sĩ chết đi thi biến lần nữa. Đồng thời, hắn hướng đám người Lý Trường Hỉ đi đến.
“A Tứ, muội còn có thể đàn tiếp khúc trước đó không? Sư huynh muốn nghe muội đánh đàn.” Lan Tấn mỉm cười nói, tay cầm kiếm Thanh Mang, lại lần nữa giết về phía Long Điệt đang trọng thương.
Mặc Khí một chiêu đánh trọng thương Long Điệt, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn. Trong chớp mắt, hung thú thượng cổ Long Điệt vậy mà lại bị buộc vào tuyệt cảnh.
Hung thú Long Điệt nổi trận lôi đình, quả thực không dám tin, nó chính là thượng cổ hung thú đấy, bất tử bất diệt tồn tại cùng trời đất, thế gian chỉ cần con người có ác niệm, vô luận bao nhiêu năm, nó đều có thể từ luân hồi trọng sinh trở về, lại không nghĩ sau nhiều năm ngủ say, tỉnh lại đã bị hai tên tu sĩ chém tới ba cái đầu, ba cái đuôi.
Vì sao sau khi tỉnh lại, thời đại lại thay đổi rồi?
Chư thần lừa nó.
“Vâng, sư huynh.” Tim Khương Tự đập gia tốc, cuộc đời lần đầu tiên thấy ác chiến như thế, dù cho bé đã trải qua sống chết, hai đời làm người cũng vẫn sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.
Tinh thần Khương Tự hạ xuống, một giây đã yên lặng như nước, duỗi tay đụng vào nhụy hoa sen hóa thành cầm huyền tiếp tục đàn tàn khúc kiếp trước bé khổ luyện mười năm.
Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo vang lên, phật quang ẩn hiện trong bóng đêm mịt mùng, linh hồn các tu sĩ uổng mạng bị sương máu khống chế chấn động, tất cả đều dừng bước, lắng nghe Phật âm vãng sinh tới muộn này.
(*) Vãng sinh hay vãng sanh (徃生): sau khi mạng chung sanh vào thế giới khác; thông thường từ này được dùng thay thế cho từ “chết”.
Một âm nhớ bình sinh.
Một âm dừng oán ghét.
Một âm đi vãng sinh.
(*) Bình sinh: chuyện thường ngày, chuyện khi còn sống.
Dưới ánh trăng ban đêm bị che đi, không ai thấy khóe mắt những tu sĩ chết đi trăm ngàn năm kia chảy xuống huyết lệ, cuối cùng sau khi chết nhiều năm, thân thể hóa thành khói nhẹ đến bờ bên kia thế giới.
“Trời mưa.” Tiểu công tử Mộc gia ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mưa phùn mênh mông rơi lên mặt như ông trời đang khóc.
“Đúng nhỉ, trời mưa.” Lý Trường Hỉ cũng ngửa đầu, cảm thấy Khương gia tiểu nương tử đàn thật dễ nghe, khiến người muốn rơi lệ.
Khúc Trấn Ma đưa tới một mưa kỳ lạ, nước mưa cọ rửa dơ bẩn cùng khói mù trong núi. Long Điệt bị Lan Tấn cùng Mặc Khí đẩy vào tuyệt cảnh cũng lắng nghe khúc Trấn Ma, chỉ cảm thấy vạn niệm câu hôi.
(*) Vạn niệm câu hôi (万念俱灰 Wàn niàn jù huī): Mọi thứ đều thành tro, nghĩa là mọi thứ đều đã tan tành, diễn tả cảm giác hụt hẫng, thất vọng hoặc ngỡ ngàng.
Âm phù phật quang từng chút một mà gội rửa không gian như thiên la địa võng đem nó bó chặt gắt gao, làm thần hồn nó tan rã.
Long Điệt suýt nữa hoài nghi mình đã về thời đại thượng cổ chư thần, một linh giới không có thế giới, vì sao lại có tu sĩ cùng nhân loại đáng sợ như vậy?
Long Điệt lại mất một đuôi phát ra tiếng kêu rên!
Lan Tấn cùng Mặc Khí liếc nhau, thấy Long Điệt dưới sự tra tấn của khúc Trấn Ma đã mất đi ý chí chiến đấu, hai mắt sáng ngời, chính là lúc này.
Kiếm Thanh Mang trong tay Lan Tấn hóa thành ánh sáng, ở trên không trung vạch xuống một đường sinh cơ, sinh cơ phá vỡ không gian đâm vào thân thể khổng lồ của Long Điệt.
Thiếu niên tái nhợt ốm yếu hừ lạnh một tiếng, mở hai mắt màu máu, giọng như lưỡi đao: “Long Điệt, từ đâu tới đây thì cút về nơi đó.”
Long Điệt kêu thảm thiết một tiếng, mang theo thần hồn trọng thương khó có thể khỏi hẳn bị đánh vào luân hồi, biến mất khỏi trời đất.