Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lần này, Lý đại nhân quy quy củ củ đứng tại Lục phong chờ bên ngoài phủ Thiều Quang, không bao lâu đã thấy Khương Tự cõng giỏ tre so với bé còn cao hơn lại mang theo một con rối từ trong núi về.
Lý Trường Hỉ vội vàng cười nói: “Tiểu nương tử gần đây vẫn tốt chứ?”
Khương Tự hơi hơi kinh ngạc: “Đại nhân là tới tìm Lục sư huynh của ta sao?”
“Ta đây tới tìm tiểu nương tử.” Mắt nhỏ của Lý Trường Hỉ híp thành một đường, theo Khương Tự vào phủ Thiều Quang: “Ta được tiểu công tử Mộc gia gửi gắm đem tới cho tiểu nương tử chút thức ăn, quần áo cùng với ngọc bích. Đúng rồi, còn có Hoa Hồng thanh lộ ta mang từ tây phường tới.”
Lý đại nhân thấy trong phủ Thiều Quang trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, bướm các màu linh hoạt bay quanh tìm ật, góc tường có trúc xanh tươi tốt, bên cạnh là dòng suối uốn lượn, suối nguồn ào ạt. Dù đơn giản lại lịch sự tao nhã, không quá phú quý cũng không nghèo túng, đây mới là tốt nhất. Đột nhiên gã thấy như vậy rất được, khó trách tính tình Lan đại nhân tốt thế, ngày ngày ở tiên cảnh như này còn có thể so với thánh nhân.
(*) Thánh nhân: cách gọi khác của hoàng đế thời xưa.
Lý Trường Hỉ đem đồ trong đai lưng trữ vật đồ vật toàn bộ lấy ra chất đống trên bàn trà rễ cây trăm cổ thụ năm lão, cười nói: “Ngày đó tiểu nương tử sau khi kiệt lực thì hôn mê, Lan đại nhân liền mang tiểu nương tử về núi Thanh Vụ. Sau Vô Tình đạo quân mang chúng tu sĩ tới Tây Sơn cứu tỉnh đoàn người Mộc gia. Mộc tiểu công tử vô cùng nhớ mong tiểu nương tử, ủy thác ta mang đến mấy thứ này, còn nói tiểu nương tử rảnh rỗi đi phủ Thiên Nguyên, Mộc gia hắn nhất định sẽ thịnh tình chiêu đãi.”
Tình huống ngày đó so với Lý Trường Hỉ nói còn phức tạp hơn. Lúc Vô Tình đạo quân mang theo chúng tu sĩ đuổi tới thì thấy Bạch Lộc Nhai Tây Sơn bị san thành bình địa, ba vị trưởng lão tam cảnh hậu kỳ bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, máu toàn thân như bị hút hết, khi tỉnh lại mơ màng hồ đồ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đệ tử Mộc gia dùng bùa lôi hỏa phá ba bốn Tiểu Trận Tụ Âm, khi về nói gặp được hung thú Long Điệt, mọi người không cho là đúng, chỉ cho rằng tất cả đều trúng tà.
Hung thú thượng cổ Long Điệt? Thật làm như hung thú thượng cổ là củ cải rau xanh trong đất lớn lên ấy, muốn có liền có chắc?
Ừ thì có hung thú? Vậy sao giờ không thấy?
Còn có ngàn vạn tu sĩ bị rút cạn máu chế thành người tượng, cách nói này càng vớ vẩn, một khối thi thể còn không thấy kia kìa!
Vì thế chuyện Tây Sơn bị quy kết thành việc làm của tà tu, việc hung thú đều là giả dối hư ảo.
Đạo Tông phái người tuần núi, tuần bảy ngày, không có việc gì phát sinh, việc này cứ thế cho qua.
Duy chỉ có Mộc Tiêu ngày ngày đi phủ nha Thanh Châu tìm Lý Trường Hỉ, truy hỏi đám người Lan Tấn cùng Khương Tự ở đâu.
Lý Trường Hỉ dĩ nhiên sẽ không nói, cuối cùng bị làm phiền đến không có cách nào đành đáp ứng thay cậu chuyển giao một ít đồ.
“Mộc Tiêu vì sao phải đưa ta nhiều đồ như vậy?” Khương Tự trợn mắt há hốc mồm nhìn đống đồ cao cao trên bàn trà.
“Tiểu công tử nói là vì ân cứu mạng. Mộc gia quả thực có tiền, ha ha, Mộc tiểu công tử thiếu chút nữa đem Thiên Bảo Các dọn sạch. Nơi này có mười mấy bộ đồ, giày, trang sức tiểu nương tử có thể dùng , còn có thức ăn nổi danh phủ Thanh Châu. Đồ vật đều bị cậu ta mua sạch, ta cũng chỉ có thể xách mấy ống thanh lộ tới, tiểu nương tử đừng chê nhé.”
Mộc Tiêu kia cũng vô cùng thông minh, biết Lan Tấn cùng Mặc Khí tu vi cường đại, chướng mắt đồ tầm thường, liền nghĩ biện pháp tìm những món tiểu nương tử Khương Tự dùng được. Như thế cũng coi như thuận theo ân cứu mạng kéo gần quan hệ cậu ta cùng núi Thanh Vụ.
“Dĩ nhiên sẽ không.” Khương Tự cong mắt cười nói: “Cảm ơn đại nhân đã vất vả một chuyến, cũng giúp ta cảm ơn Mộc tiểu công tử.”
“Vậy thì tiểu nương tử tự đi phủ Thiên Nguyên nói lời cảm ơn sẽ hay hơn. Đại lễ thụ phong của đạo quân đã kết thúc, người từ các châu phủ đến chúc mừng đã rời khỏi phủ Thanh Châu.” Lý Trường Hỉ đang nói thì thấy Lan Tấn từ chỗ sâu trong động phủ bước ra, ánh mắt sáng lên, vội vàng chân chó cười cười: “Lan đại nhân, vết thương của ngài tốt hơn chút nào chưa? Ta mang lệnh bài tới cho tiểu nương tử.”
(*) Chân chó: Nịnh nọt
Lan Tấn thấy gã vô cùng câu thúc, hẳn đã bị Trọng Hoa kia đánh một đạo sét dọa sợ, mỉm cười nói: “Cảm ơn, đã tốt rồi. A Tứ có thể thăng cấp thành Huyền Sử?”
“Đây là dĩ nhiên, tiểu nương tử cả quãng đường ở Tây Sơn cân quắc không nhường tu mi hiệp trợ hai vị đại nhân phá Quỷ Khốc Địa đã tạo phúc lớn lớn lắm cho phủ Thanh Châu, cống hiến đủ để thăng làm Huyền Sử, đã có thể nhận bổng lộc phủ Thanh Châu rồi.” Lý Trường Hỉ vội đem lệnh bài Huyền Sử lấy ra, da mặt dày cười nói, “Mỗi năm chỉ cần hoàn thành vài nhiệm vụ nhỏ là được.”
(*) Cân quắc không nhường tu mi (cân quắc bất nhượng tu mi): thành ngữ Trung Quốc nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông.