Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Sắc trời tảng sáng, Khương Tự liền thu thập bọc hành lý đơn giản theo Lan Tấn lên Kiếm Tông - núi Thanh Vụ.
Hộ nông dân nhận nuôi bé được trả tiền tài cùng tơ lụa, lòng tràn đầy vui mừng đưa bé ra cửa. Ngược lại chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông lại lưu luyến, thấy vị kiếm tu này hiền hòa ưu nhã đến lời khách sáo cũng không có, thất vọng mà cáo biệt, trước khi đi còn dúi cho Khương Tự chút linh bích và đồ trang sức.
Núi Thanh Vụ hàng năm mây mù vờn quanh, lại có tông môn tu tiên. Thợ săn dưới chân núi không dám lớn gan lên. Khương Tự theo Lan Tấn đi lên, tiến vào trong vòng mây mù liền thấy ngọn núi kéo dài mãi xa xa.
“Núi Thanh Vụ có chín tòa chủ phong, ở chính giữa là tông môn Kiếm Tông, A Tứ, sau này muội theo huynh ở Lục phong thanh tu.” Lan Tấn thấy bé tuổi còn nhỏ, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nhịn không được duỗi tay vuốt búi tóc sừng dê nho nhỏ của bé, cười nhẹ bế bé lên.
Khương Tự không kịp phòng ngừa đột nhiên bị bế lên, ngửi mùi hương tràn ngập sức sống cùng xuân ý dạt dào trên người đối phương, nhịn không được hít sâu một hơi. Trong thức hải, tiểu động phủ cũng say mê thì thầm: “Hơi thở mùa xuân, tiểu Khương Tự, hắn tu hành chính là Sinh chi đạo, ở cạnh hắn sẽ có ích lợi cực cực lớn, khóa cứng hắn cho ta, ngao!”
Khương Tự: “……”
Bé túm túm ống tay áo Lan Tấn, ý bảo muốn xuống dưới.
Lan Tấn kinh ngạc, nghiêm túc nhìn thoáng qua Khương Tự, hắn tu Sinh chi đạo, đạo thuật càng sâu càng có thể hấp dẫn hết thảy sinh vật quanh mình. Khi còn nhỏ, lúc hắn mới vừa tu hành, sinh vật trong phạm vi tám dặm mười dặm xung quanh đều sẽ xếp hàng muốn đến gần hắn. Ngày xưa hắn cũng không cùng người khác gần gũi nhiều để tránh đối phương hãm sâu vào đạo thuật của mình. Tiểu Khương Tự thế mà lại miễn dịch được với hắn?
“Đừng động, huynh mang muội lên núi, tiên lộ khó đi, nếu muốn tự đi, muội sợ sẽ phải tốn vài năm.” Lan Tấn thấp thấp cười nói, làm một pháp quyết, ngự kiếm đi đến Lục phong.
Khương Tự bị hắn ôm vào ngực, bên tai đều là tiếng gió thổi, chóp mũi tràn ngập hơi thở ấm áp của đối phương. Tiểu động phủ trong thức hải vui sướng lăn lộn, còn la hét: “Kiếm đi nhanh, kiếm bay đi.”
“Tới rồi.”
Khương Tự trợn mắt, chỉ thấy cây cối đầy núi xanh um, hoa xuân xán lạn, nước chảy róc rách, trong rừng sương mù lượn lờ, núi đá lởm chởm giống như bí cảnh. Giữa sườn núi có một chỗ lập ra làm động phủ. Trên động phủ có khắc thể chữ phức tạp phiêu dật. Kiếp trước thân thể bé không tốt, thú vui duy nhất chính là đọc sách. Thế nhưng cũng nhận không ra mặt trên này khắc cái gì.
“Là chữ cổ, Thiều Quang.” Tiểu động phủ kích động gào thét, “Tiểu Khương Tự, xông lên phía trước cho ta!”
“A Tứ, đây là phủ Thiều Quang, Lục phong.” Lan Tấn buông Khương Tự xuống, lấy ra một cái ngọc bài nhỏ treo lên cổ bé, cúi người cười nói, “Đây là ngọc bài ra vào, mặt trên có dấu vết của huynh, sau này muội chính là người Lục phong, ngày thường phần lớn thời gian huynh thanh tu, muội chỉ cần chăm sóc động phủ, làm chút chuyện vẩy nước quét nhà thôi.”
“Vâng ạ.” Hai mắt Khương Tự cong cong nhìn khắp núi thấy nơi nơi đều là hoa cỏ quả phát triển tốt, nội tâm vô cùng vui mừng. Lan Tấn tu Sinh chi đạo, hoa cỏ ở Lục phong này đều phát triển tốt hơn nhiều so với chỗ khác. Vậy bé có thể chậm rãi sưu tập dịch tinh túy từ 1000 cánh hoa kia rồi.
“A Tứ, cứ cách một khoảng thời gian huynh sẽ mang muội xuống núi thu mua đồ dùng, trừ huynh, ai trên núi này muội cũng không thể tin tưởng, biết không?” Lan Tấn thấy bé lộ ra tươi cười, mi mắt cong cong, cười có thể làm băng tuyết hòa tan, nhịn không được dặn dò một câu.
Tình thế núi Thanh Vụ phức tạp, các phong nước giếng không phạm nước sông. Lão Nhị lãnh khốc tàn nhẫn, Lão Tam tà tứ không kiềm chế được, còn có Lão Cửu tu hành chính là Tử chi đạo, nơi nào tới sẽ không có lấy một ngọn cỏ Thế nhưng ngàn vạn không thể để cho đám người này nhìn thấy tiểu Khương Tự đáng yêu như vậy.
“Muội biết rồi.” Khương Tự gật gật đầu, giọng nói mềm mềm mại mại, lại sờ sờ bụng nhỏ dẹp lép, hỏi, “Muội có thể hái quả trên núi ăn không ạ?”
“Dĩ nhiên có thể, về sau nơi này chính là nhà của muội.” Lan Tấn hơi hơi mỉm cười, nhận phù đưa tin phá không mà đến, tươi cười tức khắc giảm bớt, từ kiếm khư lấy ra một cái túi bách bảo phiếm ánh huỳnh quang đeo bên hông Khương Tự: “Huynh muốn đi ra ngoài một chuyến, muội đói bụng thì ăn Tích Cốc Đan, có gì không hiểu cứ hỏi con rối gỗ nhé.”
Lan Tấn nói xong đưa con rối người hầu của mình qua, nhắc nhở một phen rồi mới rời đi.
Con rối luyện chế từ gỗ, trên đầu còn xếp vài miếng lá xanh, chờ Lan Tấn vừa đi, một lớn một nhỏ liền vui sướng vào phủ Thiều Quang.