Địch Tướng Vi Nô

Chương 14

Sau khi phủi phủi lớp bụi trên người, Triển Thiên Bạch thở phào nhẹ nhõm, vẻ ngoài quyến rũ trước đây được ngụy trang tựa như một chiếc mặt nạ, trong nháy mắt xé toạc ra.

Hắn lại trở về với con người thật của hắn.

Thanh lãnh như ngọc, tuyệt thế xuất trần.

Triển Thiên Bạch hiểu Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly là kiểu người càng đối nghịch với hắn, hắn lại càng hưng phấn.

Quả thực là biếи ŧɦái!

Triển Thiên Bạch nhịn không được chửi thầm.

Cho nên hắn đã nghĩ thông suốt, nếu muốn làm cho Đoan Mộc Ly chán ghét hắn, xa cách hắn, hờ hững với hắn, vậy thì thuận theo Đoan Mộc Ly mới là cách tốt nhất.

"Ghê tởm ta càng tốt, như vậy buổi tối ta có thể nghỉ một chút, sau đó..." Triển Thiên Bạch ngồi vào bàn, tiếp tục ăn cơm.

Sau đó hắn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, dù không thể tu luyện nội lực, không khôi phục được nguyên lực võ công, nhưng hắn cũng không thể để mình cả đời cứ như vậy, tay trói gà không chặt.


Hắn muốn báo thù!

Hắn muốn Đoan Mộc Ly phải trả giá!

Đại não hiện lên hình ảnh Đoan Mộc Ly quỳ xuống dưới chân mình, Triển Thiên Bạch càng ăn càng ngon miếng, trong nháy mắt đã ăn xong hơn phân nửa thức ăn trên bàn.

"Không ăn cũng không được, đói quá!" Ăn cơm xong, Triển Thiên Bạch khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, ra khỏi phòng.

Quay đầu nhìn xung quanh một chút, hắn phát hiện Đoan Mộc Ly thế nhưng lại không hề phái người canh giữ hay trông chừng hắn.

"Yên tâm với ta như vậy sao?" Lẩm bẩm một mình, hắn lại nhún vai tự giễu, "Cũng đúng, ta hiện tại chỉ là một phế nhân, không võ công không sức lực, hà tất phải lãng phí nhân lực đến trông giữ?"

Triển Thiên Bạch trước ngực xẹt qua một tia đau đớn.

Phế nhân...

Con ngươi đen thoáng qua một tia máu đỏ bừng phẫn nộ, hắn thở dài.


Hắn đã đi đến bước đường như ngày hôm nay rồi, than thở cho vận mệnh bi thảm của chính mình tiếp cũng có tác dụng gì?

Ngước mắt nhìn lên, chân trời như bị xé toạc một khe lớn, máu tươi đầm đìa.

Sắc trời chạng vạng, mặt trời đang lặn dần.

Triển Thiên Bạch nhàn rỗi đi lang thang dọc theo hoa viên nhỏ đến hồ nước.

Không hổ là vương phủ, vừa rộng vừa đẹp.

"Ôi chao! Các ngươi mau tới xem bên đó là ai kìa?"

Giọng nam xa lạ truyền đến, Triển Thiên Bạch có thể nghe thấy thái độ thù địch mạnh mẽ của đối phương đối với mình, không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt.

"Chậc chậc chậc! Đây không phải là vị "Xích Diễm đại tướng quân" Dao Quốc hay sao!"

Ba gã nam tử trẻ tuổi mặc áo lụa đi đến trước mặt Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch thấy bọn họ tuổi tác đều không lớn, nhìn chỉ mới mười sáu bảy tuổi, cử chỉ thật sự không giống nam tử, càng giống con hát hơn.


Trong nháy mắt, hắn dường như hiểu ra điều gì đó.

"Các ngươi là..."

Người đứng đầu uốn éo tiến lên một bước, vẻ mặt vênh váo tự đắc, "Ta là Chu Phượng, là nam sủng mà vương gia thích nhất."

Quả nhiên!

Triển Thiên Bạch có thể khẳng định phỏng đoán lúc trước của mình.

Nam tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy xuất hiện trong vương phủ, hơn phân nửa chính là nam sủng của Đoan Mộc Ly.

"Ta tên Lam Tẩm." Nam tử mặc lam bào đứng sau cùng thoạt nhìn gương mặt vô cảm, nhẹ giọng giới thiệu.

"Ngươi, ngươi hảo a, ta tên Huyền Ca."

"Ngươi nói với hắn mấy lời khách khí như vậy làm gì?" Chu Phượng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên tên Huyền Ca một cái.

Ba người tuy rằng đều lớn lên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, nhưng Huyền Ca lại đặc biệt nhút nhát, có lẽ là người nhát gan nhất trong số cả ba.
"Xin, xin lỗi..." Huyền Ca rụt cổ xin lỗi Chu Phượng.

"Hừ!" Hai tay khoanh trước ngực, Chu Phượng nhìn về phía Triển Thiên Bạch, "Tên này bất quá chỉ là bại tướng của Dao Quốc, ta nghe nói hắn sau khi bại trận thì lưu lạc phong trần... Nô tài dơ bẩn như vậy cũng dám vác mặt đến vương phủ? Đúng là đê tiện, nếu đổi thành là ta thì đã sớm nhảy sông tự sát rồi!"

"Chu Phượng..." Huyền Ca nhìn sắc mặt Triển Thiên Bạch đang dần lạnh đi, nhịn không được duỗi tay kéo kéo ống tay áo Chu Phượng.

"Ngươi làm sao vậy? Ta còn chưa nói xong đâu!" Chu Phượng hất tay Huyền Ca ra, trợn mắt chế giễu Triển Thiên Bạch, "Cũng không biết hồ ly tinh như ngươi đã dùng thủ đoạn gì, cư nhiên lại khiến vương gia mang ngươi về phủ, hoá ra Dao Quốc đại tướng quân lại là người dựa vào việc bán mông cho nam nhân để trèo cao? Đúng là khiến người ta cam bái hạ phong mà!"
Thấy Chu Phượng vỗ tay châm chọc mỉa mai, Triển Thiên Bạch không những không giận, ngược lại còn cười, "Ngươi đúng là nên cam bái hạ phong đấy, suy cho cùng... nếu ngươi thực sự có đủ mị lực để hấp dẫn vương gia thì vương gia cũng sẽ không đón ta vào phủ đâu."

"Ngươi nói cái gì?!" Chu Phượng mắt hạnh trợn tròn.

Nhưng Triển Thiên Bạch lại nhoẻn miệng cười, "Không chỉ không có mị lực, thính lực cũng kém như vậy, ngươi tuổi còn nhỏ, ta thật sự cảm thấy đáng thương thay cho ngươi!"

"Triển Thiên Bạch!" Chu Phượng gầm lên giận dữ, lao về phía Triển Thiên Bạch, vươn tay muốn đẩy Triển Thiên Bạch xuống hồ.

Bình Luận (0)
Comment