Địch Tướng Vi Nô

Chương 177


Đỗ công công giơ thánh chỉ đi về phía Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, "Ly Vương gia, Triển công tử, tiếp chỉ đi!"
Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch quỳ xuống trước thánh chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..." Đỗ công công cất cao giọng, đọc nội dung trên thánh chỉ.
Kì thực chính là Đoan Mộc Nam triệu kiến Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly cùng nhau tiến cung diện thánh.
"Thần lĩnh chỉ." Đoan Mộc Ly nhận lấy thánh chỉ, quay đầu nói với Đỗ công công: "Đỗ công công ngươi cứ về trước cung đi, ta và Thiên Bạch sẽ đi sau."
"Ách, chuyện này..." Đỗ công công có chút do dự, bởi vì mệnh lệnh của Hoàng Thượng là muốn hắn dẫn theo hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch tiến cung.
"Hửm?" Đoan Mộc Ly nhướng mày, sắc mặt khẽ biến.
"Nô tài tuân mệnh, nô tài tuân mệnh." Trên mặt Đỗ công công đầy nụ cười nịnh nọt, thi lễ với Đoan Mộc Ly.
Cho dù hiện tại Đoan Mộc Ly y quan không chỉnh tề nhưng uy nghiêm của vương gia và Phò Quốc đại tướng quân vẫn còn đó, chỉ cần là ở trước mặt Đoan Mộc Ly, Đỗ công công cũng không dám thở mạnh, ngay cả dũng khí đối mắt với Đoan Mộc Ly cũng không có.
Đợi sau khi Đỗ công công rời khỏi, Đoan Mộc Ly quay trở lại trong phòng thay y phục chỉnh tề, lại lấy một cái khăn quàng cổ lông điêu quấn quanh cổ Triển Thiên Bạch.
"Quả thực làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, Hoàng Thượng vậy mà không phải chỉ triệu một mình ngươi vào cung."
"Ngoài ý muốn?" Triển Thiên Bạch quấn khăn quàng cổ lông điêu, cảm nhận được một cỗ lo lắng chảy qua tứ chi trăm hài, cười cười với Đoan Mộc Ly, "Ta ngược lại một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cơ đấy! Phải nói...!Là Hoàng Thượng thông minh, trong lòng biết rõ ràng ngươi đây người đang ở vương phủ, cho dù hắn chỉ triệu một mình ta vào cung, ngươi nhất định cũng sẽ theo tới.

Hắn đây là đổi thành triệu ngươi vào cung, ai kêu ngươi vẫn luôn trốn tránh vào triều?"
"..."
Hai cánh môi mỏng mấp máy, Đoan Mộc Ly không còn lời nào để nói.
Nên tới thì vẫn sẽ tới, hắn có trốn cũng trốn không xong.
Bàn tay phủ kín vết chai nắm lấy năm ngón tay thon dài trắng nõn của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly dùng lòng bàn tay ấm áp ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của Triển Thiên Bạch, "Bất luận Hoàng Thượng nói gì làm gì, ta đều tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi."
"A, bọ cạp!" Triển Thiên Bạch đột nhiên cúi đầu kêu một tiếng.
Năm ngón tay của Đoan Mộc Ly buông lỏng, hai tròng mắt trợn trừng.
"Ngươi xem, ngươi buông tay rồi." Triển Thiên Bạch cười xấu xa, nhún vai, "Chỉ là một con bọ cạp mà thôi, xem ngươi bị dọa kìa."
Bị Triển Thiên Bạch giễu cợt, Đoan Mộc Ly vừa thẹn vừa giận, cắn môi dưới, con ngươi đen thâm thúy dấy lên lửa giận hừng hực.
Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt Triển Thiên Bạch cong cong nở nụ cười nghịch ngợm giảo hoạt, cơn tức của hắn lại tiêu biến.
"Ngươi thật là, ta là lo lắng bọ cạp làm ngươi bị thương." Đoan Mộc Ly vừa nói vừa nắm lại tay Triển Thiên Bạch.
"Xem đi!" Triển Thiên Bạch mỉm cười, con ngươi đen phảng phất lướt qua một tia ửng đỏ say lòng người, "Cho dù ngươi tạm thời buông tay, cũng tùy thời đều có thể nắm chặt lại, chỉ cần ngươi muốn, ta cũng muốn."
Trong tâm tựa như bị ném một hòn đá nhỏ, khơi dậy những gợn sóng lăn tăn, năm ngón tay nắm lấy Triển Thiên Bạch của Đoan Mộc Ly thoáng dùng sức.
Đầu ngón tay được sưởi ấm, độ cong nơi khóe môi giương lên càng sâu thêm vài phần.
"Đi thôi, chúng ta tiến cung."
"Quấy rầy thế giới hai người của ta và ngươi, đứa cháu này của ta đúng là tội ác tày trời!"
"Ngươi nói Hoàng Thượng đương triều như vậy thật sự được sao?" Triển Thiên Bạch cười khổ.
Trời tờ mờ sáng.

Hôm nay là một buổi sáng trời trong nắng đẹp, vạn dặm không mây.
Doãn Mạch dẫn theo Thẩm Ngọc Lam rời khỏi Di Hương viện, đi tới một rừng mai hoang dại ở vùng ngoại ô kinh thành.
Trên hoa mai còn đọng chút tuyết trắng, trong đỏ có trắng, trong trắng có đỏ, liếc mắt nhìn một cái lại phá lệ thích ý mê người, tựa như tiên cảnh.
Thẩm Ngọc Lam được Doãn Mạch ôm lấy bả vai, cảm nhận được cả người đều ấm lên.
"Ngọc Lam, ngươi mệt sao?" Doãn Mạch tìm một tảng đá lớn sạch sẽ bằng phẳng ngồi xuống, để cho Thẩm Ngọc Lam ngồi trên đùi mình.
"Này..." Hai má Thẩm Ngọc Lam hơi phiếm hồng, thẹn thùng cúi đầu.
"Có liên quan gì chứ, dù sao cũng không có ai nhìn thấy." Doãn Mạch quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, nhe răng cười, "Nơi này hoang vu vắng vẻ, cho dù có người nhìn thấy cũng không sao, đút bọn họ ăn cẩu lương."
Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười, đành phải ngồi xuống trên đùi Doãn Mạch, thân thể có chút căng cứng.
Doãn Mạch ôm Thẩm Ngọc Lam trong khuỷu tay, dùng hai má cọ cọ Thẩm Ngọc Lam.
Loại vải dệt mà Thẩm Ngọc Lam mặc trên người đơn giản mỏng nhẹ, chạm vào cảm giác mịn như tơ lụa, Doãn Mạch rất thích.
Đương nhiên là hắn càng thích hương thơm tự nhiên tản mát trên người Thẩm Ngọc Lam hơn.
"Ngọc Lam..."
Nghe tiếng xào xạc rung động trong rừng hoa mai, Doãn Mạch trầm mặc một lát vẫn không nhịn được mở miệng: "Ngươi vẫn không muốn nói cho ta biết quá khứ của ngươi sao?"
Thanh âm của Doãn Mạch hòa cùng tiếng gió truyền vào trong tai Thẩm Ngọc Lam tựa như là một cây tăm, mắc chặt ở trái tim hắn.
Thẩm Ngọc Lam cúi đầu, mái tóc dài như thác đổ che khuất đôi mắt to trong veo như nước.
Doãn Mạch cũng không sốt ruột.
Kì thực, tình hình đại khái hắn đều đã biết, bởi vì hắn nghe được một phần cuộc nói chuyện mà Tác Khắc nói với Thẩm Ngọc Lam, biết Thẩm Ngọc Lam thân trúng kì độc, chịu sự khống chế của Dạ Tựu.

"Không liên quan gì đến Ngọc Lam, ngươi không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần ngươi nói cho ta biết...!Ta nên làm thế nào để cứu ngươi là được rồi." Doãn Mạch ôm chặt lấy Thẩm Ngọc Lam, nhẹ giọng nỉ non.
Hắn không muốn gia tăng áp lực cho Thẩm Ngọc Lam, tuy rằng bởi vì hắn yêu Thẩm Ngọc Lam nên muốn biết hết thảy về Thẩm Ngọc Lam, nhưng hắn sẽ không bức ép Thẩm Ngọc Lam làm những chuyện mà Thẩm Ngọc Lam không muốn làm.
"Doãn Mạch..."
Thẩm Ngọc Lam trầm mặc rất rất lâu, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Có một số việc...!Ta sợ một khi ta nói cho ngươi thì sẽ mất ngươi."
"Ngươi không tin tưởng ta như vậy sao?" Doãn Mạch buồn bực.
"Không phải." Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, đau khổ nhếch nhếch khóe miệng, "Ta là không tin tưởng bản thân mình."
"Ngọc Lam." Doãn Mạch rướn cổ, hôn một cái vào sau cổ Thẩm Ngọc Lam.
Mọi thanh âm trong rừng mai đều yên tĩnh, âm thanh phát ra khi Doãn Mạch hôn môi hắn lại phá lệ rõ ràng, mặt Thẩm Ngọc Lam nhất thời đỏ đến độ xuyên thấu.
"Ta yêu ngươi Ngọc Lam, bất luận xảy ra chuyện gì, tình yêu của ta dành cho ngươi cũng sẽ không thay đổi."
"Đó là bởi vì ngươi vẫn chưa biết quá khứ của ta..." Thanh âm mềm mại nho nhỏ của Thẩm Ngọc Lam tiêu tán theo gió.
"Được rồi!"
Nhìn thấy mặt Thẩm Ngọc Lam lộ vẻ thống khổ rối rắm, Doãn Mạch giơ tay lên, dựng thẳng ba ngón tay lên, "Doãn Mạch ta thề với trời, từ nay về sau sẽ không tò mò về quá khứ của Thẩm Ngọc Lam, bất luận là trước nay hay tương lai, đều vĩnh viễn chỉ yêu một mình Thẩm Ngọc Lam."
"Doãn Mạch...?" Thẩm Ngọc Lam chấn động, hai mắt mở to.

"Như vậy là được rồi chứ?" Doãn Mạch nhếch môi, cười đến độ thấy răng không thấy mắt, "Cho nên quá khứ vân vân của ngươi ta không muốn biết, ta chỉ muốn biết làm sao mới có thể cứu ngươi."
Trái tim Thẩm Ngọc Lam rung động kịch liệt, hốc mắt không nhịn được phiếm hồng đã hơi ươn ướt.
Doãn Mạch đồng ý vì hắn mà làm đến nước này, hắn còn gì để do dự chứ?
Có lẽ sau khi Doãn Mạch nghe hắn nói về quá khứ của hắn sẽ vứt bỏ hắn, không còn yêu hắn, nhưng hắn phải bước ra một bước, nếu không hắn và Doãn Mạch cũng không cách nào ở cùng nhau vĩnh viễn được.
"Doãn Mạch, ta...!Kì thức không sống được lâu nữa."
Thanh âm gần như biến mất của Thẩm Ngọc Lam truyền vào trong tai Doãn Mạch, khiến cho trái tim Doãn Mạch đau đớn.
Vương phủ.
Chu Phượng đang ở trù phòng học nấu ăn, Huyền Ca ngồi bên cạnh chờ cho ăn.
Mặc dù có bằng hữu Huyền Ca này, nhưng chuyện của Lam Tẩm Chu Phượng vẫn canh cánh trong lòng như cũ.
Nghĩ tới nghĩ lui Chu Phượng vẫn nghĩ không thông, nếu Lam Tẩm muốn giết hắn, vì sao lúc trước thời điểm ở bên hồ lại không thực hiện chứ?
"A!"
Khăn lau bên cạnh bị bén lửa, cả bàn đều bốc lửa cháy.
"Cháy rồi cháy rồi!"
Vừa hô hoán cháy, Chu Phượng vừa chạy nhanh đi dập lửa.
"Xong rồi...!Thịt cũng hầm cháy khét rồi."
Một tay chống má, Chu Phượng nhụt chí ngồi xổm xuống trước bàn.
Đều tại Lam Tẩm!
Chu Phượng không nhịn được trách cứ Lam Tẩm làm cho hắn phân tâm ở trong lòng, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Không biết hiện tại Lam Tẩm thế nào rồi?
Giết chết hắn là nhiệm vụ mà Phạm Ninh phái Lam Tẩm làm, hắn tựa hồ cũng không thể trách Lam Tẩm toàn bộ được, dù sao ba người bọn họ đều quân cờ của Phạm Ninh.
"Không đúng không đúng không đúng." Chu Phượng ra sức lắc đầu, "Hiện tại ta đã không phải nữa rồi."
Không muốn chịu sự khống chế của Phạm Ninh, cũng không muốn làm nam sủng của Đoan Mộc Ly nữa, Chu Phượng cảm thấy bản thân cứ như vậy ở trong vương phủ làm một tên hạ nhân cũng rất tốt, nhỡ may có khi tương lai còn có thể thăng chức làm đại quản gia.
Tưởng tượng như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tiền đồ của bản thân vẫn rất xán lạn.
"Chu Phượng, ngươi thế nào rồi? Không bị bỏng chứ?"
Nghe thấy giọng nói của Huyền Ca, Chu Phượng ngẩng đầu.
Huyền Ca này phản ứng cũng quá chậm chạp rồi đấy? Bây giờ mới quan tâm đến hắn?
"Ta không sao." Chu Phượng khoát tay với Huyền Ca, "Dù sao cũng là đàn ông da thô thịt dày, không sợ nóng."
Từ sau khi mặt bị bỏng, Chu Phượng không còn "gánh nặng thần tượng" nữa, nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa hắn với hình tượng của đàn ông vẫn có chút xa vời.
"Quên đi, thịt này làm hỏng rồi, lát nữa ta làm cho ngươi một đĩa khác lần nữa."

"Được được!" Huyền Ca vỗ tay, mặt mày hớn hở, "Ta rất mong chờ đó!"
"Ừm." Chu Phượng xắn tay áo lên lại có chút nhiệt huyết.
Hắn cảm thấy trên phương diện trù nghệ bản thân ít nhiều có chút thiên phú, cho dù không thể làm quản gia, tương lai cũng có thể làm đầu bếp.
Nhìn thấy bóng dáng của Chu Phượng bận rộn trước bàn, ý cười nơi khóe môi Huyền Ca dần cứng lại.
"Chu Phượng, ngươi cố gắng học nấu ăn như vậy là muốn tạo niềm vui cho vương gia sao?"
"Đương nhiên không phải." Chu Phượng vừa nấu đồ ăn vừa không chút bận tâm trả lời: "Không xem là tạo niềm vui, chỉ là tay nghề của ta luyện tốt rồi muốn làm cho vương gia, còn có Triển Thiên Bạch nếm thử xem."
Nghe Chu Phượng nói như vậy, Huyền Ca đè thấp mi mắt, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Những biến hóa trong mắt của Chu Phượng ai cũng thấy, rất dễ để nhận thấy, hiện tại so với Đoan Mộc Ly, Chu Phượng càng thích Triển Thiên Bạch hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Một Ngàn Năm Về Sau
2.

Alpha Vị Hoa Hồng
3.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4.

[Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Trong ấn tượng của Huyền Ca, Chu Phượng là một kiểu người thích khoe mẽ bản thân, cho nên nếu tay nghề nấu ăn luyện tốt rồi, nhất định sẽ chủ động làm cho Triển Thiên Bạch nếm thử.
"Tin chắc vương gia và Triển Thiên Bạch nhất định đều sẽ thích ăn đồ ăn ngươi làm thôi." Huyền Ca chuyên chọn lời dễ nghe nói cho Chu Phượng nghe.
"Ừ, hi vọng như vậy!" Chu Phượng nghiêm túc nấu đồ ăn, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, "Vương gia và Triển Thiên Bạch vì chuyện lên chiến trường nên vẫn luôn lo lắng, ta tuy rằng không thể giúp ngay cái gì, nhưng ít ra làm chút đồ ăn ngon thì vẫn có thể."
Hiện tại Chu Phượng đã nghĩ thông suốt rồi, hắn không cần đại phú đại quý gì, thầm nghĩ làm chút chuyện trong khả năng của mình là được.
Mà ngay thời điểm Chu Phượng cố gắng luyện tập nấu ăn chuẩn bị bộc lộ tài năng cho Triển Thiên Bạch thì hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đã vào cung.
Đoan Mộc Nam sớm đã chờ ở trong Ngự thư phòng.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly tay nắm tay đi vào, Đoan Mộc Nam ghen tị nhíu mày.
"Thần, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Đoan Mộc Ly thi lễ với Đoan Mộc Nam.
"Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Triển Thiên Bạch cũng quỳ xuống.
"Miễn lễ bình thân." Đoan Mộc Nam phất tay về phía hai người Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt tham luyến không nhịn được lưu luyến trên người Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Nam phát hiện tựa hồ Triển Thiên Bạch càng trở nên đẹp hơn.
Luận mỹ nhân, hậu cung của Đoan Mộc Nam không thiếu.

Nhưng chỉ có Triển Thiên Bạch không giống một ai như vậy đả động đến hắn.
Đoan Mộc Nam có đôi khi không khỏi oán giận Đoan Mộc Ly, bởi vì ngôi vị Hoàng đế của mình đã bị Đoan Mộc Ly công cao lấn chủ uy hiếp, người mình thích mỗi đêm lại đều ngủ bên gối Đoan Mộc Ly.
"Hoàng thúc, đã lâu không gặp!"
Những lời này của Đoan Mộc Nam có ý ám chỉ, ấn đường Đoan Mộc Ly nhíu lại, chắp tay với Đoan Mộc Nam, "Hoàng Thượng, mấy ngày gần đây thân thể thần không khỏe, bệnh lâu không dậy nổi, hôm nay thân thể mới tốt hơn một chút."
Nghe thấy Đoan Mộc Ly trợn mắt nói dối, Triển Thiên Bạch không nhịn được cong khóe môi.
"Được rồi hoàng thúc." Đoan Mộc Nam bất đắc dĩ thở dài, "Nơi này không có người khác, ngươi cũng sẽ không dùng lí do đường hoàng này lừa dối trẫm."
Mi mắt khẽ rũ, Đoan Mộc Ly mặc không lên tiếng.
Vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Về chuyện lãnh binh đón đánh Tháp Nhĩ, ngươi vẫn không đồng ý?" Thanh âm của Đoan Mộc Nam đè thấp vài phần.
Triển Thiên Bạch nhìn Đoan Mộc Nam, tuy rằng vẫn lộ ra khuôn mặt trẻ con chưa thoát kén, nhưng khí thế so với trước đây cường đại hơn rất nhiều.
Triển Thiên Bạch từ đáy lòng hi vọng, Đoan Mộc Nam có thể lớn dần làm một vị minh quân, ngàn vạn lần đừng giống Cảnh Dao Hoàng đế.
"Trả lời vấn đề này phía trước, thần xin hỏi Hoàng Thượng...!Về chuyện cho thần mang ái phi chưa qua cửa Triển Thiên Bạch theo quân, Hoàng Thượng vẫn không đồng ý?"
"Ngươi!"
Vấn đề giống như việc đá bóng, dường như lại bị đá trở về, Đoan Mộc Nam khẽ cắn môi.
"Hoàng Thượng." Đoan Mộc Ly trước sau cúi đầu, không đối diện với Đoan Mộc Nam cũng đã biểu lộ thái độ và lập trường của hắn, "Thần không thể rời khỏi Triển Thiên Bạch, rời khỏi Triển Thiên Bạch thần sẽ tạo thành tâm bệnh, đến lúc đó cũng không cách nào chuyên tâm ngăn địch, ngược lại dễ dàng làm hỏng quân tình, vẫn thỉnh Hoàng Thượng lương thiện đưa ra lựa chọn khác."
"Đoan Mộc Ly!" Đoan Mộc Nam không khỏi gầm lên giận dữ.
Bả vai Triển Thiên Bạch hơi run lên một chút, nhưng quay đầu nhìn qua, Đoan Mộc Ly bên cạnh vẫn trước sau như một, giống như một bức tượng điêu khắc bằng đồng, trấn định kiên nghị, không giận tự uy.
"Ngươi đây là đang uy hiếp trẫm." Khóe mắt Đoan Mộc Nam suýt nứt ra.
"Thần không dám." Đoan Mộc Ly bình tĩnh trả lời.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng trẫm không dám trị ngươi tội kháng chỉ bất tuân?! Hay là ngươi cho rằng Nam Sở của trẫm to như vậy cũng chỉ có một tên đại tướng quân ngươi xuất thủ?!"
Bị Đoan Mộc Nam chất vấn đến khàn cả giọng, Đoan Mộc Ly thong thả tao nhã ngẩng đầu.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Nam ngừng thở.
"Hoàng Thượng." Trầm mặc giây lát, đôi môi mỏng của Đoan Mộc Ly khẽ mở, phát ra thanh âm hùng hậu hữu lực từ đan điền, "Nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn trị tội thần, thật sự muốn phái những người khác xuất chiến với Tháp Nhĩ, vậy giờ khắc này, thần sẽ không lại ở chỗ này nữa."
"..."
Đoan Mộc Nam há hốc mồm, hai tròng mắt trợn trừng, không biết nói gì để mà phản bác.
Đôi con ngươi đen trượt đến khóe mắt, Triển Thiên Bạch lặng lẽ liếc nhìn Đoan Mộc Ly.
Sườn mặt của Đoan Mộc Ly góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen thâm trầm như trời đêm, tư thái kẻ khác mê muội bình tĩnh như này tự nhiên là bễ nghễ chúng sinh.
Giờ khắc này, Triển Thiên Bạch lại cảm thấy Đoan Mộc Ly thật sự rất anh tuấn.
Khóe môi khinh nhếch, con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch dần nhuộm lên một tia ửng đỏ—
Xinh đẹp, gợi cảm.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch ẩn tình đưa tình chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Nam ra sức mấp máy môi, trong lòng không có tư vị.
Trong rừng hoa mai.
Bông tuyết bay bay trong suốt lấp lánh bay xuống, dừng lại trên mái tóc đen mượt của Thẩm Ngọc Lam.
Tay Thẩm Ngọc Lam và tay Doãn Mạch đang mười ngón giao nhau.
"Doãn Mạch, ta bị trúng độc, độc này khó giải, cho dù là giải dược Dạ Tựu cho ta cũng chỉ có thể giúp ta tạm thời ức chế độc phát...!Nếu như không nghe theo mệnh lệnh của Dạ Tựu, ba tháng sau ta sẽ gặp phải tình trạng toàn thân thối rữa mà chết.".

Bình Luận (0)
Comment