Địch Tướng Vi Nô

Chương 179


"Doãn Mạch?!"
Thẩm Ngọc Lam chấn động, nhìn Doãn Mạch đè trên người hắn mặt mày rối rắm, một bộ vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
"Ngươi..."
"Ngọc Lam, vì sao ngươi lại muốn rời đi? Không phải ta nói không cho phép ngươi bỏ ta lại sao?!" Doãn Mạch trừng lớn hai mắt nhuốm ánh nước trong suốt lóng lánh, vẻ mặt ngược lại đã thành bộ dáng bị khi dễ.
Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười.
"Ta không muốn bỏ ngươi lại...!Mà là..."
Là ta không xứng với ngươi.
Thẩm Ngọc Lam lặng lẽ nhắm mắt lại, hít sâu một cái, máu thịt trong ngực bị kích động, co bóp dữ dội đến phát đau.
"Doãn Mạch." Hắn mở hai mắt, chăm chú nhìn Doãn Mạch kích động không thôi, cười khổ mở miệng: "Nghe xong chuyện ta nói, ngươi còn muốn tiếp tục ở cùng ta sao?"
"Đương nhiên!" Doãn Mạch không chút do dự mà trả lời.
Thẩm Ngọc Lam sửng sốt một chút, "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Vẻ mặt Doãn Mạch nghiêm túc, con ngươi màu hổ phách tràn ngập sự nghiêm túc, "Ngọc Lam, tuy rằng ta mơ hồ đã đoán ra được một ít, nhưng vẫn không nghĩ tới quá khứ của ngươi thảm như vậy, ta thật sự rất đau lòng vì ngươi!"
Khóe mắt Doãn Mạch chảy ra nước mắt trong suốt lóng lánh, dùng sức ôm lấy Thẩm Ngọc Lam, "Ta muốn giúp ngươi...!Những người từng hại ngươi, ta nhất định sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
"Doãn Mạch..."
Thẩm Ngọc Lam quay lại ôm Doãn Mạch, hai tay ra sức ôm lấy sau lưng Doãn Mạch.
Đừng nhìn tuổi Doãn Mạch nhỏ hơn so với hắn mà tưởng lầm, thân thể Doãn Mạch thực ra lại phá lệ rắn chắc.
Cũng chỉ có Doãn Mạch, có thể tạo cho hắn cảm giác an toàn và ấm áp như được cứu chuộc.
Thẩm Ngọc Lam lặng lẽ nhắm mắt lại, tới gần cổ Doãn Mạch hít sâu một hơi.
Là mùi hương của Doãn Mạch.
"Doãn Mạch, ngươi thật sự không chê ghét ta sao?"
"Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi được!" Doãn Mạch nhíu mày với Thẩm Ngọc Lam, "Ngọc Lam, ngươi rất không có tự tin."
"Bởi vì ta vốn không tự tin và bản thân!" Thẩm Ngọc Lam Lam cười khổ, "Ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là món đồ chơi của người khác, bị chơi đùa ô uế, bị chơi đùa hủy hoại, chờ đợi ta chỉ có cái chết."
"Không đâu!" Con ngươi màu hổ phách sáng ngời của Doãn Mạch trợn tròn, "Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết! Nếu ngươi chết, ta đây cũng sẽ chết cùng ngươi!"
"Không cần!!" Thẩm Ngọc Lam hoảng sợ che miệng Doãn Mạch lại, ngón tay thon dài trắng nõn lạnh run.
"Đừng mà Doãn Mạch, vì một người dơ bẩn, yếu đuối, lại tham lam như ta, không đáng..."

"Làm sao lại không đáng!" Doãn Mạch đẩy tay Thẩm Ngọc Lam ra, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, "Ngươi làm sao có thể dơ bẩn yếu đuối lại tham lam được? Ta chỉ biết, ngươi là người duy nhất tìm đại phu cho ta, dốc lòng chăm sóc thân thể ta, ngươi thu lưu người lai lịch bất minh như ta, không hỏi ta muốn bạc, lại còn nấu cơm cho ta ăn, nói chuyện phiếm với ta, không xem ta như một quái nhân."
"Đó là bởi vì..."
"Thân là mật thám của Tháp Nhĩ, ngươi lại lo lắng thay Triển Thiên Bạch, sẽ vì bằng hữu mà hiến tặng vô tư."
"Ta..."
"Ngươi rất thông minh, thân thể cao lớn, là người lương thiện lại am hiểu, biết ôn nhu săn sóc...!Nếu ngươi như vậy cũng bị coi là dơ bẩn, yếu đuối lại tham lam, vậy thì trên cả đại lục tất cả mọi người đều là kẻ vừa dơ bẩn yếu đuối lại tham lam."
"Doãn Mạch..."
Hai mắt Thẩm Ngọc Lam mở to, giật mình nhìn Doãn Mạch.
"Ngọc Lam, ngươi không nên tự trách bản thân, bởi vì nỗi bất hạnh của ngươi không phải do chính ngươi gây ra, vì sao phải vì kẻ ác khác mà mua cô đơn vào mình?"
Mười ngón tay giao nhau với Thẩm Ngọc Lam, thanh sắc Doãn Mạch câu lệ, "Ta sẽ nghĩ hết mọi cách để cứu ngươi, đồng thời ta cũng sẽ không tha cho người đã hại ngươi.

Nếu như ta không sức mạnh thì vẫn còn chưa tính, nhưng ta có, cho nên sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, ta nhất định phải báo thù rửa hận cho ngươi!"
Nghe tiếng gầm nhẹ trảm đinh tiệt thiết của Doãn Mạch, cảm xúc của Thẩm Ngọc Lam dâng trào.
Hắn không hận sao?
Không, hắn hận lắm.
Hận cha mẹ vứt bỏ hắn, hận đám quý tộc này, hận Dạ Tựu, hận mỗi một người cưỡng bức hắn—
Hận lão thiên gia!
Nhưng hắn hận thì muốn làm thế nào đây?
Luận võ nghệ, hắn chỉ biết công phu như mèo ba chân.
Luận địa vị, hắn chỉ là một tên mật thám.
Hận một năm lại một năm nữa, từ khi vài tuổi bắt đầu có kí ức, đến tận bây giờ, hơn hai mươi năm qua, Thẩm Ngọc Lam từ một "người" có góc có cạnh, bị miễn cưỡng mài thành một "khối đá" tròn trịa.
Khiến cho hắn lần thứ hai có được một chút nhân tâm, khiến cho hắn cảm nhận được tình cảm của loài người, là Doãn Mạch.
"Cảm ơn ngươi, Doãn Mạch."
Khóe mắt lóe lên ánh nước, Thẩm Ngọc Lam mỉm cười.
Trái tim Doãn Mạch nhất thời bị hoảng hốt một chút, cả người tỏa ra lượng nhiệt đủ để làm tan tuyết xung quanh.
"Ngọc Lam, ngươi thật đẹp."

Đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào khuôn mặt lành lạnh của Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Lam, cảm thấy bản thân đời này sẽ không gặp được nào đẹp hơn Thẩm Ngọc Lam nữa.
"Ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp."
"Nào có." Thẩm Ngọc Lam ngượng ngùng đỏ mặt.
Hắn quả thực có chút dung mạo, chẳng qua cũng không khoa trương như Doãn Mạch nói.
Ít nhất theo như hắn thấy, Triển Thiên Bạch phải đẹp hơn nhiều so với hắn.
"Ngươi đừng khiêm tốn, ngươi chính là người đẹp nhất trên thế gian này." Doãn Mạch dùng sức hôn một cái lên trán Thẩm Ngọc Lam, "Ta nói phải là phải."
"Ngươi cũng quá bá đạo rồi đấy?" Thẩm Ngọc Lam không biết nên khóc hay cười.
"Chứng tỏ ta vĩ đại." Doãn Mạch nheo mắt lại, kiêu ngạo mà cười rộ lên.
Thẩm Ngọc Lam nhìn thế nào cũng cảm thấy Doãn Mạch vừa soái khí vừa đáng yêu, vươn hai tay về phía Doãn Mạch, ôm chặt lấy cổ Doãn Mạch, "Doãn Mạch, ta lạnh..."
"A, xin lỗi xin lỗi." Doãn Mạch hoảng hốt nói xin lỗi, "Vừa nãy ta kích động quá, quên mất hiện tại tuyết đang rơi."
Trên mặt đất rơi đầy tuyết đọng, hắn đè Thẩm Ngọc Lam trên mặt đất, Thẩm Ngọc Lam không lạnh mới là lạ.
Doãn Mạch đang muốn đứng lên, đột nhiên lại bị Thẩm Ngọc Lam ôm lấy cổ.
"Ngọc Lam?"
"Ta lạnh..." Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Ngọc Lam híp lại, hai mắt sóng sánh nước, đáy mắt dường như là nguyên nhân thúc đẩy sóng mắt, hai cánh môi màu anh đào chậm rãi mở ra, khóe môi khẽ giương lên, nụ cười yếu ớt khiến lòng người mềm nhũn, "Vậy nên Doãn Mạch, mau sưởi ấm ta đi!"
Thẩm Ngọc Lam từ tận đáy lòng trào ra một cỗ cảm xúc hạnh phúc khó có thể hình dung được.
Hắn là kẻ hai bàn tay trắng, thậm chí ngay cả mạng cũng không thể đảm.
Nhưng may mắn, hắn còn có Doãn Mạch.
Hai người gắn bó dính lấy nhau, Thẩm Ngọc Lam hôn Doãn Mạch.
Tuyết còn đang rơi.
Doãn Mạch lặng lẽ hôn môi Thẩm Ngọc Lam cùng mái tóc dài đen mượt.
Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly sau một hồi về đến vương phủ đã nghe thấy một cỗ mùi hương nồng đậm.
Chóp mũi giật giật, mi mắt Triển Thiên Bạch cong cong, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng giống như đang cười.
"Đây là làm món ăn ngon gì vậy?"
"Ngươi không phải là đói bụng chứ?" Đoan Mộc Ly đi bên cạnh Triển Thiên Bạch trêu ghẹo hỏi han.

Triển Thiên Bạch xoa xoa bụng, "Có một chút..."
"Vậy nhanh chóng trở về phòng đi!"
"Hả?" Nghe Đoan Mộc Ly nói như vậy, Triển Thiên Bạch không khỏi ngẩn ra, "Trở về phòng? Trở về phòng vẫn có cơm ăn sao?"
Con ngươi đen thâm thúy cong thành trăng khuyết toát ra ý cười giảo hoạt.

Đoan Mộc Ly cười xấu xa tiến đến bên tai Triển Thiên Bạch, lặng lẽ nói: "Không phải có cơm ăn, mà là trở về phòng ta có thể ăn luôn ngươi!"
"Ngươi lưu manh!" Triển Thiên Bạch dùng sức đẩy Đoan Mộc Ly một chút, kết quả dưới chân mình trượt suýt nữa té ngã.
"A!"
Đoan Mộc Ly đúng lúc vươn tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Triển Thiên Bạch, kéo Triển Thiên Bạch đến bên người mình.
"Cẩn thận một chút!"
"Đều tại cái tên đại sắc lang làm hại." Triển Thiên Bạch lấy khuỷu tay huých huých Đoan Mộc Ly, lửa giận trong ánh mắt ngược lại càng khiến ngũ quan thanh tú tăng thêm vài phần anh khí.
Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch mà nhìn đến ngây người, vẻ mặt say mê.
"Ta nói ngươi là sắc lang ngươi còn rất vui vẻ nữa có đúng không?" Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ đỡ trán.
"Ta là bởi vì thấy ngươi nên mới vui vẻ."
Giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly giống như một bàn tay, không nặng không nhẹ kích thích tiếng lòng Triển Thiên Bạch.
Trên mặt Triển Thiên Bạch hơi phát sốt, hắng giọng tiến đến cửa phòng bếp, rướn cổ vọng vào bên trong.
Vừa nhìn thấy, hắn không khỏi hơi sửng sốt một chút.
Trong trù phòng, Chu Phượng đang cùng Huyền Ca ngồi ăn cơm với nhau, hai người nhìn qua có nói có cười.
"Ấy?"
"Làm sao vậy?" Đoan Mộc Ly cũng hiếu kì ngó lại đây, ghé lên phía sau lưng Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch đồng thời cảm nhận được thể trọng của Đoan Mộc Ly, cũng cảm nhận được thân thể ấm áp của Đoan Mộc Ly, không nhịn được lại gần phía sau, tựa đầu vào trong lồng ngực ấm áp lại rắn chắc của Đoan Mộc Ly.
"Không có gì." Nhẹ giọng nói một câu, hắn quay đầu kéo Đoan Mộc Ly rời đi.
Triển Thiên Bạch vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn thấy Chu Phượng và Lam Tẩm ở cùng nhau, kết quả lại là Huyền Ca, trong lòng không nhịn được sinh nghi.
Từ sau khi Chu Phượng bị biếm làm hạ nhân, Huyền Ca rất rõ ràng vẫn ghen tị với Chu Phượng, tựa hồ không muốn tạo dựng quá nhiều quan hệ với Chu Phượng.
"Sẽ không phải là..."
Triển Thiên Bạch vuốt cằm, mặt lộ vẻ lo lắng.
"Ngươi đang lo lắng cái gì?" Đoan Mộc Ly vừa thấy sắc mặt Triển Thiên Bạch liền hiểu được Triển Thiên Bạch có tâm sự.
"Là chuyện của Chu Phượng và Lam Tẩm..."
Vừa phủi bông tuyết sóng vai với Đoan Mộc Ly đi về phòng bên kia, Triển Thiên Bạch vừa nhẹ giọng đáp lại.

"Ta cho rằng ngươi hẳn càng nên lo lắng chuyện của hai người chúng ta đi."
Nghe ra trong giọng nam từ tính trầm thấp của Đoan Mộc Ly xen lẫn vài phần nén giận, Triển Thiên Bạch hoang mang nhướng nhướnh mi, "Chuyện của hai người chúng ta? Hai người chúng ta cái phải lo lắng?"
"Thiên Bạch." Đoan Mộc Ly dừng chân lại, nắm chặt tay Triển Thiên Bạch.
"Hửm?" Triển Thiên Bạch xoay người mặt đối mặt với Đoan Mộc Ly.
"Vạn nhất Hoàng Thượng vẫn không chịu thỏa hiệp, ta cũng vẫn ắt phải lên chiến trường, đến lúc đó ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không nhớ ta sao?"
Trong thanh âm nặng nề có tình cảm nhu hòa mềm mại chôn sâu trong đó, Đoan Mộc Ly nhìn nhìn chăm chú Triển Thiên Bạch không dời mắt, nhìn thấy con ngươi như hai viên đá đen huyền diệu của Triển Thiên Bạch dần biến thành hai viên hồng ngọc vô giá.
"Yên tâm đi, Hoàng Thượng hắn hội thỏa hiệp thôi."
Triển Thiên Bạch vươn tay về phía Đoan Mộc Ly, đầu ngón tay thon dài trắng nõn hạ xuống trên đỉnh đầu Đoan Mộc Ly, giúp Đoan Mộc Ly gỡ xuống những mảng bông tuyết lớn trắng muốt đọng trên trán.
"Hơn nữa giống như lời ta nói với Hoàng Thượng, giả sử hắn không hạ chỉ, ta vẫn có thể rời khỏi vương phủ như cũ."
"Ngươi muốn một thân một mình lên chiến trường tìm ta?" Đoan Mộc Ly trợn to hai mắt.
"Có gì mà không thể?" Triển Thiên Bạch bình tĩnh hỏi lại.
Hai cánh môi mỏng giật giật, Đoan Mộc Ly trong lúc nhất thời không có thể nói tiếp được.
Tầm nhìn bị bông tuyết bay tán loạn che phủ, tựa như trời ban cho một tiểu tinh linh tỏa ra những tia sáng vàng chói rực rỡ ngay trước mắt.
Đoan Mộc Ly đối diện với Triển Thiên Bạch một lát, hai người ai cũng không mở miệng, giống như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể trao đổi.
Một lúc lâu sau, Đoan Mộc Ly ôn nhu ôm Triển Thiên Bạch, để cho cái đầu nho nhỏ của Triển Thiên Bạch tựa vào trong lòng mình.
"Như vậy thì ta sẽ lo lắng cho ngươi, sẽ sợ ngươi gặp chuyện không may..."
Bông tuyết lắng lẽ phấp phới bay trước mắt, Đoan Mộc Ly nói tựa như đang lầu bầu vậy.
Triển Thiên Bạch của hiện tại không thể so sánh với trước.
Chỉ cần hắn không mang theo bên người, đáy lòng hắn sẽ luôn ẩn chứa loại cảm giác bất an.
Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng khép mi mắt, trầm mặc không nói.
Đây là chỗ bất tiện khi mất đi võ công.
Hắn trở nên như vậy chỉ có thể làm cho Đoan Mộc Ly lo lắng, phân tâm, hoảng sợ, mà không thể yểm hộ phía sau lưng Đoan Mộc Ly, không thể trở thành sức mạnh của Đoan Mộc Ly.
Đôi mắt thanh tú anh khí của Triển Thiên Bạch dần nhíu lại.
Lúc chạng vạng tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi.
Cả kinh thành Nam Sở được bọc trong lớp ngụy trang bạc trắng, tựa như được thanh tẩy gột rửa.
Ở ngay cửa lớn Di Hương viện, Thẩm Ngọc Lam mặt đối mặt với Doãn Mạch.
Thẩm Ngọc Lam đứng bên trong cửa, Doãn Mạch đứng ở ngoài cửa.
"Ngọc Lam, rất nhanh ta sẽ trở lại, ngươi một mình ngàn vạn lần đừng suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn chờ ta có được không?".

Bình Luận (0)
Comment