Địch Tướng Vi Nô

Chương 37

"Thả lỏng đi... Đừng quên là chính miệng ngươi đáp ứng hầu hạ ta cả đời... Trừng ta bằng ánh mắt hung ác tàn nhẫn như vậy, là do ghen tị không có thể chất bách độc bất xâm như ta sao?" Giọng nói trầm thấp của Đoan Mộc Ly lộ ra một tia trêu ngươi.

Triển Thiên Bạch nhịn không được kêu một tiếng, "Đoan Mộc Ly!"

Ý cười trên gương mặt tuấn mĩ của Đoan Mộc Ly càng sâu, tiện tay cầm chén trà lên, một hơi uống sạch chén trà, sau đó nắm cằm Triển Thiên Bạch mà hôn lên, cho hắn uống trà.

Sau khi nuốt trà xuống, Triển Thiên Bạch có cảm giác thiếu dưỡng khí.

"Ha..." Buông Triển Thiên Bạch ra, Đoan Mộc Ly liếm liếm khóe môi mình, "Cho dù ta có bị độc chết, cũng phải kéo ngươi tuẫn táng cùng."

Triển Thiên Bạch dùng ống tay áo lau khóe miệng, quay người nhìn Đoan Mộc Ly đầy xem thường, "Ngươi như này không phải muốn kéo ta tuẫn táng cùng, mà là có ý định mưu sát ta... Ngươi nghĩ tất cả mọi người trong thiên hạ đều bách độc bất xâm giống như ngươi sao?"


"Yên tâm đi, trà này không có độc, ta tự mình kiểm chứng rồi." Đoan Mộc Ly vươn bàn tay to lớn đầy vết chai xoa đầu Triển Thiên Bạch, "Xem ngươi bị dọa kìa, vậy mà lúc trước là ai luôn miệng nói có chết cũng không chịu khuất phục ta?"

"Ta vốn không sợ chết..." Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đoan Mộc Ly.

Từ trong đôi mắt đen như u đàm kia, Đoan Mộc Ly có thể nhìn ra Triển Thiên Bạch thật sự không quan tâm, coi nhẹ sống chết.

Hắn nhất thời có chút sợ hãi, sợ rằng Triển Thiên Bạch thật sự sẽ chết.

Nội tâm đột nhiên dâng lên bối rối khiến chân tay hắn luống cuống, Đoan Mộc Ly nhìn sang chỗ khác, mày kiếm nhíu lại.

Hắn vốn tưởng rằng, bản thân không muốn Triển Thiên Bạch chết là bởi vì hắn muốn tự tay hủy hoại Triển Thiên Bạch. Hắn muốn Triển Thiên Bạch sống để bị hắn tra tấn, bị hắn chinh phục.


Nhưng gần đây, hắn dần phát giác ra khi nhìn thấy Triển Thiên Bạch, trong lòng hắn lại có một loại kích động khác.

"Chỉ là cảm thấy... Bây giờ mà chết thì không thỏa đáng cho lắm."

Thanh âm thanh lãnh hững hờ vốn có của Triển Thiên Bạch một lần nữa kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ trong quá khứ, ánh mắt Đoan Mộc Ly dừng lại trên gương mặt tuấn tú anh khí của Triển Thiên Bạch.

Hàng mi dài đen rậm như kiếm, cặp mắt hoa đào toát ra vẻ khiêu gợi, sống mũi cao thẳng tắp, cánh môi mỏng lạnh pha sắc hồng nhuận, làn da trắng sáng như ngọc,...

Đoan Mộc Ly càng nhìn càng cảm thấy Triển Thiên Bạch thật sự quá đẹp.

Bị Đoan Mộc Ly nhìn chằm chằm, Triển Thiên Bạch chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, xoay người muốn rời đi.

"Ở lại với ta một lát nữa."

Đoan Mộc Ly từ phía sau ôm lấy Triển Thiên Bạch, kề sát bên tai Triển Thiên Bạch nhỏ giọng lầu bầu.


Nơi ngực trái Triển Thiên Bạch có cảm giác rung động nhỏ.

Hắn không hiểu, nếu Đoan Mộc Ly muốn hủy hoại hắn, muốn làm nhục hắn, tại sao lại không dùng biện pháp quyết liệt hơn?

Nơi này là vương phủ, là địa bàn của Đoan Mộc Ly, chẳng phải Đoan Mộc Ly có thể tùy ý muốn làm gì thì làm sao?

"Ngươi như vậy..." Triển Thiên Bạch chậm rãi mở miệng, "... Khiến ta thật sự không biết phải làm thế nào..."

"Cái gì?"

"Vương gia!"

Đoan Mộc Ly không nghe rõ tiếng nỉ non của Triển Thiên Bạch. Đúng lúc này, Lý quản gia của vương phủ vội vàng chạy vào, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn được mài giũa điêu khắc rất tinh xảo.

Có người ngoài đến, Triển Thiên Bạch ý thức được muốn rời khỏi người Đoan Mộc Ly, lại bị Đoan Mộc Ly ôm càng chặt hơn.

"Thế nào? Da mặt lại mỏng như vậy sao?" Đoan Mộc Ly trêu chọc.
Triển Thiên Bạch bĩu môi, không muốn nói chuyện với Đoan Mộc Ly nữa.

"Vương gia, đây là hương liệu cống phẩm của Tây Vực Phiên Ba Quốc, là Hoàng Thượng phái người đưa tới cho vương gia."

"Được." Đoan Mộc Ly nhận lấy hộp gỗ tử đàn từ Lý quản gia.

Lý quản gia vừa thấy Triển Thiên Bạch cũng ở đây, lập tức lui xuống không ngẩng đầu lên.

Hiện tại, tất cả mọi người trong vương phủ đều biết, Triển Thiên Bạch là nam sủng yêu thích nhất của Đoan Mộc Ly.

Bình Luận (0)
Comment