Cẩm Khê vội vàng đậu xe ở cổng lớn, không bao lâu thì những người đó đi đến, nhìn họ chút chật vật, gầy trơ xương, áo bông mặc trên người cũ nát, cả thảy chừng ba trăm người kéo xe trượt tuyết thô sơ không chở bao nhiêu hành lý.Đột nhiên một mùi không dễ ngửi xông tới làm Cẩm Khê phải che mũi lại, dường như những người này đã lâu không tắm nên bốc ra mùi khó ngửi.
Cậu không muốn đứng đợi ở đây nên nhanh chóng kéo xe vào thôn làng, vừa lúc chạm mặt ông Sáu đi ra “Cẩm Khê, chuyện gì vậy?” Tù và là ông đưa cho Cẩm Khê nên rất quen với tiếng nó phát ra.“Có hai ba trăm người tới, có khả năng là đến tìm nơi nương tựa.” Cẩm Khê giải thích.“Ừ, lần sau nếu lại gặp tình huống như vầy thì cứ thổi tù và, hôm nay cháu làm rất đúng, giờ thì về nhà đi, chuyện bên này cháu không cần lo.” Ông chú Sáu đuổi cậu vào thôn.Cẩm Khê cười cười không nói gì, lái xe tới sân chốt dân phòng, rau quả người trong thôn hái đã thống nhất là chế biến xong mới tiến hành phân phối, vì phòng ngừa có người lười biếng không chịu làm việc này nọ nên thôn làng thực hiện phương sách, mỗi người lên núi hái rau dại phải tiến hành đăng ký số lượng hái được, sau khi chế biến xong sẽ dựa theo cống hiến của từng người tiến hành phân phối, trước mắt vẫn chưa có ai dị nghị với phương án này.Mọi người ông chú Sáu không quá nguyện ý để Cẩm Khê lui tới với người ngoài cũng là vì bảo hộ cậu.
Sau chuyện Triệu Phong mọi người rất hối hận, lần trước đuổi đi không ít người, ngoại trừ vài người nhóm Triệu Phong chết còn một số người nữa không biết đã chạy đến nơi nào, trước đây trong thôn lại không có ý giấu diếm nên mấy người đó ít nhiều gì cũng biết về năng lực của Cẩm Khê.
Họ lo những người này sẽ đem năng lực của Cẩm Khê lan truyền ra ngoài, đây cũng chả phải chuyện gì tốt.
Vậy nên ông chú Sáu mới đuổi thẳng cổ Cẩm Khê về nhà.Vậy cũng tốt, Cẩm Khê mừng vì không phải suy nghĩ nhiều, phụ vận chuyển từng bao rau dương xỉ trên xe xuống.
Chế biến cây dương xỉ thôn họ vẫn khá là chuyên nghiệp, dù sao vùng này cũng là nơi dương xỉ mọc hoang, nhóm chị em phụ nữ trong phòng bắt tay xử lý dương xỉ mới hái, trước tiên lặt rau lại một lần nữa sau đó ngâm trong nước tro chừng ba giờ rồi tiến hành sao khô, cuối cùng phơi trong phòng hong khô, vì không có điện không thể sử dụng máy sấy khô nên chỉ có thể sử dụng phương pháp đơn giản nhất, giường lò.
Hiệu quả cũng không tệ.Cẩm Khê chuyển rau dương xỉ xong thì đi, rau củ trồng trong thôn đều nảy mầm, tình hình sinh trưởng vô cùng tốt, đặc biệt là dưa leo, cà chua, cà tím đã nhú ra khỏi mặt đất, vốn cậu tính ngày mai sẽ làm giàn cọc, nhưng hôm nay có thời gian rảnh thì hôm nay làm luôn.Trong thôn tổng cộng có hai vườn rau, cái lớn là của tập thể chung, cái nhỏ chính là vườn rau nhà Cẩm Khê trên phần đất nền phân cho Thịnh Nam và Cường Cường.
Đây cũng là đặc quyền của Cẩm Khê, dù sao việc này từ lúc bắt đầu đã do Cẩm Khê thu xếp, trong thôn không có dị nghị, không những vậy ngay cả vườn tậo thể cũng giao cho Cẩm Khê quản lý, năm nay rau củ không nhiều nhất định phải thống nhất quản lý, chờ sang năm hạt giống thu đủ mới phân cho thôn dân, khi đó thì cá nhân ai nấy quản.Cẩm Khê chọn ra mười mấy thím giỏi việc trong thôn cùng cậu và Đại Bảo quản lý nơi này.
Nhờ Đại Bảo đi gọi họ, Cẩm Khê thay quần áo rồi đến vườn rau, hiện tại vườn tập thể là dùng cây gỗ vây làm hàng rào, không tính cây lương thực, chỉ đất trồng rau đã có mười hai mẫu, trồng hơn hai mươi loại rau củ, cậu đã nhìn qua, toàn bộ đều nảy mầm, chỉ là tình hình sinh trưởng bất đồng.“Mọi người tới đủ cả rồi.
Hôm nay chúng ta sẽ làm giàn giá, xem tình hình sinh trưởng hiện tại thì cành nhánh cây dưa leo đậu ve sẽ mau chóng dài ra, cần có giàn chống đỡ thân cây.” Cẩm Khê vừa nói vừa làm mẫu, cắm hai cọc dài ở hai bên thân cây dưa leo, rồi cách năm mươi centimet lại cắm thêm hai cọc nữa, dùng dây kẽm buột chắc đầu bốn cọc lại, “Phải chừa chút khe hở ở giữa, lúc trước khoảng cách gieo hạt các cây hơi xa, như vậy hai cây dùng chung một cái giá để không gian leo trèo lớn.”Nói về trồng rau củ thì Cẩm Khê không bằng nhóm chị em phụ nữ, nhưng được cái cậu sẽ cân nhắc dự kiến nên mới biết tập tính những thực vật này.“Thân mấy cây này rất to nên hai người một tổ đỡ thân cây cột vào cọc.
Đại Bảo anh giúp các thím đỡ thân cây nhé.”“Được.” Đại Bảo thật thà trả lời.
Hiện tại Cẩm Khê thường dẫn Đại Bảo theo làm việc, Đại Bảo sức lực lớn nhưng không thể vào rừng rậm đi săn, Cẩm Khê dạy anh trồng rau củ, ít nhất để cho người trong thôn biết Đại Bảo cũng có cống hiến.Bên kia nhóm phụ nữ làm giàn cho dưa leo, Cẩm Khê cầm cành cây đi xử lý cà tím cà chua.
Lại nói cà tím cà chua cũng thuộc về nhóm thực vật sinh trưởng nhanh, lúc này mọc ra một mảng lớn cây non trong tuyết, cành nhánh to chắc, lá vừa nhiều vừa xanh mướt, bất quá Cẩm Khê thấy chúng mọc dài như vậy cũng không có dấu hiệu nở hoa, cảm thấy hai loại thực vật này có khả năng sẽ lớn hơn nữa, đừng nhìn chúng mọc to bằng dưa leo bên kia chứ thật ra vẫn còn trong kỳ cây non.
Cọc làm giàn giá cho cà tím cà chua ngắn hơn bên dưa leo nhưng thân cọc to hơn chịu được sức nặng hơn, cái giá dựng xong cao một thước rưỡi, loại thực vật này không thể leo lên cao nên cách một thời gian nữa sẽ dùng dây thừng buộc ngọn giúp chúng nó chống đỡ sức nặng của củ quả.Bận rộn hơn hai tiếng dựng xong giàn giá, Cẩm Khê lại lấy chút tuyết che phủ phần gốc cây.“Đám người kia có lai lịch thế nào?” Cẩm Khê hỏi.“Chạy nạn đến đây, là những người còn lại trên thành phố, mấy ngày nay bị dã thú gây rối nên không ở nổi trên đó nữa, thức ăn cũng sắp hết, nghe nói chỗ chúng ta có người nên tìm tới đây nương tựa.” Khương Thần nhún vai, cầm chổi lông gà quét tuyết trên người Cẩm Khê.“Vậy mọi người ông chú Sáu đồng ý cho họ vào?” Cởi áo khoác ra, “Chị dâu nấu cái gì trong nồi mà làm cả gian nhà nóng hầm hập vậy?” Trên hai cái bếp trước cửa đều có hai chiếc nồi inox thật dày, vì để ở cửa nên gian phòng nóng hôi hổi, xem ra đã nấu khá lâu rồi.“Anh em vừa được chia một khối thịt heo rừng và xương sườn, sáng sớm ông nội bảo chị đi hầm, ai ngờ thịt heo này già quá hầm tới trưa cũng không nhừ nổi.” Chị dâu Anh Tử đang xắt dưa chua trong nhà bếp nói.“A!” Cẩm Khê bóp bóp mũi “Chắc em bị cảm rồi quá, nãy giờ không ngửi được mùi canh thịt gì cả.”“Chắc bị nhiễm lạnh ở bên ngoài rồi.” Khương Thần hít mũi ngửi được mùi canh rất rõ “Hay là uống hai viên thuốc nhé, anh nhớ trong nhà có thuốc cảm.”“Không sao, em cũng không bị đau đầu, anh còn chưa kể ông chú Sáu có để họ vào không đó?”“Bộ không phải bị em ngắt lời hả, ông chú Sáu có đồng ý người thôn ta cũng không đồng ý.
Có tổng cộng gần ba trăm người, thanh tráng niên chiếm hơn phân nửa, nếu họ vào trong thôn thì làm gì bảo đảm được an toàn, nên mọi người ông Sáu đều không đồng ý, ngay cả Trương Vân, đội trưởng Triệu cũng không đồng ý, thôn mình vất vả lắm mới phát triển đến giờ không cẩn thận sao mà được.” Khương Thần lắc đầu, “Bất quá ông chú Sáu phản ứng cũng nhanh, trực tiếp đẩy họ đến thôn phía Đông.
Người thôn kia đều chết hết, nhà ở trống rỗng nhưng đều là có sẵn, tường vây cũng coi như rắn chắc nên chỉ nhóm người này tới đó, Đại đội trưởng Triệu dẫn họ đi còn chưa trở lại, anh thấy họ ở đâu cũng đỡ hơn ở trong thôn mình nhiều.”Cẩm Khê ngẫm nghĩ một chút, kỳ thực lúc này chỉ cần chịu được khổ hoặc là lớn gan chung quy vẫn có thể sống tiếp, thức ăn trong rừng càng ngày càng phong phú mà.Rửa tay rửa mặt xong, Cẩm Khê tới gần nồi hít hà mới ngửi thấy chút vị thịt, ra khỏi hơi nóng mũi liền bị tịt, có thể là bị cảm lạnh một tẹo, cậu cũng không để ý lắm.Lại không ngờ đến tối đột nhiên sốt cao, may nhờ Khương Thần tỉnh dậy phát hiện vấn đề giữa đêm chạy đi gọi Trương Trung.
Trương Trung chích một mũi hạ sốt cho cậu, thuốc trong tay anh ta cũng không còn nhiều, ngay cả thuốc tiêm cho Cẩm Khê cũng bên mép hạn đảm bảo chất lượng, miễn cưỡng có thể sử dụng.Thẳng đến sáng hôm sau Cẩm Khê mới hạ sốt, nhưng cả người suy yếu không có tinh thần, đầu cứ đau nhức.
Không dậy nổi tinh thần, khi ngủ khi tỉnh mơ mơ màng màng, Khương Thần luôn ở bên canh chừng cậu.Đến giữa trưa Cẩm Khê mơ hồ nghe Khương Thần nói chuyện với ai đó, mơ hồ nghe được người nào đó cũng ngã bệnh.“Sao vậy?” Đến khi trong phòng không có động tĩnh gì, Cẩm Khê mở mắt hỏi.“Không có gì.” Khương Thần đáp qua loa, không muốn để Cẩm Khê biết “Anh nhờ chị dâu nấu cháo cho em rồi, muốn ăn một chút không?”Cẩm Khê lắc đầu vươn tay nắm lấy tay Khương Thần “Có chuyện gì vậy? Em nghe còn có ai ngã bệnh nữa hả?”Khương Thần biết không thể gạt được “Ừ, Diệp Trình, Cẩm Hàng và thím Chín cũng bị bệnh, triệu chứng cũng tương tự em.”Cẩm Khê nhắm mắt hồi tưởng một chút “Em nhớ hôm qua lúc về thôn có đứng lại ở cổng một lát, khi đó Diệp Trình, Cẩm Hàng đứng kế bên em, còn có thím Chín nữa, thím ấy đang đi vào thôn.
Lúc đó đột nhiên em ngửi thấy một mùi rất khó ngửi, rất hôi, là mùi trên nhóm người vừa tới kia, em còn tưởng do họ không tắm rửa, giờ nghĩ lại vào mùa này không tắm cũng sẽ không thối đến như vậy.
Hẳn là có vấn đề.” Cẩm Khê nói, đầu cũng thanh tỉnh một chút, “Lúc mọi người nói chuyện với họ không ngửi được sao?”Khương Thần lắc đầu “Không có, anh không ngửi được mùi gì.” Việc này quá kỳ quái “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một chuyến, lát nữa Trương Trung sẽ tới đây.”Cẩm Khê gật đầu, nhắm mắt lại, rất nhanh thì mê man.Khương Thần ra cửa mặt liền sa sầm đi, nguyên bản Diệp Khoa đến nói với anh bọn Diệp Trình cũng bị bệnh, anh liền cảm thấy kỳ quái, hơi nghi nghi, hiện Cẩm Khê chứng thực họ bị bệnh tám chín phần có do người gây ra.Khương Thần đến nhà Diệp Trình trước, trình trạng của Diệp Trình đỡ hơn Cẩm Khê, có lẽ do cơ thể hắn khoẻ mạnh hơn Cẩm Khê “Anh nghĩ lại xem lúc đám người kia tới đây có ngửi được mùi gì lạ hay không?” Khương Thần thấy Diệp Trình vẫn có tinh thần ngồi dậy bèn dứt khoát hỏi thẳng.Diệp Trình suy nghĩ một chút “Có ngửi được mùi rất hôi.
Nhưng không bao lâu thì không ngửi thấy nữa.”Khương Thần gật đầu, lại qua hai nhà khác hỏi thăm, họ đều ngửi thấy mùi lạ, sau đó lại hỏi những người gác cửa khi đó, kết quả chỉ có bốn người Cẩm Khê ngửi thấy, vậy đã có thể xác định.Rốt cuộc là vô ý hay cố ý ? Vì nguyên nhân gì? Khương Thần cảm giác sự việc này hé lộ ra một âm mưu lớn..