Khương Thần thấy Cẩm Khê chạy xuống núi, vội vàng đuổi theo, “Sao vậy?” Hai người chạy thẳng boong xuống bãi cỏ lau bên kia.Cẩm Khê thở hổn hển, gạt hai hàng cỏ lau ra rồi thò tay xuống mặt đất dưới bãi cỏ, sóng thần vừa rút, nước biển vẫn còn đọng bên dưới, bàn tay Cẩm Khê mò xuống vớt lên một nắm cát biển nhìn như bùn đất, cậu quan sát ‘đống bùn’ một hồi rồi vươn tay bóp nát một chút, cho vào miệng.Ui—— vị cát đắng chát ở đầu lưỡi, Cẩm Khê hưng phấn ngẩng đầu “Đây là muối đó, là muối biển.”Khương Thần nghe cậu nói thì sửng sốt, ngay sau đó cũng y như Cẩm Khê bốc một nắm đất bên dưới bãi cỏ lau lên nếm thử, tuy có lẫn cát biển vào nhưng vị vô cùng mặn chát, vị mặn này không phải do vừa ngấm nước biển mà có trong bùn đất, vừa vào miệng liền tan, đào sâu thêm chút nữa là có thể thấy được muối thô kết tinh bên dưới.Mặt Khương Thần cũng lộ ra nụ cười tươi, “Đúng là muối thô.”“Vừa rồi ở trên núi em nhìn thấy nước biển, thứ nước mặn này không thể nào rút về biển hết được nên khả năng lớn nhất là thấm xuống đất, mà chỗ này là đầm lầy mạch nước ngầm bên dưới đã bão hoà, hiện tại mặt trời nóng bức, nước thì bốc hơi còn muối tinh sẽ đi đâu?” Cẩm Khê cười giải thích, vui mừng quá đỗi.“Em nói đúng, xem ra những bụi cỏ lau này chính là ruộng muối tự nhiên.” Ánh mắt Khương Thần mang theo tán thưởng cùng yêu mến nhìn Cẩm Khê, nhiều người đều nhìn thấy nhưng không ai ngoài cậu nghĩ tới vấn đề này.“Cơ mà khả năng thích ứng của cỏ lau mạnh thật, vậy mà có thể sinh tồn trong đất ngập mặn.”“Có lẽ đây gọi là thích giả sinh tồn(1).” Khương Thần cũng không lý giải được vấn đề này.Phát hiện của Cẩm Khê làm cả nhóm kinh hỉ, họ thử cắt một bụi cỏ lau rồi đào cát dưới lớp đất bùn lên, trải qua chạt lọc cuối cùng phát hiện chỉ có một phần ba tạp chất, phần lớn đều cùng một loại cát biển nên rất dễ lọc.
Thành ra họ không cần mạo hiểm đi dẫn nước biển phơi muối nữa, còn giảm bớt được vài công đoạn.Vì bảo vệ mảnh rừng cỏ lau này, bọn Cẩm Khê bọn thử nghiệm cắt bỏ một bãi cỏ lau, qua một ngày quay lại xem, bụi cỏ bị cắt lại nhú cành lên, sau một tuần bụi cỏ kia đã cao hơn một mét, nom còn tươi tốt hơn trước, như vậy họ cũng yên tâm đào muối.
Nếu cắt mất cỏ lau mà chúng không mọc lên được nữa thì họ không thể cắt, ruộng muối này rất trọng yếu.Cắt cỏ lau xong, quá trình đào muối cũng dễ, tầng muối tích lũy từng ngày từng tháng bên dưới dày chừng nửa mét, muối đào lên cho hoà tan với nước, sử dụng lưới lọc loại bỏ tạp chất rồi đem nước muối phơi nắng sẽ cho ra muối, đương nhiên đây là muối thô, nếu muốn thu được muối tinh phải lọc thêm nhiều lần, bất quá họ không cần làm bước cuối cùng này ngay, chỉ cần chế thành muối thô là được.Vì muốn nấu muối cả bọn phải đi tìm nguồn nước, đáng tiếc nguồn nước cách nơi này quá xa, qua lại phí sức phí thời gian nên họ quyết định đào một cái giếng ở gò núi, nguồn nước nơi này dồi dào, đào năm sáu mét là thấy nước, vị nước hơi mặn, không phải là tốt nhất nhưng để nấu muối cũng đủ.Họ không có khả năng chỉ lấy một lần muối, mài đao không sợ lầm công đốn củi(2), cuối cùng cả bọn lại đào thêm mấy cái hang, bên trong bắc gỗ cho rắn chắc, phía trên lót tầng đệm cỏ bông lau dày, loại cỏ lau này dẻo dai bện thành đệm vừa mềm vừa giữ ấm.
Cẩm Khê cảm thấy mảng cỏ lau này chính là một khối bảo tàng, cần nghĩ cách tận dụng mới tốt.Không biết có phải năng lực Cẩm Khê tăng trưởng hay không mà dự đoán sóng thần vô cùng chuẩn, chỉ cần hôm sau có sóng thần thì trước hôm đó cậu liền mơ thấy, hơn nữa đối với sóng thần mãnh liệt đã tập thành thói quen, không còn đột nhiên bừng tỉnh giữa chừng nữa, cảnh trong mơ đều là sau khi sóng thần rút lui mới kết thúc.Hôm nay Cẩm Khê lại mơ thấy sóng thần, lúc này cả bọn đã ở đây mười lăm ngày.
Trong mười lăm ngày này trải qua bốn đợt sóng thần, có hai lần chỉ cách nhau hai ngày.
Hiệu suất của cả bọn không tệ, ngoại trừ mấy ngày đầu xây dựng trụ sở tạm thời, những ngày sau đó tập trung phơi muối, áng sáng mặt trời mạnh nên một ngày phơi được rất nhiều muối, bọn Cẩm Khê sử dụng khay inox lấy từ thành thị, hơn một trăm năm mươi cái, loại khay này dẫn nhiệt nên nước bốc hơi mau, khuyết điểm là một lần không thể phơi nhiều.
Lại nói họ cũng không còn cách nào khác, phơi muốn cần phải dùng vật liệu chống thấm nước.Hôm nay Cẩm Khê lại mơ thấy sóng thần, bất quá trong giấc mơ tối nay cậu đến gần bờ biển hơn, cảm thụ một chút uy lực sóng thần ở cự ly gần.
Nếu không phải đã thấy nhiều ngày e là Cẩm Khê không chịu đựng nổi, nhưng cũng có chút thu hoạch, cậu nhìn thấy khắp bờ biển đầp ắp hải sản do nước biển đưa tới.“A, con cua này to ghê.” Cẩm Khê hưng phấn hai tay nâng một con cua to cỡ cái chậu rửa mặt lên, có lẽ bị sóng đập đến choáng váng nên con cua dù còn sống nhưng không có chút sức lực, trước đây cả bọn không quá chú ý, không phát hiện lúc này trên bãi cát để lại nhiều hải sản đa chủng loại, cua tôm hùm sò các biển các loại, thậm chí Cẩm Khê thấy có cả hải sâm.
Hơn nữa cái đầu từng loại rất lớn, số lượng cũng nhiều, sóng thần qua đi nước biển lui về, đống hải sản này đang mắc ở chỗ nước cạn.Số lượng nhiều lắm, mỗi người họ vác một sọt to đùng cũng không chứa hết nổi.“Được rồi mọi người trở về thôi, thủy triều sắp lên đấy.” Khương Thần nhìn nước biển đã lên tới, ngày hôm nay thu hoạch được quá nhiều.Đêm đó cả bọn ăn một bữa hải sản thập cẩm, chính là bắc một cái nồi lớn thả hải sản vào nấu, hương vị rất tươi ngon, tuyệt đối bữa hải sản ngon nhất Cẩm Khê từng ăn.“Số còn lại làm gì bây giờ?” Cẩm Thụy nhìn đám hải sản được ngâm trong nước biến có nhiều con đã chết, để qua ngày mai nhất định không ăn được.“Con nào chết thì đem ướp.
Ngày mai phơi khô.” Cẩm Khê cảm thấy công việc họ cần làm rất nhiều, đồ hải sản cao cấp như vầy không đem về rất đáng tiếc.Cả đám lại bắt đầu bận rộn ướp cá biển cùng đống hải sản bị chết, buổi sáng sau khi ngủ dậy, làm một cái khung, trải cỏ lau lên, rồi đặt hải sản lên trên phơi nắng, về phần cá biển thì dùng cỏ lau bện thành dây thừng, xuyên cá qua rồi treo lên phơi.
Bọn Cẩm Khê còn muốn đi nhặt thêm một ít, kết quả ra tới biển thì phát hiện do thuỷ triều xuống, không nhìn thấy hải sản nào nữa.Cứ như vậy lúc không có sóng thần thì họ phơi muối, chờ sóng thần qua đi thì vội đánh xe ra biển bắt hải sản chở về xử lý, phơi khô.Một tháng sau, lượng muối biển bọn Cẩm Khê phơi được và đống hải sản đã chất đầy trên sáu chiếc xe, nếu không quay về thì họ cũng không thể tải thêm được nữa.
Cuối cùng quyết định một nửa nhóm trở về, Cẩm Khê ở lại, Khương Thần thì đi theo về, tuy anh lo lắng nhưng Cẩm Khê không ở lại thì không đoán trước được sóng thần, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Mấy ngày này họ lĩnh hội được sóng thần như không có ràng buộc, khoảng cách thời gian mỗi lần đều không giống nhau và không tuân theo quy luật gì.Nếu toàn bộ người về hết thì sẽ làm chậm trễ thời gian, đừng thấy chỉ để lại sáu người nhưng lượng muối phơi được cũng bằng cả đám mười hai người trước đó cùng làm, thật ra loại công việc này không cần nhiều người như vậy.
Nhưng thu hoạch hải sản thì ít đi, sau khi sóng thần lui chỉ có ba bốn tiếng thì thuỷ triều lên, họ không có khả năng nhặt quá nhiều.Bọn Khương Thần vừa đi thì chính là nửa tháng, bởi vì kéo quá nhiều thứ và phải tránh né người địa phương, dù sao cả bọn chỉ có sáu người, nếu đụng cướp đường họ cũng không chiếm ưu thế.Chuyến này nhóm Khương Thần trở về thôn phải nói là vô cùng oanh động, người trong thôn không nghĩ họ sẽ thu hoạch lớn như thế, năm xe muối một xe hải sản khô, mà kỳ thật số đó cũng chưa phải toàn bộ thu hoạch, là do xe chỉ chất được bấy nhiêu.
Lần này trở về cũng là muốn phái thêm nhiều xe đi.Lần nữa khởi hành đi bờ biển là mười chiếc xe lớn đi, trong thôn cử ra sáu mươi người, trong đó ba mươi người thuộc đội tuần tra, ba mươi người khác là nhóm đàn ông hơn năm mươi tuổi vẫn cường tráng cùng phụ nữ cơ thể khoẻ mạnh.Đi ngang qua huyện Yến, Khương Thần dùng muối ăn trao đổi với người vùng đó hai mươi con dê, ba mươi con bò, trong đó có mười con bò sữa, còn lại là bò thịt.
Sau khi rời khỏi huyện Yến, mười lăm người của đội tuần tra dẫn bò sữa, dê trở về, những người còn lại tiếp tục đi tới bờ biển.Bên Cẩm Khê không có biến cố gì, cũng không nhìn thấy người nào khác, có lẽ bị sóng thần doạ sợ nên phạm vi gần đường ven biển đều không có bóng người.Vì có thêm nhiều người tới nên hiệu suất cao hơn, hơn nữa lần này nhiều người mang thêm nhiều vật liệu, họ xây bốn mẫu đất làm hồ chứa nước muối, nhưng nước muối phải trải qua lọc tạp chất mới phơi khô, vì lấy nước, không thể không đào thêm hai cái giếng nữa.
Đào xong hồ chứa nước muối, công việc phơi muối đi vào quỹ đạo, mười người đàn ông là đủ lo, những người còn lại bắt đầu phơi hải sản.
Phải nói phụ nữ đôi khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông, ra biển bắt hải sản, cũng không biết do thiên phú hay là thế nào mà mỗi lần chị em phụ nữ trong thôn thu hoạch đều nhiều hơn hẳn cánh mày râu.
Hơn nữa làm việc nội trợ phụ nữ cẩn thận tỉ mỉ hơn đàn ông, phơi hải sản đều phân chia chủng loại, hiệu suất cũng cao hơn nhiều.Thời gian không ra biển bắt hải sản nhóm đàn ông đi đốn cây dựng nhà và làm thêm xe, họ chừa lại hai mươi con bò thịt kia cũng không phải vì nhàn rỗi.Không biết vì sao cỏ lau nơi này có thể sinh trưởng trong đất muối, nhưng đám gia súc thì cực kỳ thích ăn, mới đầu Cẩm Khê còn lo hàm lượng muối trong cỏ lau lớn, gia súc ăn nhiều không tốt, nhưng quan sát một thời gian, nai sừng tấm và lừa đều không có vấn đề, da lông đặc biệt rực rỡ, thân hình dài béo hơn thì biết loại cỏ lau này là thức ăn tốt đối với gia súc.
Nên cỏ lau cũng là thứ họ cần thu hoạch.Cỏ lau cắt xuống chất vào bao bố, muối, hải sản khô cỏ lau chỉ cần chất đầy xe, Khương Thần liền dẫn người chở về, vì nhân số bên này không thể rời khỏi quá nhiều nên mỗi chiếc chỉ có một người đánh xe, lo vấn đề an toàn Khương Thần đành đi theo.Có thể đi quen nên thời gian qua lại cũng rút ngắn, mười một ngày cả đi lẫn về, người nhiều lực lượng lớn, cơ bản mỗi lần về nghỉ ngơi một ngày là hôm sau có thể sắp xếp đi tiếp.
Cứ thế cho đến tháng Chín, tuyết rơi trận đầu tiên, đoàn xe vận chuyển đã quay về bảy lần, một lần đi ngang qua huyện Yến Khương Thần còn đổi thêm đợt bò sữa nữa, dùng muối ăn đổi hai mươi con, nhiều hơn nữa người vùng đó không chịu đổi.Cẩm Khê ở bờ biển ròng rã hơn ba tháng, toàn thân rám đen, người vốn gầy hiện tại còn gầy hơn, phỏng chừng ông bà nội cũng không nhận ra cậu.Lần này đoàn xe đi tiếp, chuẩn bị kéo nhóm vật tư cuối cùng sau đó kết thúc một mùa công tác phơi muối.
Lượng muối họ chở về cũng đủ cả thôn ăn thoải mái trong mười năm tới, đương nhiên nhiều muối như thế, họ không định để dành ăn hết, có thể dùng muối này để trao đổi vật tư với bên ngoài.Chất mọi thứ lên xe xong, Cẩm Khê vô cùng khẩn thiết muốn về nhà.
Phải biết những ngày này người trong thôn đều qua lại đổi cho nhau, chỉ có cậu là không thể về.
Nghe Khương Thần kể trong nhà đã xây thêm phòng, nhiều nơi cũng thay hình đổi dạng, kiến thiết trong thôn thì không xê xích gì nhiều, còn có mùa lương thực bội thu nữa, ngoại trừ hạt mầm giữ lại, lượng lương thực còn dư có thể chia cho mỗi nhà khá nhiều.Mỗi lần nghe Khương Thần kể chuyện trong nhà, Cẩm Khê đều hận không thể lập tức bay về..