Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 13


Gã sai vặt thở phào nhẹ nhõm: “Không thích là tốt rồi.

Hôm tết hoa đăng Thượng Nguyên, ngài say rượu, gặp Diêu Tố Tố của Diêu phủ, ngài nhận nhầm thành cô nương Thiên Thiên trên thuyền hoa, nhất quyết đòi lấy khăn tay của nàng để ngửi.

Vương gia biết chuyện này đã thưởng cho cả đám chúng ta một trận đòn.”
“Tiểu nhân thấy, các tiểu thư nhà quan có gì tốt, da mặt thì mỏng, mắt mọc trên đầu, ánh mắt lại quá thấp.

Họ Vân sa cơ lỡ vận này và đóa hoa sen tự cho là quý giá của Diêu phủ đều cùng một giuộc, cố hết sức muốn gả cho nhị thiếu gia của Bùi phủ.

Nhị thiếu gia đó tám phần cũng không phải là quân tử chân chính gì.

Hắn sẽ biết sau khi cưới bọn họ, cái loại tiểu thư nhà quan này tuy đẹp nhưng nhạt nhẽo, chỉ có thể xem như trang trí, giống như cá chết trên giường, vòng eo sao mềm bằng cô nương trên thuyền hoa? Chờ hắn ở trong phủ ăn không đủ no sẽ đi ra ngoài săn thú rừng.”
Trình Sưởng nghe hắn nói chuyện không đầu không đuôi, lọc bỏ hơn phân nửa ngôn ngữ tục, nhặt ra điểm mấu chốt hỏi: “Ta đòi lấy khăn tay của Diêu Tố Tố?”
Tiểu vương gia vốn đãng trí, sau khi rơi xuống nước càng không nhớ, gã sai vặt đã quen từ lâu, ngược lại giải thích lung tung, chẳng qua là những chuyện hoang đường mà “tiền thân” của hắn phạm phải.
Bởi vì Diêu Tố Tố và Thiên Thiên trông giống nhau, hắn say rượu đùa giỡn hai lần.

Sau đó không hiểu sao lại xảy ra hiểu lầm, toàn bộ Kim Lăng đều nghĩ lầm rằng tiểu vương gia thích Diêu Tố Tố, còn nói Diêu gia tiểu thư coi thường hắn, chỉ thích Bùi Lan.
Sau đó tiểu vương gia nổi giận vì chuyện này, tuyên bố rằng chờ Bùi Lan về kinh sẽ đánh hắn một trận, ném vào sông Tần Hoài cho cá ăn, còn nói Diêu Tố Tố là mỹ nhân bằng gỗ, không có chút hấp dẫn như Thiên Thiên.
Nhưng lời này lọt vào tai mọi người có vẻ như, không ăn nho được nên chê nho chua.
Nhắc tới Bùi Lan, chắc chắn phải nhắc tới Vân Hy.
Gã sai vặt lại nói chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ của Vân Hy và Bùi Lan, đặt ba người Vân Bùi Diêu lại với nhau để tập trung chửi.

Tóm lại trong toàn bộ Kim Lăng, ngoại trừ tiểu vương gia nhà hắn là người ác một cách trung thực, còn tất cả mọi người đều là kẻ xấu đột lốt người tốt.

Sau một vòng lớn, cuối cùng cũng nhớ ra những lời ban đầu.
Gã sai vặt cảm thấy mình lại không hiểu rõ: “Không phải chứ tiểu vương gia, ngài đã không thích tiểu thư của hầu phủ suy tàn kia, vì sao không muốn nàng biết ngài giúp nàng mời đại phu? Theo ý tiểu nhân, chúng ta nên tự mình đưa đại phu tới cửa, ngoài ra còn phải khua chiêng gõ trống, để toàn bộ Kim Lăng nhìn thấy sự nhân từ của tiểu vương gia.”
Trình Sưởng nói: “Không được, giữa làm ơn và nhận ơn nghĩa vốn vô cùng nhạy cảm, làm không tốt thì cả hai đều khó xử.”
Gã sai vặt ngẩn ngơ, hắn nghe rõ từng chữ trong câu này, nhưng lại không hiểu có ý gì.
Hắn chỉ lo dát vàng lên mặt tiểu vương gia: “Ngài làm việc này đâu phải chuyện nhỏ.

Vừa rồi ngài không nghe lão già ở hầu phủ nói hay sao, ông ta cảm thấy mình liên lụy đến hầu phủ, có ý muốn chết, còn muốn bán con gái.

Chúng ta giúp ông ta chữa lành chân, tương đương với việc cứu mạng ông ta, còn nhân tiện cứu luôn con gái của ông, đây chính là ơn nghĩa cho hai mạng sống.

Hầu phủ của bọn họ phải coi ngài là Bồ Tát, cúng cho ngài, mỗi ngày cần thắp hương lạy ngài.”
Trình Sưởng lại nói: “Vậy càng không thể để họ biết đại phu đến từ đâu.”
Hắn dành nửa cuộc đời trong bệnh viện ở kiếp trước, chứng kiến lòng người khó dò, giữa bác sĩ và bệnh nhân, giữa bệnh nhân và người nhà, rất nhiều thị phi đảo ngược mất cân bằng, đến cuối cùng, ơn nghĩa chưa chắc có kết quả tốt.
Trong thời gian học đại học, Trình Sưởng đã đọc một bài báo liên quan đến xã hội học, thảo luận về cách duy trì mối quan hệ giữa người cho và nhận thận.

Đây là ơn cứu mạng thật sự, nhưng nhiều người trong số hàng trăm người trả lời khảo sát lại trở mặt nhau bởi vì thân thiết với nhau, cả đời không liên lạc.

Bởi vậy cuối cùng bài báo khuyến khích quyên góp ẩn danh, ngoài ra kêu gọi giữ khoảng cách giữa người cho và người nhận.
Trình Sưởng thật ra có bệnh thông thường của người hiện đại, đó là sự xa cách.
Trong thời đại bùng nổ thông tin, công bằng và sự nhiệt tình vừa phải là kết quả tất yếu của thị phi và giáo dục đại học, gặp chuyện không bình đẳng, chuyện nhỏ không tốn sức thì có thể giúp đỡ.
Nhưng trong sâu thẳm lại vô cùng xa cách.
Sự xa cách này bắt nguồn từ một kiểu bảo vệ bản thân, nhưng cũng vì sợ hãi trước sự vô thường của cuộc đời.

Điều này đặc biệt đúng với Trình Sưởng, hắn bị bệnh bẩm sinh, mất cả cha lẫn mẹ, ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, quen với sinh ly tử biệt.

Vì vậy hắn bật cười khi gã sai vặt nói rằng hắn động lòng.
Động lòng cái gì?
Người ở thời đại này không nhìn ra được, bên ngoài trái tim của hắn có một lớp vỏ cứng độc nhất vô nhị, là đặc sản của thế kỷ 21, khá tốt, hơn nữa lớp vỏ còn rất dày.
Gã sai vặt thấy tiểu vương gia ngồi lạnh lùng không nói lời nào, còn trầm tư suy nghĩ nên chợt nhận ra.
“Tiểu vương gia, tiểu nhân biết rồi, ngài muốn chơi lớn!”
“Có phải ngài cảm thấy tiểu thư của hầu phủ suy tàn kia đã dẫn theo các nha sai cấp dưới nhìn chằm chằm ngài từ lúc nàng trở thành bộ khoái, ngài đã bực mình từ lâu, vì vậy ban ơn cho nàng trước, để nàng mất cảnh giác đối với ngài, sau đó sẽ nghĩ cách đẩy nàng vào chỗ chết?”
Trình Sưởng: “……”
Được rồi, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, xem ra mấy gã sai vặt của hắn cần được cải tạo thêm 500 năm nữa.
Gã sai vặt thầm nghĩ, hắn giỏi chơi khăm người ta, từ trước đến nay chưa từng chơi trò kích thích như vậy, nóng lòng muốn thử nên nảy ra ý tưởng.
Trình Sưởng bị hắn ồn ào muốn đau cả tai, kêu dừng xe ngựa, sai hắn: “Ta đói bụng, ngươi xem thử chỗ nào có món ngon, mua một ít đem về vương phủ.”
“Dạ được!” Gã sai vặt vừa nghe xong đã nhảy xuống xe ngựa, không chọn phương hướng, đi thẳng tới phố đông.
Trình Sưởng nhìn dáng vẻ hùng dũng, hiên ngang của hắn, trong lòng có linh tính không tốt, hét lên: “Quay lại!”
Hỏi: “Ngươi biết đi đâu mua đồ ăn không?”
“Biết biết, tiểu vương gia, ngài thèm bánh bao của Túy Hương Lâu chứ gì?”
Trình Sưởng: “……” Cút đi.
Đến tối, Vân Hy mới làm xong việc ở hậu viện.
Trên đường về phòng, nàng rất lo lắng, sau khi mời đại phu đến khám chân cho Bạch thúc, ông nói y hệt như Trình Sưởng, muốn chữa khỏi thì phải mời người có tài nghệ trứ danh để châm cứu.

Nhưng thứ nhất, không dễ để mời người trứ danh như vậy; thứ hai, nàng không có đủ bạc.
Đại phu rời đi, A Linh lặng lẽ theo nàng ra khỏi phòng, nghẹn ngào: “Tiểu thư, hay là ngài bán ta đi.

Đổi lấy bạc để…… để chữa bệnh cho cha.”

Nàng thanh tú nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng, mới vừa cập kê không bao lâu, bán đi sẽ có quan gia giàu có muốn lấy.
Vân Hy nói: “Nói cái gì đó? Bạc chữa bệnh là chuyện nhỏ, bán vài món đồ là được.”
“Nhưng tiểu thư đã bán rất nhiều đồ để chữa bệnh cho mẫu thân năm trước.”
“Thì bán thêm, đồ vật làm sao quan trọng bằng người?”
Trong lúc Vân Hy suy nghĩ trong nhà còn có cái gì có thể bán, bất ngờ ngẩng đầu lên, có người đang đứng trong chính viện.
Phương Phù Lan cầm đèn lồng chào nàng, vẻ mặt nhìn nàng vô cùng phức tạp, do dự một lát: “A Đinh cho ta hỏi, vì sao Tam công tử của Tông Thân Vương phủ tới phủ chúng ta hôm nay?”
Vân Hy kể những gì xảy ra ban ngày cho nàng, nhưng không nhắc tới chuyện mượn ngựa của Bùi Lan: “Hắn thấy ta sốt ruột nên muốn đưa, thúc giục gã sai vặt chạy nhanh suốt đoạn đường, tới cửa phủ, ta mời hắn vào ngồi.”
Phương Phù Lan gật đầu: “Vậy cũng hợp lễ nghĩa.”
Trong mắt nàng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng Tam công tử có thanh danh…… chẳng ra gì.

Hôm nay tuy hắn đã giúp muội, nhưng đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không biết sau lưng tính toán điều gì.

Sau này muội đừng vì chuyện này mà gần hắn quá, kẻo phạm sai lầm sẽ bị người ta đàm tiếu.”
Nghe xong những lời này, Vân Hy trầm mặc chốc lát mới nói: “Ta cảm thấy…… Sau khi rơi xuống nước, hắn hơi khác, có thể là chịu thiệt nên đổi tính, vì vậy……”
Nàng chưa nói xong, thấy Phương Phù Lan vẫn nhíu mày lo lắng, nên ngắt nửa câu sau, gật đầu, “Ta đã biết.”
Phương Phù Lan liếc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ta muốn hỏi muội, hôm nay đến Xu Mật Viện…… thế nào?”
Vân Hy biết câu này của Phương Phù Lan muốn nói “thế nào” đến tột cùng là ám chỉ điều gì, nhưng nàng không muốn đề cập tới Bùi Lan, tránh nặng tìm nhẹ: “À, quan gia của Thẩm Tra Ty nói rằng, chuyện tước vị của ca ca rất thuận lợi, nhưng muốn tìm một phần chứng cứ, ta đã hỏi hắn manh mối, sẽ nghĩ cách tìm xem.”
Nàng sợ Phương Phù Lan hỏi chuyện của nàng và Bùi Lan, vội nói: “Đã trễ quá rồi, a tẩu mau đi nghỉ ngơi đi.

Vừa rồi tới đây, nghe người ta nói Điền Tứ còn đang chờ ta ở chính đường, không biết có chuyện gì, ta đi coi thử.”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía chính đường.
Phương Phù Lan nhìn bóng dáng của Vân Hy, một lát sau, thầm thở dài, cầm đèn lồng rời đi.
Điền Tứ vừa thấy Vân Hy, xuýt nữa quỳ xuống, vẻ mặt nôn nóng nói: “Vân, Vân, Vân Vân bộ khoái, ta ta, có lẽ, đã gây phiền phức cho ngài.”
Vân Hy sửng sốt.
Điền Tứ ở trong chính đường gần cả ngày, không hề ra ngoài, tại sao lại gây phiền phức cho nàng?
Nàng hỏi thêm, Điền Tứ lắp bắp nói chuyện nước trà ban ngày: “Tiểu vương gia chê trà không ngon, tức giận nhiều.”
Vân Hy im lặng, nàng biết trà không ngon.

Trung Dũng Hầu phủ đã xuống dốc, lâu lắm rồi không có khách tới phủ, bởi vậy sau mùa xuân năm nay, trong phủ không chuẩn bị trà mới.
Bình trà đãi Trình Sưởng là còn sót lại từ năm ngoái, không quý báu, nhưng là loại tốt nhất mà nàng có thể lấy ra.
Điền Tứ nói: “Vân Vân Vân bộ khoái, thế nào, làm sao giờ? Chúng ta chọc, chọc tiểu vương gia.”
Vân Hy nghe hắn nói vậy, không biết phải làm gì, tâm tư chợt động, nàng hỏi: “Trà không ngon là do Tam công tử nói, hay là hai người hầu bên cạnh hắn nói?”
Điền Tứ ngẫm nghĩ rồi nói: “Người người hầu.”
Vân Hy lại hỏi: “Tam công tử có nói gì không?”
“Không, chưa từng.

Tam công tử, ngồi —— ngồi một lát, nói rằng muốn đến hậu viện xem, xem thử, sau đó rời đi.”
Vân Hy “Ừ”, nói với Điền Tứ: “Ngươi về đi, đệ đệ của ngươi sẽ thi khoa cử năm sau phải không? Trở về trễ sẽ quấy rầy hắn.

Hôm nay cảm tạ ngươi, về phần Tam công tử, ta sẽ xin lỗi hắn vào hôm khác.”
Điền Tứ chỉ vào ấm trà và chén trà trên bàn phía sau Vân Hy: “Còn chưa, còn chưa dọn.”
Vân Hy mỉm cười: “Ta sẽ dọn.”
Tiễn Điền Tứ, nàng trở lại chính đường, lấy khay, muốn đem chén trà và ấm trà đi rửa, tay chưa chạm vào ấm trà thì đã sửng sốt.
Hai chén trà chưa được động tới bao nhiêu, đặt ở trên bàn cao bên cạnh là nàng pha cho gã sai vặt.
Nhưng chén trà nhỏ trên bàn chính rõ ràng đã được uống sạch sẽ.
Đây là chén trà mà Tam công tử đã dùng.
Trà của nàng không ngon.

Nàng biết.
Ánh sáng dưới đáy đèn có thể soi bóng người, ánh nến yếu ớt, trong trẻo lạnh lùng.
Vân Hy nhớ tới hôm nay ở Xu Mật Viện, nàng vội vàng về hầu phủ, xe ngựa phía sau đuổi theo nàng, Tam công tử vén rèm, nói với nàng: “Đi lên.”
Giây phút đó, ngọn gió thổi bay áo choàng, lướt qua gương mặt như thần tiên của hắn, cũng trong trẻo lạnh lùng.
Vân Hy duỗi tay, cầm chén trà trống rỗng trong tay, thất thần trong chốc lát.
Cũng chỉ chốc lát mà thôi, sau đó nàng vội vàng đặt xuống, thu dọn chén trên bàn, đi vào viện rửa sạch..

Bình Luận (0)
Comment