Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 130


Vân Hy lập tức vung đao ngang lưng ngựa, đẩy đám người xung quanh, sau đó xoay người xuống ngựa, che phía trước ba người A Cửu: “Lăng Vương điện hạ có ý gì, vì sao muốn đụng đến người của Trung Dũng Hầu phủ?!”
Nàng xông tới dữ dội đến mức các cấm vệ của tuần tra ty đều bị nàng buộc phải lùi lại mấy bước.
Tào Nguyên lạnh lùng nhìn nàng: “Thay vì Minh Uy tướng quân hỏi điện hạ, không bằng hỏi mấy người phía sau ngài trước, xem thử bọn họ đã làm chuyện tốt gì.”
Vân Hy nói: “Trung Dũng Hầu phủ của ta đầu đội trời chân đạp đất, nếu bọn họ ——”
Nàng vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, nàng sững cả người.
Gió đêm thổi bay mũ trùm đầu của Vân Lạc, để lộ một khuôn mặt tuấn tú.
“…… Ca?” Vân Hy giật mình nói.
Nàng nhìn Vân Lạc, thấy hắn nửa quỳ dưới đất, một tay ôm A Cửu, còn cánh tay kia…… hình như đã cụt.
Mấy năm nay, không phải nàng không hy vọng ca ca còn sống.

Năm đó nàng đến Tái Bắc nhận thi thể của hắn, thấy thi thể cháy đen, sau khi trở lại Kim Lăng, nàng còn viết thư cho Trung Dũng quân cũ ở Cát Sơn Phụ, hỏi bọn họ có từng khám nghiệm thi thể của Vân Lạc, nhưng người ở Cát Sơn Phụ hồi âm rằng bọn họ đã đích thân khám nghiệm, thật sự là Vân Lạc.
Sau này Vân Hy nghĩ, đúng vậy, ca ca rất tốt đối với nàng, nếu hắn còn sống, tại sao không tới gặp nàng?
Cho đến khi A Cửu từ Tái Bắc trở về, Vân Hy biết hai người bạn của nàng khác thường, nhưng chưa từng đoán một người trong đó là Vân Lạc.
Vân Hy chấn động trong lòng.
Sau khi bị sốc, lại cảm thấy vui mừng và buồn bã.
Vui mừng vì nàng vẫn còn một người thân tốt như vậy sống trên đời.
Buồn bã vì nàng không biết mấy năm nay ca ca như thế nào.
Cánh tay phải của hắn không còn nữa, năm đó nhất định cửu tử nhất sinh trên sa trường, không dám ló mặt bao nhiêu năm qua, phải sống rất nhẫn nhục để gánh vác việc lớn.
Nhưng mà, mặc cho trong lòng đang gợn sóng, tình hình hiện tại rất nguy cấp, không phải lúc để ôn chuyện.
Vân Lạc nhắc nhở Vân Hy: “Cứu A Cửu trước.”
Vân Hy gật đầu, kêu: “Thôi Dụ.”
Hơn hai trăm binh mã của phòng Quảng Tây đã tới, Thôi Dụ từ trong đám người đi ra, chắp tay nói với Vân Hy: “Tướng quân, thuộc hạ đã phái người chuẩn bị xe ngựa.”
Vân Hy nói: “Được, chúng ta đi.”
Nàng mới đi được một bước, Tào Nguyên đưa tay cản trước mặt nàng: “Minh Uy tướng quân có biết, huynh trưởng của ngài, hộ vệ Tần Lâu của ngài, và vị Ninh thị vệ này mới vào cung để trộm hôm tháng trước hay không?”
“Truy bắt trộm cướp là việc của phòng Quảng Tây.

Ba người bọn họ có phải là trộm hay không sẽ do phòng Quảng Tây của ta hoặc Hình Bộ quyết định, liên quan gì đến tuần tra ty của ngươi?” Vân Hy lạnh lùng nói.
“Nếu Minh Uy tướng quân phụng mệnh bắt trộm, nên biết Hình Bộ đã có manh mối chỉ ra ba người bên cạnh ngài.


Tuy rằng việc bắt trộm không liên quan đến tuần tra ty của ta, nhưng tuần tra ty phụ trách tuần tra Kim Lăng.

Ba người có hành động khả nghi trước đây, thủ hạ của ta chỉ muốn dò hỏi vài câu, bọn họ phản kháng, còn làm vài người bị thương, không phải có tật giật mình thì là cái gì? Hay là Minh Uy tướng quân khăng khăng dẫn bọn họ đi, chẳng qua muốn mượn danh nghĩa bắt trộm để bao che sự thật? Cũng đúng, dù sao Tuyên Uy tướng quân và Minh Uy tướng quân là huynh muội ruột thịt.”
Ninh Hoàn và Vân Lạc biết quá nhiều sự thật, tới bước này, nếu thả bọn họ đi, chỉ sợ sẽ có phiền phức.

Tào Nguyên vừa dứt lời, giơ tay lên, một đám cấm vệ của tuần tra ty lập tức dàn hàng ngang, chặn trước binh mã của phòng Quảng Tây.
Vân Hy biết, mặc dù Điền Trạch làm việc thận trọng, nhưng Lăng Vương đang nhìn chằm chằm vụ án Binh Bộ bị mất bản đồ phòng thủ, Hình Bộ có chút tin tức nào thì Lăng Vương sẽ nghe thấy.
Hiện giờ Vân Lạc đã bị chứng minh là kẻ ăn cắp bản đồ phòng thủ, nếu nàng hành động thiếu suy nghĩ, không những sẽ khiến Vân Lạc thêm tội, chính mình cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng A Cửu bị thương nặng, không cứu chữa sợ nguy hiểm đến tính mạng, tuy động tay là hạ sách, nhưng nàng đành phải liều mạng!
Vân Hy vừa nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, ngay lập tức rút đao, đánh bay trường mâu mà Tào Nguyên ngăn trước mặt: “Phòng Quảng Tây, nghe lệnh của ta ——”
Tào Nguyên cũng nói: “Tuần tra ty ——”
Nhưng ngay lúc tình huống nghiêm trọng sắp đánh nhau, chợt có một võ vệ bước nhanh lướt qua mọi người, cúi đầu thì thầm vào tai Lăng Vương.
Lăng Vương nhíu mày, nhìn ra xa lướt qua tầng tầng cấm vệ.
Lúc này là giờ dần, trong đêm đen dày đặc, chỉ thấy một hàng cấm quân của Hoàng Thành Ty thật dài đang đi tới, dẫn đầu là một người mặc áo gấm và đeo trâm ngọc.
Đêm khuya vốn không có ánh sáng, nhưng dường như ánh trăng đang tập trung trên người hắn, mỗi bước đi tựa như có thể khuấy động làn gió thổi xung quanh.
Trình Sưởng tới gần, nhìn A Cửu, nói với thái y đi theo bên cạnh: “Đi xem.”
Thái y nhận lệnh, vội vàng cầm thùng thuốc chữa trị cho A Cửu.
Trước đây tuy A Cửu cắt đuôi những người mà Trình Sưởng đã sắp xếp đi theo nàng, nhưng ngoài A Cửu, Trình Sưởng cũng phái người theo sát Phương Phù Lan.
Vì vậy khi Phương Phù Lan vừa rời khỏi hầu phủ để đuổi theo A Cửu, hắn nhận được tin tức ngay.
Trình Sưởng đã đoán được vụ trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ có liên quan với A Cửu, Lăng Vương theo dõi rất chặt chẽ như vậy, e rằng có một bí ẩn rất lớn.
Tối nay Lăng Vương không tiếc triệu tập lực lượng để bắt được đám A Cửu, như vậy nhất định sẽ đánh nhau, bởi vậy Trình Sưởng tới trước, không những tìm Vệ Giới để mượn cấm vệ của Hoàng Thành Ty, còn đến Thái Y Viện xin thái y và truyền Hình Bộ thượng thư.
Hai trăm binh mã của phòng Quảng Tây của Vân Hy không đủ để chống lại tuần tra ty, nhưng Trình Sưởng mang đến gần một ngàn cấm vệ của Hoàng Thành Ty thì không cần phải sợ.
Trình Sưởng liếc nhìn giáo úy La Phục bên cạnh, La Phục hiểu ý, giơ tay ra lệnh cấm vệ của Hoàng Thành Ty bao vây tuần tra ty, buộc phải mở đường để Vân Hy và mọi người rời đi.
Tào Nguyên thấy thế, bước tới cản lại: “Thế tử điện hạ có ý gì? Chẳng lẽ điện hạ không biết, mấy người phía sau ngài, Tuyên Uy tướng quân, Tần hộ vệ, Ninh thị vệ, là kẻ trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ trước đây hay sao?”
Trình Sưởng lạnh nhạt nói: “Bọn họ làm cái gì, có liên quan đến ngươi à?”
“Tuần tra ty phụ trách tuần tra Kim Lăng, mấy người này không những phạm phải tội lớn, còn làm thủ hạ của ti chức bị thương, thế nên ti chức dẫn người bắt bọn họ.

Hoàng Thành Ty là cấm vệ bảo vệ Tuy Cung, phụ trách cho sự an nguy của hoàng thành, cớ gì muốn cản trở người của ti chức?”
Trình Sưởng nghe vậy, liếc nhìn Lăng Vương.

Hắn có cùng suy nghĩ với Vân Hy, bản đồ phòng thủ đã bị Vân Lạc trộm, động tay là hạ sách.
Hiện tại muốn dẫn người rời đi một cách an toàn, bước đầu tiên, là tạm thời minh oan cho bọn họ.
“Đường huynh gọi Tuyên Uy tướng quân là kẻ trộm, có chứng cứ gì không?” Trình Sưởng hỏi.
“Đương nhiên có.” Lăng Vương nói, “Hình Bộ đã tìm được manh mối.”
“Tìm được rồi à?” Trình Sưởng hỏi, lại cười, “Vừa đúng lúc, ta đã mang người đến.”
Hắn vừa dứt lời, La Phục mời Lưu Thường – Hình Bộ thượng thư – đang nơm nớp lo sợ đứng phía sau đám đông bước tới.
Vị Lưu thượng thư này có cùng đức hạnh như Đại Lý Tự Khanh Kế Luân, thuộc phái lưng chừng.
Hiện giờ quyền lực của tam ty do Trình Sưởng nắm, bọn họ sợ thế lực của Tam công tử, ngoài mặt nghe lệnh của hắn, nhưng Trình Sưởng không phải là dòng chính, thỉnh thoảng cũng có ý tiết lộ chút tin tức về việc công cho bên Trung Thư của Lăng Vương.
Ví dụ trong vụ án bản đồ phòng thủ bị trộm, Điền Trạch hành động bí ẩn, nhưng hắn chỉ là một thôi quan nho nhỏ, hắn tra được đến bước nào, tìm được manh mối gì, mặc dù hồ sơ vụ án có thể viết mơ hồ qua loa, nhưng Hình Bộ thượng thư dày dạn kinh nghiệm vừa thấy đã tự hiểu.
Lưu Thường không ngờ vài ngày trước tiết lộ một câu với Lăng Vương “Đã có chứng cứ, đại khái sắp tìm được kẻ cắp” sẽ gây rắc rối cho bản thân, thậm chí Tam công tử gõ cửa đánh thức ông dậy vào nửa đêm, đưa tới nơi hoang vắng này.
Trình Sưởng thờ ơ nói: “Lưu thượng thư, ngươi nói cẩn thận với Lăng Vương, Hình Bộ đã tìm được chứng cứ gì, có thể chứng minh Tuyên Uy tướng quân là kẻ trộm bản đồ phòng thủ của Tái Bắc lúc trước?”
Lưu Thường thấy Trình Sưởng như thấy sát tinh, vừa nghe vậy, nói liên tục: “Bẩm thế tử điện hạ, bẩm Lăng Vương điện hạ, vụ án này do thôi quan Điền Vọng An của hạ quan điều tra, cụ thể đã tìm được manh mối và chứng cứ gì, hạ quan, hạ quan cũng không biết.”
“Điền Vọng An có từng nói rằng kẻ đánh cắp bản đồ phòng thủ là người của Trung Dũng Hầu phủ hay không?”
“Cái này…… thật ra chưa từng.” Lưu Thường co rúm liếc nhìn Lăng Vương.
Lăng Vương nói chầm chậm: “Minh Anh khăng khăng muốn dẫn người đi, không phải bổn vương không cho đi.

Nhưng Binh Bộ bị mất bản đồ phòng thủ là một vụ án lớn, hiện tại có liên quan đến Trung Dũng Hầu phủ.

Minh Uy tướng quân mang theo mấy trăm người của phòng Quảng Tây tới đây, ai biết là muốn vì đại nghĩa mà người thân cũng giết, hay là bao che và bênh vực người của mình? Từ xưa đến nay, bản đồ phòng thủ bị trộm, phần lớn có liên quan tới các vụ án âm mưu làm phản.

Bây giờ liên lụy nhiều người như vậy, chỉ sợ đi nơi nào cũng không thích hợp phải không?”
“Không bằng để bổn vương quyết định,” Lăng Vương dừng một chút, mỉm cười rồi nói, “Lập tức sai người vào cung mời ngự sử đại phu, Đại Lý Tự Khanh, Trung Thư Tỉnh, Điện Tiền Ty, Dực Vệ Ty, Hoàng Thành Ty, thậm chí mời cả phụ hoàng, thẩm vấn ngay tại đây, không ra kết quả thi không ai được đi, thế nào? À, phải lục soát trên người nữa, xem thử bản đồ phòng thủ bị mất lúc trước, huyết thư mà Lý chủ sự để lại, có ở trên người của Tuyên Uy tướng quân và Ninh thị vệ hay không.”
Trình Sưởng biết, sở dĩ Lăng Vương đề nghị như vậy là vì hắn đoán rằng Chiêu Nguyên Đế không khoẻ, không thể ra khỏi thành.

Hắn chỉ cần kéo thời gian, mời tất cả các đại thần đến đây, sau đó ở trước mặt mọi người chứng minh Vân Lạc và Ninh Hoàn là kẻ trộm, như vậy có thể giết hai người này.
Mặc dù Ninh Hoàn nói ra sự thật trước mặt mọi người thì hắn cũng không sợ, không có Chiêu Nguyên Đế ở đây, ai dám đối kháng người thừa kế duy nhất như hắn?
Hơn nữa chúng thần chưa chắc sẽ tin Ninh Hoàn.
Lăng Vương rất rõ, sau khi Ninh Hoàn và Vân Lạc đánh cắp bản đồ phòng thủ, bọn họ không chịu xuất hiện, nhất định là vì bọn họ chưa có đủ chứng cứ tố cáo tội ác của hắn.

Mà quan trọng nhất là, Lăng Vương tính rất chuẩn.

Bất kể là Trình Sưởng hay là Vân Hy đều không muốn động binh, bởi vì chỉ cần bọn họ động binh, sự tình sẽ trở nên to chuyện, khó có thể kết thúc tốt đẹp.

Dù sao Lăng Vương cũng là con vua, chưa có đủ chứng cứ để chứng minh hắn trước, động binh đối với hắn bị nghi là làm phản, càng đặt Trung Dũng Hầu phủ và Tông Thân Vương phủ vào thế nguy hiểm.
Lúc này, thái y đã khám xong cho A Cửu, bước tới bẩm với Trình Sưởng: “Điện hạ, hạ quan đã cầm máu cho Tần hộ vệ, nhưng Tần hộ vệ bị thương rất nặng, nơi này hoang vắng, hạ quan không dễ cứu, e rằng phải nhanh chóng mang nàng trở về thành mới được.”
Không thể trì hoãn thêm.
“Nếu đường huynh rảnh rỗi như vậy, muốn lấy danh nghĩa của Trung Thư để can thiệp vào vụ án của tam ty, vậy bổn vương kể cho ngươi nghe một vụ án khác.”
“Năm Chiêu Nguyên thứ tám, cũng chính là hai năm trước.

Ngoại ô kinh thành có thổ phỉ, bệ hạ lệnh cho Xu Mật Sử Diêu Hàng Sơn phái người dẹp loạn, Diêu Hàng Sơn cảm thấy không phải là chuyện gì quan trọng, vì vậy giao vụ này cho Xu Mật trực học sĩ La Phục Vưu.”
“Tuy nhiên, La Phục Vưu một lòng muốn được thăng chức, đã về phe của một vị hoàng tử nào đó.

Ông ta nghe lệnh của vị hoàng tử này, âm thầm cử người trà trộn vào đám thổ phỉ, làm to chuyện.

Hôm tiết thu, bí mật thả bọn thổ phỉ, cho bọn chúng gây chuyện vào đêm tiết thu để bệ hạ xử tội Diêu Hàng Sơn.”
“Cũng ngay đêm tiết thu đó, con gái của La Phục Vưu và con gái của Diêu Hàng Sơn xảy ra tranh chấp vì đại tướng quân Bùi Lan.

Trên đường đi, con mèo cưng của Diêu Tố Tố, tức là Tuyết Đoàn Nhi, bị hoảng sợ nên lạc đường.

Trong lúc Diêu Tố Tố tìm mèo, vô tình gặp được hai người, phát hiện một bí mật.

Vì thế hai người này hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, treo cổ nàng đến chết rồi ném xuống sông Tần Hoài.”
“Thử hỏi đường huynh, hai người mà Diêu Tố Tố gặp được là ai nhỉ?”
Thực ra làm gì có chuyện con mèo linh biết nhận ra mỹ nhân.
Bản chất của con người và động vật là tìm kiếm người quen thuộc gần gũi khi đang sợ hãi.
Hoàng quý phi tặng Tuyết Đoàn Nhi cho Diêu Tố Tố khi mới một tuổi.

Một năm trước, con mèo này được nuôi trong cung của Hoàng quý phi, gần gũi với Lăng Vương.
Màn đêm buông xuống, Tuyết Đoàn Nhi sợ hãi gần Hòa Xuân Đường, lẻn vào nhà dân bên cạnh Hòa Xuân Đường.

Diêu Tố Tố đuổi theo Tuyết Đoàn Nhi để tìm nó, bắt gặp Lăng Vương đang gặp lén Phương Phù Lan, bởi vậy mới bị giết để diệt khẩu.
Sau khi hai người bọn họ giết Diêu Tố Tố, Phương Phù Lan đã lấy hạt tai của La Xu rớt trong tiệm thuốc, nhét vào khớp hàm của Diêu Tố Tố, coi đây là bằng chứng, thiết kế để La Xu vào nhà lao, sau đó lợi dụng La Xu, lừa Trình Sưởng đến chùa Bạch Vân, ép hắn rơi xuống vách núi, đây mới là bức tranh toàn cảnh của vấn đề.
“Nếu không muốn người khác biết thì mình đừng làm.


Vụ án này trông có vẻ kín kẽ, nhưng xem xét cẩn thận thì đầy sơ hở.

Màn đêm buông xuống, hạt tai của La Xu đến tột cùng bị rơi ở nơi nào? Trước khi chết, chiếc giày thêu của Diêu Tố Tố rớt ở đâu? Còn thủ lĩnh của đám giặc cỏ nghe lệnh của La Phục Vưu trà trộn vào bọn sơn tặc ở ngoại ô kinh thành nữa, gần đây bổn vương không có gì làm nên đã sai người tìm được gã đó rồi.

Đường huynh thích quản vụ án của tam ty như vậy, có muốn xem lời khai của gã ta trước hay không?” Trình Sưởng nói, “Bổn vương không sợ vất vả, chỉ cần dựa vào lời khai này, vẫn có thể lập án đối với La phủ, và Phương thị của Trung Dũng Hầu phủ.”
“À đúng rồi, bổn vương còn nghe nói, gần đây đường huynh đón về vài người bị lưu đày năm xưa từ Lĩnh Nam, hình như là người của Phương phủ.

Năm đó Phương phủ bị xét nhà, bổn vương lật xem hồ sơ gần đây, mấy người này nên bị lưu đày cả đời, hiện tại là thế nào? Đã được tha tội rồi hay sao?” Trình Sưởng nói, “Thực ra oan có đầu nợ có chủ, mấy người này chẳng liên quan gì đến ta, nhưng con người của ta chỉ biết một chiêu, đó là ăn miếng trả miếng.

Đường huynh đã vội vã can thiệp vào vụ án trộm bản đồ phòng thủ của tam ty, ta cũng cố gắng truyền những người của Phương phủ này, bao gồm cả Phương thị của Trung Dũng Hầu phủ tới tam ty để thẩm vấn từng người một.”
Trình Sưởng nói xong, lạnh giọng: “Tránh ra!”
Tào Nguyên bị hắn làm cho chấn động, nhìn qua Lăng Vương.
Chỉ thấy sắc mặt Lăng Vương âm trầm, một lúc lâu không nói lời nào.
Vì thế Tào Nguyên giơ tay, cấm vệ của tuần tra ty đành phải lui ra hai bên, nhường ra một con đường rộng rãi.
Túc Đài mang chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đến, nói với Vân Lạc và Ninh Hoàn: “Tuyên Uy tướng quân, Ninh thị vệ, hai người tạm thời đưa Tần hộ vệ đến Vọng Sơn Cư của điện hạ ở thành tây, chỗ đó gần nơi này.

Trước khi điện hạ đến đây ban đêm, đã sai người triệu tập đại phu ở Vọng Sơn Cư, đồng thời chuẩn bị đầy đủ dược liệu.”
Vân Lạc và Ninh Hoàn gật đầu, che chở A Cửu lên xe ngựa.
Vân Hy thấy Vân Lạc rời đi an toàn, cũng ra lệnh cho Thôi Dụ thu người của phòng Quảng Tây, đi theo Trình Sưởng đến Vọng Sơn Cư.
Nhưng nàng vừa đi vài bước, không ngờ có người gọi nàng phía sau.
“A Đinh……”
Vân Hy dừng lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nhìn Phương Phù Lan.
Giờ mão đã đến, nắng sớm mờ mờ, Phương Phù Lan mặc áo choàng đen, đứng trong gió sớm, mặt mày xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời.
Vân Hy nhìn a tẩu quen thuộc của nàng, một lúc lâu mới nói: “Ngươi còn có gì muốn nói?”
“A Đinh, ta…… ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tổn thương muội, tổn thương hầu phủ, ta chỉ……”
“Người khác thì sao? Diêu Tố Tố thì sao? Tam công tử thì sao? Năm đó La Xu cũng bị ngươi lợi dụng chứ gì? Ngươi biết nàng thích Bùi Lan, cho nên ngươi tiếp cận nàng, lợi dụng nàng để che mắt, khiến ta nghi ngờ nàng? Ngươi không tổn thương người của hầu phủ, ngươi tổn thương những người vô tội khác là được hay sao?”
“Ngươi luôn miệng nói không tổn thương ta, không tổn thương hầu phủ, tối nay chẳng lẽ không phải ngươi đã hạ độc A Cửu, lợi dụng nàng để khống chế ca ca! Không phải ngươi đã giải được tiếng lóng của Trung Dũng Hầu phủ, dẫn người tìm được nơi này? Nếu ta không tới, Tam công tử không tới, có phải A Cửu và ca ca sẽ chết ở chỗ này hôm nay hay không!”
“Vì sao?!” Vân Hy hỏi, hai mắt nàng đỏ bừng, đôi tay nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay sắp cắm vào lòng bàn tay, cả người run rẩy, “Trung Dũng Hầu phủ của ta có lỗi gì với ngươi?!”
“A Đinh,” Phương Phù Lan đến gần một bước, lại gọi nàng, “Ta biết ta nói gì cũng vô ích, ta……”
“Vậy ngươi đừng nói gì cả.” Vân Hy nói.
“Từ nay về sau, ngươi không còn là người của hầu phủ.”
“Hôm nay, ngươi và ta cắt đứt mọi quan hệ!”
“Ta nói cho ngươi biết, nếu A Cửu có chuyện gì, ta sẽ làm cho ngươi, và các ngươi ——” nàng nói, nhìn Lăng Vương, “Trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần!”.

Bình Luận (0)
Comment