Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 134


Trong chốc lát, Túc Đài và Lâm chưởng sự cùng tới.
Trình Sưởng thấy Lâm chưởng sự giống như có chuyện quan trọng muốn bẩm, bảo Túc Đài chờ ở một bên, rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm chưởng sự nhìn xung quanh, thấy toàn là người mà tiểu vương gia tin cậy mới xin chỉ thị: “Tiểu vương gia, sau này có ai tới sống trong Đan Hưng Viên không?”
Trình Sưởng sửng sốt: “Đan Hưng Viên nào?”
Lâm chưởng sự không biết Trình Sưởng “mất trí nhớ”, chỉ nhắc nhở: “Là khu vườn mà ngài bảo bọn tiểu nhân dọn dẹp trước lúc ngài rơi xuống nước đó.”
Trước lúc hắn rơi xuống nước?
Trình Sưởng nói: “Dẫn ta đi xem.”
Vị trí của Đan Hưng Viên cực kỳ hẻo lánh, từ Phù Phong Trai đi tới đó phải băng qua một rừng long não rộng lớn, tựa như cố ý cô lập với những nơi khác.
Bố cục của khu vườn cũng khác các viện.
Bởi vì thôn trang này được tiểu vương gia trước đây mua để cho mỹ nhân ở, vì vậy hầu hết các viện đều có noãn các với giường xuân, ngoại trừ Phù Phong Trai của Trình Sưởng, các viện cũng được đặt tên là Xuân Đài Các, Lê Hoa Đường, chỉ có Đan Hưng Viên này, đẩy cửa bước vào, bên trái là một mảnh tre, đi vào phòng, trên bàn vẫn còn bút và nghiên mực.
Tiểu vương gia trước đây ngu dốt bất tài, đã từng chủ động chạm tới viết văn?
Trình Sưởng hỏi Trương Đại Hổ và Túc Đài: “Hai người các ngươi có biết cái vườn này không?”
Trương Đại Hổ và Túc Đài đều lắc đầu.
Trình Sưởng lại hỏi Lâm chưởng sự: “Ngươi vừa nói, có người muốn vào ở trong Đan Hưng Viên?”
“Bẩm tiểu vương gia, đúng vậy.

Tuy nhiên mấy ngày sau, ngài rơi xuống nước, bọn tiểu nhân không biết ai muốn sống trong đây.” Lâm chưởng sự nói.
Trình Sưởng ngồi xuống bàn đá trong viện.
Chỉ có tiểu vương gia trước đây biết về nhân vật muốn sống trong Đan Hưng Viên này.
Nhưng mà tiểu vương gia trước đây đã không còn, như vậy, chuyện này trở thành một bí ẩn chưa có lời giải.
Trình Sưởng không khỏi nghĩ đến, sở dĩ tiểu vương gia bị hại chết là bởi vì đã biết một bí mật động trời.
Nữ tử trên thuyền hoa ven sông Tần Hoài từng hỏi hắn bí mật đó là gì, cuối cùng hắn chỉ —— Trích Tinh Lâu bên sông Tần Hoài.

Trước đây, Trình Sưởng luôn cho rằng, sở dĩ tiểu vương gia chỉ Trích Tinh Lâu trước khi chết, là bởi vì hắn biết Vân Hy ở trên Trích Tinh Lâu, bí mật mà hắn biết rất có khả năng liên quan đến oan tình của Trung Dũng Hầu.
Vì vậy hắn lần theo dấu vết, cuối cùng tra ra Vận Vương.
Quả thật trận chiến ở Tái Bắc năm đó thắng một cách thảm hại, không thoát khỏi có liên quan đến Vận Vương, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là Lăng Vương thông đồng với địch.
Bây giờ Trình Sưởng đã biết người thật sự muốn đuổi giết hắn là Lăng Vương, cho nên bí mật mà tiểu vương gia trước đây biết, hẳn là không liên quan đến Vận Vương, mà là Lăng Vương.
Tuy nhiên, Lăng Vương thông đồng với địch là một chuyện cơ mật, làm sao một người ăn chơi trác táng như tiểu vương gia trước đây biết được?
Cho dù là đường huynh đệ, tiểu vương gia vô tình nghe được chút tin tức, nghe thì nghe, hắn để ý làm gì?
Chuyện này vốn tới điểm này thì không thể giải thích ra, nhưng, hôm nay Trình Sưởng tình cờ biết chuyện của Ngũ hoàng tử, hơn nữa có chút nghi ngờ Điền Tứ và Điền Trạch, khiến hắn nghĩ đến một khả năng khác.
Có thể nào, tiểu vương gia trước đây chỉ phía đó, căn bản không phải Vân Hy, mà là…… nha sai Điền Tứ vẫn luôn trốn bên cạnh Vân Hy để tránh tai mắt người khác.
Tôn Hải Bình từng nói, năm đó tiểu vương gia thường gây chuyện ở Kim Lăng, phần lớn là Vân Hy dẫn theo người đi thu dọn các hỗn loạn của hắn.

Hắn cũng biết mỗi lần mình đi thuyền hoa, Vân Hy đều mang theo người nhìn chằm chằm hắn trên Trích Tinh Lâu.
Theo như lời Vân Hy hôm nay, từ ngày nàng làm bộ khoái, Điền Tứ luôn đi theo nàng.
Cho nên tiểu vương gia trước đây nhất định cũng biết Điền Tứ.
Ngày tiểu vương gia xảy ra chuyện, hắn không biết Điền Tứ thay ca, cho nên hắn chỉ Trích Tinh Lâu, vì nghĩ rằng Điền Tứ ở trên lầu?
Theo manh mối hiện tại, Ngũ hoàng tử Trình Húc không giao tiếp với người ngoài khi còn nhỏ, chỉ quen biết một mình tiểu Trình Sưởng.

Chu Tài Anh cũng nói, nếu có một người có thể nhận ra Trình Húc, người này chỉ có thể là Trình Sưởng.
Năm đó tiểu Trình Sưởng bị thương ở núi Bình Nam, Trình Húc đã cứu mạng hắn.
Thế nên tiểu Trình Sưởng luôn coi hắn là ân nhân cứu mạng, muốn trả ơn.
Liên tưởng đến Đan Hưng Viên, chẳng lẽ tiểu vương gia nhận ra Ngũ hoàng tử, nhận thấy hắn gặp nguy hiểm nên để chỗ cho hắn trú ẩn?
Trình Sưởng nghĩ đến đây, đứng dậy: “Túc Đài.”
“Có thuộc hạ.”

“Lập tức điều tra hai huynh đệ Điền Tứ và Điền Trạch, chỉ cần có bất kể tin tức gì liên quan đến hai người này thì bẩm báo toàn bộ với ta.”
“Vâng.”
————
Đến chạng vạng, Vân Lạc dẫn theo Vân Hy đến chào từ biệt Trình Sưởng.
Trình Sưởng thấy hắn muốn rời đi, không ngăn cản, hỏi thăm vết thương của A Cửu, dặn dò y bà đang chăm sóc cho A Cửu đi theo về hầu phủ.
Trình Sưởng mới vừa đưa bọn họ đến cổng Vọng Sơn Cư, Điền Tứ đã tới tìm bọn họ.
Tuy rằng hiện giờ hắn là hộ vệ của Vân Hy, nhận chức vụ giáo úy, thỉnh thoảng Vân Hy không ở Xu Mật Viện, hắn vẫn muốn giúp đỡ một ít việc vặt.
Hắn biết Vân Hy xảy ra chuyện, nhưng hôm nay bận rộn công việc cả ngày, sau khi tan việc thì chạy ngay tới Vọng Sơn Cư, vừa nhìn thấy Vân Hy thì vội hỏi: “A A Đinh, A Cửu ra, ra sao rồi? Ngài —— ngài có, có ——”
Chưa kịp dứt lời, hắn nhìn thấy Vân Lạc, nhất thời sững người.
Vân Hy thấy dáng vẻ của hắn, cười nói: “Điền Tứ, đây là ca ca của ta.

Ta và hắn rất giống nhau phải không?”
Sau đó nói với Vân Lạc, “Ca, đây là Điền Tứ, ta đã nói với ca đó.”
Vân Lạc khẽ gật đầu: “Điền huynh đệ.”
Điền Tứ sửng sốt hồi lâu, nhìn Vân Hy, rồi nhìn Vân Lạc lần nữa, tựa như không tin được nên hỏi: “Thiếu, thiếu thiếu, thiếu tướng quân, không phải…… đã qua đời rồi hay sao?”
Vân Hy nói: “Chuyện này rất dài, khi nào rảnh ta sẽ kể với ngươi.”
Điền Tứ gật đầu: “Được.” Hắn bước lên trước, cung kính hành lễ với Vân Lạc, “Thiếu —— thiếu tướng quân.”
Xe ngựa đã được chuẩn bị, tổng cộng ba chiếc, Vân Hy vốn định ngồi chung với A Cửu, không ngờ trước khi bước lên xe ngựa, nghe Vân Lạc trầm giọng nói: “A Đinh, lại đây.”
Vân Hy im lặng trong giây lát, đành phải nặng nề lết chân qua đó, lên xe ngựa của Vân Lạc.
Hai huynh muội nhiều năm không gặp, đã ôn lại chuyện cũ trên đường đưa A Cửu tới Vọng Sơn Cư, buổi chiều tuy rằng Vân Lạc tìm Vân Hy một lúc nhưng dù sao Vọng Sơn Cư cũng là chỗ của Trình Sưởng, hắn không nói thêm điều gì.

Bây giờ kích động đã qua, vui mừng đã xong, Vân Hy biết, Vân Lạc kêu mình tới là muốn nói chuyện nghiêm túc.
Thực ra, Vân Hy lớn lên ở Tái Bắc, khi còn nhỏ suốt ngày làm bậy làm bạ, căn bản chưa hề ngoan ngoãn, nếu không làm sao 11-12 tuổi đã làm ầm ĩ muốn ra sa trường?
Nhưng Vân Thư Quảng cảm thấy cưng chiều tiểu cô nương cỡ nào cũng không quá đáng, cho nên để nàng tùy ý làm bậy, chỉ cảm thấy đáng yêu.
Chỉ có Vân Lạc đau đầu.
Vân Thư Quảng đánh giặc ở biên cương nhiều năm, khi Vân Hy còn nhỏ, thực ra là do Vân Lạc nuôi dạy.
Cho nên tới bây giờ, Vân Hy đều cho rằng phụ thân hiền từ, ca ca mới là người nghiêm khắc nhất nhà.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra?” Xe ngựa lộc cộc khởi hành, Vân Lạc ngồi trong xe, nhìn chằm chằm Vân Hy hỏi.
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Muội còn giả ngu?” Vân Lạc nói, “Muội, còn có Tam công tử của Tông Thân Vương phủ nữa, có chuyện gì xảy ra giữa hai người?”
Vân Hy cụp mắt, không dám nhìn Vân Lạc: “Thì, thì vậy đó.”
Trước đây Vân Lạc nghe A Cửu nói rằng A Đinh thân thiết với Trình Sưởng, cho rằng hai người bọn họ chỉ là bạn mà thôi.

Hắn biết tiểu vương gia trước đây, ăn chơi trác táng, căn bản không phải kiểu người giống A Đinh.

Nào biết A Cửu sơ ý, theo A Đinh cả một năm mà không hề nhận ra chút dấu hiệu nào cả.
Vân Lạc giận sôi máu: “Muội thật sự cặp với hắn?”
“Dạ……”
Vân Lạc cố gắng không nổi giận: “Đến bước nào rồi?”
Vân Hy không dám đáp, cúi đầu, chậm rãi xoay chiếc nhẫn có nguyệt thạch.
Nguyệt thạch trong suốt như pha lê, thoạt nhìn không phải vật thường.
Vân Lạc nhìn lướt qua, “Hắn đưa cho muội?”
Một lúc lâu, Vân Hy mới gật đầu, nói nhỏ: “Hắn nói đây là tục lệ ở quê nhà của hắn, đính hôn phải trao nhẫn.”
“Một chiếc nhẫn đã có được muội?!”
Ngay sau đó Vân Hy lại nói: “Nhưng hắn nói, sau đợt này, hắn sẽ đến hầu phủ cầu hôn, tam thư lục lễ, sẽ không thiếu ca ca cái nào đâu.”
Cái gì…… sẽ không thiếu hắn?
Hoá ra bày trò mấy cái quy tắc này cho hắn xem à? Tình cảm của hai đứa bền chặt hơn vàng nên không quan tâm đến tục lệ đúng không?

Vân Lạc nói: “Muội có biết tình hình hiện nay trong cung hay không? Tam công tử là thế tử của thân vương, đang nắm quyền to, một khi chúng ta tìm được Ngũ điện hạ, chưa chắc hắn chịu để Ngũ điện hạ ngồi lên vị trí đó.

Hắn quá thông minh, không thể nào không rõ tình hình của mình, hắn biết bất kể ai lên ngôi đều không chấp nhận một vị vương như hắn.

Nếu hắn muốn bình an, nhất định sẽ chừa đường lui cho mình, nhưng đường lui nào cũng không bằng tự mình làm hoàng ——”
“Ta tin hắn.” Không đợi Vân Lạc nói xong, Vân Hy đã ngắt lời.
Nàng thấy ánh mắt u ám của Vân Lạc, không khỏi nhích một tấc đến bên rèm xe rồi nói: “Tam công tử sẽ không tổn thương người vô tội, hắn hoàn toàn không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, nếu…… nếu một ngày nào đó, hắn không làm Vương gia, ta sẽ cùng với hắn rời khỏi Kim Lăng, hắn đi đâu thì ta đi chỗ đó.”
Vân Hy nói xong, dừng một chút, cẩn thận nhắc nhở Vân Lạc, “Đến lúc Tam công tử tới hầu phủ cầu hôn, ca ca nhớ đừng làm khó hắn nữa.”
“Ta làm khó hắn khi nào?” Vân Lạc tức giận.
Chưa gả cho người ta đã bênh chằm chặp.
Vân Hy liếc hắn, lại nhích ra ngoài một tấc, sắp sát rèm xe, “Hôm nay Tam công tử nói chuyện với ca, trong lời nói của ca luôn luôn đề phòng hắn, ta nhìn ra được.”
Vân Lạc: “……”
“Lần sau ca không thể đối xử với hắn như vậy, dù thế nào hắn cũng là điện hạ.”
Vân Lạc: “……”
“Nếu Tam công tử tới cầu hôn, ca ca phải đồng ý, ta sẽ không gả cho ai ngoài hắn.”
Vân Lạc: “……”
Không bao lâu, xe ngựa tới Trung Dũng Hầu phủ.
Bạch thúc và mọi người trong phủ nghe nói Vân Lạc trở về, vui mừng khôn xiết nửa ngày, tất cả đã đứng ở cửa chờ.
Ai ngờ xe ngựa dừng một lúc lâu, Triệu Ngũ mời hai lần mà bên trong không có chút động tĩnh —— rõ ràng hai huynh muội còn đang nói chuyện.
Chỉ nghe Vân Lạc tức giận mắng: “Con bé này ——”
Vân Hy đột nhiên vén rèm nhảy xuống xe ngựa, trốn sau lưng Bạch Tường và Tần Trung nhanh như chớp, vội vã nói: “Bạch thúc, Tần thúc cứu ta, ca ca muốn dạy dỗ ta ——”
“Mọi người tránh ra!” Vân Lạc thấy Vân Hy tránh trái né phải phía sau Tần Trung và Bạch Tường, vội vàng muốn kéo nàng ra.
Người ta nói con gái gả chồng như nước đổ đi, lúc này mới mấy ngày mà đã dốc lòng vì người khác?
Bạch Tường và Tần Trung cũng khó hiểu, vừa ngăn cản Vân Lạc vừa che chở cho Vân Hy, khuyên nhủ: “Thiếu tướng quân, thiếu tướng quân, ây dà, sao lại thế này, hai anh em không gặp đã bao năm, sao cứ như khi nhỏ vậy? A Đinh đã lớn rồi, có chuyện gì thì từ từ nói được không……”.

Bình Luận (0)
Comment