Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 169


Chiêu Nguyên Đế nhìn đám người quỳ đầy đất, ngoại trừ Điện Tiền Ty của Tuyên Trĩ, cùng với vài lão chó săn tông thất mà ông nuôi dưỡng, không một ai khác cúi đầu trước ông.
Bọn họ muốn làm gì? Ép vua thoái vị hay sao?
Chiêu Nguyên Đế nhất thời tức giận khôn cùng.
Ông nhìn xung quanh, ông có đại quân hai mươi vạn của Điện Tiền Ty, cho dù Trung Dũng quân và đại quân đến giúp vua hợp lại cũng khó có thể chống lại ông.

Ông không tin những người này dám phản.
Chiêu Nguyên Đế trầm giọng nói: “Tuyên Trĩ.”
“Có mạt tướng.”
“Đưa hắn ——” Chiêu Nguyên Đế giơ tay, chỉ vào người cầm đầu đang quỳ dưới đất để xin lệnh, đang định kêu Điện Tiền Ty bắt hắn, nhưng lời nói chưa thốt ra đã mắc kẹt trong cổ họng.
Người cầm đầu có dáng vẻ thư sinh trong sáng, không phải là Húc Nhi của ông ư?
Chiêu Nguyên Đế đột nhiên nhớ ra, hôm nay ông dặn dò Phụ Quốc tướng quân khởi binh, mục đích là vì đứa con trai thứ năm của ông hay sao?
Ông muốn dẹp sát khí và tiêu trừ tai họa cho hắn, ông muốn mở đường đi l3n đỉnh cao cho hắn.
Nhưng giờ phút này, đứa con trai thứ năm của ông dẫn dắt cả một đám tông thất và tướng quân phản lại ông?
Chiêu Nguyên Đế đột nhiên cảm thấy buồn bã, đại khái là tấm lòng người cha không được thông cảm, mạng đế vương đang từ từ hết thời.
Thật ra không phải ông không biết, Trình Sưởng giết Sài Bình và Lăng Vương, thận trọng từng bước để làm nhiều chuyện như vậy, chưa chắc có ý đoạt ngôi, hắn chỉ hận người làm hại hắn mà thôi.
Tuy nhiên, buông tha cho Trung Dũng quân bây giờ có nghĩa là buông tha cho hắn, ngày nào đó hắn cưới Trung Dũng Vân thị nữ làm vợ, chẳng khác nào chia giang sơn Đại Tuy ra làm hai?
Cho dù Trình Sưởng không có ý tranh giành ngôi vị, Trình Húc sẵn sàng làm một vị quân chủ nhân từ, những người phía dưới bọn họ thì sao? Chẳng lẽ không cảm thấy bất an ư? Các triều thần luôn có ý đồ quỷ quái trong lòng, thế lực khắp nơi khuấy cùng một chỗ, hỗn loạn không thôi, cuối cùng sẽ rút dây động rừng.
Mặc dù có tâm của một đứa bé sơ sinh thì thế nào? Đến lúc đó, bọn họ sẽ giống ông, lòng nhân từ của Húc Nhi, sự lương thiện của Minh Anh, cuối cùng sẽ bị san bằng trong một ngày dài đằng đẳng, dần dần sinh sôi nảy nở trong sự nghi ngờ.
Tranh đoạt hoàng quyền xưa nay là như thế, chẳng lẽ bọn họ có thể tìm được biện pháp thứ ba?
Nhưng, Chiêu Nguyên Đế nhìn những người dưới đất xin lệnh, chán nản suy nghĩ, hết thảy không phải vì ông.
Ông phất tay, giống như một ông lão chợt nhận ra ý trời, cam chịu dựa vào liễn: “Thôi, tùy ngươi.”
Trên đời này không có vương triều hưng thịnh mãi mãi, cũng không có hoàng đế vĩnh cửu, khi thăng trầm tới lúc thay đổi, xu thế chung của thiên hạ sẽ đi theo.
Điền Trạch cúi đầu cảm tạ Chiêu Nguyên Đế, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Các khanh hãy bình thân.”
Hắn luôn có dáng vẻ thư sinh, mặc dù sau đó làm thần tử, làm hoàng tử, cử chỉ cũng tràn đầy phong cách học vấn, nhưng ngay tại giờ khắc này, gió trên núi đột nhiên khởi động, càn khôn của đất trời lưu chuyển, nét thư sinh trong sáng trên mặt mày của hắn chợt hóa thành khí chất quân vương phi thường hiền hòa nhẹ nhàng, bình thản và khoan dung, tựa hồ chỉ cần chạm vào sẽ khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân.
“Nạn binh loạn trên núi Bình Nam ngày nay là do Lăng Vương cảm thấy việc thông đồng với địch ở Tái Bắc bị bại lộ, dẫn quân ép vua thoái vị.


Hiện tại đã điều tra rõ, Hoài Tập, Tuyên Võ, Trương Nhạc và bảy tướng quân khác là đồng đảng, lệnh, lập tức chém đầu; trong số các triều thần, hai người Bùi Minh của Công Bộ và La Phục Vưu của Xu Mật Viện liên quan đến vụ án thông đồng với địch ở Tái Bắc, tru di cửu tộc, nể tình cáo mệnh phu nhân vì đại nghĩa mà diệt trừ người thân, Bùi Lan có công cứu giá, sửa án trở thành treo đầu trước công chúng.

Dực Vệ ty.”
Trình Diệp bước ra khỏi đám đông: “Có mạt tướng.”
Điền Trạch liếc nhìn La Phục Vưu đang quỳ co rúm giữa đám đông: “Bắt ông ta, xử tử ngay sau khi trở lại Kim Lăng, không được chậm trễ khắc nào.”
“Vâng.”
“Tam ty.”
Trình Sưởng chắp tay nói: “Thần có mặt.”
“Những người còn lại liên quan đến vụ án sẽ mang về Hình Bộ và Đại Lý Tự để thẩm vấn chi tiết, tất cả tội lỗi phải được ghi vào hồ sơ, đến lúc đó đưa đến cho bổn cung xem xét.”
Điền Trạch nói xong, ngẫm nghĩ mới tiếp, “Trước đây, lúc bổn cung ở Hình Bộ đã điều tra không ít manh mối về vụ Lăng Vương thông đồng với địch.

Sau khi đường huynh về cung, gặp Lưu thượng thư của Hình Bộ để lấy bằng chứng.

Lúc đó bổn cung cũng sẽ tự mình viết một phần khẩu cung đưa cho đường huynh, kể rõ chi tiết tình hình Tái Bắc năm đó.”
“Vâng, đa tạ điện hạ.”
Điền Trạch nhìn xung quanh, vì hôm qua là lễ tế tổ, hầu hết những người ở đây là tông thất, không nhiều triều thần, đặc biệt không có người của Binh Bộ, may mắn thay Lễ Bộ và Lại Bộ có tới.
“Lễ Bộ, Lại Bộ.”
“Thần có mặt.”
“Có tội phải phạt, có công cũng nên thưởng.

Nay núi Bình Nam bị binh loạn, Trung Dũng Minh Uy tướng quân đánh lui địch, lập công lớn, ngay hôm nay, phong làm Vân Huy tướng quân tam phẩm.

Tuy rằng Bùi tướng quân hợp tác với Minh Uy tướng quân để đánh lui địch, nhưng phụ thân Bùi Minh có tội ác tày trời, miễn tội liên lụy, phạt nửa năm bổng lộc, lệnh đóng cửa ăn năn một tháng.”
“Vâng.


Điện hạ nhân đức.”
Điền Trạch nhớ rõ, năm ngoái sau khi Trình Sưởng minh oan cho Trung Dũng Hầu trên triều, Chiêu Nguyên Đế đã cho phép Vân Lạc nhận tước vị, nhưng khi đó tất cả mọi người cho rằng Vân Lạc đã chết, cho nên chuyện nhận tước vị chẳng qua chỉ nói miệng, Lễ Bộ chỉ sửa lại văn tự trên bia cho Vân Lạc mà thôi.

Sau đó Vân Lạc trở lại Kim Lăng, bởi vì liên quan đến vụ án bản đồ phòng thủ, không ai nhắc lại việc này.
Điền Trạch nói: “Trung Dũng Hầu đã qua đời, con trai Tuyên Uy tướng quân nên lập tức được nhận tước vị.

Lễ Bộ, sau khi về cung, ngươi và Xu Mật Viện cùng Binh Bộ lập tức làm chuyện này.”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều nhìn nhau.
Trước đây Trung Dũng Hầu phủ vô cùng hiển hách, nhưng bởi vì con nối dõi rất ít, hơn trăm năm qua, mỗi thế hệ chỉ sinh ra một hầu gia lãnh binh.

Tới thế hệ của Vân Lạc và Vân Hy, vốn tưởng rằng hầu phủ đã suy tàn, nhưng qua kiếp nạn này, Vân Lạc không những được nhận tước vị, hầu phủ còn có một Vân Huy tướng quân tam phẩm.

Như vậy xem ra, Trung Dũng Hầu phủ càng hơn xưa.
“Sau khi nha ty của các bộ về cung, toàn lực phối hợp với tam ty để điều tra vụ án Lăng Vương thông đồng với địch, Lăng Vương ép vua thoái vị.

Lệnh một tháng sau, công bố tội của Lăng Vương với thiên hạ.

Bởi vì Lăng Vương là người của thiên gia, Trung Dũng Hầu và ba vạn tướng sĩ tử trận ở Tái Bắc là lỗi của thiên gia, phụ hoàng không khoẻ, phạt bổn cung thay mặt thiên gia, lệnh giảm một nửa chi phí, bổn cung và nội thị Điền Tứ trai giới ba năm, coi như túc trực bên linh cữu của hầu gia.”
Điền Trạch đứng một mình trong gió, những lời này được nói ra một cách bình tĩnh, không hèn mọn, không kiêu căng, sự chân thành giống như năm đó cùng Điền Tứ ngàn dặm xa xôi từ Tái Bắc đến Kim Lăng, khiến người ta thực sự bị thuyết phục.
Cả đám người vái lạy Điền Trạch lần nữa: “Điện hạ nhân hậu, thần cảm phục trong lòng.”
“Về cung đi.” Điền Trạch không nói gì thêm, cung kính lui ra sau hoàng liễn của Chiêu Nguyên Đế, chờ cấm vệ của Điện Tiền Ty đưa phụ hoàng của hắn lên đường.
Nhưng ánh mắt của mọi người không dõi theo ngự liễn, ngôi cửu ngũ nắm giữ hai mươi vạn binh lính, họ nhìn phía sau ông, vị trữ quân vừa mới vào Đông Cung.
Hóa ra trong thế gian, quyền lực không bị kiểm soát bởi sức mạnh quân sự.


Nắm giữ trăm vạn binh lính thì sao, rốt cuộc không thắng được lòng dân.
Trong núi đa số là tông thất, lúc tới chùa Minh Ẩn đều ngồi xe giá, sau đó nạn binh loạn xảy ra, vội vàng tránh tới Thùy Ân Cung, xe ngựa không đi theo được, hiện giờ phải về cung, cần đi bộ xuống núi.
Từ khi Lăng Vương rơi xuống vách đá, Trình Sưởng cảm thấy thân thể cực kỳ không khoẻ.

Lúc trước đỡ hơn một chút, bây giờ đi một đoạn đường, cảm giác khó chịu quay trở lại, bước chân ngày càng nặng, tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Tựa như buổi sáng, đau đớn trong lòng là thứ yếu, trí mạng chính là cảm giác không thở được, cả người giống như chìm trong nước, thất khiếu đều bị hồ nước hỗn độn lấp kín, không cách nào hô hấp.
Trình Sưởng đi tới, rốt cuộc không kìm được nữa, hắn cúi người, đưa tay che ngực, thở từng ngụm, toàn thân đột nhiên đau đớn khó tả, vết vằn trên má bị lửa đốt cũng chảy máu, theo cằm của hắn, nhỏ từng giọt xuống đất.
Mọi người xung quanh kêu “Điện hạ”, kêu “Sưởng Nhi”, kêu “Tam công tử”, nhưng hắn không thể trả lời.

Dòng máu đỏ rực trên má uốn lượn chảy xuống trông ghê người, tựa như muốn cướp toàn bộ sức sống của hắn.

Có người ở bên cạnh đỡ hắn, đôi tay kia dịu dàng nhưng mạnh mẽ, hắn muốn quay mặt qua nhìn xem thử có phải là nàng hay không, nhưng đúng lúc này, tim bỗng nhiên lỡ một nhịp, trời đất đảo ngược, trước mắt lập tức tối sầm.
……
Tựa hồ đặt mình trong vùng nước âm u hoang vắng, mặt nước có ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, bên tai quanh quẩn một ít âm thanh mơ hồ, giống thật nhưng là giả.
Đau đớn khắp người rốt cuộc giảm bớt một chút, Trình Sưởng cố gắng mở mắt ra xem.
Qua ánh sáng yếu ớt của mặt nước, hắn nhìn thấy một căn phòng bệnh, hắn nằm trên giường với ống thông được cắm v4o người để duy trì các dấu hiệu sinh tồn.
“Rõ ràng đã qua giai đoạn nguy hiểm, dấu hiệu sinh tồn ổn định, vì sao chưa tỉnh?”
Đây là…… giọng của bạn học Đoạn Minh Thành?
“Ừ, vừa rồi thấy cậu ấy mở mắt, anh tưởng rằng sắp tỉnh.”
Đây là Hà Hiện?
“Không phải bị ngã xuống lầu, đụng hỏng đầu óc đó chứ?” Đây là lão hòa thượng.
“Nói bừa cái gì, bác sĩ nói đã chụp CT não cho anh ấy rồi, không có vấn đề gì.” Đây là sư phụ của lão hòa thượng, tên là Hạ…… Hạ gì đó? À, Hạ Nguyệt Nam.
“Não của bệnh nhân không bị thương.

Từ điện não đồ có thể nhìn ra, trước đó có một khoảng thời gian ý thức rất tỉnh táo, luôn ngủ say, có thể là ý thức chủ quan không muốn tỉnh, cũng có thể là nguyên nhân khác.

Chờ một chút, nếu ngày mai còn chưa tỉnh, chúng ta sẽ hội chẩn chuyên gia lần nữa.”
“Vâng, làm phiền chị, bác sĩ Trương.”
Đoạn Minh Thành nói rồi đi cùng Hà Hiện và bác sĩ Trương ra khỏi phòng bệnh.

Hạ Nguyệt Nam đi theo ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, hỏi một y tá đi ngang qua: “Khê Khê đâu?”
Y tá đưa anh tới góc cầu thang, nhìn cô bé đang ngồi xổm lau nước mắt trong góc, thấp giọng nói: “Ở đây.”
Trình Sưởng nhận ra cô bé này.
Cô bé tên là Lục Khê, hắn cứu cô bé khỏi kẻ xấu lúc ở trường tiểu học Hy Vọng nên mới ngã xuống cầu thang, khiến máy trợ tim bị lệch chỗ, sau đó trở lại Đại Tuy.
Hóa ra hắn chưa chết.
Lúc ấy cô bé cầm một tập thơ Tống không có chú thích tới hỏi hắn, hỏi gì nhỉ?
À, hỏi “Thanh ngọc án.

Nguyên tịch”, đêm hội hoa đăng vào tết nguyên tiêu.
Hạ Nguyệt Nam đi đến bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Khê Khê sao vậy?”
Lục Khê lau nước mắt, không nói gì.
Hạ Nguyệt Nam lại nói: “Khê Khê có tin thầy Hạ không?”
Lục Khê nhìn anh, gật đầu.
Hạ Nguyệt Nam lại nói: “Nếu em tin thầy Hạ, em hãy nói cho thầy biết suy nghĩ trong lòng, thầy có cách chuyển lời tới thầy Trình.”
Lục Khê suy nghĩ một lúc lâu, rưng rưng gật đầu, sau đó nói: “Thầy Hạ, em đã làm hại thầy Trình phải không?”
“Thầy Hạ, em muốn thầy Trình tỉnh lại.”
“Nếu thầy ấy tỉnh lại, sau này em sẽ chăm chỉ học tập.”
“Thầy Trình, thầy tỉnh lại được không?”
“Cầu xin thầy tỉnh lại được không?”
“Cầu xin thầy mau tỉnh lại.”
“Trình Sưởng, mau tỉnh lại ——”
Trình Sưởng đột nhiên ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tuy cảm giác ngột ngạt đáng sợ đã biến mất, hắn vẫn thở hổn hển từng ngụm.

Cho đến khi bình tĩnh lại, hắn mới chậm rãi nhìn xung quanh, xà nhà chạm khắc, giường bằng gỗ lê, là Phù Phong Trai ở vương phủ, hắn vẫn còn ở Đại Tuy.
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đang chờ trong phòng, Tông Thân Vương phi canh giữ ở mép giường, thấy hắn tỉnh, nâng khăn tay lau nước mắt, giọng khàn khàn: “Sưởng Nhi, con rốt cuộc đã tỉnh.”
Trình Sưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng trong vắng nhàn nhạt, không rõ canh giờ: “Con…… trở về khi nào?”.

Bình Luận (0)
Comment