Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 182


(Hai tháng sau)
Tháng bảy nắng cháy, tiết trời bỗng hạ nhiệt.
Chiêu Nguyên Đế bị bệnh đã qua đời hơn một tháng, quốc gia không thể thiếu vua, 27 ngày túc trực bên linh cữu vừa qua, Tuy Cung tháo vải trắng, tân đế lên ngôi, giang sơn có một phong cách mới.
Một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Ngũ điện hạ về cung, sau đó Lăng Vương mưu phản, vụ án lớn vừa kết thúc, chưa kịp kết án thì Chiêu Nguyên Đế đã băng hà.
Nhưng hiện giờ hoàng quyền thay đổi, các đường phố và ngõ hẻm ở Kim Lăng lại bàn tán về vụ mất tích của vương thế tử điện hạ của Tông Thân Vương phủ.
Nghe nói hai tháng trước, vương thế tử vừa khỏi cơn bệnh nặng, vào cung gặp Thái Tử điện hạ, tức là đương kim bệ hạ, để giao quyền.

Sau đó, hắn vội vàng rời cung, đi về phía thành tây, từ đấy không thấy bóng dáng nữa.
Kim Lăng nhất thời xôn xao, có người nói, vương thế tử điện hạ đã có ý ở ẩn từ lâu, khi giao quyền ở Kim Loan Điện đã nói sẽ rời khỏi kinh thành ba năm, rời đi không dấu vết như vậy, hẳn là lánh đời.
Có người âm thầm suy đoán, nói tuy rằng vương thế tử điện hạ giao quyền, nhưng hắn nắm quyền quá lâu, vẫn bị bệ hạ kiêng kị, đương kim bệ hạ trông có vẻ hiền lành nhân từ, nhưng thật ra là người tàn nhẫn, vương thế tử điện hạ mất tích, nhất định có liên quan đến bệ hạ.
Ly kỳ nhất là lời truyền từ trong cung, theo một đạo sĩ biết coi bói, khi ông ta nhìn thấy vương thế tử điện hạ lần cuối cùng ở nhà lao của Ngự Sử Đài, điện hạ đã chết, vương thế tử mà mọi người biết mấy năm nay, chẳng qua là một sợi linh hồn bám vào xác chết.

Lời này sau đó được một đại phu họ Ngô của vương phủ chứng thực, nghe nói hơn nửa năm nay ông bắt mạch cho điện hạ, mạch của điện hạ khi có khi không, mấy ngày cuối, trên người xuất hiện đốm máu tử thi.
Tin đồn một truyền mười, mười truyền trăm, lại đề cập đến ngoại hình như thần tiên của Trình Sưởng, cùng với hai lần mất tích ly kỳ trước đây mà còn sống, người dân Kim Lăng suy đoán vương thế tử điện hạ là Bồ Tát từ trên trời xuống trần gian để trừng trị kẻ ác và khuyến khích sự lương thiện, có người lại suy đoán hắn là lệ quỷ đến từ âm phủ để trả thù rửa hận.
Rốt cuộc là tiên hay là yêu quái, cuối cùng cũng không có kết luận, cho đến khi kim thượng ra một thánh chỉ, nói rằng vương thế tử chỉ trút bỏ gánh nặng, lãng du khắp nơi, lúc này mới chặn miệng dân chúng.
Trời thu mát mẻ và mưa gió bất chợt, giang sơn đổi chủ, đến tháng giêng năm thứ hai, niên hiệu được sửa thành Vọng An.

Tình hình chung trong thiên hạ đã ổn định, vụ án Lăng Vương kết thúc nửa tháng trước, những người liên quan đến vụ án như Bùi Minh, La Phục Vưu, và đám Trương Nhạc đã bị chém đầu trước dân chúng vì tội thông đồng với địch phản quốc vào giữa mùa hè.

Nhưng tân đế nhân đức, không liên luỵ đến người nhà của những tội nhân này, chỉ đưa bọn họ rời khỏi Kim Lăng.

Ngoài ra, Bùi Lan của Bùi phủ đã vì đại nghĩa mà không màng người thân, sau khi đóng cửa ăn năn một tháng, trở về Xu Mật Viện làm việc.
Tân đế chấn chỉnh cấm quân, triệu Ninh Hoàn, thị vệ nhất đẳng của cố Thái Tử Trình Dương, làm thị vệ riêng của mình, giảm 80 vạn cấm quân dưới sự quản lý của Điện Tiền Ty, Hoàng Thành Ty và Dực Vệ ty xuống còn 60 vạn, hơn hai mươi vạn người được phân phối đến những chỗ cần binh mã, trong đó bảy vạn về với Trung Dũng quân mới.
Kể từ đây, oan khuất của Trung Dũng Hầu phủ thực sự được giải, tân đế trọng dụng Vân Lạc, một lần nữa giao trọng trách trấn giữ Tái Bắc cho hắn.
Tái Bắc lạnh thấu xương, vừa vào đông đã có tuyết dày đặc trên đường, hiện giờ đã cuối tháng bảy, đoàn quân của Vân Lạc không thể trì hoãn thêm nữa, đã đến lúc khởi hành.
Sáng sớm nay, trời còn chưa sáng tỏ, đã nghe tiếng “kẽo kẹt” của cửa nhỏ trong góc Tuy Cung, một người có khuôn mặt tuấn tú khoác áo choàng xanh thẫm, cầm đèn lồng bước ra cung.
Thị vệ trưởng bước tới nghênh đón: “Điền đại nhân, ngài ra ngoài có việc à?”
Điền Tứ khẽ gật đầu: “Ừ.”

Sau khi Điền Trạch lên ngôi, không giao việc gì cho Điền Tứ, nội thị chưởng bút trong cung vẫn là Ngô Mão và tiểu đồ đệ của ông, nhưng người hầu hạ bên cạnh chỉ có một mình Điền Tứ.
Ban đầu người trong cung gọi Điền Tứ là công công, sau này nghe nói hắn thực ra là nghĩa huynh của đương kim Thánh Thượng, trước đây còn làm giáo úy dưới quyền của Vân Huy tướng quân, họ không dám kêu là công công, đều gọi đại nhân một cách tôn trọng.
Điền đại nhân muốn xuất cung, còn có thể đi đâu?
Thị vệ trưởng vội vàng sai người chuẩn bị xe ngựa, dặn dò: “Đưa Điền đại nhân đến Trung Dũng Hầu phủ.”
Sáng mai Trung Dũng quân mới sẽ khởi hành, tối nay bệ hạ triệu nhóm người Vân Lạc vào cung ăn tối.

Thị vệ ở cửa cung vốn định chờ qua khỏi trưa sẽ xếp hàng ở cửa cung để nghênh đón, không ngờ mới sáng sớm mà Điền đại nhân đã tự mình đến Hầu phủ mời —— sự quan tâm của thánh thượng đối với Trung Dũng Hầu phủ thật sự là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Điền Tứ tới hầu phủ, được người bên ngoài phủ dẫn thẳng vào chính đường, hành lễ với Vân Lạc: “Hầu gia.” Sau đó nói, “Ta, ta đến xem A Đinh.”
“A Đinh nàng, nàng thế nào?”
Vân Lạc thở dài, “Đang thu dọn hành lý một mình.”
“Nàng, nàng hôm nay, thật sự phải đi à?” Điền Tứ hỏi, “Không —— không theo các ngài, vào cung.”
Vân Lạc nói: “Tùy nàng đi.”
Trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nàng không bỏ xuống được, có thể đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
Vân Hy có thể như hôm nay đã là rất tốt rồi.
Vân Lạc còn nhớ rõ ngày Trình Sưởng biến mất, hắn tìm khắp nơi nhưng không thấy nàng.

Sau đó đi tìm từng tấc một trên con đường từ Tuy Cung đến doanh trại Tây Sơn, cho đến sáng sớm ngày thứ hai mới tìm thấy Vân Hy.

Nàng ôm quần áo của Trình Sưởng, nằm một mình giữa đám cỏ dại bên đường, đôi mắt trống rỗng, nước mắt gần như đã khô khốc.
Bên cạnh nàng có rất nhiều tro trắng, Vân Lạc đã xúc một ít tro, đưa đến Thái Y Viện xét nghiệm.
Người của Thái Y Viện nói, đó là tro của thi thể.
Sau khi Vân Hy trở về Trung Dũng Hầu phủ, suốt ngày nằm trên giường, không ăn không uống, thỉnh thoảng nhắm mắt, khi có tiếng động thì mở ra, không biết có ngủ hay không.
Nhưng Vân Lạc biết, nàng như vậy, không phải là muốn từ bỏ cuộc sống và nghĩ đến cái chết, con cháu của Vân thị vô cùng cứng cỏi, bất kể thế nào cũng sống sót được, nàng chỉ quá thương tâm, không biết nên làm gì.
Sau đó Tông Thân Vương phủ nghe nói về Vân Hy, nghĩ tới nghĩ lui, tìm bà mối tới hủy hôn.
Thật ra, Tông Thân Vương và Tông Thân Vương phi có ý tốt, họ không muốn dùng hôn ước để trói buộc Vân Hy.

Sưởng Nhi thích cô nương này đến vậy, nhất định cũng hy vọng nàng có thể khá hơn.
Ai ngờ Vân Hy vừa nghe nói Tông Thân Vương phủ muốn hủy hôn, ngày hôm sau tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo tới Tông Thân Vương phủ, xin Tông Thân Vương và Vương phi đừng hủy hôn sự của nàng và Trình Sưởng.

Nàng tận mắt nhìn thấy hắn tan thành tro bụi, không biết nên đi đâu tìm hắn, chỉ còn một chút liên hệ như vậy với hắn.

Nàng không muốn sau khi nàng chết, tên của nàng không thể viết bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay Vân Hy gầy đi rất nhiều, Tông Thân Vương phi nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng quỳ trong chính đường của vương phủ, tuy cực kỳ buồn nhưng cắn chặt môi, cố gắng không rơi nước mắt, bà thật sự đau lòng không thôi, bước tới đỡ nàng dậy và nói: “Được, nếu ngươi đồng ý làm thê tử của Sưởng Nhi, vậy ngươi chính là thê tử của hắn.

Cả đời này, Sưởng Nhi chỉ có một mình ngươi là thê tử.”
Từ Tông Thân Vương phủ trở về, Vân Hy cầm theo một bộ cát phục.
Đây là áo cưới mà Trình Sưởng đã đặt cửa hàng tơ lụa của Phùng thị ở Dương Châu may cho nàng.
Lần trước Trình Sưởng mất tích trong trận hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty, sau đó tỉnh lại trong cửa hàng tơ lụa của Phùng thị ở Dương Châu, Vân Hy tới Dương Châu tìm hắn, Phùng Truân đã lấy một bộ váy trong cửa hàng tơ lụa tặng cho nàng.
Trình Sưởng vẫn nhớ rõ Vân Hy mặc bộ váy đó rất đẹp, vì vậy hắn đặt Phùng Truân may áo cưới cho nàng.
Vân Hy nhìn áo cưới cả ngày, không dám thử.

Mãi đến khi Vân Lạc vào nhà, nàng đột nhiên nhào vào lòng ca ca, khóc long trời lở đất một hồi.
Nàng nhớ tới lời cuối cùng của Trình Sưởng, luôn cho rằng sẽ có cả đời để chứng minh tình yêu sâu đậm của ta.
Thực ra, hắn không cần chứng minh, có rất nhiều chuyện hắn chưa từng nói ra, nhưng hắn ghi tạc trong lòng từng ly từng tí về nàng, giống như áo cưới này.
Như thế, đã là tình yêu sâu đậm rồi.
Sau đó, Vân Hy cố gắng, khá hơn từng chút.

Tuy rằng vẫn ăn không vô, nhưng ngồi vào bàn, rốt cuộc có thể nuốt xuống một ít rau củ; tuy rằng vẫn không ngủ yên, nhưng nhắm mắt lại, cũng có thể nghỉ ngơi một hai canh giờ.
Sau lễ tế trời hôm tiết xử thử, Vân Hy vào cung một mình để gặp Điền Trạch.
Nàng nói với Điền Trạch: “Bệ hạ giao việc gì đó cho thần đi.”
Điền Trạch nói: “Được, ngươi muốn làm gì.”
“Việc gì cũng được, thần là võ tướng, lãnh binh, dẹp loạn, cứu trợ thiên tai, có thể đi khắp nơi là được.”
Ở Bành Thành có sơn tặc gây rối, báo lên triều đình, đây là việc nhỏ, Xu Mật Viện vốn định phái một giáo úy tới xem xét, không ngờ ngày hôm sau, thánh chỉ hạ xuống, cử Vân Huy tướng quân tam phẩm đương triều đến Bành Thành dẹp loạn.
Ngày mai, Trung Dũng quân sẽ xuất phát đi Tái Bắc, Vân Hy phải rời đi hôm nay, nàng mang theo không nhiều binh lính lắm, chỉ có Thôi Dụ và vài người.

Điền Tứ nghe tin này, không yên tâm, trằn trọc suy nghĩ, xin phép Điền Trạch, sáng sớm tới hầu phủ gặp Vân Hy.

Điền Tứ đợi Vân Hy ở chính đường một lúc, thấy Vân Hy vẫn chưa ra, nói với Vân Lạc ra tiểu viện tìm nàng.
Vân Hy đã sửa soạn xong hành lý, đang ở trong viện từ biệt Dơ Dơ, thấy Điền Tứ tới, không kinh ngạc, cười nói: “Ta giao Dơ Dơ cho ngươi, nhớ giúp ta chăm sóc nó.”
Điền Tứ gật đầu: “A Đinh cứ yên tâm.”
Vân Hy lưu luyến nhìn Dơ Dơ, sau đó trở về phòng, thắt nút bọc hành lý, đeo ống trúc có đựng tranh đặt trên bàn gỗ, đi ra chính đường.
Điền Tứ và Vân Lạc thấy ống trúc này, nhất thời không lên tiếng.
Trong ống trúc có bức chân dung của Trình Sưởng.
Nàng vẫn muốn đi tìm hắn.
Cho dù nhìn thấy hắn tan thành tro bụi, nàng vẫn muốn đi tìm hắn.
Chỉ không biết nên đi đâu, cho nên mới xin Điền Trạch giao việc, đi đến chỗ nào cũng được.
A Cửu, Bạch Linh, Bạch Tường, Tần Trung và những người khác cũng đang chờ ở chính đường, cả nhóm cùng nhau đưa Vân Hy ra khỏi Trung Dũng Hầu phủ, A Cửu nói: “A Đinh, ngươi xong việc thì tới Tái Bắc, ta sẽ chờ ngươi ở Tái Bắc.”
Bạch Linh nói: “Đại tiểu thư cứ đi, không cần lo lắng, A Linh sẽ chăm lo cho người nhà.”
Vân Hy mỉm cười với họ, không nói gì, xoay người lên ngựa.
“A Đinh.” Thấy Vân Hy giơ roi chuẩn bị đi, Vân Lạc không khỏi gọi nàng.
Dưới ánh nắng thu nhàn nhạt trong trẻo, Vân Hy quay đầu lại, gương mặt nàng sáng ngời tươi đẹp giống như trước kia, nhưng thêm một phần trầm tĩnh không xua đi được.
Sự trầm tĩnh này khiến nàng như một đóa hải đường sau cơn mưa, cứng cỏi, hiên ngang, nhưng cực kỳ mềm mại xinh đẹp.
Vân Lạc nghĩ, muội muội của hắn đã hoàn toàn trưởng thành, có yêu, có hận, có tình yêu sâu đậm không thể phá vỡ mà nàng chôn tận đáy lòng.
“Thôi, không có gì.” Vân Lạc nói, “Muội muốn đi đâu thì cứ đi, nhớ viết thư báo bình an là được.”
“Dạ.” Vân Hy gật đầu, “Ca ca cũng vậy nhé.”
Vừa dứt lời, giơ roi đánh ngựa, mang theo đám Thôi Dụ, phóng ngựa biến mất ở cuối phố.
Sau khi tiễn Vân Hy, Vân Lạc và mọi người ở hầu phủ thu dọn hành lý, thấy sắp chạng vạng, cùng Điền Tứ mang theo Dơ Dơ đến Tuy Cung.
Điền Trạch đã đích thân chờ ở cửa cung, Vân Lạc vừa đến, vội vàng mang theo người của Trung Dũng Hầu phủ bước lên bái kiến: “Mạt tướng đến chậm, đã để bệ hạ đợi lâu.”
“Thiếu tướng quân không cần đa lễ, do trẫm nóng lòng muốn làm tiệc chia tay cho thiếu tướng quân, vì thế tới cửa cung chờ sớm một khắc.” Điền Trạch nhẹ nhàng nói.
Đương kim Thánh Thượng và Trung Dũng Hầu phủ có mối liên hệ quá sâu đậm, cho nên khi gặp riêng, không gọi Vân Lạc là hầu gia, mà kêu hắn là thiếu tướng quân giống như Trung Dũng quân cũ.
Bữa tiệc được tổ chức ở Tập Anh điện, sau khi nhóm người của hầu phủ hành lễ với Điền Trạch, Ngô Mão dẫn họ tới Tập Anh điện.
Thánh Thượng và người của hầu phủ không giữ lễ tiết khi gặp riêng, không bao lâu sau, cung nhân mang thức ăn thịnh soạn vào trong điện.
Ngô Mão thấy bữa tiệc đã ngăn nắp, liếc nhìn tiểu thái giám bên cạnh, dẫn hắn lặng lẽ rời khỏi Tập Anh điện.
Đang lúc hoàng hôn, đất trời tràn ngập ánh sáng dịu dàng, tiểu thái giám đi theo Ngô Mão trên đài một đoạn mới hỏi: “Sư phụ, chúng ta không hầu hạ bệ hạ hay sao?”
“Làm gì?” Ngô Mão cầm phất trần, bước đi vững vàng, “Đã có cung nhân thu dọn bữa tiệc, bệ hạ về tẩm cung thì A Tứ hầu hạ.

Tính tình của đương kim Thánh Thượng là thế nào, tai thính mắt sáng, không cần ai theo bên cạnh nịnh nọt thờ phụng, càng không cần người ngoài đứng bên cạnh lắng nghe khi nói chuyện nhà.”
“Chuyện nhà?” Tiểu thái giám sửng sốt, “Ý sư phụ là, bệ hạ coi Trung Dũng Vân thị là người nhà?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ……” Tiểu thái giám cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới lúc nhóm người của hầu phủ vào cung, bệ hạ nhìn thoáng qua một nữ tử mặc y phục màu trắng có gương mặt như trăng rằm, nữ tử này tên là gì nhỉ, à, Bạch Linh, “Chẳng lẽ bệ hạ muốn cưới Bạch thị nữ của Trung Dũng quân cũ?”
“Đồ ngu.” Ngô Mão giơ phất trần lên, đuôi phất trần quét thẳng vào mặt tiểu thái giám, “Thê tử của bệ hạ, đó là ai? Đó là Hoàng Hậu, là mẫu nghi thiên hạ, không phải ai cũng được, có thể thuyết phục người trong thiên hạ, không thể tùy ý.


Hơn nữa người nhà của Hoàng Hậu gọi là ngoại thích, ngươi có thấy hoàng đế nào coi ngoại thích là người nhà không.

Bệ hạ sinh ra trong dân gian, trải qua bao trắc trở, bề ngoài nhân từ, nhưng thực chất có tâm tính kiên định, há dễ dàng động lòng? E rằng bệ hạ và Bạch Linh cô nương, là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.”
“Tạp gia nói người nhà, là sự ràng buộc giữa bệ hạ và Vân thị, là ơn tái sinh của lão Trung Dũng Hầu đối với bệ hạ.” Ngô Mão nói chầm chậm, “Tuy nhiên ——”
Ông thở dài, nhớ tới ánh mắt của Điền Trạch đối với Bạch Linh, “Bạch thị nữ là người của Trung Dũng quân, có thể được bệ hạ lo lắng như vậy, từ nay về sau Trung Dũng Hầu phủ sẽ được hưởng phúc trăm năm, trên đời này, rốt cuộc là ở hiền gặp lành.”
“Nhưng Trung Dũng Hầu phủ vốn là dòng dõi vẻ vang, nếu Lăng Vương không thông đồng với địch làm ác, hại chết lão hầu gia, hại chết ba vạn tướng sĩ, người hầu phủ nên được hưởng phúc.” Tiểu thái giám nói.
“Đầu gỗ.” Ngô Mão chỉ vào trán tiểu thái giám, “Tạp gia hỏi ngươi, nửa năm trước khi Lăng Vương thông đồng với địch, Trung Dũng Hầu đang trấn giữ Tái Bắc yên ổn, tiên đế đột ngột gọi ông trở về Kim Lăng, vì sao?”
Tiểu thái giám sửng sốt: “Vì sao?”
“Tạp gia hỏi ngươi lần nữa, đương kim Trung Dũng Hầu Vân Lạc, tuấn tú và tài giỏi bẩm sinh, bản lĩnh càng hơn Vân Thư Quảng ba phần, nếu hắn ở lại Tái Bắc, cùng Vân Thư Quảng trấn giữ biên cương, tất nhiên sẽ bảo vệ cho Tái Bắc mấy chục năm, nhưng trước khi tiên đế gọi Vân Thư Quảng về Kim Lăng, liên tục phái Vân Lạc đến Lĩnh Nam chinh chiến, vì sao?”
“Vì…… sao?”
“Bởi vì binh quyền quá nhiều, công lao to lớn, tiên đế sợ.” Ngô Mão nói, “Vân thị nắm giữ hai mươi vạn binh mã dũng mãnh thiện chiến, chiếm đóng Tái Bắc gần trăm năm, cho dù trung thành và tận tâm với triều đình, nhưng ở trong mắt đế vương, không phải là ‘hoàng đế một cõi’ thì là gì? Cho nên tiên đế mới muốn gọi họ về, nhốt họ ở Kim Lăng, từ từ tước bỏ binh quyền của họ, thậm chí nếu cần, sau một thời gian dài, ‘vô tình’ giết vài tướng soái, như vậy mới có thể bảo đảm sự yên ổn trong lòng đế vương.”
“Ý của sư phụ là, tiên đế quá đa nghi, cho dù Lăng Vương không thông đồng với địch, Trung Dũng Hầu phủ suy tàn là chuyện không thể tránh khỏi, không chừng Tuyên Uy tướng quân, Vân Huy tướng quân đều không có kết cục tốt đẹp?”
“Nếu tiên đế không đa nghi, Nam An vương phủ là võ tướng thế gia, cớ gì phải thận trọng như vậy? Tông Thân Vương là người toàn năng, hà tất phải giao quyền để trở thành ‘gian vương’? Tam công tử vốn ở ngoài cuộc hỗn loạn, tại sao mấy lần sống chết cố hết sức lật đổ triều chính?” Ngô Mão nói, “Cho nên mọi việc trên đời đều có nhân quả.

Năm đó Vân Thư Quảng dùng mạng để cứu bệ hạ ở Tái Bắc, phần thiện này nở hoa, kết quả, đến khi bệ hạ lên ngôi, lại trọng dụng Trung Dũng Hầu phủ.

Hầu phủ tránh thoát một kiếp, khôi phục sự oai hùng năm đó.

Vân Lạc, Vân Hy, thậm chí các thế hệ sau, từ nay về sau mới có thể tồn tại không oán hận trăm năm.

Có Vân thị trấn giữ Tái Bắc, chắc chắn sẽ an khang thịnh vượng, như thế, linh hồn của các tướng sĩ Tái Bắc năm đó không hy sinh vô ích.”
“Sư phụ nói Trung Dũng Hầu phủ sẽ tồn tại cả trăm năm, vậy trăm năm sau thì sao?” Tiểu thái giám hỏi.
“Đồ ngu.” Ngô Mão cười, “Trên đời này không có chuyện gì có thể trường tồn mãi mãi, thịnh vượng mãi mà không suy tàn, trăm năm sau, đương nhiên là nhân quả khác.”
“Ngươi phải nhớ kỹ, trong thâm cung này, nước rất sâu, rất đục, nhưng cho dù nước sâu hay đục, hoàng quyền cao ngất sừng sững to lớn bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi quy luật của thiên đạo, nhân quả duyên pháp, luân thường đạo lý, mà ngươi và ta, ở trong luân thường, đừng đánh mất sự kính sợ.” Ngô Mão nói.
Vừa dứt lời, ông cầm phất trần, lại cất bước, đi chầm chậm về phía đài dưới ánh hoàng hôn.
Tiểu thái giám đuổi theo: “Sư phụ sư phụ, ngài nói người phàm đều ở trong luân thường, vậy Tam công tử thì sao? Tam công tử đi đâu? Lời đồn trong Kim Lăng thành là thật à? Hắn là yêu quái hay là thần tiên, hay chỉ là người phàm? Hắn có trở về không?”
Ngô Mão nhìn chăm chú vào ánh tà dương nơi xa, nhàn nhạt cười: “Ai biết được.”
Đêm sắp xuống, gió chiều bao quanh màu hồng thổi tới, hào quang phù phiếm chìm vào một mảng hỗn độn, giống một bàn tay dịu dàng, trấn an đại địa sắp chìm vào giấc ngủ.
Đúng vậy, ai biết được.
Thiên Đạo vô thường, Thiên Đạo khó thay đổi, Thiên Đạo tàn nhẫn, nhưng có lẽ, Thiên Đạo vốn từ bi..

Bình Luận (0)
Comment