Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 25


Đầu năm 3, viện trưởng qua đời, hắn dọn về nhà cha mẹ, dùng số tiền cha mẹ để lại để nuôi sống bản thân.

Hắn có bạn bè nhưng không thân lắm, có lẽ vì bệnh tim nặng, không ai muốn quá thân thiết với hắn.

Vì vậy khi Trình Sưởng lần đầu yêu bạn gái, hắn coi cô là một người rất quan trọng, thậm chí bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, chăm sóc sức khỏe thế nào, tìm một công việc lương cao thế nào, hoặc là tự mình khởi nghiệp, kiếm tiền, sau đó cầu hôn cô, cho cô một cuộc sống không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.

Vấp ngã một lần, khôn lên một chút, sau đó lên đại học, đi xin việc, gặp cô gái thích hắn, hắn cũng có chút cảm giác, hắn sẽ giải thích rằng mình có bệnh tim bẩm sinh tương đối nặng.

Những người ở đại học còn thử hẹn hò với hắn hai ba tháng, những người gặp nhau khi đã đi làm nghe nói hắn có bệnh tim đều im lặng, ngày hôm sau gửi một tin nhắn nói thẳng, “Tôi cảm thấy không chịu nổi tương lai như vậy”.

Trong thời gian đó cũng có một người kiên trì lâu dài, nhưng sau khi hắn phẫu thuật tim và đặt máy tạo nhịp tim đã đề nghị chia tay.

Trình Sưởng không phải là không hiểu.

Trái tim con người phải dựa vào máy móc mới có thể duy trì nhịp đập, có lẽ ở trong mắt người thường, không thể xem là một người hoàn chỉnh nữa.

Tới bây giờ, nhớ lại thời niên thiếu, hắn không nhớ rõ người bạn gái đầu tiên trông như thế nào.

Chỉ nhớ cô vẽ rất giỏi, khi sắp chia tay, cô đưa cho hắn một tập ký họa, trong đó có đầy bộ dạng của hắn, lúc đọc sách, lúc viết chữ, lúc mỉm cười, lúc đi trong ngõ và quay đầu lại nhìn cô, lược bỏ ánh mắt uể oải của hắn trong nét vẽ, rắc lên ánh mặt trời, cực kỳ đẹp.

Đẹp đến mức khiến Trình Sưởng tin tưởng, năm đó cô thật sự thích hắn.

Đáng tiếc tập ký họa đã bị thất lạc sau một lần hắn chuyển nhà, cũng như hắn không nhớ rõ dáng vẻ của cô, hắn không có gì tiếc nuối.

Lúc này Trình Sưởng mới nhận thức được, mình giống như muôn nghìn chúng sinh giữa dòng đời vội vã, cuối cùng đã bọc một lớp vỏ cứng vào tim, lớp vỏ của hắn còn đặc biệt dày, dường như ngăn chặn tình yêu, vì vậy dù sau này gặp bao nhiêu phụ nữ muôn hình vạn trạng, hắn cũng không động lòng.

Thật sự quá khó động lòng.

Sau vài năm làm việc, Trình Sưởng đã tham dự nhiều đám cưới của bạn học và đồng nghiệp, có người làm trong giáo đường nhỏ ở Châu Âu, có người làm trong khách sạn lộng lẫy, có người tổ chức ở nông thôn.

Cho dù là loại nào, đến cuối cùng đều phải thề, trăm năm hạnh phúc, gắn bó trọn đời, bất kể nghèo khó, phú quý, bệnh tật, bên nhau đến lúc đầu bạc, vĩnh viễn không rời bỏ.

Đây là buổi lễ để một cặp mới cưới bước vào cuộc sống của nhau.

Trình Sưởng chứng kiến quá nhiều, tuy hâm mộ, nhưng không có nhiều cảm xúc.

Bởi hắn cảm thấy, cả đời này hắn sẽ đến và đi một mình, một người tận hưởng niềm vui và thu hoạch, một người gánh vác đau đớn và bệnh tật, sẽ không có người bước vào cuộc đời hắn.

—*—*—*—
Trời đã về đêm, Trình Sưởng nghe Tông Thân Vương phi luyên thuyên về điểm tốt của tiểu thư Lâm gia, nhất thời nhớ tới chuyện cũ.

Thật ra hắn không chê vị tiểu thư Lâm gia kia, nàng xinh đẹp, hiền hậu, tính tốt, giữ khoảng cách thỏa đáng, có thể xem thử trước.

Hắn muốn một cơ thể khoẻ mạnh ở kiếp này, không cưới vợ cũng không sao.

Không biết tiểu thư Lâm thị có thích chó hay không, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình vẫn muốn nuôi một con chó cưng.

Ít nhất một con.


Khi trở về phòng, Trình Sưởng mới nhớ tới một chuyện quan trọng —— hắn đã quên nói với Tông Thân Vương rằng mình bị tập kích ở nhà thuỷ tạ.

Tuy hắn không muốn nói ra chuyện này, nhưng kẻ hại hắn dù sao cũng là gia tướng mà vương phủ đã nuôi dưỡng vài thập niên, dù hắn không nói, trong vòng ba ngày, Tông Thân Vương cũng có thể tìm ra.

Nhớ tới vụ tập kích, Trình Sưởng nghĩ đến Vân Hy.

Hắn gối lên cánh tay, nằm trên giường, nghĩ tới vẻ mặt kiên quyết của Vân Hy khi từ hôn, lúc ấy vết thương trên lòng bàn tay nàng bị vỡ, máu chảy ra từng giọt.

Nàng cứu hắn mới bị thương.

Trình Sưởng nhất thời xúc động, trong lòng thầm nghĩ, không biết sau khi nàng về phủ có băng bó lại vết thương không, một cô nương đẹp như vậy, không nên để lại sẹo trên người.

Còn chuyện của ca ca nàng, không biết muốn giải quyết như thế nào.

Thôi, mình rốt cuộc đã nhận ân tình của nàng, sáng mai sai người đi hỏi một chút, xem thử có gì cần giúp đỡ hay không.

Nhất thời nhàn nhã chìm vào giấc mộng, trong mộng lại có cảnh tàn sát khốc liệt.

Một thanh đao ngắn đánh úp về phía hắn, khí lạnh cắt vào cổ họng, lúc này, một bàn tay duỗi ra bên cạnh, đẩy thanh đao ngắn ra.

Vân Hy quay lại nhìn hắn và hỏi: “Tam công tử, ngài không sao chứ?”
Trình Sưởng định trả lời, nhưng không hiểu sao, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, đình đài thủy tạ đột nhiên bị đảo ngược, như thể đang ở trong hồ, nơi nhìn thấy vật đổi sao dời, hắn nhất thời hoảng hốt, mở mắt, phía trên trán là đèn mổ chói mắt trong phòng phẫu thuật.

Có người vây quanh giường bệnh hỏi: “Tình trạng của bệnh nhân này như thế nào?”
“Tim ngừng đột ngột.


Ai đó hét lên: “Lên máy khử rung tim.


“Chuẩn bị mở ngực.


Dòng điện đau đớn chạy khắp cơ thể, hắn theo dòng điện, đột ngột rơi xuống, thật vất vả mới hít được một hơi, đợt hô hấp đó lại nổ tung trong phổi, làm cho cả người hắn đau đớn muốn chết.

“Cứu được không?”
“Khó nói.


Có người nói bên tai.

Cảm giác này quá quen thuộc, loại cảm giác đang ở bên bờ vực của sinh tử, chỉ cần một chân là đã bước vào địa ngục vô tận.

Bất cứ lúc nào như thế này, hắn liều mạng nói với bản thân, sống không dễ, sống không dễ, phải kiên trì.

Sau đó hắn làm thế nào để kiên trì?
Trình Sưởng đau đầu suy nghĩ.

Sau đó? Làm gì có cái gì sau đó? Hắn chìm vào trong nước, tỉnh lại, đã trở thành một Trình Sưởng khác.


……
Trình Sưởng đột ngột ngồi dậy, trán toàn là mồ hôi lạnh, thở hổn hển một lúc mới nhận ra mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ kỳ quái.

Nhưng quá thật.

Phòng mổ, cơn đau do máy khử rung tim đập vào ngực, còn có tiếng nói chuyện của nhân viên y tế.

Thật đến nỗi hắn không thể phân biệt được đó là bướm nằm mộng thấy hóa thành Trang Chu, hay là Trang Chu nằm mộng thấy hóa thành bướm.

Thật đến nỗi dường như hắn đang trải qua hết thảy ngay giờ phút này.

Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng đang ngồi trên giường của mình, vẫn là tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ.

Mưa vẫn còn rơi ngoài cửa sổ, vào mùa mưa dầm, một khi mưa rơi ở Kim Lăng sẽ không ngừng nghỉ.

Nhìn qua lớp giấy cửa sổ, bên ngoài mênh mông như sương mù khiến người ta không thể phân biệt sớm tối.

Trình Sưởng ngồi trên giường một lúc, sau đó đứng dậy, gọi người lấy nước tới rửa mặt và hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Bẩm tiểu vương gia, vừa đến giờ mão.

” Một gã sai vặt trước cửa đáp, rồi nhắc nhở, “Hôm nay ngài được nghỉ, không cần đến nha môn.


Trình Sưởng gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, thấy vài gương mặt võ vệ mới trong viện nên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bẩm tiểu vương gia, mấy người này là do Vương gia phái tới sáng sớm nay để bảo vệ an toàn cho ngài, Vương gia không nói lý do, nói chung là vì tốt cho ngài.


Trình Sưởng phản ứng lại, tám phần là Tông Thân Vương biết được gia tướng của vương phủ đã phản bội, tăng thêm người lại đây để bảo vệ cho hắn chu toàn.

Trình Sưởng không nói gì, muốn nhân dịp được nghỉ hôm nay, đi đến Kinh Triệu phủ một chuyến.

Trương Đại Hổ giả làm người lái thuyền trong phòng chứa củi của Kinh Triệu phủ đã vài ngày, có thể có chút manh mối, hắn tới hỏi tình hình một chút, tiện đường lại hỏi Vân Hy xem thử chuyện của ca ca nàng thế nào rồi.

Nghĩ như vậy, Trình Sưởng trở về phòng thay quần áo.

Gã sai vặt phía sau theo vào phòng, vừa hầu hạ hắn, vừa kích động nói: “Tiểu vương gia, hôm nay trời chưa sáng, tiểu nhân đã nghe được một chuyện lạ.


Gã sai vặt này tên là Tôn Hải Bình, thường đi theo bên cạnh Trình Sưởng, coi như thông minh và đáng tin cậy trong số những gã sai vặt, khuyết điểm là miệng lưỡi đê tiện.

Trình Sưởng hỏi theo bản năng: “Chuyện lạ gì?”
“Thì là tiểu thư của hầu phủ lụn bại đó, tối hôm qua chẳng phải nàng đã từ hôn với nhị thiếu gia của Bùi phủ trong tiệc mừng thọ của lão thái quân hay sao?”
“Lẽ ra nàng làm một vụ long trời lở đất như vậy thì nên nghỉ chút đi? Nhưng nàng không có.

Ngài đoán xem thử? Hôm nay trời còn chưa sáng, nàng mang theo bài vị của lão Trung Dũng Hầu và ca ca của nàng quỳ trước cửa cung, nói rằng muốn minh oan cho ca ca của nàng.


Trình Sưởng sửng sốt: “Có chuyện này?”

“Dạ.

” Tôn Hải Bình nói, “Tiểu nhân thấy, tiểu thư của hầu phủ lụn bại này quá ngu ngốc, ca ca nàng đã chết 800 năm rồi, năm đó lúc đưa thi thể về, chúng ta còn gặp phải, đã cháy đen, bụi bặm, cát bụi trở về với cát bụi, còn có cái gì để minh oan?”
“Còn nữa, đêm qua kim thượng mới ra ý chỉ trị tội ca ca nàng, lại không cản trở nàng chuyện gì, chưa đợi tới hừng đông đã vội vàng chạy tới trước cửa cung kêu oan? Có khác nào khiến kim thượng khó chịu hay sao?”
Tôn Hải Bình chép miệng: “Tiểu vương gia, ngài nói đi, chúng ta có đến cửa cung xem náo nhiệt không? Nghe nói có không ít người chạy tới xem rồi.


Trình Sưởng nhất thời không nói chuyện, sau một lúc lâu, nhặt một điểm mấu chốt: “Thi thể của Vân Lạc được đưa về Kim Lăng, hẳn là ở trong quan tài, ngươi…… Làm sao chúng ta thấy thi thể của hắn?”
“Cái này phải trách tiểu thư lụn bại kia không có mắt, đâm trực diện vào xe ngựa của tiểu vương gia.

Kết quả ngài không sao, ngược lại xe đẩy tay của nàng bất cẩn bị ngã, quan tài bị lật, à không, thi thể của ca ca nàng bị rơi ra.

Lúc ấy nàng còn tức giận, nhưng nàng vô lý, không ai giúp nàng cả, nàng cũng thức thời, một mình nâng thi thể của ca ca trở về quan tài.


Trình Sưởng giật mình: “Ý ngươi là, một mình nàng đưa thi thể của Vân Lạc về Kim Lăng?”
“Hình như là vậy ấy? Lúc đó chúng ta đều say rượu, không nhớ rõ lắm.

Tiểu vương gia thật sự rộng lượng, nàng xúc phạm ngài như vậy mà ngài cũng không so đo nhiều.


Trình Sưởng nghe xong, trong lòng nhất thời hụt hẫng.

Hắn thật sự không ngờ giữa hắn và Vân Hy còn có một chuyện như vậy.

Nhìn thế này, Vân Hy hiện giờ tận tâm tận lực giúp hắn điều tra vụ án, thậm chí khi hắn gặp nạn, nàng liều mình cứu hắn, điều này thật sự đáng quý.

Trình Sưởng nghĩ, dù cho những điều sai trái đó là do tiểu vương gia thật gây ra, nhưng nếu hắn đã xuyên qua tới đây, không lý nào chỉ tận hưởng vinh hoa phú quý, hưởng thụ thân thể khoẻ mạnh mà không chịu trách nhiệm về quá khứ của hắn.

Trình Sưởng ngồi im lặng một lúc, rồi nói với Tôn Hải Bình: “Ngươi lấy quan bào của ta tới đây.


Tôn Hải Bình hoảng sợ, cho rằng mặt trời mọc ở phía tây, tiểu vương gia nhà hắn muốn cần cù làm việc, ngày nghỉ mà muốn đi tuần tra một vòng trên đường.

Một lúc sau, hắn tự cho là đã suy nghĩ cẩn thận, cao hứng nói: “Tiểu vương gia, có phải ngài muốn mặc quan bào, dẫn bọn tiểu nhân đến cửa cung xem náo nhiệt của vị tiểu thư lụn bại không? Như vậy quá tốt, có quan bào trên người, chúng ta không đến mức bị hộ vệ ngàn đao ở cửa cung đuổi đi.


Nói xong, lập tức lấy quan bào tới, muốn giúp Trình Sưởng thay.

Trình Sưởng nhìn thoáng qua, phát hiện là thường phục nên nói: “Không phải bộ này.


Quan bào của ngự sử có hai loại, một là thường phục, hai là triều phục.

Xưa nay ngự sử là tai mắt của thiên tử, chức vụ là thẳng thắn sửa đổi, cho dù có phẩm cấp thấp, gặp chuyện cần can gián cũng có tư cách được trực tiếp diện thánh.

Thường phục là quan bào mà Trình Sưởng mặc để tuần tra trên phố.

Triều phục là để hắn mặc diện thánh.

Tôn Hải Bình sửng sốt: “Tiểu vương gia, ngài, ngài muốn mặc triều phục? Ngài muốn vào cung gặp Hoàng Thượng?”
Trình Sưởng nhìn sắc trời, duỗi tay để Tôn Hải Bình thay quần áo, thúc giục: “Mau chút, chậm trễ thì lâm triều sẽ kết thúc.


—*—*—*—
Mưa rơi từ nửa đêm, tới bình minh thì không còn xối xả như ban đêm.

Vân Hy nhận được thánh chỉ, lúc nàng mang theo bài vị của phụ thân và ca ca đến quỳ ở cửa cung, xung quanh còn đen kịt, không biết từ khi nào, trời dần dần hửng sáng.


Các đại thần lên triều lần lượt đi ngang qua bên cạnh nàng, có người chỉ nhìn tên trên bài vị trước người nàng rồi tránh xa, có người tốt bụng, bước tới khuyên nàng đôi câu, thấy nàng không chịu đi, lắc đầu rồi tránh ra.

Ngẫm lại, đêm qua, đầu tiên là nàng từ hôn với Bùi Lan, mất lòng Bùi phủ, sau đó nhận thánh chỉ của kim thượng kết tội ca ca, Trung Dũng Hầu phủ trở thành phủ đệ của tội thần.

Nghèo túng tới tình trạng này, còn có ai chịu giúp nàng?
Còn sự trong sạch của ca ca, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vân Hy quỳ thẳng, hai mắt nhìn chăm chú vào Tuy Cung rộng lớn nguy nga trước mặt, y phục bộ khoái màu đỏ đã ướt đẫm, màu sắc vốn tươi sáng trở nên âm u.

Nước mưa dày đặc chảy xuống gáy, lăn xuống giữa cổ, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, quỳ một hồi lâu nên nàng đã quen.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần.

Vân Hy nghĩ, lần này là vị đại nhân nào tới xem náo nhiệt?
Thôi, xem thì xem, chỉ cần nàng có thể dâng phong thư khẩn cấp trong ngực lên kim thượng, chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho ca ca, nàng không sợ trở thành trò cười trong mắt người khác.

Bất ngờ, mưa rả rích trên đầu ngừng lại.

Vân Hy sửng sốt, ngửa đầu nhìn, có một người đứng trước mặt từ khi nào.

Trình Sưởng cầm dù, triều phục màu xanh lam như nhuộm màu mực, gương mặt như thần tiên lạnh lùng, trong một ngày mưa bụi đầy đất, muốn làm cho núi sông mất màu.

Hắn nhìn nàng hỏi: “Có mang theo thư không?”
Vân Hy sững sờ: “Thư gì?”
Một lát sau, nàng mới phản ứng, gật đầu nói: “Có mang đến.

” Nàng lấy ra một phong thư gói bằng lá sen từ trong ngực, đưa cho Trình Sưởng.

Đây là phong thư duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của ca ca.

Vân Hy không biết Trình Sưởng muốn làm gì.

Nàng chỉ biết, hắn không đến xem náo nhiệt.

Nàng nhìn thấy điều đó trong mắt hắn.

Trình Sưởng nhận phong thư, đọc kỹ một lần, sau đó cúi người xuống, nhìn Vân Hy nói: “Ta…… chưa từng can gián trước mặt hoàng đế, không chắc chắn mình có thể làm được bao nhiêu.


“Nhưng ta có thể giúp cô thử.


“Cô sẵn lòng tin ta không?”
Vân Hy ngơ ngác nhìn hắn, dường như khó tin.

Một lúc sau, nàng dường như nhận ra hắn rốt cuộc đã nói gì, mím chặt môi “Ừm”, và gật đầu.

Trình Sưởng dùng lá sen gói phong thư khẩn của Vân Lạc lần nữa, bỏ vào trong ngực.

Hắn đưa dù cho Vân Hy và nói: “Cô cầm dù đi.


Sau đó cười nhẹ, “Được rồi, ta thử xem.

”.

Bình Luận (0)
Comment