Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 41


Vân Hy nhìn xe ngựa của Trình Sưởng đi xa, vừa quay lại thì thấy Phương Phù Lan và Minh Thúy đang chờ mình ở cửa nha môn.
Phương Phù Lan lộ rõ vẻ lo lắng, bước tới, nhìn hướng Trình Sưởng rời đi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi Vân Hy: “Mọi việc trong nha môn đã xong chưa?”
Vân Hy gật đầu: “Xong rồi.”
Hiện giờ nàng có một số tiền dư, nghĩ Phương Phù Lan ở công đường hơn nửa ngày, e rằng đã quá mệt nên không tiết kiệm, bảo Triệu Ngũ đi thuê xe ngựa.
Trên đường về phủ, Phương Phù Lan không yên lòng, muốn nói vài lần, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt vào.
Khi sắp đến hầu phủ, nàng mới do dự hỏi: “A Đinh, Xu Nhi muội muội…… sẽ không sao chứ?”
Vân Hy liếc nhìn nàng, nói thật: “Ta không biết.”
Phương Phù Lan gật đầu.
Nàng hiểu các vụ án trong nha môn là chuyện cơ mật, Vân Hy không thể, cũng không tiện nói với nàng, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không buông xuống được, lại nói: “Hơn nửa năm nay hết tang, Xu Nhi muội muội luôn luôn thân thiết với ta, đi đến tiệm thuốc vài lần để khám bệnh cũng nhờ nàng giúp đỡ.

Xu Nhi muội muội…… tuy có chút tâm tư, nhưng lòng dạ thật sự không tệ, không có chuyện làm hại tính mạng người khác, cái chết của nhị tiểu thư Diêu phủ tất nhiên không liên quan đến nàng.

A Đinh, muội có cách nào giúp nàng không?”
Vân Hy nói: “Vụ án này liên quan tới đại thần có phẩm cấp trong triều, hiện giờ đã chuyển qua cho Đại Lý Tự, e rằng sẽ do Vận Vương điện hạ và Đại Lý Tự Khanh trực tiếp thẩm tra, đừng nói ta, ngay cả quan chức quan trọng trong triều cũng không có quyền can thiệp.”
Nàng an ủi Phương Phù Lan: “A tẩu đừng lo lắng, trong sạch tự mình biết.

Nếu cái chết của Diêu Tố Tố thật sự không liên quan đến La Xu, triều đình sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng.”
Không bao lâu sau thì tới hầu phủ, Triệu Ngũ thanh toán bạc cho xa phu, cầm đèn đưa Phương Phù Lan và Vân Hy vào trong phủ.
Phương Phù Lan tựa như còn có chuyện chưa nói xong, tới chính viện, nàng bảo Triệu Ngũ và Minh Thúy đi ra, hỏi Vân Hy: “A Đinh, ta nghe nói…… muội được thăng lên làm giáo úy.”
“Ừ!” Vân Hy gật đầu.
Nàng luôn muốn đi lính, hiện giờ tuy chỉ là Dực Huy giáo úy hàng thất phẩm, cũng coi như đạt được nguyện vọng.
Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến nàng vui nhất, nàng cười nói: “Được đề bạt làm giáo úy thật ra là thứ yếu.

Sáng nay kim thượng có nói ở trên điện, muốn gọi lính của phụ thân và ca ca ngày xưa rải rác ở Tái Bắc trở về Kim Lăng, đặt dưới quyền của ta.

Tuy chỉ còn hơn 400 người, nhưng bọn họ đều vào sinh ra tử với phụ thân và ca ca, ta cũng biết họ.

Còn A Cửu nữa, ta đã nói với tẩu đó, lúc ấy ta đi theo ca ca xuất chinh, chính nàng đã bảo vệ ta, có thánh chỉ này, nàng cũng có thể trở lại!”
Phương Phù Lan nghe vậy, chỉ im lặng, một lúc sau, nàng hỏi: “Khi nào thánh chỉ sẽ tới?”
“Có lẽ một hai ngày nữa.” Vân Hy ngẫm nghĩ rồi nói, “Kim thượng ra lệnh cho ta đến ngoại ô kinh thành để dẹp loạn, muốn điều động hai ngàn binh tướng cho ta từ đại doanh, có lẽ thánh chỉ đã được chuẩn bị, nhưng điều binh phải tốn chút thời gian.


Ngày mai và ngày mốt ta đều không đi làm, sẽ ở trong phủ chờ thánh chỉ.”
Phương Phù Lan “Ừm”.
Vân Hy thấy nàng không có chút vui mừng nên không khỏi hỏi: “A tẩu, tẩu không vui à?”
Sau đó lại nói, “Được thăng làm giáo úy, bổng lộc mỗi tháng của ta cũng tăng lên nhiều.

Sau này có thể mời đại phu và mua loại thuốc tốt nhất cho tẩu và Bạch thúc, hầu phủ của chúng ta cũng có cuộc sống tốt đẹp.”
Phương Phù Lan nhìn nàng một lúc, nhẹ nhàng thở dài: “Ta nào có không vui, ta chỉ lo lắng cho muội.”
“Lo lắng cho ta?”
“Cuối năm nay muội sẽ tròn mười chín, có nữ tử bình thường nào tới tuổi này mà không gả chồng? Hiện giờ xem ra, tuy nhị thiếu gia của Bùi phủ có gia cảnh tốt, nhưng không xứng đôi, hôn sự giữa muội và hắn coi như hủy.

Ta vốn muốn chờ tin đồn trôi qua rồi đi chọn một mối cho muội, nhưng muội lại được thăng lên làm giáo úy……”
“Nữ tử đi lính, cho dù đóng quân ở Kim Lăng, không cần nam chinh bắc chiến, cũng bị gia đình chồng không thích, rất khó bàn chuyện hôn sự.

Cuối cùng muội cũng phải gả, cứ trì hoãn như vậy, sau này có thể gả cho ai?”
Những lời của Phương Phù Lan là sự thật, hầu hết nữ tử đi lính ở Đại Tuy đều sống cô đơn cả đời.
Ngay cả lão thái quân, năm đó tới 24-25 tuổi mới gả cho thái lão gia của Bùi phủ.
Năm ấy Bùi phủ không được như hiện nay, thái lão gia chỉ là một huyện lệnh thất phẩm, còn lão thái quân đã là tướng quân cao quý hàng tứ phẩm.

Bà gả vào Bùi phủ là thật sự gả thấp.
Vân Hy nghe Phương Phù Lan nói xong mới đáp: “Ta không nghĩ nhiều như vậy, càng không nghĩ phải gả cho ai.”
Nàng dừng một chút, nói thêm, “A tẩu không cần vội vã bàn chuyện hôn sự cho ta, nếu đã ngỏ lời thì giúp ta rút lui đi, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, không muốn bị ràng buộc với người không liên quan”
Người không liên quan?
Nhưng mà, người nào mới liên quan, người nào thì không?
Đèn đã tắt, Phương Phù Lan nhìn vào mắt Vân Hy, thật lâu sau, nhẹ giọng hỏi: “A Đinh, muội nói thật cho ta biết, muội có người trong lòng phải không?”
Vân Hy ngẩn người một chút, vốn định phủ nhận, nhưng nghĩ lại, nàng đã mất những người thân nhất trên đời này, không nói với a tẩu những lời trong lòng thì còn có thể nói với ai? Vì thế nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
“Là…… Tam công tử của Tông Thân Vương phủ?” Phương Phù Lan thận trọng hỏi.
Vân Hy cụp mắt, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Phù Lan thấy nàng thừa nhận rất dứt khoát, nhất thời không biết phải nói gì.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi: “Vậy hắn…… cũng thích muội hay sao?”

Vân Hy mím chặt môi, lắc đầu.
“Không biết, hay là không thích?”
“Có lẽ là, không thích.” Vân Hy thấp giọng nói, nàng không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Tâm tư của hắn hình như không ở nơi này, cũng không ở trên người ai, mà ở…… một nơi rất xa.”
Tựa như con người của hắn, cho dù hiền hoà, nhẹ nhàng đến đâu, cũng giữ một khoảng cách mây mù dày đặc, thờ ơ và xa cách, tựa như cõi đời của hắn không phải là cõi đời của thế gian này.
Phương Phù Lan nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Đinh, không nói tới chuyện hầu phủ hiện giờ đã suy tàn, cho dù là không, Tam công tử là vương thế tử trong tương lai, là thân vương, rất khó cưới một nữ tử xuất thân từ nhà tướng.

Còn nữa, hiện giờ hắn có vẻ đổi tính, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muội và hắn chỉ giao tiếp bình thường, làm sao biết thực chất con người hắn như thế nào? Muội làm bộ khoái ở Kim Lăng ngần ấy năm, đâu chỉ dọn dẹp cục diện rối rắm cho hắn vài lần, muội không sợ hắn trở lại như xưa sao? Nếu như……”
Phương Phù Lan thở dài, “Nếu như trong lòng hắn cũng có muội thì được.

Trưởng tẩu như mẫu thân, a tẩu sẽ liều mạng không cần mặt mũi, thuê người đến Tông Thân Vương phủ mở lời cho muội, nhưng muội đã nói, trong lòng hắn…… không có ai cả.

Thế nên, cho dù gia đình nhà gái chúng ta giành tới trước, hôn sự này cũng sẽ không thành, ngược lại muội còn mang tiếng đeo bám quyền quý.”
“A Đinh, hãy nghe lời khuyên của a tẩu, gạt đi những tâm tư của muội về Tam công tử.

Duyên phận của muội và hắn rất mong manh, không đáng như vậy.”
Ánh trăng thê lương, phản chiếu bóng người thưa thớt trong viện.
Vân Hy chỉ lo cụp mắt nhìn chằm chằm bóng người xen kẽ trong viện, sau một lúc lâu mới nói: “A tẩu yên tâm, ta biết chừng mực.”
Lời này ba phải sao cũng được, không hứa hẹn hay từ chối Phương Phù Lan.
Nhưng Phương Phù Lan cảm nhận được hương vị trong đó.
Chữ tình, như thế nào là có chừng mực? Là hiểu được tâm tư của hắn, cũng hiểu rõ tâm tư của mình, vì thế làm đúng khuôn phép, không vượt qua giới hạn bước nào cả, chỉ ở một nơi yên ắng, lặng lẽ canh giữ người này hay sao?
Phương Phù Lan nói: “A Đinh, muội…… thật sự rất thích hắn?”
“Ta không biết.” Vân Hy nói, thấp giọng giải thích, “Ta chưa từng thích ai, không biết như bây giờ có được coi là rất thích hay không.”
Phương Phù Lan lại thở dài: “A Đinh, a tẩu là người từng trải, cho dù lời nói có đau thấu xương cũng là vì tốt cho muội.

Trong lòng chứa một người mà mình không chiếm được sẽ rất khổ, thời gian qua đi càng hiểu rõ mùi vị của nó, a tẩu không hy vọng muội sẽ như vậy.

Nhân dịp còn sớm, cố gắng ngăn tổn hại, được không?”
Vân Hy không đáp.

Phương Phù Lan đã hết lời, mỉm cười với Vân Hy, nói một cách hòa nhã: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Vân Hy gật đầu, trở lại viện của mình.
Dơ Dơ đã ngủ từ lâu, nghe thấy tiếng động ở cửa viện, nhanh chân chào đón, thấy đó là Vân Hy, nó vừa kêu vừa vui vẻ vòng quanh nàng.
Vân Hy cúi thấp, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, trở về phòng, lẳng lặng ngồi trên sạp.
Thực ra nàng không hiểu, vì sao Phương Phù Lan nói rằng, trong lòng chứa một người mà mình không chiếm được sẽ rất khổ.
Vân Hy nhìn Dơ Dơ đi theo mình vào nhà, lăn lộn dưới đất, nhớ lại ngày ấy ở Nam An vương phủ, Trình Sưởng nghe nói Dơ Dơ giống A Hoàng nên đã đưa Dơ Dơ cho nàng.
Nàng nhớ trước đó, ở ngay cửa của phòng chứa củi trong nha môn, hắn mua một xâu kẹo hồ lô cho nàng.
Nhớ cái ngày ở Bùi phủ, nàng bị thương, hắn cẩn thận băng bó vết thương cho nàng.
Khổ ư? Không có chút nào cả.
Có lẽ như Phương Phù Lan đã nói, bọn họ không môn đăng hộ đối, Tông Thân Vương phủ sẽ không muốn con gái của nhà tướng, hắn không thích nàng, một ngày nào đó, có lẽ hắn sẽ cưới người khác.
Vân Hy nghĩ, nếu Tam công tử cưới người khác, nàng nhất định sẽ đau buồn.
Nhưng nàng không cảm thấy như vậy gọi là khổ.
Kể từ khi ca ca chết trong trận chiến, ba năm qua, gánh nặng trên vai đã làm tan nát cõi lòng, ngày tháng chìm trong tăm tối, có thể gặp gỡ một người như vậy, tựa như một tia sáng trút xuống trên mái vòm mây phủ.
Ngọn đèn được thắp sáng giữa sương mù bao la, nàng đi theo ngọn đèn, không thấy lạnh cũng không thấy mệt.
Vân Hy luôn cảm thấy, có thể gặp được Trình Sưởng…… Trình Sưởng sau khi rơi xuống nước, là một ân huệ quý giá mà trời cao ban tặng cho nàng.
Bởi vậy, thích hắn không nên gọi là khổ, mà là phúc khí của nàng.
Nghĩ như vậy, nàng trở nên vui vẻ, nhìn Dơ Dơ lăn lộn dưới đất, xách nó lên đặt trên đầu gối của mình, duỗi tay lấy con dao găm quấn băng vải ở dưới gối.
Hôm nay nàng từ chức bộ khoái, trả kiếm, tạm thời không có binh khí bên người.
Tuy nhiên nàng đã được thăng làm giáo úy, sau này ngoài cây thương dài do Binh Bộ phân phát, còn có thể tự đeo binh khí —— có thể mang theo con dao găm này.
Vân Hy nhìn tới nhìn lui con dao găm vài lần, nhét nó xuống dưới gối lại, ngửa đầu ngã lên giường, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
……
Buổi sáng, trời mưa.
Sắc trời hơi hừng sáng, Trình Sưởng ngồi dậy trên giường.
Hắn ôm ngực, thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả áo trong cũng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, hắn vẫn nằm dưới ngọn đèn không hắt bóng trên bàn mổ, nhìn bác sĩ đẩy kim cho mình.
Một y tá xông vào phòng phẫu thuật và nói: “Bác sĩ Trương, cả hai loại máy điều hòa nhịp tim đều có trong kho, nhưng người nhà còn chưa tới, không biết phải dùng loại nào.”
Bác sĩ Trương gật đầu rồi nói: “Gọi điện thoại cho anh ấy.”
Điện thoại được kết nối, bác sĩ Trương rời phòng mổ, tháo khẩu trang, mới vừa cầm di động thì thấy có một người mặc áo choàng vô khuẩn đang chạy tới ở cuối hành lang của bệnh viện.
Trình Sưởng nhận ra hắn, là con trai của viện trưởng.
“Cuối cùng đã tới.” Bác sĩ Trương nói, “Máy tạo nhịp tim hai buồng không còn tốt nữa, anh ấy bị bệnh tim rất nặng, thiếu điện tim, cần phải thay máy tạo nhịp tim ba buồng.”
“Vậy thì đổi đi.”
“Có hai loại ba buồng.

Loại trong nước cộng với chi phí phẫu thuật, tổng cộng là 15 vạn.


Loại nhập khẩu của Mỹ tương đối đắt, cộng với chi phí phẫu thuật tổng cộng khoảng 30 vạn.

Hiệu quả chắc chắn là loại nhập khẩu tốt hơn.

Nếu sau phẫu thuật khôi phục không tệ, trở về đi làm những việc nhẹ nhàng không thành vấn đề.”
“Dùng loại nhập khẩu cho anh ấy.” Con trai của viện trưởng nói, “Anh ấy không thiếu tiền, cha mẹ ruột để lại di sản cũng đủ, bản thân anh ấy cũng kiếm nhiều tiền, nhưng lại mắc bệnh này…… Tóm lại, mỗi khi muốn thay dụng cụ gì, hay sử dụng thuốc gì trong tương lai, hãy cho anh ấy loại tốt nhất.”
Rõ ràng đã chích thuốc tê, rõ ràng biết mình đang ở trong giấc mơ.
Nhưng cơn đau mổ ngực, cấy máy tạo nhịp tim vào dưới da giống như trải nghiệm thực sự, quả thực sống không bằng chết.
Cho đến khi kết thúc ca mổ, bác sĩ khâu kín lồng ngực, đẩy hắn vào phòng chăm sóc đặc biệt, cơn đau vẫn còn.
Hai y tá vào phòng bệnh đo huyết áp cho hắn, một người cúi xuống, nâng mí mắt, nhìn kỹ, sau đó nhìn máy kiểm tra, báo số liệu, cuối cùng thở dài: “Thật là một người tốt, thật đáng tiếc.”
“Cũng không phải,” y tá ghi số liệu đáp, “Bộ dạng đẹp trai như vậy, tính cách lại tốt, nghe bác sĩ Trương nói, trình độ học vấn và công việc đều lấp lánh, nếu không phải mắc căn bệnh này, tôi muốn theo đuổi anh ấy, ây dà……”
Nói xong, dường như tiêm thứ gì đó vào tĩnh mạch của hắn, rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Có lẽ thuốc trong tĩnh mạch rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, Trình Sưởng lại nhìn xung quanh, tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Từ từ, cho đến khi nó trở thành một khối trắng xoá, hắn hôn mê sâu hơn.
……
Trình Sưởng thở hổn hển một hồi, chậm rãi ngẩng đầu, cửa sổ hiên, giường cổ, bình phong lưu li, còn ở trong Tông Thân Vương phủ, hắn vẫn là tiểu vương gia.
Nhưng giấc mơ vừa rồi quá thực, gần như là sự tiếp nối của lần trước, như thể hắn hiện đang trải qua.
Hắn ngồi yên lặng một lúc, chậm rãi mở áo trong, cụp mắt nhìn.
Ngực sạch sẽ và săn chắc, không có vết khâu, không có vết thương dữ tợn trải rộng.
Trình Sưởng ngồi trên giường, chậm rãi suy nghĩ, nhưng trong lòng lại từ từ hiện lên một cảm giác hoang đường.
Bởi vì hắn nhớ tới một chuyện.
Hắn đã trải qua tổng cộng ba lần phẫu thuật tim, một lần bắc cầu, hai lần đặt máy tạo nhịp tim, máy tạo nhịp một buồng và máy tạo nhịp hai buồng.
Nói cách khác, hắn không có lắp máy tạo nhịp tim ba buồng.
Đương nhiên hắn bị bệnh tim bẩm sinh, biết rằng một ngày nào đó, nếu tim không đủ sức và bệnh bị tái phát, có lẽ cần phải thay máy tạo nhịp tim hai buồng thành ba buồng, nhưng mà……
Hắn không biết giá cả chính xác của máy tạo nhịp tim ba buồng.
Không biết cái gì mà dùng loại trong nước thì chi phí phẫu thuật khoảng 15 vạn, dùng loại nhập khẩu, cộng với chi phí phẫu thuật sẽ có giá tổng cộng là 30 vạn.
Đây là giấc mơ của hắn, mọi thứ hắn suy nghĩ và chứng kiến nên là thứ mà hắn đã biết.

Hiện giờ hắn ở Đại Tuy, không có nơi nào để xác minh giá của máy tạo nhịp tim, thế nhưng, nếu như giá trong mơ là thật thì sao……
Trình Sưởng nhất thời cảm thấy hơi thở của mình gần như ngưng trệ.
Mưa nhẹ, sắc trời bên ngoài sáng sủa, ánh sáng mùa hè hắt vào cửa sổ.
Hắn từ từ đưa tay lên, nhìn những ngón tay mình trong bụi, lơ đãng nghĩ, nếu, chỉ là nếu, những thứ trong mơ, đều là —— thật thì sao?.

Bình Luận (0)
Comment