Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 75


Rừng đá yên tĩnh ngay lập tức.
Một lúc sau, Trình Sưởng nói: “Ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế.”
Sau đó hắn hỏi: “Vệ đại nhân thử xong chưa?”
Hai người bọn họ không quen biết, đôi bên càng không có tín nhiệm, sao có thể nói những lời phản nghịch như vậy? Cho dù Tông Thân Vương là nhánh chính của thiên gia, tới thế hệ của Trình Sưởng đã được coi là nhánh phụ.
Trình Sưởng liên tục bị hại, khi tin tức lan ra bên ngoài, người khác chỉ nghĩ do tiểu vương gia làm quá nhiều chuyện ác nên bị người ta trả thù, nhưng Vệ Giới là cận vệ của thiên tử nên biết ai đã ra tay với Trình Sưởng.

Sở dĩ người này vẫn nấp kỹ cho đến nay là vì Chiêu Nguyên Đế cố tình che chở.
Con trai của thân vương và hoàng tử có xung đột sẽ ảnh hưởng đến hoàng quyền.
Bởi vậy Vệ Giới mới nói điều này —— giả vờ muốn giúp Trình Sưởng lên ngôi, thử xem hắn có ý định tranh giành ngai vàng hay không.
Không ngờ, chút kỹ xảo này của hắn lập tức bị Trình Sưởng nhìn thấu.
Vệ Giới nhướng mày đầy kinh ngạc, sau đó khoát tay: “Được.”
Trình Sưởng nói: “Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Vệ Giới đi đến một giàn đá, phủi tuyết, ngồi xuống, uể oải nói: “Ngài về kinh không bao lâu, kim thượng đột nhiên truyền ta, bảo ta điều tra hai vụ án, một là oan tình của Trung Dũng Hầu, hai là vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn mười mấy năm trước.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Vệ Giới thấy hắn không ngạc nhiên, chỉ giàn đá đối diện: “Ây dà, ngài ngồi đi.”
Trình Sưởng gật đầu, đi tới ngồi xuống, Vệ Giới nói tiếp: “Tuy nhiên kim thượng làm gì cũng có tính toán.

Vụ án của Trung Dũng Hầu, ông ta nói phải điều tra đến cùng, ta đoán tám phần là vờ vịt.

Về phần vụ án kia ——” hắn dừng lại, đột nhiên nhích lại gần, “Nói thật đi, ngài không nhớ gì cả à?”
Thấy phản ứng của hắn, Trình Sưởng hỏi: “Tối nay ngươi giúp ta là vì muốn hỏi thăm vụ án ở chùa Minh Ẩn năm đó?”
“Ngài biết?”

“Đoán.”
Vụ án oan của Trung Dũng Hầu là do Chiêu Nguyên Đế ra mệnh lệnh điều tra rõ ràng.

Nếu Vệ Giới điều tra vụ án của Trung Dũng Hầu phủ, có thể nói rõ ra, cớ gì phải hẹn hắn tới đây?
Những năm gần đây, một trong những điều thiên gia kiêng kị nhất là vụ án đẫm máu trong chùa Minh Ẩn năm đó.
Vệ Giới nói: “Khoảng 12-13 năm trước, trong chùa Minh Ẩn xảy ra một vụ án đẫm máu, không ít người chết, lúc ấy ta không phải là chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ty, không biết vì sao xảy ra một vụ án như vậy.

Tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là, sau vụ thảm sát đó, một người đã mất tích.”
“Ai?”
“Một đứa trẻ, nam.” Vệ Giới nói, “Nếu hiện giờ hắn còn sống, có lẽ trạc tuổi ngài.”
“Bệ hạ bảo ngươi điều tra vụ án ở chùa Minh Ẩn là vì tìm đứa nhỏ này?”
“Ừm.

Kim thượng nói, đứa nhỏ này lớn lên trong chùa Minh Ẩn, điểm đặc biệt là, trên lưng có ba nốt ruồi đỏ.

Về phần thân phận của đứa trẻ này, kim thượng không nói, nhưng ta đoán, đại khái là có liên quan đến thiên gia, có thể là huyết mạch của kim thượng.

Nhưng trời đất rộng lớn, ta tìm người này ở đâu? Không thể dựng lên chướng ngại vật ở cổng thành, hễ là nam đinh đi ngang qua phải vén áo choàng để xem lưng? Nếu đứa bé kia đã thoát khỏi vụ giết người, tám phần đã rời Kim Lăng từ lâu, chạy trốn trên trời rồi.”
“Bởi vậy ngươi mới đến tìm ta vì năm đó Thái Hoàng Thái Hậu thường dẫn ta tới chùa Minh Ẩn, ngươi muốn hỏi ta có ấn tượng gì đối với đứa trẻ mất tích này hay không?” Trình Sưởng hỏi.
“Không chỉ vậy.” Vệ Giới ngẫm nghĩ rồi nói, “Kim thượng không hài lòng với lão tam và lão tứ nhà ông ta, bởi vậy mới bỏ trống trữ vị.

Nếu ta đoán trúng, đứa nhỏ này là huyết mạch của kim thượng.


Ngài nói xem, nếu ta tìm được hắn, Lăng Vương và Vận Vương sẽ ra sao? Dù sao ngài cũng là thân vương tử, tương lai sẽ kế thừa tước vị thân vương, bình thường không liên quan đến vấn đề sinh tử của hoàng trữ, ai sẽ động vào ngài? Ta còn tưởng rằng cả năm nay ngài bị đuổi giết liên tục là vì có liên quan đến đứa bé mất tích này, dù sao lúc còn nhỏ ngài thường đi chùa Minh Ẩn cùng với Thái Hoàng Thái Hậu, có lẽ biết được điều gì đó? Sau đó ta nghĩ lại, chuyện này không đúng.

Nếu ngài biết điều gì, hẳn đã nói với Tông Thân Vương và kim thượng từ lâu, Kim Lăng thành sẽ không yên bình như hiện tại, cho nên ta đoán, có lẽ ngài đã mất trí nhớ.”
“Nhưng ngươi không chắc ta có thật sự mất trí nhớ hay không, vì vậy mấy ngày gần đây, ngươi luôn quan sát nhất cử nhất động của ta.

Ngày ấy ngươi đặc biệt tới Hình Bộ tìm ta là vì chuyện này, sau đó ngươi phát hiện ta thân với Vân Hy, mỗi lần ta gặp nạn đều được nàng cứu nên cũng theo dõi nàng.

Đêm nay, chỗ ngồi của ngươi ở bên cạnh Vân Hy, lúc nàng và ta đi đến rừng cây bên hồ, ngươi đi theo nàng cả đoạn đường.”
Vệ Giới cười, không cho ý kiến, hắn uống ngụm rượu cuối cùng trong bầu rượu, cúi người lại gần: “Nói một chút đi, người có vết sẹo trong lòng bàn tay ấy, tên là gì nhỉ? À, Mao Cửu.

Cuối cùng đã nói gì? Vì sao ngài liều mạng tìm hắn?”
Trình Sưởng hơi suy tư, cảm thấy không có gì không thể nói.
Tuy hắn không hoàn toàn tin tưởng Vệ Giới, nhưng biết Vệ Giới tuyệt đối không phải là người của “quý nhân”, nếu không cớ gì phải giúp hắn? Thậm chí hiện tại Vệ Giới có thể ra tay với hắn.
“Ta tìm Mao Cửu là bởi vì hắn biết vì sao ta liên tục bị hại.” Trình Sưởng nói, “Hắn nói, ta biết một bí mật không nên biết, còn nói, trước khi ta rơi xuống nước có chỉ một chỗ —— Giáng Vân lâu bên bờ sông Tần Hoài.”
“Giáng Vân lâu……” Sau một lúc lâu, Vệ Giới đột nhiên “chậc” một tiếng, “Tiểu nha đầu của Vân gia?”
“Ngươi biết?”
“Ta và ca ca của nàng có giao tình không tồi.” Vệ Giới thấy Trình Sưởng tỏ vẻ nghi ngờ nên nói, “Ngài đừng nghi, năm đó nàng mang xác của Vân Lạc về Kim Lăng, mới mười sáu tuổi, một mình tìm việc khắp Kim Lăng.

Ngài thấy nàng chỉ là một tiểu nha đầu, vì sao họ Trương hèn nhát của Kinh Triệu phủ chịu nhận nàng làm bộ khoái?”
Vệ Giới giơ ngón cái chỉ chính mình: “Ta.”
“Tuy nhiên, ta dặn Trương Hoài Lỗ không được nói chuyện này với bất cứ ai.


Dù gì thì vụ án của Trung Dũng Hầu phủ rất sâu, nếu liên quan đến cận vệ của thiên tử như ta sẽ không tốt cho nàng.”
Hắn giúp Vân Hy, cũng không coi như là người vô trách nhiệm.
Vân Hy làm việc gì, bình thường tuần tra ở đâu, Trương Hoài Lỗ thỉnh thoảng sẽ sai người thông báo cho Vệ Giới.
Bởi vậy Vệ Giới biết chuyện Vân Hy thường ở trên lầu của Giáng Vân lâu để canh chừng tiểu vương gia đang uống rượu.
Vệ Giới hỏi: “Cho nên, sở dĩ ‘quý nhân’ kia muốn giết ngài là vì ngài biết một bí mật, mà bí mật này có liên quan đến tiểu nha đầu của Vân gia?”
Trình Sưởng cụp mắt, qua một lúc mới nhỏ giọng nói: “Vân Hy là một người trong sạch, sao có thể liên quan đến chuyện như vậy? Lúc ấy chắc Mao Cửu ám chỉ Trung Dũng Hầu phủ.”
Vệ Giới nghe hắn nói vậy, thở dài, vô cùng thất vọng: “Ta còn cho rằng ngài bị đuổi giết là vì có liên quan đến đứa trẻ bị mất tích ở chùa Minh Ẩn năm đó, như vậy ta sẽ có manh mối để tìm người, không ngờ hóa ra là bởi vì Trung Dũng Hầu phủ.”
“Ây dà,” hắn hỏi, “Ngài định làm gì?”
Trình Sưởng nói: “Nếu có liên quan đến Trung Dũng Hầu phủ, vậy hãy điều tra theo vụ án của Trung Dũng Hầu.”
“Ồ, xuýt nữa quên mất, ngài làm việc ở Ngự Sử Đài, sau lưng còn có Tông Thân Vương phủ.”
Vệ Giới duỗi người, đứng dậy, đá bình rượu rỗng xuống ao nhỏ, quay lại cười, “Thấy ngài thẳng thắn như vậy, ta nói cho ngài biết.

Vụ án của Trung Dũng Hầu có liên quan đến Vận Vương.”
“Năm đó Trung Dũng Hầu ngăn địch ở Tái Bắc, bọn mọi rợ chuyển sang đánh trường kỳ, Trung Dũng Hầu phát hiện có sự kỳ quặc, gửi một phong thư khẩn cấp tới Xu Mật Viện, xin điều động khẩn cấp binh lính và lương thực, ngài biết việc này không?”
Trình Sưởng gật đầu.
Khi hắn đến Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân hỏi bằng chứng, đã nghe hai thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu đề cập.
“Kết quả bức thư khẩn gửi đã ba tháng, nhưng không có hồi âm.”
“Năm đó, Hoài Bắc đại hạn, hàng chục vạn người bị hại, quan phủ địa phương báo cáo lên triều đình, kim thượng lo lắng đến mức mấy đêm không ngủ yên.

Sau đó Vận Vương xin đi cứu trợ thiên tai, kết quả không ai làm được chuyện này nhưng hắn lại xử lý tốt, ngài thấy có lạ không?”
Trình Sưởng hơi trầm ngâm, rồi hỏi: “Ý của ngươi là, có lẽ Vận Vương đã sử dụng binh lính và lương thực đáng lẽ phải được chuyển đến Tái Bắc cho Trung Dũng Hầu?”
Vệ Giới nhún vai: “Không biết, dù sao không có chứng cứ.

Hơn nữa vụ án của Trung Dũng Hầu, kim thượng chỉ bảo ta giả vờ, không cho phép ta điều tra sâu.

Con cáo già đó ——”

Hắn mỉm cười, giọng điệu vô lễ, “Con cáo già có lòng dạ thâm sâu, có chuyện để ta điều tra, có chuyện lén giao cho Tuyên Trĩ.

Tuyên Trĩ có chút ngu trung, có lẽ đối với cáo già, dùng hắn còn hài lòng hơn dùng ta.”
Trình Sưởng biết Tuyên Trĩ, chỉ huy sứ của Điện Tiền Ty, Quy Đức tướng quân.
Đế vương chú ý đến thuật chế ngự và cân bằng, đối với Chiêu Nguyên Đế, tuy Vệ Giới hành động không theo khuôn mẫu, nhưng khó kiểm soát; mặc dù Tuyên Trĩ tuân theo các quy tắc, nhưng có một số việc không tiện giao cho hắn làm.
Biện pháp tốt nhất là để Điện Tiền Ty và Hoàng Thành Tư – hai nha môn của cấm quân – kiềm chế lẫn nhau, như vậy ông ta mới có thể ngủ yên.
“Năm đó Thái Tử điện hạ qua đời, theo lý ngôi vị hoàng trữ nên truyền cho Lăng Vương, có đích thì lập đích, không đích thì lập trưởng.

Lăng Vương lớn tuổi hơn Vận Vương một chút, là con trai của Hoàng quý phi, địa vị cũng tốt hơn, có lẽ do Vận Vương làm được một việc nên cáo già dao động, để trống trữ vị.”
Trình Sưởng gật đầu, nói: “Đa tạ.” Thấy trời đã tối, đứng dậy, cất bước đi ra khỏi rừng đá.
“Ngài đi đâu đó?” Vệ Giới đuổi theo hai bước, đi song song, trêu chọc, “Chẳng lẽ ngài thấy tiểu nha đầu của Vân gia chịu đâm thay ngài nên muốn đi thăm nàng? Ngài ấy, đầu óc sáng sủa hơn trước rất nhiều, những đối với việc này, tại sao không bận tâm tới suy nghĩ của người khác? Ngài là ai? Tam công tử của Tông Thân Vương phủ, thân vương điện hạ trong tương lai.

Trước đó ngài tới Hoàng Thành Ty tìm nàng, đợi một canh giờ, còn đưa lò sưởi tay ấm áp, nếu ta không dặn người trấn áp chuyện này, e rằng toàn bộ cung điện đã ồn ào huyên náo.”
“Đừng nói ta không nhắc nhở ngài, đêm nay cáo già đã phái người theo dõi chỗ nghỉ tạm của tiểu nha đầu.

Nếu ngài đến gặp nàng, Di Thanh điện sẽ biết, ngài muốn cáo già nhét nhân duyên cho ngài ngay lập tức à? Sắp tết rồi, không đáng giá đâu.

Hơn nữa, cáo già còn đặc biệt ra lệnh cho tiểu quận vương của Nam An vương phủ sáng mai đưa nha đầu Vân gia về phủ, ngài thấy ông ta có ý gì?”
Trình Sưởng dừng chân, liếc nhìn Vệ Giới, không nói gì.
Đi tới chỗ rẽ, hắn quay bước, không phải đi tìm Vân Hy, mà hướng về Huệ Ninh điện.
Vệ Giới kinh ngạc nhướng mày, vẫn đi theo Trình Sưởng, thương lượng: “Khi nào ngài điều tra vụ án của Trung Dũng Hầu có tiến triển, chúng ta lại gặp nhau chứ?”
“Chẳng phải ngươi nói bệ hạ không cho ngươi chạm vào vụ án của Trung Dũng Hầu à?”
“Ta có nói.” Vệ Giới chớp mắt, “Nhưng ta còn nói, ta chán ghét Lăng Vương và Vận Vương, nhìn thấy bọn họ xui xẻo thì ta vui.”
Nói xong, hắn dừng chân, men theo một con đường mòn, loạng choạng tuần tra hướng khác.
Nhìn bộ dạng này, đại khái là đang say, nhưng hắn rõ ràng đã uống hết rượu từ lâu..

Bình Luận (0)
Comment