Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 84


Không bao lâu sau, cấm vệ của Điện Tiền Ty đưa hai thị tỳ từ chùa Minh Ẩn vào.
Trình Sưởng hỏi: “Theo lời của hai ngươi, năm đó cố Thái Tử bị bệnh cấp tính qua đời, là do nghe nói rằng Vận Vương tự mình chuyển quân lương được gửi cho Tái Bắc, phải vậy không?”
Năm đó có không ít người hầu của Đông Cung bị giam trong chùa Minh Ẩn, phần lớn không chết thì bị điên.

Hai người này bị giam cầm mấy năm mà đầu óc vẫn tỉnh táo, chứng tỏ cực kỳ cảnh giác.
Thái Tử Trình Dương năm đó rõ ràng bị Vận Vương đầu độc, nhưng câu hỏi của Tam công tử không đề cập tới chuyện đầu độc, chứng minh hắn không muốn vạch trần điểm mấu chốt của thiên gia trên Kim Loan điện, không muốn làm Chiêu Nguyên Đế khó xử.

Hai người lập tức hiểu thâm ý của Trình Sưởng, bỏ bớt phần Vận Vương đầu độc, chỉ nói: “Bẩm bệ hạ, bẩm Tam công tử, trước khi cố Thái Tử qua đời, hai nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài ấy.

Lúc đó Vận Vương điện hạ tới đưa thuốc cho cố Thái Tử điện hạ, hai nô tỳ lui ra ngoài điện, quả thật có nghe cố Thái Tử điện hạ khiển trách Vận Vương bởi vì Vận Vương đã chiếm quân lương của Trung Dũng Hầu.”
Lời này vừa dứt, cả điện náo động.
Vận Vương vội la lên: “Phụ hoàng, hai người này nhất định đã thông đồng với Minh Anh, hãm hại nhi thần ——”
Lại Bộ thị lang nói giúp Vận Vương trước đây cũng lên tiếng: “Bệ hạ, tuy rằng hai người này đã từng phụng dưỡng cố Thái Tử điện hạ, nhưng bọn họ bị giam giữ mấy năm nay, ai biết bọn họ có bịa đặt lung tung để được rời khỏi chùa Minh Ẩn hay không? Hôm qua Tam công tử đã gặp hai người này trước, ai có thể chứng minh bọn họ không âm thầm liên kết?”
Trình Sưởng nói: “Bệ hạ, hôm qua không phải chỉ có một mình thần gặp hai thị tỳ này.

Trong lúc thần hỏi chuyện, Vệ đại nhân của Hoàng Thành Ty và Vân giáo úy của Trung Dũng Hầu phủ cũng ở đấy, hai người bọn họ có thể chứng minh rằng hai thị tỳ nói thật.

Bọn họ hiện đang chờ ở thiên điện, bệ hạ có thể gọi bọn họ vào Kim Loan điện để đối kháng.”
Chiêu Nguyên Đế gật đầu.
Một lúc sau, Vệ Giới và Vân Hy được nội thị dẫn vào điện.
Mặc dù Vệ Giới có phẩm cấp cao, nhưng hắn giống Tuyên Trĩ, là chỉ huy sứ của cấm vệ, ngoại trừ giúp Chiêu Nguyên Đế làm việc riêng, còn phụ trách bảo vệ cung cấm.


Đối với những buổi lên triều giống như vậy, một tháng tới một lần mà hắn cũng ngại nhiều.
Vệ Giới vốn một vạn lần không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng lần này bị Trình Sưởng lừa, Chiêu Nguyên Đế hỏi chuyện, hắn và Vân Hy đành phải đáp đúng sự thật.
Sau khi Lại Bộ thị lang nghe xong, cảm thấy không thể phản bác, kế này thất bại thì bày ra kế khác, nói một cách mỉa mai: “Được rồi, cho dù hai thị tỳ này nói sự thật, năm đó Vận Vương đến Hoài Bắc để cứu trợ thiên tai, quan lương đã vô tình trộn lẫn với quân lương, Vân giáo úy là con của Trung Dũng Hầu, sau khi Trung Dũng Hầu hy sinh, chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ nguyên nhân cái chết của phụ thân hay sao? 6 năm trước, đại quan cả triều nghi ngờ Trung Dũng Hầu ‘tham công liều lĩnh’, ngươi không giải oan cho phụ thân, đã 6 năm trôi qua, ngươi đột nhiên đứng lên nói rằng phụ thân ngươi – Trung Dũng Hầu – bị oan, làm sao ngươi lấy được lòng tin của quần chúng và bệ hạ?”
Ông ta nói những lời này, thật ra có chút chó cùng rứt giậu, nhưng trước những chứng cứ rõ ràng, ông không thể cãi lại Tam công tử, thấy Vân Hy chẳng qua là một nữ tử, đoán rằng nàng là một quả hồng mềm.

Oan tình mà Tam công tử nói đến chính là mối oan của Trung Dũng Hầu, nếu như Vân Hy – con gái của Trung Dũng Hầu – không thể đứng vững trên điện, lặng lẽ hành động, thì vụ án này có thể khép lại một cách qua loa.
Lại Bộ thị lang vừa nói xong, đã có triều thần khó chịu, bênh vực cho Vân Hy: “Lời của Nhạc đại nhân thật buồn cười, lúc Trung Dũng Hầu hy sinh năm đó, Vân giáo úy chỉ là một tiểu cô nương.

Ngài bảo một tiểu cô nương đi vào hoàng điện để giải oan cho Trung Dũng Hầu, khác gì gây khó khăn cho người khác!”
“Đúng, khi đó Tuyên Uy tướng quân vẫn còn sống, người đứng đầu Trung Dũng Hầu phủ không phải là Vân giáo úy!”
Vân Hy nói: “Nhạc đại nhân luôn nói rằng năm đó ta không giải oan cho phụ thân.

Ngài có biết, sau khi phụ thân ta hy sinh, ta và huynh trưởng Vân Lạc từng trình lên vô số thư xin được điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân cái chết của phụ thân, nào biết những lá thư cầu xin đó vừa đến Xu Mật Viện, vừa đến Đại Lý Tự, thì biến mất.”
“Sau đó Xu Mật Viện đưa ra lời giải thích, nói rằng phụ thân đã gửi thư khẩn yêu cầu điều động binh lương, dịch sứ chậm trễ trên đường, vì vậy phụ thân liều lĩnh phát binh.

Về phần phụ thân yêu cầu điều động binh lương khi nào, dịch sứ trì hoãn bao lâu, cuối cùng binh lương đi đâu, tất cả đều mơ hồ.”
“Nhạc đại nhân nói ta không giải oan, xin hỏi ta giải oan như thế nào? Phụ thân của ta là Trung Dũng Hầu tam phẩm, cả đời bảo vệ quốc gia, nay mất mạng ở biên cương, triều đình không những không muốn giúp ông thoát khỏi vết nhơ, thậm chí không chịu nhận đơn kiện, cũng không chịu lập hồ sơ vụ án, xin hỏi ta có cửa để giải oan hay sao?”
Vân Hy nhìn Lại Bộ thị lang, tiến lên một bước: “Hay là Nhạc đại nhân nói cho ta biết, tướng quân chết trận nơi biên cương, Đại Lý Tự và Xu Mật Viện sợ bị vạ lây, quan lại bao che cho nhau, ngài nên đi đâu để giải oan?”
Mặc dù Đại Lý Tự có Tự khanh, nhưng hiện tại do Vận Vương quản lý, còn Xu Mật Sử của Xu Mật Viện là Diêu Hàng Sơn.
Những lời của Vân Hy chắc chắn ám chỉ Vận Vương và Diêu Hàng Sơn kết bè kết đảng.
“Bệ hạ ——” Diêu Hàng Sơn quỳ dưới đất, khóc lóc, “Lão thần cả đời vì nước, cúi đầu tận tụy, tuyệt đối không hề có chút luồn cúi nào, Vân giáo úy và Tam công tử đang vu khống lão thần!”
“Bệ hạ.” Vân Hy chắp tay, hành lễ với Chiêu Nguyên Đế.
Trong tiểu viện dưới chân núi của chùa Minh Ẩn, Trình Sưởng hỏi nàng: “A Đinh, cô tin ta không?”

Hắn nói: “Ta sẽ không để Vận Vương làm Thái Tử.”
“Ta sẽ giúp cô đòi lại mọi bất công mà Trung Dũng Hầu phủ đã gánh chịu.”
Khi đó nàng muốn nói với hắn, nàng tin.
Mặc dù nàng biết, để đòi lại sự trong sạch cho phụ thân, nàng phải đối mặt với sự thiên vị của đế vương dành cho hoàng tử, nàng sẽ phải đối kháng với sự huy hoàng của thiên uy, nhưng hắn nói, những anh hùng đã hy sinh mạng sống của mình vì quốc gia nên được tôn vinh, được xây tượng đài để đời sau ghi nhớ.
Đúng vậy, vốn nên như vậy, tại sao nàng phải sợ?
Có câu này của hắn, nàng có người thân tín, cho dù có núi đao biển lửa trong điện, nàng cũng không sợ xông vào!
Vân Hy trầm giọng: “Bệ hạ, năm đó sau khi phụ thân của thần – Trung Dũng Hầu – hy sinh, thần và huynh trưởng Vân Lạc gửi đơn kiện lên Xu Mật Viện và Đại Lý Tự, đến nay thần vẫn còn lưu trữ, thần cũng nhận thư hồi âm của Xu Mật Viện gửi cho thần.

Nếu bệ hạ không tin lời thần nói, thần có thể về phủ ngay lập tức để mang tới trình lên điện, bệ hạ có thể xem năm đó Xu Mật Viện đã qua loa như thế nào.”
“Trong trận Tái Bắc, hơn một vạn tướng sĩ đã chết ở biên cương, nhưng không phải không có người sống sót.

Nay thủ hạ cũ của phụ thân về kinh, phụ thân của thần đã yêu cầu điều động binh lương khi nào, vì sao phải yêu cầu điều động binh lương, hỏi một người trong số họ là biết.

Nếu một người không đủ, vậy hỏi ba người, hỏi mười người, hoặc thần có thể đích thân tới Tái Bắc, mời đám mọi rợ năm đó lên điện làm chứng thì được không?”
“Phụ thân của thần bảo vệ quốc gia, cả đời rời xa quê nhà, hy sinh thân mình vì nước, ngay cả huynh trưởng Vân Lạc cũng hy sinh vì ngăn địch.

Thần không cầu xin phú quý và sự thông cảm của triều đình, nhưng Vân thị trong sạch bao đời, cả trăm năm nay không hổ thẹn với hai chữ trung dũng.

Thần chỉ khẩn cầu bệ hạ trả lại công bằng cho Vân thị, cho Trung Dũng Hầu phủ!”
Ngôn ngữ đầy khí phách của Vân Hy vang vọng, vừa dứt lời, các đại quan trong điện đều xúc động, đồng loạt vén áo bào quỳ xuống, đồng thanh cất tiếng: Xin bệ hạ trả lại công bằng cho Vân thị và Trung Dũng Hầu phủ ——”
“Phụ hoàng, năm đó nhi thần ——”
“Ngươi còn muốn nói cái gì?! Quỳ xuống!” Ngay khi Trình Sưởng xin được đưa hai nhân chứng ở chùa Minh Ẩn vào điện, Chiêu Nguyên Đế đã nhìn ra tâm tư của hắn, cả đời này, ông coi trọng thanh danh hơn bất cứ điều gì, chuyện năm đó Phưởng Nhi vốn đã làm sai, việc đã đến nước này, nên làm gì thì cứ thế mà làm.

Vận Vương nghe lời quỳ xuống, dập đầu, buồn bã nói: “Phụ hoàng, cho dù lúc nhi thần đi cứu trợ thiên tai, số lượng lương thực được thu thập thật sự lẫn lộn với quân lương vốn nên được gửi đến Tái Bắc, nhi thần cũng không biết chuyện đó.

Năm đó nhi thần chủ trì công việc cứu trợ, luôn xử lý theo quy định, trong khoảng thời gian đó không có sai sót gì.

Hoặc là, hoặc là……”
Hắn hơi suy tư, nghĩ ra một kế, quyết định hất nước bẩn ra ngoài: “Hoặc là có kẻ thuộc hạ nào đó của nhi thần làm rối tung sự việc, tạm thời chuyển quân lương của Trung Dũng Hầu, giấu trời vượt biển, không nói với nhi thần.

Như lời của Minh Anh, số lượng quan lương được sử dụng cho việc cứu trợ khác với quân lương gửi đi biên giới, có ghi vào hoàng sách của Hộ Bộ.

Năm đó Hộ Bộ do Tam ca quản lý, Tam ca tài giỏi, hơn hẳn nhi thần, hắn không phát hiện sai lầm, làm sao nhi thần biết được?”
Lăng Vương vẫn luôn đứng ở phía dưới bên phải, nghe vậy thì sửng sốt, chắp tay với Chiêu Nguyên Đế giải thích: “Phụ hoàng, năm ấy nhi thần vừa mới tiếp quản Hộ Bộ.

Hoài Bắc xảy ra hạn hán nghiêm trọng, cuộc chiến ở Tái Bắc diễn ra một thời gian dài, khắp nơi đều cần thuế ruộng.

Có sự chênh lệch giữa các khoản trong Hộ Bộ so với những năm trước, nhưng sự khác biệt không quá lớn, nhi thần tự thấy hợp lý nên không so sánh kỹ với những năm trước, việc này đột ngột đối với nhi thần.

Sau buổi lên triều hôm nay, nhi thần nhất định sẽ dựa theo biện pháp mà Minh Anh nói, cẩn thận so sánh, tính toán sản lượng trung bình của các bên, trả lại sự thật cho Tứ đệ và Trung Dũng Hầu phủ.”
Chiêu Nguyên Đế cười lạnh: “Nguyên nhân là do ngươi sơ suất năm đó mới phát sinh hỗn loạn lớn như vậy, kéo dài tới hôm nay mới muốn bù đắp, muộn rồi!”
Lăng Vương cúi đầu: “Nhi thần có lỗi, xin phụ hoàng bớt giận.”
Chiêu Nguyên Đế không để ý đến hắn, quay sang nói với Trình Sưởng: “Sưởng Nhi, vụ án này giao cho ngươi đi điều tra kỹ lưỡng.”
Hôm nay sở dĩ Trình Sưởng mang toàn bộ sự việc lên Kim Loan điện là vì muốn có lời của Chiêu Nguyên Đế để điều tra vụ án oan của Trung Dũng Hầu, hiện tại Chiêu Nguyên Đế đã đồng ý, hắn đương nhiên sẽ làm.
Chiêu Nguyên Đế biết rõ sự thật về việc cứu trợ thiên tai ở Hoài Bắc năm đó.
Phưởng Nhi chẳng qua chỉ phái người truy sát Sưởng Nhi vài lần, nhìn bộ dạng của Sưởng Nhi, da đầu cũng chưa trầy xước, quả nhiên còn muốn trả thù, không những khiến Phưởng Nhi không làm Thái Tử được, còn mượn vụ án của Trung Dũng Hầu làm hắn mất hết sự ủng hộ của quần thần, sau này muốn đăng trữ sẽ rất khó khăn.
Không biết đứa cháu trai này của ông trở nên quyết đoán như vậy từ khi nào?
Là do bị Phưởng Nhi ép? Ông không tin.
Chiêu Nguyên Đế lẳng lặng nhìn Trình Sưởng, tựa như lần đầu gặp mặt hắn, đột nhiên mỉm cười và nói: “Sưởng Nhi cả năm nay rất khác trước kia, đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn nhiều, biết chia sẽ nỗi lo với trẫm.


Lễ Bộ.”
Lễ Bộ thượng thư bước ra khỏi hàng: “Thần có mặt.”
“Trở về chuẩn bị, ba ngày sau, phong Sưởng Nhi là vương thế tử.”
“Thần lĩnh chỉ.” Lễ Bộ thượng thư vái chào, sau đó chắp tay với Trình Sưởng, “Chúc mừng điện hạ.”
Chiêu Nguyên Đế nói tiếp: “Nếu đã phong làm thế tử, hãy mau chọn thế tử phi.” Ông dừng một chút, đột nhiên nói, “Lần trước trong tiệc mừng thọ của thái hoàng tổ mẫu, bà đề cập đến một mối nhân duyên cho ngươi với trẫm, bảo trẫm tứ hôn cho ngươi trước mặt văn võ cả triều ở Kim Loan điện, hình như là…… Dư gia làm ở Thái Thường Tự?”
“Bệ hạ.” Trình Sưởng nghe vậy, lập tức chắp tay nói, “Thần đã nói chuyện này trong tiệc mừng thọ của thái hoàng tổ mẫu, thần không muốn ——”
“Minh Anh!” Không đợi hắn nói hết lời, Tông Thân Vương đã cắt ngang, “Không được cãi lời hoàng thúc phụ của con!”
Ông định thay Trình Sưởng xin lỗi Chiêu Nguyên Đế, Chiêu Nguyên Đế xua tay, nhàn nhạt nói: “Vừa mới mở triều, chính vụ rất nhiều, hôm nay đề cập đến chuyện tứ hôn thì hơi hấp tấp.

Lễ Bộ.”
“Thần có mặt.”
“Các ngươi cùng nhau chuẩn bị, đến tháng hai, chọn ngày hoàng đạo, trẫm sẽ viết chỉ.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyên Đế nhìn Vân Hy đang sững người, gọi: “Vân giáo úy.”
Vân Hy hoàn hồn, chắp tay nói: “Thần có mặt.”
“Hơn nửa năm nay, ngươi lập công lớn, nhiều lần cứu Sưởng Nhi thoát khỏi nguy nan, trẫm luôn muốn phong thưởng cho ngươi.

Tuy nhiên ngươi mới thăng chức giáo úy một thời gian quá ngắn, thăng chức nữa thì hơi gấp.

Hiện tại là đầu năm mới, khu vực Lĩnh Nam đang có loạn, trẫm nhớ huynh trưởng Vân Lạc của ngươi đã từng dập tắt sự hỗn loạn ở khu vực đó, vì vậy, Xu Mật Viện, Binh Bộ.”
Binh Bộ thượng thư và chưởng viện của Xu Mật Viện bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ.”
“Phong Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ làm Định Viễn tướng quân ngũ phẩm, đợi thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu đến Kim Lăng, đến vùng Lĩnh Nam dẹp loạn ngay lập tức.”
Ông hỏi: “Vân tướng quân, khi nào thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu sẽ tới?”
Vân Hy nói: “Bẩm bệ hạ, đầu tháng hai sẽ đến.”
“Cũng là tháng hai.” Chiêu Nguyên Đế nhàn nhạt lặp lại ngày này, “Được rồi, ngươi gom đủ binh mã, tháng hai xuất phát đi.”.

Bình Luận (0)
Comment